Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 89

Tiêu Tuân nhìn Cố Trạch Mộ từ ngoài cửa đi vào thì có chút giật mình: “Trạch Mộ, không phải ngươi…”

Lúc này Cố Trạch Mộ mới nhớ ra bản thân viện cớ bị bệnh để xin nghỉ, bây giờ lẻn ra ngoài bị bắt quả tang thế này, ngay cả người đã từng trải qua mưa to gió lớn như Cố Trạch Mộ mà lúc này cũng cảm thấy xấu hổ.

Vẫn là Cố Thanh Ninh nhanh trí, vội vàng nói: “Bệnh của ca vẫn chưa khỏi đâu đấy, chẳng phải đại phu đã nói ca không nên tản bộ trong vườn nhiều hay sao?”

Cố Trạch Mộ lập tức ngầm hiểu liền đáp: “Ở hoài trong phòng có chút bí bách, ta chỉ ra ngoài đi lại chút thôi.”

Hai người vừa mới lừa được Tiêu Tuân cho qua chuyện, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngoài cửa viện lại truyền đến một giọng nói khác: “Tứ đệ, sao đệ lại chạy tới… Trạch Mộ?!”

Tiêu Hằng có phần khó hiểu nhìn đám người trong viện, phát hiện Tiêu Tuân biến mất nên hắn ta mới tìm tới đây, không ngờ lại bắt gặp Cố Trạch Mộ đang lẻn ra ngoài, hắn ta không dễ bị gạt giống như Tiêu Tuân, chỉ là tản bộ thôi có cần phải mặc trang phục chỉnh tề kỹ lưỡng như vậy không? Y phục này của Cố Trạch Mộ rõ ràng là để đi ra ngoài đây mà.

Cố Thanh Ninh nhíu mày một cách bất lực nhìn Cố Trạch Mộ, bày tỏ rằng nàng có muốn cũng chẳng giúp được gì nữa rồi.

Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ thở dài trong lòng, không biết nên giải thích như thế nào với đám người Tiêu Hằng, thế nhưng Tiêu Hằng lại vỗ vai hắn, vẻ mặt biết rõ tim đen của người khác: “Ta biết rồi, là do gần đây thái phó sắp xếp bài vở có hơi nhiều nên ngươi muốn đào tẩu có phải không?”

Cố Trạch Mộ: “…”

“Loại chuyện này rất bình thường, trước đây ta cũng đã từng làm như vậy nên vô cùng thông cảm cho ngươi.” Tiêu Hằng vỗ vỗ ngực: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với thái phó đâu.”

Thương thay cho Cố Trạch Mộ hai đời đều luôn học hành chăm chỉ, chưa bao giờ buông lỏng lơ là trong việc học, thế mà giờ chỉ đành nhăn mũi tiếp nhận lý do mà Tiêu Hằng đưa ra và đen mặt gật đầu.

Tiêu Tuân kinh ngạc mở to mắt: “Thì ra Trạch Mộ cũng trốn học!” Hắn nắm lấy tay Cố Trạch Mộ: “Nếu mọi người đã là người đồng đạo vậy sau này ngươi cũng sẽ buông tha cho ta chứ hả?”

Cố Trạch Mộ: “…”

Nguyên Gia che miệng, cố nén tiếng cười đã gần phát ra trên cửa miệng, dù gì thì mấy tiểu tử này không biết không có tội, phụ hoàng cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, chứ ngộ nhỡ ông ấy phát hiện ra nàng nhìn thấy cảnh bị bêu xấu của mình thì chỉ e là nàng không được ăn kết quả tốt gì cho kham.

Ai ngờ Tiêu Hằng hoàn toàn không ý thức được cô cô nhà mình luôn giữ thái độ khiêm tốn, hắn còn đặc biệt nói với Nguyên Gia một cách thành khẩn: “Cô cô, người cũng sẽ không đi cáo trạng đúng chứ?”

Cả người Nguyên Gia cứng lại, quả thật không dám nhìn tới biểu cảm của phụ hoàng.

May thay, thời gian mà đám người Tiêu Hằng phải hồi cung rất nhanh đã đến, Nguyên Gia như trút được gánh nặng, cũng theo đó mà cáo từ.

Trước khi đi, Tiêu Hằng còn đặc biệt thể hiện mình là người thấu tình đạt lý mà nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ ngươi yên tâm, khi trở về ta sẽ nói với mẫu hậu và thái phó là bệnh của ngươi vẫn chưa khỏe, cho ngươi nghỉ ngơi thêm vài ngày!” Nói xong còn thân mật nháy mắt với Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ: “…”

Nguyên Gia vội vàng che miệng Tiêu Hằng lại, vội vàng kéo tên khéo rước họa này lên xe ngựa, sợ rằng muộn một chút nữa Cố Trạch Mộ sẽ không thể nhịn được mà hành hung thái tử đương triều.

Khi tất cả đều rời đi, trong viện tử chỉ còn lại hai huynh muội Cố thị.

Cố Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, hỏi Cố Trạch Mộ: “Sao lúc này ngươi lại quay lại đây? Có phải việc cứu người đã xảy ra vấn đề gì không?”

“Không có.” Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Chúng ta đã điều tra ra địa điểm rồi, tối nay là có thể cứu người ra.”

Cố Thanh Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, có điều nghĩ lại cũng đúng, năm đó Hồ thị quyền khuynh một triều cũng bị Tiêu Dận lật đổ, giờ chỉ là một số tàn dư còn sót lại hơi tàn, với bản lĩnh của hắn thì đương nhiên là không xảy ra vấn đề gì.

Cố Trạch Mộ vốn có rất nhiều chuyện muốn bàn bạc với Cố Thanh Ninh, nhưng lúc này hắn chỉ muốn hỏi nàng: “Sao Tiêu Tuân lại ở đây?”

Cố Thanh Ninh sững sờ: “Hắn tới tìm ngươi đấy thôi.”

Cố Trạch Mộ hoàn toàn không tin, kể từ khi Tiêu Tuân tỏ ý rất thích Cố Thanh Ninh thì hắn càng đặc biệt chú ý đến tên nhóc này, nhất là khi vừa bước vào cửa hắn đã thấy tiểu tử này mặt mày đỏ bừng, ánh mắt phát quang nhìn chằm chằm Cố Thanh Ninh quả là khiến cho hắn càng thêm loạn tâm hơn.

Cố Trạch Mộ không nhịn được mà nói: “Tiêu Tuân là cháu trai của nàng đấy.”

Cố Thanh Ninh khó hiểu nhìn hắn: “Đương nhiên là ta biết, cái này cũng cần ngươi nhắc nhở ta ư? Có phải lúc ngươi chuyển thế đầu thai mang theo nhầm não rồi không?”

Nói đến cãi nhau thì trước nay Cố Trạch Mộ luôn cãi không lại Cố Thanh Ninh, may mà hắn cũng nhận thấy Cố Thanh Ninh không có cảm xúc gì đặc biệt với chuyện này, vì vậy mới im lặng lướt qua chủ đề này.

“Ta trở về để nói với nàng rằng ta đã phái người tiết lộ cho Tiêu Trạm biết câu chuyện đằng sau chuyện này, chỉ e là khoảng thời gian này sẽ không mấy yên ổn.”

Cố Thanh Ninh sửng sốt, nàng vốn cho rằng với tính cách của Cố Trạch Mộ thì loại chuyện này không có gì quá to tát, mà còn vì Thụy vương và Nhạc Bình nên nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, không lộ ra một chút gió nào mới phải, làm sao có thể…

Cố Trạch Mộ nhìn ra được sự kinh ngạc của nàng thì có chút mất tự nhiên mà giải thích: “Chuyện này dù sao cũng liên quan đến hoàng cung, nó là hoàng đế, mấy chuyện này giao cho nó xử lý là thích hợp nhất. Nàng nói đúng, nếu đã có cuộc đời mới thì nên buông bỏ quá khứ, bây giờ ta đã không còn là phụ hoàng của bọn chúng nữa, cũng nên học cách buông tay rồi.”

Nửa câu đầu rõ ràng là đang viện cớ, Cố Thanh Ninh tin rằng cho dù là chuyện có liên quan đến hoàng cung nhưng nếu Cố Trạch Mộ muốn nhúng tay vào thì cũng không ai ngăn nổi hắn. Thế mà bây giờ hắn thực sự buông tay sao?

Trong đầu Cố Thanh Ninh ngổn ngang cảm xúc, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Cố Trạch Mộ mím môi, khẽ tiến lên một bước nhỏ: “Ta muốn nói với nàng rằng quá khứ ta đã làm rất nhiều điều sai trái, giữa ta và nàng có quá nhiều hiểu lầm, bây giờ đã có cuộc đời mới, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu… Nàng thấy có được không?”

Cố Thanh Ninh nhắm mắt lại cho nước mắt trong hốc mắt tản đi, khi mở mắt ra lần nữa trên mặt đã treo lên nụ cười: “Ngươi nói đúng, nếu đã tái sinh, chúng ta không nên câu nệ quá khứ mà càng nên suy nghĩ cho hiện tại.”

Trên mặt Cố Trạch Mộ lộ lên vui mừng: “Vậy thì chúng ta…”

“Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ thành tâm coi ca như ca ca của mình, nếu ngươi cưới thê tử, ta cũng sẽ coi nàng ấy như tẩu tử của mình, quyết không có lòng riêng.”

Nụ cười của Cố Trạch Mộ đông cứng lại khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Cố Thanh Ninh.

Cố Trạch Mộ lê một thân đầy phiền muộn trở về nhà trọ trong khu thôn dân, Thụy vương vừa nhìn thấy hắn thì liền đứng dậy, Hồng Tùng Nguyên tiến tới nghênh đón: “Bọn ta đã chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối sẽ hành động… Ngài làm sao thế?”

Cố Trạch Mộ lắc đầu, gác lại mọi cảm xúc và tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc cứu người.

Việc cứu người suôn sẻ hơn mong đợi, điều ngoài dự liệu duy nhất chính là trạng thái của Nhạc Bình, hai má phúng phính đầy đặn ban đầu đã hóp lại, cả người giống như một con thỏ bị kinh sợ, chỉ cần có người đến gần là sẽ hét lên chói tai, sau cùng phải đánh sau ót cho ngất đi mới bế về được.

Cố Trạch Mộ không cho phép Thụy vương tham gia hành động, Thụy vương chỉ đành ở lại khu dân túc lo lắng chờ đợi, đến khi nhìn thấy Nhạc Bình cũng phải lấy làm kinh hãi.

May mà sau khi Nhạc Bình tỉnh táo vẫn có thể nhận ra người hoàng huynh này, chỉ là nàng ta trở nên rất dựa dẫm vào hắn, chỉ cần Thụy vương không ở bên cạnh, nàng ta sẽ không ăn không uống. Mặc dù trước đây vì Nhạc Bình đã làm rất nhiều loại chuyện càn quấy khiến hắn vơi đi hơn phân nửa tình cảm, nhưng nhìn thấy nàng ta của hiện tại tội nghiệp như vậy, hắn không khỏi có chút mềm lòng. Cũng may sau khi được chữa trị, dược tính trong cơ thể Nhạc Bình cũng dần được hóa giải, đầu óc cũng dần thanh tỉnh lại, sau này chỉ cần từ từ điều dưỡng lại là được.

Hắn ta lại nghĩ đến Cố Trạch Mộ, trước đây khi cứu Nhạc Bình hắn chưa từng xuất hiện, Thụy vương hiểu sự cẩn trọng của hắn, cũng biết ơn sự giúp đỡ của hắn. Nếu không có hắn, e là lần này hai huynh muội bọn họ thực sự sẽ bỏ mạng. Ngay cả khi Cố Trạch Mộ luôn chê bỏ hắn ta và Nhạc Bình, nhưng trong sự chê bỏ ấy hắn ta luôn cảm nhận được sự quan tâm của Cố Trạch Mộ dành cho hai huynh muội nhà mình.

Trong khi Nhạc Bình đang ngủ, hắn ta ra ngoài để tìm Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, dù sao bây giờ cũng đã cứu người xong rồi, chỉ cần tìm được cách đưa Thụy vương rời đi là coi như hắn đã cố hết trách nhiệm của mình rồi.

Thụy vương nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của Cố Trạch Mộ thì không khỏi cười khẽ một tiếng: “Thời gian này rước thêm phiền phức cho ngài rồi.”

Sắc mặt Cố Trạch Mộ dịu đi đôi chút.

“Sau khi ta rời đi e rằng sẽ rất khó trở về kinh thành lần nữa. Sau này Nhạc Bình phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn rồi.”

Cố Trạch Mộ gật đầu xem như đã đáp ứng.

Thụy vương thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Lần này xem như ta đã nhận được giáo huấn, về sau sẽ không hành sự hấp tấp như vậy nữa, ngài yên tâm.” Vừa nói, trên mặt hắn ta lại lộ ra vẻ áy náy: “Về phần hoàng huynh, ta e rằng không có dịp để tạ lỗi với huynh ấy, sau này chỉ có thể bù đắp chút ít bằng cách canh giữ Tương Nam cho tốt để thay hoàng huynh phân ưu.”

Cố Trạch Mộ nhàn nhạt nói: “Nếu bệ hạ biết được điện hạ có suy nghĩ như vậy hẳn là trong lòng cũng rất vui mừng.”

Thụy vương nhìn vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, trong lòng tự dưng thấy mất mát: “Từ nhỏ phụ hoàng đã dạy ba huynh đệ bọn ta phải thân thiết hòa thuận, nếu như lão nhân gia người nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ rất vui lòng.”

Cố Trạch Mộ: “…” Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt bức thiết của Thụy vương, hắn mới khẽ phát ra một tiếng “ưm”.

Thụy vương cười nhẹ nhõm, không tiếp tục đi chọc thủng lớp giấy cửa sổ này nữa, hắn ta không còn muốn đi suy đoán thân phận của đối phương nữa, cứ coi như đây là một niệm tưởng đẹp đẽ đi.

Thống lĩnh Vũ Lâm quân Quách Thành nhận được cầu cứu của trưởng công chúa Nhạc Bình và tìm thấy nàng cùng một nha hoàn ở một ngôi nhà dân trong thành, từ đó biết được vú nương của nàng là Trình nương đã dùng thuốc để khống chế nàng và gây ra nhiều sự việc khác để chia rẽ tín nhiệm giữa bệ hạ và Thụy vương, cũng may có một nha hoàn trung thành đã nhân cơ hội giải cứu trưởng công chúa Nhạc Bình.

Vỏn vẹn một vú nương nhỏ nhoi lại dám đối đãi với trưởng công chúa như thế, Quách Thành không dám chậm trễ, lập tức xông vào phủ của trưởng công chúa Nhạc Bình bắt được đám người Trình nương và báo cáo cho hoàng đế, sau một phen điều tra mới phát hiện rằng vậy mà bọn chúng lại là dư nghiệt của Hồ thị.

Tin tức này như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Tiêu Trạm hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng, đồng thời từ trong miệng bọn chúng bức hỏi ra danh sách những dư nghiệt còn sót lại. Đám người này tuy chưa từng có địa vị cao, chỉ là nô bộc, nhưng số lượng khá đông, hầu như rải rác trong khắp các nhà quyền quý ở kinh thành, nhất thời người trong toàn bộ kinh thành đều bàng hoàng.

Không chỉ có ngoài cung mà trong cung cũng căng thẳng không kém.

Sau khi xem xong danh sách, sắc mặt Tiêu Trạm tái xanh, khí thế hùng hổ dẫn người đến lãnh cung.

Người trong lãnh cung đa số đều là tần phi của thời kỳ Cung đế, tới nay cũng đã chết gần hết, khắp cả lãnh cung thật sự đúng như tên gọi của nó, không mảy may có chút nhân khí nào.

Một cung nữ tóc trắng ngồi trước cửa, cẩn thận may vá chiếc hầu bao trên tay, thấy có người xông vào nhưng không hề run tay lấy một cái.

Tiêu Trạm lạnh lùng nhìn bà ta: “Minh Nguyệt cô cô, hồi đó ta còn tưởng rằng bà đã chết rồi, không ngờ vẫn còn sống đến nay.”

Nghe thấy cái tên này, tay của cung nữ đó dường như hơi dừng lại một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện ra một nụ cười thư thái: “Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Bình Luận (0)
Comment