Buổi tối, trong phủ vô cùng náo nhiệt, mọi người ngồi quanh bàn tròn, ai cũng tươi cười rạng rỡ, dù là Mẫn phu nhân vẫn luôn nghiêm nghị cũng mang theo ý cười.
Trước khi ăn uống, Cố Vĩnh Huyên giơ chén rượu nhìn về phía Mẫn phu nhân:
- Nương, mấy năm nay ba huynh đệ chúng ta luôn ở bên ngoài, chưa từng hiếu thuận người, ngược lại còn khiến người nhọc lòng thay chúng ta, là chúng ta bất hiếu. Ly rượu này là tam huynh đệ chúng ta kính nương.
Nghe đại ca nói như vậy, Cố Vĩnh Diễm cùng Cố Vĩnh Hàn cùng cầm chén rượu kính Mẫn phu nhân.
Mẫn phu nhân thần sắc động dung:
- Các ngươi vì nước tận trung, nào phải bất hiếu. Nương vẫn luôn cảm thấy dưỡng ra tam huynh đệ bọn ngươi, trong lòng vô cùng tự hào. Khắp kinh thành này hào môn hậu duệ quý tộc, nhân gia nào mà không có người ăn chơi trác táng, có ai không hâm mộ tam tử của ta đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa?
Mẫn phu nhân từ ái nhìn tam tử, rồi nhìn nữ nhân bên người bọn họ, nói tiếp:
- Còn nữa, trong phủ có các tức phụ xử lý gọn gàng ngăn nắp, ta chỉ lo làm lão quân hưởng phúc, nào có hao tâm, nếu các ngươi có lòng, hãy kính tức phụ của các ngươi một chén rượu.
- Nương!
Bọn người Chu thị nhịn không được hô ra tiếng.
Cố Vĩnh Huyên trịnh trọng gật đầu:
- Nương nói rất đúng.
Tam huynh đệ uống rượu xong, đổ một ly khác, chuyển tay về hướng các phu nhân, nhưng lúc này, dù ngày thường Cố Vĩnh Hàn miệng lưỡi trơn tru, đối mặt với thê tử cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là Cố Vĩnh Huyên nói với Chu thị:
- Phu nhân, mấy năm nay nàng vẫn luôn xử lý chuyện trong phủ, giáo dưỡng hài tử, vất vả cho nàng.
Trong mắt Chu thị toát ra lệ quang, An Nghi quận chúa ngày thường đoan trang trầm túc khó có lúc chân tay luống cuống như thế này:
- Phu quân…Sao lại nói lời này, chúng ta là phu thê nhất thể, vốn nên nâng đỡ lẫn nhau.
- Phu nhân của lão đại nói rất đúng.
Mẫn phu nhân tán đồng nói:
- Được rồi, giữa chúng ta không cần phải nói những lời cảm tạ hay không cảm tạ, đều là người một nhà, mấy năm nay, ngoài phủ đều dựa vào các nam nhân chống đỡ, trong phủ dựa vào phụ nhân, các ngươi đều là đại công thần, hôm nay, toàn gia chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, không cần kính tới kính đi, mau dùng bữa, dùng bữa.
Mọi người bắt đầu gắp đồ ăn, đều là những món mà tam huynh đệ bọn họ thích nhất. Cố Vĩnh Huyên cùng Cố Vĩnh Diễm còn có thể khắc chế, nhưng Cố Vĩnh Hàn có lẽ ở biên quan bị bỏ đói lâu lắm, lập tức ăn no căng.
Mẫn phu nhân bất đắc dĩ nhìn tiểu nhi tử:
- Mới định khen ngươi hiểu chuyện một chút, thật là…
Cố Vĩnh Hàn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười rộ lên.
- Được rồi, đêm nay các ngươi hãy trở về nghỉ ngơi, ngày mai ta lại nói chuyện cùng các ngươi.
Nghe Mẫn phu nhân nói như vậy, Đào thị vội vàng nâng trượng phu lên, cùng hai đứa nhỏ đi về viện.
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đi theo phía sau, có chút vô ngữ nhìn Cố Vĩnh Hàn vừa xoa bụng vừa bóp mông Đào thị, bị Đào thị đánh cho một cái mới chịu thành thật.
Vừa vào sân, Đào thị định đỡ Cố Vĩnh Hàn vào phòng, Cố Vĩnh Hàn vẫy vẫy tay:
- Bụng ta còn trướng, ta đi dạo trong sân một chút.
Đào thị có chút bất đắc dĩ, chỉ phải mang theo hai đứa nhỏ đi vào trong, không ngờ Cố Vĩnh Hàn lại nói:
- Trạch Mộ từ từ đã, hai người chúng ta hàn huyên một lát.
Cố Trạch Mộ ngừng bước chân.
Đào thị dặn dò một lần, nhắc bọn họ không được để lạnh thân thể, rồi dẫn Cố Thanh Ninh vào phòng.
Đêm đông mang theo hương vị tuyết lạnh thấu xương, dù chỉ dùng sức hô hấp vài cái, sẽ cảm thấy như có dao nhỏ đâm vào phổi. Nhưng Cố Vĩnh Hàn không sợ lạnh, ngược lại còn mở rộng cổ áo, cười nói:
- Đây mới là hương vị của kinh thành.
Rồi nhìn về phía Cố Trạch Mộ:
- Nhi tử, qua đây ngồi.
Cố Trạch Mộ:
- …
Dù Cố Trạch Mộ nhìn không vui, nhưng vẫn theo ý Cố Vĩnh Hàn, ngồi bên cạnh hắn.
Cố Vĩnh Hàn muốn sờ đầu hắn, hắn lại nhạy bén né tránh, có chút mất mát chậc lưỡi:
- Đứa nhỏ này, không đáng yêu như lúc nhỏ.
Cố Trạch Mộ tỏ vẻ hắn không thích kiểu hình dung như vậy.
Cố Vĩnh Hàn cũng không quan tâm, giương mắt nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói:
- Nháy mắt, ngươi đã lớn như vậy, nhiều năm qua đi, ta làm phụ thân, lại không làm tròn trách nhiệm với ngươi cùng Thanh Ninh, thật sự thẹn trong lòng.
Cố Trạch Mộ sửng sốt, không ngờ Cố Vĩnh Hàn sẽ nói những lời này với hắn.
Khiến hắn nhớ tới kiếp trước, khi đó tuy hắn là thái tử, nhưng Cung đế cực kỳ lãnh đạm với hắn, đối với hắn mà nói là phụ tử, chẳng khác gì quân thần. Sau đó hắn được làm phụ thân, tuy vẫn luôn coi trọng thái tử, nhưng trừ dạy dỗ ra, vẫn chưa từng biểu lộ ôn nhu, lúc Tiêu Trạm làm chuyện không vừa ý, hắn sẽ nghiêm khắc trách cứ.
Hắn vẫn luôn cho rằng đây mới là phương thức để phụ tử ở chung, còn chưa bao giờ cảm thụ cảm nghĩ làm phụ thân như Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Hàn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói tiếp:
- Sau này nếu Tây Bắc xảy ra chiến sự, ta cũng không biết còn bao nhiêu cơ hội có thể trở về, có chút lời nói, thừa dịp này nói cùng ngươi.
- Ngươi là trưởng tử của ta, sau này ta không ở trong phủ, ngươi chính là chổ dựa cho mẫu thân cùng muội muội.
Cố Vĩnh Hàn vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Ta biết ngươi là hài tử có chủ kiến, ngươi đối với tương lai có tính toán gì không? Có thể nói cùng ta, ta làm phụ thân tốt xấu gì cũng sống nhiều hơn ngươi vài thập niên, vẫn có thể đề điểm vài điều.
Tuy Cố Trạch Mộ không cần Cố Vĩnh Hàn kiến nghị, nhưng phần tâm ý này vẫn cảm nhận được, hắn luôn cho rằng hắn sẽ vẫn như kiếp trước, một mình một người, nhưng hiện giờ trong lòng hắn càng ngày càng nhiều người chen vào, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm khiến hắn có chút quẫn bách.
Có lẽ Cố Vĩnh Hàn dùng những lời này chen vào khe hở trong tâm Cố Trạch Mộ, hắn không dùng thái độ có lệ để đối đãi với Cố Vĩnh Hàn nữa, tuy vẫn không nói nhiều lắm, nhưng vẫn ngươi tới ta đi mà hàn huyên với Cố Vĩnh Hàn.
Lúc Cố Thanh Ninh mở chút cửa sổ, nhìn thấy hết thảy, khuôn mặt lộ ra nhàn nhạt ý cười.
___________________________
Ngay lúc Quốc công phủ vô cùng náo nhiệt cùng dùng bữa, trong hoàng cung cũng cử hành gia yến, tham dự chỉ có đế hậu cùng đám người Nguyên Gia trưởng công chúa.
Ngồi quanh bàn tròn là Tiêu Trạm cùng Trần hoàng hậu đang ôm tiểu công chúa trong lòng ngồi kế bên là tam hoàng tử Tiêu Hằng, bên cạnh Nguyên Gia là Tiêu Diễn Chi.
Các cung nữ đứng cách khá xa, nếu không nhìn thấy xiêm y trên người bọn họ, nhìn rất giống thường gia cùng ăn cơm.
Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia, cười nói:
- Nha đầu này, gần đây không biết bận chuyện gì, ngay cả thời gian tiến cung cùng hoàng huynh ăn bữa cơm cũng không có? Còn để ta tam mời tứ thỉnh mới chịu tới.
Nguyên Gia có chút bất đắc dĩ:
- Hoàng huynh lại hiểu lầm thần muội, sắp tới cuối năm, chuyện trong tôn thất cũng không ít, nếu thần muội không xử lý tốt những chuyện này, nào dám tiến cung gặp hoàng huynh.
- Nhìn xem nhìn xem, đây là trách cứ ta.
Tiêu Trạm chỉ vào nàng rồi cười nói với Trần hoàng hậu:
- Đây là trách ta lúc trước đem chuyện tôn thất ném cho nàng.
Trần hoàng hậu ôm tiểu nữ nhi, cười tủm tỉm nhìn hai anh em đấu võ mồm.
Mà Tiêu Diễn Chi cũng lẩm nhẩm lầm nhầm cùng tam hoàng tử Tiêu Hằng, Tiêu Diễn Chi cùng Tiêu Hằng tuổi tác không cách biệt lắm, sẽ có chung đề tài, trong chốc lát, hai người liền như một người.
Tiêu Diễn Chi nói đến chuyện thú sự đã trải qua, Tiêu Hằng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc niệm thư trong cung không có chương trình học trồng cây, thả diều như vậy.
Hiện giờ Tiêu Diễn Chi hay chơi với Cố Trạch Hạo nhất, cũng học được nhiều vẻ trêu cợt ý xấu, thấy Tiêu Hằng tràn đầy hâm mộ, cố ý hỏi:
- Hằng ca ca, ngươi đọc sách trong cung, có chuyện gì thú vị?
Tiêu Hằng vắt hết óc cũng chỉ nghĩ tới hai thư đồng nháo ra chuyện chê cười, tức khắc có chút không phục:
- Tuy trong cung không chơi vui vẻ bằng ngoài cung, nhưng chúng ta công khóa rất tốt, này đó các ngươi không thể so.
Tiêu Diễn Chi bị hắn kích thích, hai người liền muốn bàn về việc học.
Hai đứa nhỏ tranh luận liên mồm, hấp dẫn ba người chú ý, Tiêu Trạm cười nói với Nguyên Gia:
- Hiện giờ nhìn Diễn Chi hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Nguyên Gia thở dài, tuy lời oán trách, vẻ mặt lại mang theo ý cười:
- Đúng vậy, lúc trước thần muội ngại hắn quá ngoan ngoãn, nhưng hôm nay, lại ngại hắn quá ầm ĩ.
Ngồi nghe Tiêu Hằng cùng Tiêu Diễn Chi ngươi một lời ta một ngữ, lúc đầu Tiêu Trạm cũng chỉ nghĩ bọn hắn chơi đùa, nghe từ đầu tới cuối cũng có chút kinh ngạc, từ nhỏ Tiêu Hằng học tập rất tốt, nhưng Tiêu Diễn Chi mới học vỡ lòng cách đây ba năm, hiện giờ lại có thể cùng Tiêu Hằng đấu đến chẳng phân biệt trên dưới.
Chỉ là cuối cùng Tiêu Diễn Chi vẫn là cờ kém nhất chiêu, không thể trả lời vấn đề Tiêu Hằng đưa ra.
Tiêu Hằng thắng lợi vô cùng cao hứng, nhưng nhìn thấy Tiêu Diễn Chi bĩu môi, lại vội vàng an ủi nói:
- Diễn Chi đệ đệ, ngươi cũng rất lợi hại.
Tiêu Trạm cũng nói:
- Đúng vậy, Hằng nhi lớn tuổi hơn một chút, sẽ niệm nhiều thư hơn ngươi, Diễn Chi không cần nản lòng.
Không ngờ Tiêu Diễn Chi lại lắc đầu:
- Thua chính là thua, đây là việc học của ta chưa tinh thông, nếu là Thanh Ninh cùng Trạch Mộ, nhất định sẽ không thua.
Nguyên Gia thiếu chút nữa sặc trà.
Tiêu Trạm không biết đây là lần thứ mấy nghe Tiêu Diễn Chi nhắc tới hai cái danh này, hắn lộ ra hứng thú:
- Là hai đứa nhỏ của Cố gia lão tam?
- ...Đúng vậy.
Trần hoàng hậu có chút kinh ngạc:
- Bọn họ tuổi còn nhỏ, lại có phần thông minh này thật sự khiến người kinh ngạc.
Nguyên Gia cười miễn cưỡng, không phải sao? Không chỉ thông minh khiến người kinh ngạc, mà thân phận càng khiến người muốn bất tỉnh.
Tiêu Hằng có chút không cam lòng:
- Không có khả năng, thái phó nói, ở tuổi của ta mà học nhiều như vậy đã không dễ dàng, ta không tin có người còn lợi hại hơn ta.
Trần hoàng hậu lạnh lùng nói:
- Hằng nhi.
Tiêu Trạm xua tay ngăn trở Trần hoàng hậu, sau đó vỗ vỗ đầu Tiêu Hằng:
- Hằng nhi thật sự thông minh lại rất nỗ lực, nhưng không phải phụ hoàng đã nói với ngươi rồi sao? Trên đời này thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ngươi học này đó vì muốn hiểu lý lẽ, không phải vì so sánh với bọn họ.
Tiêu Hằng nhấp môi, gật đầu nói:
- Nhi thần đã biết, phụ hoàng.
Tiêu Trạm lộ ra tươi cười, lại nhìn về phía Nguyên Gia:
- Xem ra Cố gia dạy học tại gia thật sự không tồi, cũng khó trách lúc trước ngươi đưa Diễn Chi đến Cố gia.
- Này…Lúc ấy chỉ nghĩ để Diễn Chi cùng bọn họ có thể chơi đùa cùng nhau, không ngờ lại có ích.
Nàng đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, lại nghe Trần hoàng hậu nói:
- Nếu đứa nhỏ này thông tuệ đúng như lời Diễn Chi nói, có thể đưa vào cung làm thư đồng cho Hằng nhi.
Nguyên Gia:
- … Khụ khụ khụ!
Tiêu Trạm bất đắc dĩ nhìn Nguyên Gia:
- Lại sặc? Sao ngươi càng lớn tuổi càng giống như hài tử?
Nguyên Gia cười khổ nghe Tiêu Trạm nói, ai bảo các ngươi nói những câu kích thích như vậy.
Tiêu Trạm nói tiếp:
- Cũng được, hiện giờ bên người Hằng nhi có hai thư đồng đều xuất thân từ văn gia có thêm một võ gia, cũng thích hợp.
- Này...
Nguyên Gia thật sự không dám tưởng tượng hình ảnh kia, chỉ phải căng da đầu nói:
- Nhưng hài tử kia còn quá nhỏ, hiện giờ mới bảy tuổi, còn cần người chiếu cố, nếu vào cung sợ là không tiện?
Tiêu Trạm cười rộ lên:
- Không sao, hai thư đồng của Hằng nhi lúc vào cung tuổi cũng không lớn, hiện giờ không phải rất tốt sao?
Trần hoàng hậu cũng hát đệm:
- Đúng vậy, đến lúc đó phái thêm hai ba người hầu hạ là được.
Nguyên Gia không thể hiểu được, nàng chỉ vào cung dự gia yến, sao chuyện lại phát triển tới tình trạng này, nàng cũng không biết nên ăn nói như thế nào với phụ hoàng cùng mẫu hậu.
Còn có a, chờ phụ hoàng vào cung, hắn nhìn thấy hoàng huynh, nếu phải bái kiến thì nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ không sợ thiên lôi đánh xuống.
Nàng nghĩ đến hình ảnh này liền cảm thấy không rét mà run.
Nhưng nàng không thể nói ra chân tướng, chỉ có thể vắt hết óc muốn lựa lời đánh tan ý niệm này của hoàng huynh cùng hoàng tẩu, tới cuối cùng, lại sợ Tiêu Trạm hoài nghi, không thể không im lặng.
Nguyên Gia có chút thất thần, hận không thể lập tức rời cung đem chuyện này nói cho phụ hoàng cùng mẫu hậu.