Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 78

Mặc dù chuyện đại trưởng công chúa Thục Huệ rất kín đáo nhưng người thạo tin trong kinh thành nên biết cũng đều biết. Nhất là nghe nói trong buổi yến hội đó, Thái tử điện hạ cũng đích thân đến, thay bệ hạ chúc mừng đại trưởng công chúa Thục Huệ, nên rất xôn xao.

Đến hôm yến hội, từng chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra khỏi các phủ, chạy đến phủ đại trưởng công chúa.

Phủ Uy Quốc công vì là thân thích cho người đến sớm hơn người ngoài, ngay cả Mẫn phu nhân luôn không tham gia những hoạt động này cũng ra khỏi nhà. Người hầu của phủ đại trưởng công chúa thấy xe ngựa của bọn họ thì nhanh chóng đi xin chỉ thị của chủ nhân, Vi thị vội vàng đến đón tiếp bọn họ.

Đến khi vào viện tử, Thục Huệ lại tự mình ra đón.

Mẫn phu nhân thấy bà cũng nở nụ cười như trông thấy bạn xưa.

“Không gặp Mẫn tỷ tỷ nhiều năm, bây giờ gặp lại chúng ta đều có cháu rồi.”

Mẫn phu nhân xúc động nói: “Không phải sao, lúc trước khi chúng ta làm thông gia tóc vẫn đen, bây giờ tóc chúng ta cũng bạc rồi.”

Năm đó, khi Mẫn phu nhân chọn lựa con dâu trưởng, có không ít người để chọn lựa. Dù sao ai cũng biết nam nhân Cố gia một lòng, Cố Vĩnh Huyên lại có dáng dấp tuấn tú, văn võ song toàn, không biết có bao nhiêu quý nữ muốn được gả tới. Mà Mẫn phu nhân chọn Chu thị, ngoại trừ bản thân Chu thị cũng không tệ, còn có một nguyên nhân là vì đại trưởng công chúa Thục Huệ.

Trong những người con của Cung Đế, đại trưởng công chúa Thục Huệ cũng không tỏa sáng, nhưng tính cách bà bình thản, chưa từng ầm ĩ, càng quan trọng hơn là bà là người vô cùng hiểu chuyện. Đúng như thế, những huynh đệ tỷ muội cùng tuổi với bà ấy, những người vội vàng mưu tính cũng đã mất sớm, chỉ có bà bây giờ con cháu đầy đàn, thân phận cực cao, sống được đến già.

Sau khi gặp qua đám người, Thục Huệ mới nói với Chu Vân Hâm: “Dẫn theo bọn tỷ muội đi đến vườn chơi đi, tránh cho ở cùng những bà lão như chóng ta lại nhàm chán.”

Chu Vân Hâm ôm cánh tay Thục Huệ làm nũng, sau đó mới dẫn bọn người Cố Thanh Chỉ đi hậu hoa viên.

Nơi này Chu thị đã phái người đến xử lý xong từ sớm, bày ra sắc màu rực rỡ, nước chảy trong vườn rất đẹp mắt.

Chu Vân Hâm kéo cánh tay Cố Thanh Chỉ, nói: “Muội vừa mới đến kinh thành, tiểu thư các nhà đều không biết, tẩu tử phải giúp muội nhé.”

Mặt Cố Thanh Chỉ lập tức đỏ lên: “Muội… Đừng nói mò.”

Chu Vân Hâm che miệng cười, nhưng thấy Cố Thanh Chỉ thẹn thùng thật thì đổi cách gọi: “Được rồi, muội gọi biểu tỷ, đến lúc đó xin biểu tỷ giúp muội.”

Cố Thanh Chỉ khẽ thở nhẹ ra.

Chu Vân Hâm chớp mắt: “Trong lòng muội gọi tẩu tử, như thế được rồi chứ?”

Lúc này, Cố Thanh Chỉ mới phát hiện Chu Vân Hâm cố ý đùa nàng, nhưng nàng không tiện tức giận với nàng ấy, đành phải nói: “Muội còn như thế, ta cũng mặc kệ muội.”

Chu Vân Hâm vội vàng che miệng cười: “Không nói không nói, biểu tỷ tốt, dù sao biểu tỷ cũng phải giúp muội đấy.”

Ba tỷ muội Cố gia đi theo phía sau hai người nhìn nhau, Cố Thanh Thù mới nói ra tiếng lòng của ba người: “Ta cảm thấy chúng ta là kẻ dư thừa.”

Cố Thanh Vi thở dài, ra vẻ già dặn mà nói: “Con gái lớn không dùng được mà!”

Cố Thanh Ninh: “…”

Cũng may Chu Vân Hâm và Cố Thanh Chỉ cũng không thật sự quên cách nàng, tính cách Chu Vân Hâm hoạt bát cởi mở, trước đó mấy người đã gặp qua, rất nhanh đã thân với nhau.

Không bao lâu sau, đã có người lục tục tới, tỷ muội Cố gia cùng Chu Vân Hâm đi tiếp đón.

Trong vòng tròn quý nữ kinh thành cũng chỉ có như thế, mọi người đều biết nhau. Tuy nói Chu Vân Hâm là người ngoài, nhưng tổ mẫu của nàng là đại trưởng công chúa Thục Huệ rất được kính trọng, Chu Vân Hâm lại là cháu gái duy nhất của bà, đám người đối với nàng cũng rất thân thiện. Hơn nữa, thái độ của Chu Vân Hâm vui vẻ không ngại ngùng, cũng rất hợp ý những quý nữ này.

Cố Thanh Ninh còn nhỏ tuổi, vốn dĩ những chuyện này không liên quan nhiều đến nàng. Nàng định học như cách trong tiệc sinh thần của Đỗ Uyển Oánh trốn một góc tránh bị làm phiền, ai ngờ lần này lại trốn không thành công.

Mọi người đều biết Cố Trạch Mộ là thư đồng của Thái tử điện hạ, Cố Thanh Ninh lại là muội muội song sinh của hắn. Một lát Thái tử điện hạ tới, nhất định Cố Trạch Mộ sẽ giới thiệu muội muội của mình cho Thái tử điện hạ. Cố Thanh Ninh nhỏ tuổi, không có uy hiếp đến vị trí Thái tử phi, quen biết với nàng, nói không chừng có thể mượn cơ hội này làm quen với Thái tử điện hạ.

Các nàng nghĩ rất hay, nhưng Cố Thanh Ninh là ai chứ, liếc mắt đã nhìn ra tính toán của các nàng, nàng cảm thấy vô cùng phiền phức. Cuối cùng, nàng dứt khoát tìm một cơ hội lén chạy ra ngoài.

Phủ đại trưởng công chúa có diện tích không nhỏ, bởi vì trong một thời gian ngắn không thể sửa xong xuôi được, nên ngoại trừ hậu hoa viên mở yến hội thì những viện tử khác đều rất hoang vu.

Nhưng mà đối với Cố Thanh Ninh mà nói thì đúng lúc, lại yên tĩnh.

Ai ngờ nàng vừa mới đi qua cửa hiên lại đụng phải Tôn Lan Thấm. Đối phương thấy nàng dường như cũng rất sợ hãi, lập tức muốn tránh đi. Lúc này Cố Thanh Ninh mới nói: “Không sao, nơi này cũng không phải nhà ta, chúng ta chờ ở một bên là được.”

Tôn Lan Thấm thấy nàng vậy thì hơi kinh ngạc, chần chờ một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi… Không cảm thấy ta… Xúi quẩy sao?”

Cố Thanh Ninh nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt nàng ấy, lại cười nói: “Cái gì mà xúi quẩy với không xúi quẩy chứ. Lúc trước, những người kia cũng không nói giúp cả nhà Chiêm đại nhân, sau đó trong lòng lại đầy căm phẫn mà trút sự oán hận vào một tiểu cô nương không hiểu chuyện, cũng quá bỉ ổi rồi.”

Tôn Lan Thấm nghe thấy nàng nói thế, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng lại thu hồi nước mắt nở nụ cười cảm kích: “Cảm ơn muội.” Nàng không tự chủ được đi về phía Cố Thanh Ninh, sau khi phản ứng kịp thì lui về khẽ nói: “Mấy năm gần đây, muội vẫn là người đầu tiên nói những lời này với ta.”

Cố Thanh Ninh sững sờ: “Cha nương tỷ…”

“Mẫu thân ta qua đời rồi.” Tôn Lan Thấm giả vờ như không thèm để ý mà nói: “Mặc dù người trong nhà đối với ta không tệ nhưng sẽ không nói với ta những lời thân mật này.”

Lúc này Cố Thanh Ninh mới để ý đến y phục của nàng, vẫn là y phục màu vàng nhạc như lần trước, mặc dù giặt rất sạch sẽ nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hoa thêu trên đó hơi cũ. Chỉ có người rất khéo léo mới nghĩ đến chuyện thêu chỉ mới bao trùm phía trên, tạo thành cảm giác sáng tối giao thoa rất đặc biệt.

Dường như Tôn Lan Thấm cũng để ý thấy Cố Thanh Ninh chú ý tới y phục của mình, nàng cũng không vì mình mặc y phục cũ mà tự ti, trái lại cười nói với Cố Thanh Ninh: “Thêu hoa này độc đáo không?”

Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Độc đáo, là tỷ thêu sao?”

“Ừm.” Tôn Lan Thấm gật gật đầu: “Ừm, nương ta rất am hiểu thêu thùa, những chuyện khác ta làm không tốt, nhưng điểm này lại được nương ta truyền lại.”

Tôn Lan Thấm nói rồi giải thích cho nàng nghe, lúc trước Tôn Lan Thấm tiết kiệm chỉ thêu thế nào, kết quả trong lúc vô tình phát hiện hiệu quả như thế. Mặc dù nàng ấy nói với giọng điệu vui sướng, trong lời nói cũng nhắc qua mình có nghiên cứu nghệ thuật thêu, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn có thể nhìn ra mánh khóe từ đó.

Nàng ấy đường đường là đích nữ của Công bộ Thượng thư, không chỉ mặc áo cũ mà còn phải tiết kiệm chỉ thêu, sao lại đối xử không tệ như trong lời nàng ấy nói được.

Tôn Lan Thấm nói một lúc mới phản ứng được, hơi xấu hổ nói: “Có phải muội cảm thấy ta nói những lời này rất nhàm chán không? Thật ngại quá, ta không biết bình thường phải trò chuyện những chuyện gì.”

Trong lòng Cố Thanh Ninh rất thông cảm với nàng ấy, nhưng nàng cũng biết đối với Tôn Lan Thấm mà nói, sự thông cảm này vốn không cần thiết.

Nàng nở nụ cười: “Không phải, ta cảm thấy ngươi nói rất thú vị, nhưng mà ta không thêu nhiều cho nên nhiều thứ nghe không hiểu.”

Vì để chứng minh, nàng lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra. Đây là chiếc khăn này thêu cách đây không lâu, vốn dĩ thêu con thỏ nhưng cho dù là Cố Thanh Chỉ hay là Cố Thanh Thù đều cảm thấy nàng thêu con heo.

Dường như Tôn Lan Thấm cũng bị kỹ thuật thêu của nàng làm cho chấn động, qua một hồi lâu mới nói với vẻ không chắc: “Đây là con thỏ sao?”

“Á, tỷ nhìn ra được sao?”

Tôn Lan Thấm chỉ chỉ: “Đây là lỗ tai thỏ, đây là cái đuôi. Mặc dù kỹ năng thêu hơi loạn nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng của nó.”

Cái gì mà kỹ năng thêu hơi loạn, cái này vốn là thêu loạn mà.

Có lẻ vì nàng tự nói ra sở đoản của mình, sau khi hai người có bí mật nhỏ này thì quan hệ trở nên thân mật hơn nhiều.

Trong lòng Tôn Lan Thấm rất cảm kích nàng, lúc trước khi nàng ấy tham gia loạn yến hội này không hề có ai ở cạnh. Đây là lần đầu tiên có người để nói chuyện, nàng cũng không muốn về sảnh yến hội.

Cố Thanh Ninh cũng cảm thấy hơi xúc động, thật ra Tôn Lan Thấm cũng rất xui xẻo, nhưng tính cách nàng ấy tốt. Lúc nàng ấy nói đến chuyện mình thích, đôi mắt dường như phát sáng, điều này khiến nàng cảm thấy tâm địa cô nương này không xấu. Hơn nữa, nàng ấy có vẻ rất trưởng thành, có lẽ vì trải qua nhiều chuyện nên rất bình tĩnh, trò chuyện rất hợp với Cố Thanh Ninh.

Ngay lúc hai người bọn họ trò chuyện, bỗng nhiên một bóng người từ trên tường bên cạnh bay xuống.

Hai tiểu cô nương đều giật nảy mình, Tôn Lan Thấm lập tức phản ứng kịp, ngăn ở phía trước Cố Thanh Ninh: “Ai!”

Cố Thanh Ninh đã quen bảo vệ người khác, lúc này được Tôn Lan Thấm bảo vệ sau lưng khiến nàng cảm thấy rất cảm động.

Ai ngờ người kia đột nhiên mở miệng nói: “Cô nãi nãi, thì ra người ở chỗ này!”

Cố Thanh Ninh nghe giọng nói quen thuộc kia, nàng đi ra khỏi sau lưng Tôn Lan Thấm, thấy Hoắc Vân Châu ở trước mặt thì buồn bực nói: “Sao ngươi chạy đến đây?”

Lúc này, Tôn Lan Thấm mới phản ứng kịp, vẻ mặt lúng túng: “Thật xin lỗi, ta không ngờ hai người quen nhau.”

Hoắc Vân Châu cười hì hì nói: “Không sao.” Vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Ninh, ấm ức nói: “Ta vốn muốn đi tìm người, kết quả lạc đường cho nên mới bất đắc dĩ leo tường.”

Cố Thanh Ninh không tin hắn, đây là phủ đại trưởng công chúa, dù cho lạc đường, chẳng lẽ hạ nhân bên này còn không nhận ra hắn sao? Tám phần là hắn làm ra chuyện gì đó nên lúc này mới trèo tường.

Ngay lúc Cố Thanh Ninh chuẩn bị vạch trần Hoắc Vân Châu, không ngờ Cố Trạch Mộ lại đi từ cửa viện đến.

“Sao hai người lại ở đây?”
Bình Luận (0)
Comment