Bản thân Shalnark cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì nữa, đầu óc cậu trống rỗng đẩy cửa vào phòng.
Feitan đã phát hiện ra Shalnark từ khi cậu nhảy cửa sổ vào nhà, nhưng đang lúc quan trọng như này, vả lại hắn cũng không ngại bị Shanlnark phát hiện mối quan hệ của mình và Du Quai. Dù sẽ bị cười nhạo đó, nhưng nếu hắn đã quyết ra tay như này thì hắn sẽ không trốn tránh. Vả lại, từ đầu Du Quai đã thuộc về hắn rồi.
Từ trước khi bước vào Shalnark đã mường tượng ra khung cảnh trong phòng rồi, nhưng không hiểu sao khi tận mắt nhìn thấy, Shalnark ngẩn ngơ.
Ngày bé ở Phố Sao Băng, vì xinh xắn mà Shalnark gặp không ít truy đuổi lung bắt. Cậu hiểu rõ những kẻ truy bắt cậu muốn gì, vì vậy cậu rất ghét những kẻ ấu dâm, vậy mà...........
Cơ thể Du Quai rất bé nhỏ, bị Feitan ôm vào trong lồng ngực, trắng nõn lộ hồng do tình triều, làn da trông thật bong loáng xinh đẹp. Đôi chân nhỏ bé mềm mại bị Feitan đẩy ra hai bên, đẩy lên hai bên vai, Feitan cắn nhẹ vành tai Du Quai, đông thời tay nắm cây ớt nhỏ của nó, nắn bóp vô cùng có kĩ xảo.
Du Quai thi thoảng thút thít, nó còn chưa dậy thì, nào có du͙ƈ vọиɠ, bị xoa nắn như vậy nó chỉ cảm thấy khó chịu. Nhưng vì biết đây không phải là công kích, Du Quai hoàn toàn không biết phải phản ứng như nào. Nó chỉ có thể cuộn mình vào trong lòng Feitan, muốn tránh đi cảm giác khó chịu đó.
Nhưng làm vậy càng khiến cho Feitan dễ dàng hành sự hơn.
"Ư........a........ Feitnan........." Du Quai không hiểu vì sao cơ thể mình lại có cảm giác kì quặc như vậy, cả người mềm nhũn, cảm giác tê rần từ dưới eo hướng lên khiến nó không còn tí sức lực. Dù nó vẫn có thể rút được kiếm, nhưng Feitan là cộng sự, Du Quai không tấn công hắn, chỉ có thể khóc thút thít: "Feitan.........không thích........a ưʍ.........."
"Trái ớt" mềm mại bỗng bị nhéo một cái, nó xuay người, cọ phải vật cứng giữa hai chân Feitan. Du Quai giật mình một chút, bây giờ nó quá quen với vật đó rồi, tối nào cũng ra ra vào vào giữa hai đùi nó mãi thôi, làm nó rát quá.
Feitan cúi đầu hôn cổ Du Quai một cách điêu luyện, nghe tiếng rêи ɾỉ nỉ non của đứa bé, dỗ dành: "Nghe lời, ta cho kẹo, không thì đừng hòng có cái ăn." Dù đang nói tình thoại, Feitan cũng chẳng nói được gì ngọt ngào âu yếm.
May mà Feitan chỉ nói mồm vậy thôi, từ ngày tới đây chưa thiếu lấy một viên kẹo của Du Quai, bằng không mỗi khi nghe lời đe dọa này chưa chắc Du Quai đã chịu yên vị như vậy.
Nhưng cũng vì bị dọa như vậy hang ngày quen rồi, Du Quai nghe một lúc là quên, không giận gì cả, nhưng lại hình thành phản xạ có điều kiện, những lời này trở thành ám hiệu vào "một số thời điểm". Đôi mắt Du Quai vẫn đang long lanh nước, đôi môi sưng đỏ, nó thả đôi tay đang đẩy Feitan xuống, bị Feitan nắm lấy, đặt lên con "cự thú" của hắn.
Ban nãy khi tắm hắn đã phát tiết một lần, làm cho chân Du Quai sưng đỏ lên, vì vậy Feitan tha cho nó lần này, dạy nó dùng tay xử cho mình.
Khi Shalnark mở cửa, đập vào mắt là đôi bàn tay búp măng trắng nõn mềm mại đang nắm "cự thú" màu tím bầm, vụng về rút lên rút xuống, chân thì bị tách ra hai bên, cây ớt nhỏ ở giữa cũng bị Feitan túm, thi thoảng thút thít khe khẽ, trông vừa tội nghiệp lại đầy cám dỗ.
Nghe tiếng mở cửa, Du Quai ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước to tròn nhìn Feitan, mềm mại gọi: "Feitan.......ư......."
Lập tức Shalnark lao lên, cậu cũng không hiểu nổi mình tức giận điều gì, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn bản năng gϊếŧ choc hướng về Feitan.
Và đương nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, cậu bị ném bay ra ngoài qua khung cửa sổ, gãy hai tay.
Du Quai nào biết thương Shalnark, nó mơ mơ màng màng thấy Shalnark tới, bị Feitan đánh bay, sau đó nó ngủ và cũng quên luôn. Còn về việc vì sao cậu ta bị đánh hay có bị gãy xương không thì nó không quan tâm.
Sắc mặt Feitan cũng không tốt chút nào, tối nay hắn còn định thực sự "ăn" sạch Du Quai, dù nó mới chỉ là một đứa bé, nhưng Feitan chẳng hề có tí gánh nặng tâm lý nào cả. Vì là đồng bạn nên hắn mới nhịn tận bây giờ, mà Du Quai lại không hề phản đối, vậy hắn còn do dự cái gì nữa?
Bị quấy rầy xong hắn cũng biết là chẳng tiếp tục được nữa, quả nhiên trời còn chưa sang thì Shalnark đã quay trở lại. Tay cậu ta đã được chữa trị khỏi, cậu xanh mặt trèo lên bậu cửa sổ, nhìn thấy Du Quai đang nằm trong lòng Feitan, những dấu vết đỏ rực phủ khắp cổ và bờ vai trắng nõn, đồng tử cậu co lại: " Feitan, chán sống rồi à?"
Feitan ôm lấy Du Quai, ngồi dậy cười lạnh: "Chưa kể việc ngươi không gϊếŧ nổi ta, ta làm gì mà cần phải bị gϊếŧ?"
"Anh dám đụng vào DU.....!" Shalnark nghiến răng: "Đừng quên quy định......"
"Quy định là các thành viên không được phép đấu đá lẫn nhau, phải không?" Feitan ngắt lời. "Ai bảo các thành viên không được làʍ ŧìиɦ với nhau?"
"..........." Đúng thật. Shalnark cau mày, theo lý thuyết thì chỉ ngoài đấu đá lẫn nhau thì các con nhện có quan hệ gì cũng không quan trọng, vậy cơn phẫn nộ của cậu là vì sao?
Nhưng mà........cái cảm giác mà đồ vật trân quý của mình bị chiếm đoạt đang lồng lộn trong lòng cậu, cuồng nộ khó bình tĩnh.
"Du Quai thì sao? Anh làm vậy chẳng phải là ép nó sao, nó đã đông ý chưa?"
Feitan ngáp một cái, nhắm mắt nằm xuống. Dù bản thân Shalnark không nhận ra, nhưng du͙ƈ vọиɠ muốn độc chiếm trong mắt cậu ta, Feitan thấy rõ ràng, không cần phải giải thích gì thêm.
"Sáng mai ngươi có thể hỏi nó." Feitan nhếch mép: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể đánh thức nó ngay bây giờ."
"Tch!" Ai mà dám đánh thức Du Quai đang ngủ kia chứ!
Shalnark chậc một tiếng, lại nhìn vào Du Quai đang say ngủ bình yên trong lòng Feitan, quay lưng rời đi.
Hoàn toàn không cần phải hỏi thêm, nếu không phải tự nguyện thì làm sai Du Quai để yên cho Feitan làm những việc như vậy được. Từ trước tới giờ, người nó tin tưởng nhất vẫn luôn là Feitan.
Sáng hôm sau khi Du Quai gặp lại Shalnark, nó đang ngồi ăn sáng trên, bàn ngập tràn các loại bánh ngọt thơm nức ngọt ngào – thật ra đây là chỗ bánh đêm qua Feitan định dùng để dụ dỗ rồi "ăn" nó. Du Quai cầm chiếc dĩa nhỏ cho xắn miếng bánh vào miệng, thấy Shalnark lại trèo cửa sổ vào, lễ phép nói: "Shalnark, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Shalnark nhìn Du Quai bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, ngồi xuống trước mặt nó. "Trên mặt em dính bánh ngọt kìa."
"Ah." Du Quai đã quen được mọi người chăm sóc từng ly từng tí, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ Shalnark lau cho mình. Đôi mắt Shalnark bỗng phủ một mảng tối.
Cậu không hề ngu ngốc chút nào, thực tế chỉ số thông minh của cậu là rất cao. Về nhà yên lặng suy ngẫm chốc lát, cậu nhận ra lý do vì sao mình lại tức giận như vậy. Đương nhiên, không phải kiểu sến sẩm như là: "Ôi, chẳng lẽ mình đã yêu Du Quai rồi sao?". Là một đạo tặc, Shalnark chỉ đơn thuần phát hiện là, mình muốn độc chiếm Du Quai.Nếu đã là cướp, thì khi rất muốn thứ gì, cậu phải tranh đoạt vì nó. Nhưng Du Quai không phải là vật phẩm, hơn nữa nó còn mạnh hơn cậu gấp nhiều lần, không cướp nổi. Phải làm sao cho Du Quai tự nguyện ở bên mình........
Shalnark xoa má Du Quai, lau đi phần kem trắng dính trên mặt nó, dụ dỗ: "Tiểu Quai có rất muốn cái gì đó không......."
Chengggggg———- !!
Shalnark lùi về sau, nhảy ra, chiếc ghế ban nãy cậu vừa ngồi vỡ thành trăm mảnh. Trong căn phòng chất đầy những thùng kẹo ngọt ngào, hai bong người lao qua lao lại như những tia chớp, đồ vật đổ vỡ khiến căn nhà bỗng thành bãi chiến trường. Chỉ có chỗ Du Quai ngồi là không bị liên lụy. Nó vẫn nhàn nhã ngồi ăn bánh ngọt, nghiêng đầu nhìn Feitan và Shalnark đánh nhau.
Rốt cuộc Shalnark dừng lại trên bậu cửa sổ, trên người có mấy vết máu, Feitan thì chỉ có một vết thương nhỏ trên cổ tay, ngạo nghễ đứng trong phòng, thanh trường kiếm chĩa vào Shalnark: "Shalnark, thu ánh nhìn của ngươi lại đi. Bằng không ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Shalnark thở hổn hển, nhìn Du Quai miệng ngậm cái dĩa nhỏ, tò mò nghiêng đầu nhìn cậu – thằng nhóc này thật là, trừ khuôn mặt ra chẳng có gì là đáng yêu hết. Lúc nó gây ra phiền toái thật tức muốn đem nó đi chôn luôn cho rồi, nhưng dù tưc đến mức nào, cũng không nỡ buông tay.
Cậu muốn có đươc nó !
"Anh thiếu tự tin đến vậy sao, Feitan? Sợ tôi cướp mất Du Quai à?" Cho dù đánh không lại Feitan, Shalnark cũng có những biện pháp khác để đối phó hắn: "Thật ra chính anh cũng hiểu sức nặng của bản thân trong lòng Du Quai, phải không? Một thùng kẹo và Feitan, anh nghĩ Du Quai sẽ chọn cái nào?"
"Chọn kẹo." Du Quai nghe hiểu câu hỏi này, nó trả lời thành thực.
"Im mồm!" Feitan gầm lên, chém Shalnark, cậu ta ha ha cười lớn, nhảy ra ngoài chạy trốn.
Chạy xa rồi, Shalnark mới chậm rãi dừng lại, nụ cười tắt dần, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có. Dù rất muốn cướp lấy ngay, nhưng bây giờ chưa được, không cướp nổi. Nghĩ tới câu trả lời của Du Quai, Shalnark lại không nhịn được cười ầm lên.
A, xem ra trong thời gian tới không được gặp Du Quai rồi, tiếc ghê!
Có liên quan