Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 127

Thời gian ba ngày trôi qua, Cố Trạch Mộ liền muốn trở lại Sung Châu, nhưng trước khi đi hắn vẫn có một thứ muốn đưa cho Cố Thanh Ninh.

Khi Cố Thanh Ninh nhìn thấy cặp vẹt thì vô cùng sửng sốt: “Bọn chúng… Bọn chúng ở đâu ra vậy?”

Cố Trạch Mộ kể lại quá trình lấy được vẹt từ chỗ Tào Nguyên, cặp vẹt này là một tổ, xem ra là nhỏ hơn Tam Bảo một chút, cũng không thông minh bằng nhưng màu sắc vẫn rất tươi sáng và rất đẹp mắt.

“Tuy rằng mấy năm nay nàng không nói, nhưng ta biết nàng rất nhớ Tam Bảo. Nếu đã không thể lấy lại Tam Bảo cho nàng vậy thì dứt khoát tặng cho nàng một đôi khác.”

Nghe Cố Trạch Mộ vậy, tâm tình của Cố Thanh Ninh rất phức tạp. Sau khi trọng sinh, Cố Trạch Mộ đã thay đổi rất nhiều khiến nàng không biết nên nói gì.

“Cảm ơn ca.”

“Ta đã nói, giữa hai ta không cần khách sáo như vậy.” Cố Trạch Mộ nhìn nàng chằm chằm.

Cố Thanh Ninh không biết phải trả lời hắn thế nào, chỉ đành giả vờ cầm hạt dưa lên trêu đùa cặp vẹt.

Cố Trạch Mộ thầm thở dài trong lòng, lại nói: “Vốn dĩ định đợi đến sanh thần của nàng mới tặng làm quà, nhưng sợ là ta không thể ở lại đến lúc đó cho nên mới tặng trước cho nàng.”

“Nhanh như vậy đã muốn trở lại đó rồi sao?”

Cố Trạch Mộ gật đầu: “Trước đây ta đã điều tra ra manh mối có thể liên quan đến việc buôn muối lậu của Diêu gia, mà bây giờ sau khi đọc được thư từ của tổ phụ với Chiêm Thế Kiệt, có lẽ chuyện này còn dính líu đến Khang Diệp.”

“Khang Diệp?” Cố Thanh Ninh sửng sốt: “Sao ông ta lại dính líu đến chuyện này?”

“Nguyên nhân bên trong thì ta không rõ, chỉ có thể bắt đầu từ Diêu gia để xem liệu có thể tìm ra chút manh mối gì không.” Cố Trạch Mộ nói: “Hơn nữa đã sắp vào mùa mưa, việc trị thủy vô cùng khẩn cấp, ta không thể nấn ná lâu hơn được nữa.”

Cố Thanh Ninh cũng hiểu chính sự quan trọng nên không bàn ra thêm nữa, chỉ nói: “Nếu đã vậy thì chiều nay chúng ta hãy cùng đến phủ công chúa, sẵn tiện mang cặp vẹt này đi theo, cho con mái  này làm vợ của Tam Bảo.”

Cố Trạch Mộ nhịn không được nói: “Hai con này vốn là một đôi, tách chúng ra như vậy không tốt đâu?”

“Nhưng chẳng phải ca nói bọn chúng cùng một ổ sao? Nếu đã cùng một ổ vậy thì chính là huynh muội tỷ đệ ruột thịt, làm sao chúng có thể trở thành một đôi được?” Cố Thanh Ninh hùng hồn nói: “Con vẹt đực này chỉ đành chờ cho đến khi ta tìm thêm một con mái khác về mới có thể có thê tử được.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Hắn cứ cảm thấy trong lời nói của Cố Thanh Ninh có hàm ý khác, nhưng nhìn biểu tình của Cố Thanh Ninh thì lại thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Hai người mang theo vẹt đến phủ công chúa, Nguyên Gia đã đợi sẵn trong phủ, sai hạ nhân đưa vẹt lui đi rồi mới nói: “Hôm đó, con nghe nói mây đen tích tụ trên đỉnh hoàng cung, nên đoán chừng là hoàng huynh đã chọc giận phụ hoàng, nhưng mà hoàng huynh vì chuyện mây đen mà lo lắng không thôi, vào trước ngày đại hôn của thái tử đã đợi ở thái miếu cả một đêm.”

Cố Thanh Ninh nghe vậy thì trừng mắt nhìn Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ không lường được sự việc phát triển tới mức đó, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu nó không thẹn với lòng thì sao phải đến thái miếu chứ?”

Nguyên Gia biết sự tình không có gì nghiêm trọng mới nhẹ nhõm: “Dù gì thì cũng là chuyện liên quan đến đại hôn của thái tử, hoàng huynh cũng là có tấm lòng của từ phụ.”

Vẻ mặt của Cố Trạch Mộ cũng dịu đi: “Đây cũng là do ta suy nghĩ không chu toàn.”

Nguyên Gia thầm cảm thán trong lòng, thảo nào dân gian có câu “ôm cháu chứ không ôm con.” (*) Cứ nhìn vào thái độ của phụ hoàng với hoàng huynh và cháu trai của mình quả là khác biệt một trời một vực, nếu hoàng huynh mà biết được chắc sẽ buồn bực chết mất thôi.

(*) Thời xưa người đại diện cúng tế tổ tiên dùng cháu trai của mình đặt lên ngai để thần nương vào.

Tuy nhiên, sau khi nói xong chuyện này, Nguyên Gia nghe đến mục đích mà phụ mẫu tới đây thì đích thân mang cái lồng của Tam bảo qua, nhưng sắc mặt lại có chút kỳ quái: “Phụ hoàng mẫu hậu, Tam bảo nó…”

Nàng chưa kịp dứt lời thì Tam Bảo đã nhìn thấy Cố Thanh Ninh, đôi mắt hạt đậu của nó lập tức sáng lên, gấp gáp lao đến chỗ nàng ấy, vừa lao tới vừa kêu: “Mỹ nhân, ta nhớ nàng chết mất thôi!”

Sắc mặt của Cố Trạch Mộ lập tức tối lại, trực tiếp chắn trước mặt Cố Thanh Ninh.

Móng vuốt đang nhanh nhẩu của Tam Bảo lập tức khựng lại, nó do dự lùi lại trên mặt đất: “Mỹ nhân, chúng ta vẫn nên hẹn kiếp sau gặp lại đi!”

Cố Thanh Ninh sắp bị con vẹt này chọc cho buồn cười, nàng hỏi Nguyên Gia: “Rốt cuộc là nó học những lời này từ đâu ra vậy?”

Nguyên Gia xấu hổ đáp: “Mấy ngày trước Tam Bảo bay đi chơi, không biết là đã đáp xuống đỉnh xe ngựa của nhà nào đó rồi bị đưa ra ngoài thành. Sau khi dạo chơi ở nơi phố phường bẩn thỉu đó một vòng thì trở về liền biến thành bộ dạng đó.”

Cố Thanh Ninh: “…”

Cố Trạch Mộ hừ nhẹ một tiếng: “Cái tốt thì không học mà cái xấu thì học nhanh lắm, nó đã biến thành như vậy rồi mà nàng còn muốn gả Thanh Đồng cho nó sao?”

Cặp vẹt mà Cố Trạch Mộ mang về được đặt tên là Thúy Vũ và Thanh Đồng, Thúy Vũ là đực còn Thanh Đồng là mái. Lúc này hai con được đặt cùng một chỗ, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Tam Bảo.

Cố Thanh Ninh bị câu nói của hắn làm cho nghẹn và vặn lại: “Ai biết được chứ! Có lẽ Thanh Đồng thích giọng điệu này thì sao.”

Lần này đến lượt Cố Trạch Mộ không nói nên lời.

Nguyên Gia không biết bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì, nàng có chút mù mờ nhìn ba con chim trên mặt đất.

Tam Bảo dường như hiểu ra ý định của chủ cũ, lếch bộ lông đuôi dài của mình đi tới chỗ Thúy Vũ và Thanh Đồng. Thanh Đồng thì táo bạo hơn một chút, thấy vậy thì cũng tiến lên một bước.

Cố Thanh Ninh nắm chặt tay, trông như là rất hồi hộp, mặc dù Cố Trạch Mộ có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực là ánh mắt không thể rời khỏi bọn chúng. Ngay cả Nguyên Gia dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không khỏi khẩn trương nhìn theo.

Chỉ thấy Tam Bảo chậm rãi đi một vòng quanh Thanh Đồng rồi hung hăng táp con người ta một cái nhanh như chớp không kịp trở tay.

Thanh Đồng đột nhiên ré lên một tiếng, Thúy Vũ lập tức xông lên trước chiến đấu với Tam Bảo.

Diễn biến này khiến ba người tại hiện trường hoảng hốt ngây người, phải mất một lúc sau Cố Trạch Mộ mới có phản ứng, hắn vươn tay tóm lấy đôi cánh của Tam Bảo và tách hai con chim ra.

Thúy Vũ hung dữ rống lên hai tiếng với Tam Bảo sau đó mới quay lại an ủi Thanh Đồng, hai con chim dựa vào lồng tre, chẳng mấy chốc lại trở nên thân mật.

Tam Bảo vừa bị tóm cánh liền muốn giãy dụa, ai ngờ vừa nhìn thấy người tóm nó thì lập tức ngoan hiền lại. Cố Trạch Mộ nhìn thấy nó thành thật hơn chút thì mới thả nó trở lại trên mặt đất, ngay khi móng vuốt của Tam Bảo chạm đất thì liền bỏ chạy theo hướng ngược lại với Cố Trạch Mộ.

Cố Thanh Ninh cũng không hiểu, sao mà một buổi hẹn hò tốt đẹp như vậy lại suýt bị Tam Bảo biến thành một hiện trường án mạng thế này?!

Mặc dù Tam Bảo rất sợ Cố Trạch Mộ, nhưng vì lưu luyến chủ nhân của mình cho nên sau khi đi loanh quanh một lúc lâu thì cũng do dự đi tới.

Cố Thanh Ninh dạy dỗ nó: “Đây là tìm một thê tử cho ngươi đó! Ngươi làm sao vậy! Ngươi muốn cả đời độc thân à?”

Tam Bảo ủy khuất lấy bàn chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.

“Nói đi!”

Tam Bảo chớp đôi mắt hạt đậu, nặn ra một câu: “Mỹ nhân, trong lòng ta chỉ có một mình nàng.”

Cố Thanh Ninh: “…”

Cố Trạch Mộ phụt cười một tiếng.

Cố Thanh Ninh giận hổn hển: “Ca cười cái gì chứ! Đây mới chỉ là lần gặp mặt đầu tiên, ai biết được sau này sẽ thế nào chứ!”

Cố Trạch Mộ không tranh luận với nàng nữa: “Được rồi, tùy nàng vậy. Dù sao thì cặp vẹt này cũng tặng cho nàng rồi, nàng muốn sắp xếp thế nào cũng được.”

Lúc này Nguyên Gia mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng không khỏi dở khóc dở cười, không thể ngờ rằng phụ hoàng mẫu hậu anh minh thần vũ của mình lại đi cãi nhau vì một chuyện vô vị thế này, đã thế còn cãi đến rất nhiệt tình thật ý.

Cố Thanh Ninh dường như cũng ý thức được trò cười của bọn họ, thế là trừng mắt với Cố Trạch Mộ một cái.

Cố Trạch Mộ chỉ mỉm cười bao dung.

Nguyên Gia cũng tinh ý nhận ra dường như giữa hai người đã có chút thay đổi, nhưng nếu nói cụ thể thì nàng cũng không tài nói nói ra rõ được.

Kế hoạch xem mắt không thành công, Thúy Vũ và Thanh Đồng được Cố Thanh Ninh đưa trở về phủ Uy Quốc công, nàng nhớ lại hai lần nối tơ hồng thất bại này liền cảm thấy ê chề sâu sắc.

Sau khi Cố Trạch Mộ rời đi, cuộc sống của Cố Thanh Ninh trở lại như trước, suốt ngày mải miết luyện võ và đọc sách, thỉnh thoảng nhìn giá vẹt treo dưới hiên nhà mới dường như có chút lay động.

Đào thị tình cờ bước vào để đưa đồ ăn nhẹ cho nàng, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng chợt hồi hộp.

Trước khi rời đi, rốt cuộc Cố Trạch Mộ cũng đã nói cho Đào thị rằng hắn đã biết danh tính của mình. Khi hắn còn nhỏ, Đào thị đã nghĩ đến ngày này không biết bao nhiêu lần, nhưng theo Cố Trạch Mộ dần dần lớn lên, tuy rằng hai mẫu tử vẫn không mấy thân thiết, nhưng Đào thị vẫn luôn coi hắn như con ruột của mình, hơn nữa nàng cũng nghĩ rằng bí mật này sẽ vĩnh viễn không bị hắn phát hiện, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng nàng vẫn phải nghênh đón cái ngày này.

Cố Trạch Mộ sợ điều này sẽ quá kích thích nàng ấy nên chỉ tiết lộ danh tính của mình chứ không hề nói ra ý nghĩ không an phận của mình với Cố Thanh Ninh, có điều Đào thị vẫn nhận ra ít nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Trạch Mộ luôn đối xử với Cố Thanh Ninh không giống bình thường, nàng từng nghĩ đấy chỉ là tình cảm huynh muội, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ e rằng trong đó còn xen lẫn thứ tình cảm khác.

Đào thị bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, trong thâm tâm của nàng, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ là huynh muội một nhà, cho dù Cố Trạch Mộ có khôi phục thân phận thì cũng như vậy thôi. Nếu Cố Trạch Mộ thực sự có tình cảm gì đặc biệt với muội muội của mình, há chẳng phải là loạn…Luân sao?

Đào thị hoảng loạn, đĩa đồ ăn đặt xuống phát ra âm thanh cũng to hơn một chút.

Cố Thanh Ninh bị âm thanh làm cho kinh động, nàng hồi thần lại, nhìn về phía mẫu thân: “Nương, có chuyện gì sao?”

Đào thị miễn cưỡng cười nói: “Ta đem chút đồ ăn cho con, con đã xem sách lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Cố Thanh Ninh vừa nhìn liền có thể nhìn ra lớp ngụy trang của Đào thị, nhưng nàng không vạch trần, chỉ ngoan ngoãn đi tới, ngồi vào bàn, chậm rãi ăn đồ ăn.

Đào thị nhìn con gái, từ nhỏ nhắn bé bỏng đã dần lớn lên thành dáng vẻ duyên dáng kiều diễm như bây giờ, đây chính là khối thịt trên đầu quả tim của nàng.

Nàng do dự một chút, sau đó cho hạ nhân lui xuống rồi mới hỏi: “Thanh Ninh, ca ca của con… con có biết rằng nó không phải ca ca ruột của con không?”

Cố Thanh Ninh nhìn vẻ mặt của Đào thị liền đoán được nàng ấy đang nghĩ gì, gật đầu nói: “Con biết. Có điều trong lòng con, ca ấy sẽ mãi mãi là ca ca của con.”

Khi Đào thị nghe được nửa câu đầu, nhịp tim dường như muốn ngưng trệ, và khi nghe hết nửa câu sau mới dẫn cảm thấy nhẹ nhõm lại.

“Con đừng chê nương nhiều chuyện, chỉ là nương sợ con sẽ tổn thương.”

Cố Thanh Ninh nhìn thấy vẻ mặt âu sầu của Đào thị, trong lòng thương xót, nàng ôm lấy cánh tay Đào thị, nhẹ giọng nói: “Con biết nương đều là vì muốn tốt cho con, Thanh Ninh sẽ không làm người lo lắng.”

Đào thị thở phào nhẹ nhõm, nàng biết hai huynh muội cùng nhau lớn lên, Trạch Mộ luôn luôn bảo vệ che chở cho Thanh Ninh, cho dù Thanh Ninh có nảy sinh chút tình cảm khác lạ nào với Trạch Mộ thì cũng không phải là không có khả năng, may mà Thanh Ninh còn sáng suốt.

Nàng vuốt ve mái tóc của Cố Thanh Ninh và thở dài: “Nương chỉ mong các con đều yên lành.”

Cố Thanh Ninh khẽ cười đáp ứng một tiếng, chút dao động trong lòng kia dường như chưa từng nảy sinh.
Bình Luận (0)
Comment