Huynh Sủng

Chương 59


Diệp Trăn Trăn cũng không biết mình rốt cuộc ngủ mấy ngày. Hơn nữa nàng ngủ luôn mơ mơ màng màng, không được an ổn. Cuối cùng cũng không biết được là ở trong mơ hay hiện thực, bỗng nhiên truyền đến một tiếng "bang", trong lòng nàng bị sợ hãi run lên một cái, sau đó tỉnh lại.
 
Vừa tỉnh lại đã thấy Hứa Du Ninh đang ngồi trước giường nàng.
 
Rất dễ nhận thấy Hứa Du Ninh nhìn thấy nàng tỉnh lại rất mừng rỡ, đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên ‘soạt’ một tiếng truyền đến. Tựa như là tiếng thứ gì đó bị đẩy ngã trên đất.

 
Vốn là bị dọa tỉnh, lúc này mới tỉnh lại, còn không rõ tình huống hiện tại lại nghe được tiếng động bên ngoài, Diệp Trăn Trăn còn đến không kịp nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ biết trợn mắt nhìn. Trong mắt còn có sợ hãi.
 
Hứa Du Ninh nhìn thấy, vội vàng nghiêng người tới nắm chặt nàng tay, ôn nhu trấn an: "Không có việc gì. Trăn Trăn không sợ, ca ca ở chỗ này."
 
Ngữ khí giống như dỗ trẻ con.
 
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn rơi trên mặt hắn. Thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh thong dong, lại nghe giọng nói ôn hòa của hắn, trái tim trong lồng đập như nổi trống mới dần dần bình tĩnh lại.
 
Kỳ thật chính nàng cũng không giải thích được vì sao, nhưng theo bản năng rất tin tưởng Hứa Du Ninh. Chỉ cần Hứa Du Ninh nói không có việc gì, vậy nàng tin rằng chắc chắn không có việc gì.

 
Lấy lại bình tĩnh, nàng mới mở miệng hỏi: "Bên ngoài, xảy ra chuyện gì?"
 
Lời vừa nói ra nàng liền giật nảy mình. Bởi vì nàng nghe được thanh âm của mình vừa khô khốc vừa khàn đục, như cái ống bễ cũ kỹ. Mà lúc nói chuyện yết hầu cũng đau nhức.
 

Cũng may sau đó nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, biết đây là bởi vì mấy ngày nay nàng chẳng những phát sốt còn ho khan, đoán chừng là lúc ho khan yết hầu cũng bị ảnh hưởng, cho nên bây giờ nói chuyện mới như vậy. Chờ nghỉ ngơi khoảng vài ngày yết hầu có lẽ sẽ tốt, đến lúc đó nói chuyện tất nhiên sẽ không giống bây giờ.
 
Hứa Du Ninh không đáp, thò người ra đưa tay sờ trán và gò má nàng.
 
Diệp Trăn Trăn trì độn, cũng quên muốn trốn tránh. Vả lại trong nội tâm nàng cũng đã sớm xem Hứa Du Ninh như anh ruột mình, rất thân thiết với hắn. Biết rõ hắn làm như vậy là muốn xem thử nàng còn sốt hay không nên nàng cũng cảm thấy không cần thiết phải né tránh làm gì.
 
Ngược lại còn ân cần hỏi han: "Ca, tay huynh sao lạnh như vậy? Lò sưởi tay đâu, trời lạnh như vậy, huynh không mang theo lò sưởi tay bên người để giữ ấm tay khi cần sao?"
 
Hứa Du Ninh liếc nhìn nàng một cái.
 
Nàng bệnh mấy ngày nay, trong nhà ba người mỗi ngày đều sốt ruột, mặt ủ mày chau. Nếu không phải tuyết lớn niêm phong cửa, Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đã muốn đi trên trấn mời đại phu. Hắn còn có lòng dạ nào nghĩ tới mang theo lò sưởi tay ủ ấm người khi cần chứ? Ba người đều ngày đêm thay phiên canh giữ ở bên giường nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì.
 
Bất quá bây giờ nhìn nàng khỏe mạnh. Hết sốt, còn có thể tỉnh táo hỏi hắn chuyện lò sưởi tay, liền biết bệnh của nàng đã khỏe, trái tim mấy ngày nay vẫn luôn treo lên của Hứa Du Ninh rốt cục vững vàng trở lại chỗ cũ.
 
Đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng nữ nhân tức giận mang theo kinh hãi vang lên.
 
Diệp Trăn Trăn đang nằm hơi rướn người dậy nhìn ra ngoài cửa quan sát, chỉ thấy cửa đang đóng. Thế nhưng là nhà tranh, hiệu quả cách âm không tốt, nếu trong nhà chính có người nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thì nàng ở trong phòng này đều có thể nghe được hết.
 
Trí nhớ của Diệp Trăn Trăn xem như không tệ. Quan trọng nhất là, hai ngày đầu tiên nàng vừa xuyên qua thì người này đang ở nhà nàng ầm ĩ với Diệp Tế Muội một trận, cho nên cho dù chỉ nghe tiếng thôi, nàng cũng biết người này là ai.
 
Là Liễu Lan Hoa, đại tẩu Diệp Tế Muội, hiện tại là cửu mẫu (mợ) trên danh nghĩa của nàng.
 
Có điều Diệp Trăn Trăn cũng không tình nguyện gọi Liễu Lan Hoa một tiếng mờ. Hễ là người không tốt với Diệp Tế Muội, nàng đều không tình nguyện thân thiết vơí bọn họ dù chỉ một chút.
 

Thế là mở miệng hỏi Hứa Du Ninh: "Người kia, nàng tới làm cái gì?"
 
Hứa Du Ninh đêm 30 tết nghe Diệp Tế Muội uống rượu say nói chuyện, đã nhắc tới ca tẩu bà là loại không phải người như thế nào, kể ra những chuyện làm ra với bà cách đây ít năm kia, cho nên trong lòng Hứa Du Ninh đối với phu thê Liễu Lan Hoa không có một chút hảo cảm. Bây giờ nghe Diệp Trăn Trăn hỏi, hắn trả lời rất đơn giản: "Vay tiền."
 
Diệp Trăn Trăn lập tức hiểu rõ là chuyện gì.
 
Diệp Đại Long là người thích cờ bạc, trong nhà bình thường có một văn tiền cũng sẽ đem đi đánh cược, Liễu Lan Hoa thì là người vừa lười vừa tham ăn, thuộc loại trong nhà có bình xì dầu ngã cũng không chịu xoay người lại đỡ, trong nhà hễ có một thăng (bằng 1/10 đấu) gạo cũng sẽ cầm nửa thăng ra ngoài đổi đường ăn, hai người kia sống cùng nhau, cuộc sống có thể tốt được sao? Khẳng định là mỗi ngày chỉ biết gỡ tường Đông đắp tường Tây, hạng người làm hòa thượng một ngày thì đánh chuông một ngày. Hàng năm cửa ải cuối năm* chắc hẳn là thời điểm hai người bọn họ khổ sở nhất.
 
*Cuối năm phải trang trải nợ nần
 
Không phải sao, lúc trước bọn họ muốn lợi dụng Diệp Tế Muội tái giá để kiếm bộn bạc, không nghĩ rằng Diệp Tế Muội vậy mà thật sự gả cho Hứa Hưng Xương. Vì trốn tránh lời hứa đưa năm lượng bạc hạ lễ, sau đó hai vợ chồng bọn họ đòi đoạn tuyệt qua lại với Diệp Tế Muội ngay trước mặt người trong thôn.
 
Diệp Tế Muội mặc dù là người mạnh mẽ, nhưng trên đời này chỉ còn có Diệp Đại Long - ca ca ruột là người có quan hệ máu mủ duy nhất, lại có thể vì năm lượng bạc đến nhà hắn ầm ĩ sao? Cứ thế yên lặng quên đi, không nhắc lại chuyện năm lượng bạc đó nữa. Nhưng sau đó bà lại tàn nhẫn nói, về sau tuyệt không đối không bước qua cửa nhà Diệp Đại Long cùng Liễu Lan Hoa nữa, hai nhà người cả đời không qua lại với nhau.
 
Nhưng không nghĩ rằng Diệp Đại Long cùng Liễu Lan Hoa nghe người trong thôn nói cuộc sống của Diệp Tế Muội hiện tại rất tốt, ngay cả tên nhi tử tàn phế kia cũng có thể kiếm tiền, trong lòng lại bắt đầu xoay chuyển. Cộng thêm năm trước vợ chồng bọn họ ra ngoài trốn nợ, vốn dĩ cho rằng cũng đã qua ba mươi tết, chắc hẳn không có người tới đòi nợ. Vợ chồng bọn họ lén lút trở về. Nhưng nào ngờ về nhà vào lúc ban đêm vậy mà liền có người tới cửa đòi tiền.
 
Chủ yếu là nợ bài bạc. Còn có gia đình họ Triệu kia. Lúc trước để thuyết phục Diệp Tế Muội có thể gả cho nhi tử ngốc Triệu gia, Diệp Đại Long cùng Liễu Lan Hoa nhận của Triệu gia năm lượng bạc. Sau đó năm lượng bạc này bị Diệp Đại Long đổ hết vào bài bạc, Diệp Tế Muội cũng không có gả đi, vậy nên Triệu gia thường hay tới tìm Diệp Đại Long cùng Liễu Lan Hoa đòi bạc.
 
Hai nhóm người đập nát tất cả các thứ đồ có thể đập trong nhà, còn hung hãn nói rằng, nếu Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa không trả bạc, vậy sẽ đánh gãy tay gãy chân thì coi như xong.
 
Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa không có cách nào, chỉ có thể mặt dạn mày dày tìm đến Diệp Tế Muội vay tiền. Thế mà mới mở miệng đã muốn mượn năm mươi lượng bạc.
 
Diệp Tế Muội mặc dù không lo ăn uống, trong tay cũng có mười mấy lượng bạc để dành, nhưng năm mươi lượng bạc, theo lời của Diệp Tế Muội, đó chính là, hai người các ngươi dứt khoát bán ta đi. Bằng không thì ta đi đâu kiếm cho các ngươi năm mươi lượng hả?
 
Nhưng Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa tin chắc trên người Diệp Tế Muội có tiền, năm mươi lượng bạc khẳng định sẽ có. Nửa cầu nửa ép nhất định muốn Diệp Tế Muội móc bạc ra.
 
Diệp Tế Muội liền giận. Chưa từng thấy ai đi nhờ vả người khác còn dùng thái độ hùng hồn như thế. Lập tức nói một xu cũng không cho mượn. Còn nhắc đến chuyện năm lượng bạc hạ lễ, nói hai nhà đã đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại hai người bọn họ còn mặt mũi đến trước mặt bà cầu xin, ép buộc bà cho mược bạc sao? Hơn nữa nói là mượn, thực ra không phải chính là cho à? Trước đây ít năm bạc bọn họ mượn còn chưa trả một phân một ly không phải sao?
 
Bắt đầu rùm beng lên. Dù sao Liễu Lan Hoa đã là vò đã mẻ không sợ rơi, luôn mồm nói Diệp Đại Long là ca ca ruột của Diệp Tế Muội, bà làm muội tử còn mặc kệ ca ca ruột, vậy bà làm thê tử còn biết quản gì? Lát nữa bà nhanh chóng thu dọn đồ về bên ngoại đi, để ca ca bà đánh cho một trận nên thân.
 
Diệp Tế Muội mới không sợ, đáp lại, vậy lát nữa ngươi cũng nhanh chóng trở về nhà mẹ ngươi đi. Dù sao trước kia các ngươi cũng đã nói gả nữ nhi như bát nước đổ đi, luôn mồm nói ta là người ngoài, vậy ta còn có thể là người của Diệp gia các ngươi sao? Nếu ta đã là người ngoài, ta làm sao có thể quản chuyện Diệp gia chứ? Còn bạc thì một xu ta cũng không cho mượn. Các ngươi cũng đừng nói với ta cái gì huynh muội ruột thịt. Lúc hai người bán ta đi còn nghĩ đến cái gì huynh muội ruột thịt không? Ai, xảy ra chuyện liền biết có cô muội muội ta rồi? Ta mặc kệ nhà các ngươi nợ nần khó trả như thế nào. Nhanh đi cho ta. Trăn Trăn còn bệnh đó, hai người các ngươi ở chỗ này đừng quấy rầy nó nghỉ ngơi.

 
Liễu Lan Hoa bị mắng đến cuống cả lên. Cũng biết hai người bọn họ hôm nay khẳng định không thể mượn được bạc của Diệp Tế Muội, nhất thời vừa tức vừa hận, bỗng nhiên quơ lấy ấm trà chén trà trên bàn đập hết xuống đất. Cuối cùng còn sợ không hết hận, thậm chí lật ngược luôn cả cái bạc.
 
Chọc Diệp Tế Muội tức điên lên, đi ra cửa phía sau cầm một cây cuốc, không quan tâm đánh lung tung lên người Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa, Hứa Hưng Xương ở bên cạnh kéo cũng không nổi.
 
Có điều vô lại sợ nhất kẻ ác, Diệp Tế Muội đánh một trận này, ngược lại đuổi Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa đi.
 
Nhưng Diệp Tế Muội tức không nhịn nổi, mắt thấy hai người bọn họ đi khỏi, ném cuốc ngồi vào trên ghế khóc lên.
 
Vừa khóc vừa nói với Hứa Hưng Xương: "Nhà khác ca ca đều biết vì muội tử mình suy nghĩ, nhưng chàng nhìn xem ta gặp phải dạng ca tẩu gì đây? Lúc trước vì nhận của Triệu gia mấy lượng bạc, muốn đẩy ta - muội muội ruột vào trong hố lửa. Về sau chuyện năm lượng bạc kia ta cũng không nhắc tới, chỉ coi là sau này không có loại ca tẩu như thế nữa. Nhưng bọn họ thì ngược lại, thiếu nợ thì chạy nơi này đòi tiền. Đòi tiền còn phách lối như vậy, thật giống như ta thiếu hai người bọn họ vậy. A phi, ta muốn cho bọn họ mượn một đồng tiền thì chính là ta ngốc. Cứ để cho bọn họ bị đánh gãy tay gãy chân, ăn đau một lần mới nhớ. Sau này xem bọn họ làm sao đánh bài, làm sao lười biếng, làm sao tham ăn như thế nào."
 
Nhưng suy cho cùng vẫn là ca ca ruột của mình, nghĩ đến Diệp Đại Long nếu là thật sự bị người ta chặt đứt tay chân, vậy sau này hắn phải sống sao? Nhất thời khóc càng thương tâm hơn.
 
Hứa Hưng Xương đoán được tâm tư của bà, liền khuyên lơn: "Đây rốt cuộc vẫn là ca ca ruột của nàng, không bằng chúng ta lấy bạc để dành cho hắn mượn được không? Tạm thời cứ trả nợ tiền đánh bạc, cái khác chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách."
 
Những người bên chỗ sòng bạc kia, đòi nợ như lang như hổ, nếu không trả tiền sẽ đánh cho gãy tay gãy chân đây tuyệt đối không phải chỉ là nói chơi, nói là làm.
 
Song trong lòng Diệp Tế Muội mặc dù không bỏ được ca ca nhưng không bằng lòng cho mượn số tiền này.
 
"Đều nói tiền nợ đánh bạc khó lấp, cho dù lần này chúng ta thay hắn trả, về sau khó đảm bảo rằng hắn sẽ không cược nữa, đến lúc đó chẳng lẽ còn muốn chúng ta đến trả sao? Vậy lúc nào thì mới là cái đầu. Không thể vì hắn mà khiến nhà chúng ta cũng bị liên lụy."
 
Bà đứng dậy, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt đầy kiên nghị: "Mặc kệ. Hai nhà chúng ta cũng đã sớm nói về sau cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, vậy ta dứt khoát cũng coi như không có ca ca này. Sau này hắn sống hay chết cũng không liên quan gì tới ta, ta cũng không quản hắn, không thể làm gì khác hơn là sống tốt cuộc sống của mình là được."
 
Trong nhà để dành được mười mấy lượng bạc, bà còn muốn chờ trời ấm gọi Hứa Hưng Xương mang Hứa Du Ninh vào trong thành tìm đại phu tốt, chữa khỏi chân cho hắn. Về phần Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa, đều là người có tay có chân, nàng quản không được bọn họ.
 


Bình Luận (0)
Comment