Huynh Đệ Cấm Chỉ

Chương 7

Chương thứ bảy

“Tay lại giơ lên cao một chút.” Thiên Diệp Diệu nắm kiếm trúc, điểm điểm cánh tay Đoan Mộc Viễn, uốn nắn tư thế của hắn.

Cái tư thế đứng tấn này đến hiện tại đã luyện tập không dưới hai mươi phút, trên trán Đoan Mộc Viễn chảy ra mồ hôi, cơ hồ đều sớm hoài nghi đại ca không phải là đang cố ý chỉnh hắn.

“Eo, nâng lên.” Trúc kiếm theo đường cong ở lưng, trượt đến bên hông Đoan Mộc Viễn.

Trán Đoan Mộc Viễn nhảy lên gân xanh, cuối cùng chỉ khẽ cắn môi, cái gì cũng chưa nói.

“Dáng người không tồi.” Thiên Diệp Diệu nheo lại con ngươi đen nhánh, tiếng nói có chút trêu tức. Nắm trong tay trúc kiếm, đưa mũi trúc kiếm vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Viễn.

“Nếu như tư thế của ta đúng, mau đem trúc kiếm lấy ra.” Đoan Mộc Viễn bất mãn trừng hắn.

Gần đây tâm tình Thiên Diệp Diệu rất tốt, mỗi lần hào hứng đều sẽ trêu chọc người bên cạnh. Kết quả đám người bọn họ sẽ thành món đồ chơi đáng thương.

“Như thế nào, muốn cắn người?” Thiên Diệp Diệu cố ý không thèm để ý liếc xéo đối phương.

Ai bảo nó là đệ đệ của hắn, hẳn là để hắn tùy thời tùy chỗ giải nghiện cho đại ca .

Bất quá, Thiên Diệp Diệu cũng đã có chút nhận ra.

Hiện tại Đoan Mộc Viễn không còn là hài tử vây quanh ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên được mình tán dương chỉ vài câu sẽ cao hứng đến vẫy đuôi, trong mắt tất cả đều là sùng bái.

Nó giống như, muốn cố gắng phát triển, cố gắng siêu việt chính mình.

Phát giác được hài tử trước kia thích vây quanh mình như con chó nhỏ đã có cách nghĩ này, Thiên Diệp Diệu có chút không thoải mái.

Hắn yêu thích vẫn là loại đệ đệ nhu thuận , toàn tâm toàn ý dựa vào mình.

Hắn có chút buồn bực đi tới gian phòng Đoan Mộc Trữ.

“Thỉnh gõ cửa.” ngữ khí Đoan Mộc Trữ mang theo nhẹ nhàng tiếu ý, ngồi ở bên cạnh bàn trà nhỏ hình tròn sát đất cửa sổ, bên trên đặt một vài quyển sách da trâu vỏ cứng, tư thế ngồi ưu nhã mà thanh thản.

“Như thế nào, không gõ cửa sẽ không cho vào?” Hắn đối với gian phòng của Trữ trình độ quen thuộc không thua gì của mình, trước kia đi vào đều là tùy tâm sở dục, hiện tại tiến đến ngược lại phải gõ cửa?

Đoan Mộc Trữ lặng tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem sách của mình.

Thấy tâm tư của y còn đang ở trên quyển sách đằng kia, mình đã bị vắng vẻ, Thiên Diệp Diệu có chút uể oải, chẳng lẽ mị lực của mình còn so ra kém một quyển sách?

“Bách khoa toàn thư? Bây giờ còn xem bách khoa toàn thư, ha ha.” Hắn cố ý từ trong tay Đoan Mộc Trữ rút đi sách, chớp chớp tuấn mi. Quyển sách này có điểm nhìn quen mắt, mở ra trang in tên sách —— là quà sinh nhật mình trước kia đưa cho Trữ.

Khi đó, hắn đối với Trữ còn dừng lại ở ấn tượng đáng yêu, thẹn thùng.

Thẳng đến sau khi bọn họ song song bị bắt cóc…

“Nguyên lai là ta tặng cho ngươi quyển này, không nghĩ tới ngươi còn giữ… Có mười năm đi?” Hắn cố ý giảm thấp xuống thanh tuyến, nhìn xem đôi mắt Đoan Mộc Trữ, ngữ khí ái muội nói.

“Nếu như ngươi muốn lấy lại, vậy trả lại ngươi.” Đoan Mộc Trữ lười biếng ngẩng đầu lên, hướng hắn cười cười.

“Không, ta càng muốn ngươi giữ lại, lưu cả đời, cả đời đều nhớ rõ quyển sách này là ta tặng cho ngươi .” Thiên Diệp Diệu duỗi ra hai tay, từ phía sau nhẹ nhàng nhốt chặt bả vai thon gầy làm cho người khác tim đập thình thịch của đối phương.

Đoan Mộc Trữ không có chống cự, khóe miệng mỉm cười, “Cả đời? Quá dài. Nói không chừng có lúc quyển sách này sẽ mất, hoặc là ta thấy ghét .”

“Không được!” Không biết vì cái gì, chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, Thiên Diệp Diệu đã cảm thấy cái này tựa hồ là ám chỉ quan hệ giữa mình và Đoan Mộc Trữ.

Hắn nhẹ nhàng vuốt xuống eo Đoan Mộc Trữ, ở bên tai đối phương khàn khàn nói: “Hảo hảo bảo quản cho ta, nếu sau này có hư hao hay không thấy, ta liền…”

“Ngươi sẽ làm gì?” Đoan Mộc Trữ chớp chớp hàng mi thanh tú, giống như cười mà không phải cười.

Thiên Diệp Diệu cù y một cái, “Ta sẽ làm như vầy.”

“Đừng… Đừng cù , ha ha, hảo nhột…”

Hành động ngây thơ như vậy, bọn họ chỉ có khi còn nhỏ mới làm, nhưng hôm nay làm lại có một phen tư vị khác.

“Uy, cây đao kia đâu?” Náo loạn một hồi sau, Thiên Diệp Diệu banh người nằm ở trên giường. Hắn khí lực vĩ ngạn, hai cái chân vừa lớn lại thẳng tắp, nằm trên giường một cái đã chiếm cứ một khối lớn không gian.

Gra giường màu trắng rất trang nhã mềm mại, một chút vết bẩn đều sẽ thấy được, Đoan Mộc Trữ rất chú ý đến sạch sẽ, bình thường sẽ không có thứ kỳ quái gì đó dính vào. Nhưng Thiên Diệp Diệu đã không giống với lúc trước, hắn mặc áo khoác, quần jean, ở bên ngoài dính tro bụi toàn bộ cọ đến trên giường đơn.

” Đao gì?” Đoan Mộc Trữ thần sắc bất đắc dĩ nhìn gra giường của mình.

“Thanh đao lúc ấy ngươi muốn tặng cho ta.” Thiên Diệp Diệu hai tay giao nhau gối dưới đầu, nâng chân bắt chéo, rõ ràng đối với phản ứng vừa rồi của Đoan Mộc Trữ rất không hài lòng, “Uy, uy, ngươi đây là ánh mắt gì! Ta nằm ở chỗ này rất vũ nhục giường của ngươi?”

“Sao có thể, ngươi ngủ ở nơi này là vinh hạnh của cái giường.” Đoan Mộc Trữ đứng ở bên giường, hai tay cắm ở trong túi, chỉ là biểu lộ vẫn bất đắc dĩ như trước, “Ta nghe được nó đang dập đầu tạ ơn với ngài.” (=]]])

“Cáp, lúc này mới đúng.” Thiên Diệp Diệu tâm tình rất tốt, “Bả đao đã lấy ra! Đích thực là bả hảo đao!”

Đoan Mộc Trữ yên lặng đứng ở đó, không hề động, chỉ là ánh mắt nhìn qua Thiên Diệp Diệu như đang phân biệt rõ cái gì.

Qua nửa ngày, y mới nhàn nhạt cười nói: “Đây là một lần cuối cùng, nếu như ngươi vứt cây đao kia xuống nữa, ta đây cả đời cũng sẽ không cho ngươi.”

Đoan Mộc Trữ nói chuyện luôn ôn ôn hòa hòa, không mang theo uy hiếp chính diện , hiếp bách người khác.

Nhưng nếu như bởi vậy mà không thèm để ý, đến cuối cùng sẽ phát hiện, y kỳ thật đã sớm nói qua cho ngươi hậu quả.

Thiên Diệp Diệu quá bá đạo, quá tự phụ.

Quan hệ phức tạp giữa bọn họ cùng huyết thống làm cho hắn chưa từng nghiêm túc đi tự hỏi qua tình cảm của mình.

Hắn làm việc tất cả đều dựa vào loại nhạy cảm trực tiếp thuộc dã thú của hắn, y đã từng tiếp cận qua, chỉ kém một cước đến cửa…

“Yên tâm a, yên tâm a, thứ ngươi đưa cho ta, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đưa cho những người khác .” Thiên Diệp Diệu tà khí cười.

Đoan Mộc Trữ cười theo.

Thiên Diệp Diệu nhìn đôi mắt đối phương, ánh mắt của Trữ là hình trăng lưỡi liềm, lúc cười rộ lên đặc biệt loan thành một đường vòng cung ưu nhã, lông mi thon dài mà nồng đậm rõ ràng, từ đáy mi tiêm đến đầu nhếch lên đều hiện ra một tầng hơi nước sáng bóng.

Dù cho từ nhỏ sống cùng một chỗ, nhìn vô số lần, nhưng vẫn sẽ sợ hãi than như thế nào có người có góc cạnh mi tiêm xinh đẹp thành như vậy…

Đoan Mộc Trữ xoay người, từ trong tủ lấy ra hộp gỗ tử đàn điêu bạch hoa, cái hộp trang bị Tà nghênh bát cảnh kỳ thật cũng là giá trị liên thành, dưới ánh đèn nhu hòa hiện ra cảm xúc cổ kính ý nhị cùng phong nhã. Thân hộp mang màu sơn vàng ánh, nắp hộp thủ công khắc hoa, hoa nở trông rất sống động, làm cho người ta không thể không cảm thán thủ nghệ tinh xảo tài ba của tượng sư.

Chỉ có cái hộp như vậy mới xứng đôi với tuyệt thế danh đao —— Tà nghênh bát cảnh.

Đoan Mộc Trữ ngồi vào bên giường, giường vốn không nhỏ, nhưng Thiên Diệp Diệu thật sự rất cao lớn, hai người ngồi cùng một chỗ ở trên giường lại có vẻ có chút chen chúc .

Hai người ngồi rất gần, gần đến ngay cả hô hấp của đối phương đều nghe thấy được. Thiên Diệp Diệu thậm chí có thể cảm thấy chỗ đùi ấm áp của Đoan Mộc Trữ.

Lúc Đoan Mộc Trữ mở hộp ra có chút cúi đầu, lông mi xinh đẹp che khuất đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, sự yên lặng ưu nhã ý vị như bức tranh đồng dạng mê người.

Thiên Diệp Diệu thấy tim đập thình thịch. (= =)

Hắn vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đụng phải lông mi của Đoan Mộc Trữ. Lông mi của đối phương rất dài, rất mềm mại, sáng long lanh như là sợi lông vũ nhẵn nhụi nhất bị sũng nước qua .

Đoan Mộc Trữ khẽ giật mình, có chút mê hoặc ngẩng đầu.

Lông mi ly khai đầu ngón tay của mình, loại xúc giác mềm mại như cánh quạt nhỏ biến mất.

Trong nháy mắt Thiên Diệp Diệu lại cảm thấy có chút thất lạc, hắn cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, sau đó câu dẫn ra cánh môi mỏng khêu gợi, hướng phía Đoan Mộc Trữ cười, thấp giọng nói: “Thật dài.”

“Ân?” Đoan Mộc Trữ khẽ nghiêng đầu, một đôi mắt thanh nhã xinh đẹp nhìn qua hắn, không rõ hắn chỉ cái gì.

Thiên Diệp Diệu khẽ nở nụ cười vài tiếng, tiếng nói trầm thấp mà ái muội.

“Lông mi của ngươi rất dài… so với những nữ nhân trên giường của ta cũng còn dài hơn.” Đại khái là hiện tại ở không khí yên ắng lại dẫn theo chút miễn cưỡng, hắn không biết làm sao lại nghĩ đến đêm đó tại Noble phát hiện chuyện Đoan Mộc Trữ là ông chủ phía sau màn.

Noble là nơi như vậy…

Tuy cao cấp xa hoa, có thể thuộc về tiêu hồn động nhưng lại dâm loạn.

Nhiều khách nhân như vậy, nhiều năm chơi rẻ ngưu lang mỹ mạo như vậy… Thậm chí còn có những đạo cụ tình thú đặc biệt kia.

Thiên Diệp Diệu nghĩ đi nghĩ lại, đã không tự chủ được mà hướng ý nghĩ đến phương hướng kỳ quái.

Noble như vậy, Trữ thân là ông chủ phía sau, rốt cuộc có gặp qua người khác tán tỉnh ân ái hay không? Lúc mình đi Noble chọn ngưu lang làm bạn, Trữ đến tột cùng đã từ máy camera nhìn thấy đến đâu…

Đang chìm trong mơ màng mang theo chút tình sắc, Thiên Diệp Diệu lại càng cảm thấy đôi môi của Đoan Mộc Trữ trắng nhạt trơn bóng, còn có lông mi so với nữ nhân còn dài hơn, quả thực là loại dụ hoặc đang kích động lấy hắn.

“A? Lần sau đem các nàng mang cho ta xem một chút.” Đoan Mộc Trữ cong lên đôi mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn một cái.

“Thấy rồi các nàng sẽ hổ thẹn .” Thiên Diệp Diệu tới gần bên tai y nói.

Thanh âm của hắn là loại thành thục của nam nhân, thanh tuyến một khi đè thấp sẽ như bóng đêm vờn người, tại nơi nho nhỏ này cơ hồ là như thủy triều phô thiên cái địa (lũ lượt) vọt tới, lỗ tai người nghe được đều sắp tê dại .

Nhưng Thiên Diệp Diệu còn ngại không đủ, cánh tay giang rộng, thậm chí đem Đoan Mộc Trữ ôm lên giường.

Đó là một cái giường bình thường nhỏ hơn so với hai người, hai nam nhân ở phía trên tuy có chút chen chúc nhưng mà rất hợp với tâm ý Thiên Diệp Diệu.

Hơi thở của hắn phun ở trên cổ Đoan Mộc Trữ, hắn rất hài lòng trông thấy đối phương khẽ run rẩy, lộ ra vẻ ngây ngô cùng dụ hoặc…

“Ngươi không phải muốn xem thái đao sao?” thanh âm Đoan Mộc Trữ vờ trấn định.

“Đúng vậy.” Thiên Diệp Diệu miễn cưỡng đáp lại, vờ như không phải cố ý ở trên lưng Đoan Mộc Trữ sờ soạng một cái, “Dù sao đều đã lấy ra , như vậy cũng có thể xem …”

“Bỏ tay của ngươi ra!” Đoan Mộc Trữ trừng mắt liếc hắn một cái, không hề để ý tới hắn nhất thời cao hứng trêu cợt, thẳng đem cái hộp mở ra.

Vạn tự vân vàng rực nổi bật lên, thái đao dài ước chừng ba thước lẳng lặng nằm trong đó, tản ra một loại khí tức khắc nghiệt tà mị.

vỏ đao tối tăm trầm lượng có khắc hồng diệp, huyên thảo, thanh lưu, nguyệt quang, phù vân, long cùng lôi, tuyết thổi, vô luận là xem bao lần đều có loại lực chấn nhiếp (sợ hãi) không thể địch nổi!

Ánh mắt Đoan Mộc Trữ như sóng nước chảy xuôi trên thanh tuyệt thế danh đao cơ hồ mai táng trong loạn thế.

Đối với người học qua kiếm đạo mà nói, có thể thấy tận mắt qua thập đại danh đao trong truyền thuyết Nhật Bản thì đời này xem như không uổng.

Mà có được một thanh trong đó, càng là chuyện rất nhiều người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Năm đó y dưới cơ duyên xảo hợp, có thể nhìn thấy thanh Tà nghênh bát cảnh ngay cả truyền thuyết đều không thể khảo chứng, thứ khát vọng mãnh liệt đầu tiên sinh ra chính là —— cây đao này rất thích hợp với Diệu , nhất định phải giúp hắn lấy được!

“Cho ngươi.” Đoan Mộc Trữ hai tay đem Tà nghênh bát cảnh từ trong hộp nâng ra.

Chủ nhân của thanh thái đao này cực kỳ trân ái nó, nếu như không phải y hao phí khổ tâm, thành ý, cùng với ở phương diện khác tạo áp lực, đối phương thà rằng đem cây đao này đặt ở trong quan tài mang đi cũng không nguyện giao cho.

“Thiên Diệp Diệu, ” Đoan Mộc Trữ lần đầu tiên thận trọng hô tên đầy đủ của Thiên Diệp Diệu, “Thanh thái đao này, xin ngươi nhất định phải hảo hảo quý trọng.”

Chuyện tính toán với người khác, y làm được không ít.

Chỉ duy có lần này, bởi vì tư tâm của chính mình, từ bên người võ sĩ phẩm tính cực cao cướp lấy bội đao tình cảm chân thành của hắn, là chuyện duy nhất làm y cảm thấy áy náy .

Nhiệt tình đơn thuần đối với kiếm đạo nửa đời sau của đối phương, đều bị chính mình làm hỏng.

“Rõ rồi.” Thiên Diệp Diệu hướng Đoan Mộc Trữ cười cười.

Hắn vươn tay muốn tiếp nhận thái đao, đối phương lại không buông tay, hắn có chút dùng sức, Đoan Mộc Trữ vẫn không có dấu hiệu buông tay, chỉ là nhìn thẳng cặp mắt của hắn.

“Ta sẽ như thế.” Thiên Diệp Diệu hứa hẹn nói.

….

“Cái gì? ! Còn chưa có trở lại?” Đoan Mộc gấp đến độ vỗ bàn, giận dữ mắng mỏ mấy tên thủ hạ tiến đến báo cáo, “Các ngươi như thế nào vô dụng như vậy! Tìm đến mấy giờ một chút tin tức đều không có!”

Những người khác toàn bộ đi theo cùng đứng, một ngụm thở mạnh cũng không dám.

Đoan Mộc Viễn ngày hôm qua vốn là ngồi xe Thiên Diệp Diệu trở về , nhưng tới buổi tối lúc mọi người không phát hiện, hắn lại một mình chạy ra.

Đến tận ngày hôm sau phải lên tiết học, người hầu cùng Thiên Diệp Diệu mới giật mình hắn cả đêm đều không về nhà.

Điện thoại gọi không thông, GPS định vị trang bị trong cổ áo hắn cũng bị gỡ xuống nhét vào trong thùng rác đầu đường.

Điều này hiển nhiên là thủ pháp hành gia (người chuyên nghiệp).

Cho nên Đoan Mộc mới lo lắng như vậy.

Hắn đang ở trong hắc đạo, thủ đoạn lại nổi danh là ngoan lệ (ngoan độc), tất nhiên là cừu gia không ít, vạn nhất thật là những cừu gia kia bắt tiểu Viễn đi …

Hậu quả hắn quả thực không dám tưởng tượng.

” Bảo tiêu của Thiên Diệp gia đều làm ăn cái gì không biết! Ngay cả một người đều trông không được!” Mặc dù đã nhìn mấy tên bảo tiêu bị hung hăng giáo huấn nhưng Đoan Mộc vẫn là chưa hết giận, hai mắt xen lẫn hận ý kì lạ liếc nhìn mẹ con Thiên Diệp Mỹ Hạnh.

“Loại thời điểm này còn có tâm tư sửa móng tay?!” Hắn lại đem hỏa phát đến trên người Từ Lộ Lộ.

“Cái này, điều này cùng ta không có quan hệ gì a…” Từ Lộ Lộ có chút không phục quyết nâng cái môi đỏ tươi, “Muộn như vậy, một mình đi ra ngoài cũng không biết cùng mọi người nói một tiếng, thật sự là…”

Thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng đã thực sự nói ra tình hình thực tế.

Tiểu Viễn buổi tối đi ra ngoài một mình, ai cũng không chào hỏi, hiện tại người không thấy, Đoan Mộc lại đem cơn tức phát trên thân người khác.

Đoan Mộc Trữ âm thầm đẩy cánh tay của mẹ, làm cho nàng đừng nói nữa.

“Câm miệng!” Đoan Mộc lửa giận càng tăng lên, một chưởng hung hăng đập trên bàn, huyệt thái dương cơ hồ là thình thịch nhảy. Trong đầu hắn hiện tại đều đang lo lắng cho đứa con, không cho phép người khác nói những lời đâm chọt này…

“Cái gì chứ.” Từ Lộ Lộ trở lại trong phòng, hờn dỗi đem giày cao gót dưới chân đá qua một bên.

Những năm gần đây nàng hao hết tâm tư ăn mặc xinh đẹp động lòng người, diễm quang tứ xạ (bốn bề chói sáng= =). Nhưng ở trong mắt người này, dù xinh đẹp thế nào cũng cùng bình hoa bày ở phòng khách không có gì khác biệt.

“Vì tiểu tử kia đối với chúng ta như vậy, vạn nhất tiểu tử kia thật đã chết rồi, ngươi nói hắn có thể nổi điên hay không?” Từ Lộ Lộ lãnh tiếu, vừa nói vừa lấy qua tẩu thuốc bên cạnh điểm thuốc hút lên.

Sống lâu tại Đoan Mộc gia tộc quỷ dị lãnh huyết này, không thay đổi thành oán phụ cũng sẽ trở nên mạnh miệng lòng dạ ác độc.

“Nổi điên ngược lại sẽ không, bất quá, hắn có buông tha cho người uy hiếp qua con của hắn hay không lại khác.” Cùng đi theo vào gian phòng, Đoan Mộc Trữ tỉnh táo phân tích.

Chuyện này tính nghiêm trọng tương đối lớn.

Tiểu Viễn đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Chỉ là đơn thuần ở bên ngoài chơi, hay bị người bắt đi? Nếu như là có người đứng sau, như vậy người tới bắt hắn muốn hắn sinh, hay là tử?

“Như vậy a…” vòng khói màu trắng từ trong đôi môi đỏ xinh đẹp của Từ Lộ Lộ phun ra, nàng khẽ gật đầu, “Vậy ngươi cảm thấy chuyện lần này là ai làm ? Là bắt cóc, hay là trả thù?”

“Nếu như là bắt cóc, như vậy hôm nay nên gọi điện thoại yêu cầu tiền chuộc .” Đoan Mộc Trữ nói đến một nửa thoáng dừng lại, mi tâm cứ như có chút phức tạp nhíu nhíu, “Chỉ là, Đoan Mộc gia trên hắc đạo cũng coi như là có chút danh tiếng, ai dám công nhiên bắt cóc tiểu thiếu gia Đoan Mộc gia?”

“Chính là khi ngươi còn bé cũng đã bị bắt cóc qua!” Từ Lộ Lộ vội nói: “Cũng không nhất định không có khả năng a.”

“Hai sự kiện này tính chất không giống. Lúc trước bọn họ muốn bắt cóc chính là đại ca, bởi vì phân không rõ rốt cuộc đứa nào mới là mục tiêu chân chính, mới cùng nhau đem ta trói lại đi…”

“Khi đó Đoan Mộc gia đối với Thiên Diệp gia là có cảnh giác, Thiên Diệp gia để cho hài tử đầu tiên mang họ Thiên Diệp, ngoài sáng tuy duy trì huyết mạch truyền thừa của Thiên Diệp gia, nhưng đồng dạng cũng đem đại ca từ trên vị trí gia chủ Đoan Mộc gia đẩy xa. Đoan Mộc gia tại sao phải làm cho một người họ Thiên Diệp đến đảm đương gia chủ đời tiếp theo?”

“Chẳng lẽ…” Từ Lộ Lộ mở to hai mắt nhìn qua đứa con, đáy lòng một hồi sợ hãi, muốn nói lại thôi, “Chẳng lẽ là Đoan Mộc hắn…”

“Cũng không hẳn.” Đoan Mộc Trữ bác bỏ suy đoán của nàng, “Không phải phụ thân làm. Đối phương rất rõ ràng là hướng về phía Thiên Diệp gia tộc, Thiên Diệp gia tuy có thế lực, nhưng xưng danh không được trên hắc đạo. Hơn nữa bổn gia ở tại Nhật Bản, ngoài tầm tay với. Bất quá phụ thân thật có chút mắt nhắm mắt mở, trong mắt hắn, lần kia hẳn là cơ hội tốt nhất cử lưỡng tiện a.”

“… Hóa ra là như vậy.” Từ Lộ Lộ có chút khiếp sợ, trong mắt dần dần tràn ra chút ít thất lạc, nếu như ngay cả đứa con với nguyên phối đều…

Nàng kia rốt cuộc tính cái gì? Con của nàng Đoan Mộc Trữ tính cái gì?

Lòng của nàng từng đợt phát lạnh.

Từ Lộ Lộ gục đầu xuống, thấp giọng lầm bầm lầu bầu, “Ngay cả bọn cướp đều lợi dụng…”

“Nếu như suy đoán của ta là đúng, tình huống ngay lúc đó hẳn chính là như vậy.” Đoan Mộc Trữ khẽ gật đầu.

Tuy hắn là một trong những người bị liên quan trong cuộc, bất quá phân tích lại trận bắt cóc năm đó mang đến cho tâm linh còn nhỏ của y cùng Thiên Diệp Diệu kí ức không thể xóa nhòa, ngữ khí lại thần kỳ bình tĩnh, bình tĩnh giống như là người ngoài cuộc không chút liên quan…

“..Hiện tại, nếu như bọn cướp gọi điện thoại đến đòi tiền, ngược lại không quá hợp lý sao?” Từ Lộ Lộ đột nhiên có chút bực bội hỏi.

“Cừu gia ngược lại có khả năng khá lớn.” Đoan Mộc Trữ trầm ngâm, đầu ngón tay gõ lên bàn trà, “Nói đâu xa, năm gần đây huyên náo tối hung đúng là đông phố Tiềm Hải bang. Tiềm Hải bang bang chủ không có nữ tử, nhận nuôi một nghĩa tử rất là yêu thương, năm kia tranh giành địa bàn, lại bị phụ thân…

“Cho nên, hiện tại phụ thân lo lắng nhất chính là lần này là do Tiềm Hải bang báo thù a. Hôm nay phụ thân phái rất nhiều thủ hạ đi Tiềm Hải bang điều tra, tạm thời chưa có được tin tức gì. Nếu như có thể xuất hiện một ít dấu vết để lại, hoặc là một điểm phong thanh cũng tốt, tối thiểu cũng xác thực chuyện này. Dù sao, người không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.”

“Đúng, đúng, nghe ngươi phân tích như vậy, ta nghĩ cũng là Tiềm Hải bang làm.” Từ Lộ Lộ vội vàng đáp.

“Kỳ thật, đến tột cùng là ai làm không sao cả, chỉ cần tiểu Viễn không biết, phụ thân lùng bắt không chuẩn, như vậy hết thảy còn có cơ hội quay đầu…” Đoan Mộc Trữ hàm ẩn thâm ý nói.

……

Trấn an xong mẫu thân, Đoan Mộc Trữ có chút mệt mỏi trở lại gian phòng.

Taycầm cửa vừa mới vặn mở, một cổ ám kình liền đánh úp lại, động tác rất mạnh mà lại bất ngờ.

Đoan Mộc Trữ không kịp ngăn cản liền bị người bắt lấy cổ tay, một cái sức nặng đè xuống, bị áp chế tại giường.

Y cố gắng giãy dụa, nhưng đối phương hiển nhiên là tên lão luyện đúng mực, lực đạo đắn đo cực kỳ tinh chuẩn, y căn bản không thể động đậy.

Trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh trăng xuyên thấu cửa sổ bắn vào, ánh lên đôi mắt hẹp dài mà đen sâu của người nọ, như là hắc diệu thạch chôn giấu trong lòng đất.

Người nọ hung hăng theo dõi y, ánh mắt phức tạp, lộ ra ẩn ẩn nguy hiểm.

Hô hấp của hai người tại nơi yên tĩnh nghe ra rất rõ ràng, thoáng cái hạ xuống, lâu dài mà bất động thanh sắc…

Người nọ không nói gì, Đoan Mộc Trữ ngược lại mở miệng trước .

“Ta nói rồi, đây là phòng ta, muốn vào thỉnh gõ cửa trước.” Y nhìn thẳng mắt Thiên Diệp Diệu, chậm rãi nói ra, sau đó một cái giãy dụa đưa cổ tay từ trong lòng bàn tay đối phương rút ra.

Đoan Mộc Trữ dùng lực đạo có chút mạnh, chẳng qua nếu như Thiên Diệp Diệu có chủ tâm muốn chế trụ y, y là không có cơ hội này .

Nhưng mà y xem đúng một điểm.

Đối phương chỉ là đang trong hoài nghi, cho dù là thật sâu hoài nghi cũng không có biện pháp ngăn y.

Thiên Diệp Diệu nâng lên hàng mi đen nhánh, mi tâm chính giữa vặn thành một chữ “Xuyên ( 川)“,gương mặt từ trước đến nay tà khí lúc này ở dưới bóng đêm lại có vẻ có chút ngưng trọng.

“Ta nói rồi, không cần phải ra tay với tiểu Viễn!” Hắn đặc biệt giảm thấp xuống thanh âm nói.

Chuyện này rõ ràng cho thấy có nội tặc, tiểu Viễn làm sao có thể vô duyên vô cớ tự mình một người đi ra ngoài?

Lúc phụ thân ở phòng khách giận dữ, chuyện thứ nhất hắn lo lắng chính là sự việc lần trước Trữ phái người tập kích bọn hắn đã bại lộ, may mắn Trữ làm rất cẩn thận.

Nhưng chính là cẩn thận như vậy…

Có thể hay không lần này, cũng là Trữ làm?

Lần này không thể so với lần trước, lần bị thương trước chính là hắn và tiểu Viễn, tiểu Viễn không biết rõ tình hình, chỉ cần hắn không nói, hết thảy đều không quan hệ. Nhưng lúc này đây là nhằm vào tiểu Viễn.

Phụ thân lại cực độ sủng ái đứa bé này .

Vạn nhất… vạn nhất bị phát hiện, chuyện Trữ trước kia đã làm…

Hắn thật không dám tưởng tượng, dựa vào tính tình hung ác của phụ thân sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là, lo lắng của Thiên Diệp Diệu lại không có truyền đạt đến nội tâm Đoan Mộc Trữ. Trong mắt Đoan Mộc Trữ xem ra, đối phương rõ ràng đã cảm thấy chuyện này là mình làm , cảm giác mình chỉ sẽ thương tổn Đoan Mộc Viễn.

Đúng vậy a, Đoan Mộc Viễn đơn thuần vô tội nhất, Đoan Mộc Trữ y lại tâm cơ thâm trầm…

Đoan Mộc Trữ nheo lại con mắt hình trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng hừ một tiếng, giống như cười mà không phải cười, “Ngươi đã cảm thấy là ta làm, thì chính là ta làm được rồi.”

“Nếu thật là ngươi làm, ngươi hãy mau thả hắn.” Bằng không phụ thân càng nộ, ai cũng ngăn cản không được.

A, thật đúng là đối với Đoan Mộc Viễn không phải là quan tâm bình thường.

Mặc dù thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng Đoan Mộc Trữ càng nghe, trong nội tâm lại càng không thoải mái. Cũng khó trách, Diệu trước kia đã đối với tiểu Viễn bất đồng, thậm chí còn nói qua tiểu Viễn là đệ đệ hắn thích nhất?

Hiện tại đệ đệ không thấy, cho dù không có chứng cớ, tự nhiên sẽ đổ lên trên đầu của y …

“Lúc nên xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện!” Đoan Mộc Trữ lạnh lùng cười, “Không tiễn!”

>>Hết<<
Bình Luận (0)
Comment