Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 53

Bởi vì nhà có khách, nên mẹ Nhan tất nhiên là muốn tự mình trổ tài nội trợ. Kỳ Trạch cùng Nhan Họa ngồi học trong thư phòng, Triệu Vũ Trì thấy mẹ Nhan bận rộn, là con rể nhà họ Nhan thì không thể giống như ông chủ ngồi chờ ăn được, liền vào phòng bếp muốn giúp bà làm cơm tối, nhưng lại bị mẹ Nhan nhiệt tình đuổi ra phòng khách xem TV. Nhan Vân thì vẫn quyết đi vào, đứng bên cạnh vừa nhặt rau vừa nói chuyện với mẹ Nhan.

“Dì, cái cậu bé tên Kỳ Trạch kia chính là cháu trai của ông lão mà Nhan Họa đã cứu sao? Trông đẹp trai quá, nghe nói thành tích học tập cũng tốt, lần nào cũng đứng đầu. Dì xem hai đứa như vậy thì có thể nào phát sinh tình cảm không? A Họa năm nay mới mười bảy tuổi, nếu yêu sớm thì dì có lo lắng không?”

Mẹ Nhan đang đứng luộc gà, món mà con gái bà rất thích, nghe vậy buồn cười nói: “Cháu suy nghĩ nhiều rồi, A Trạch là một đứa bé ngoan, chẳng qua vì sợ A Họa không theo kịp bài vở nên mới đến giúp thôi. Cháu cũng biết đấy, A Họa là một đứa rất hiếu thắng, nếu như thành tích học của nó giảm sút, tuy ngoài miệng không nói ra nhưng chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu, dù có phải học đến đêm thì nó cũng bằng lòng. Nếu A Trạch có thể giúp thì cứ để nó giúp, những chuyện khác thì phải tùy duyên phận nữa. ”

Con mình mình hiểu, mẹ Nhan tuy ngoài miệng hay trách mắng, nhưng hầu như đều chiều theo con cái, luôn xem trọng mong muốn của hai đứa, mẹ Nhan tuy không ủng hộ việc con gái yêu sớm, nhưng nếu chuyện xảy ra thật thì chắc bà cũng không thể gây khó khăn với con gái được.

Nhan Vân nói: “Dì tâm lý thật đấy.” Như thể chỉ cần con gái vui là được, yêu sớm cũng không sao.

“Dì tâm lý chỗ nào chứ? Cháu không biết đứa nhỏ đáng ghét kia bận rộn học hành thế nào đâu, bác làm vậy cũng chỉ vì lo cho nó thôi. Hàng năm sau mỗi kì thi tốt nghiệp, trên TV báo chí đều có đưa tin một vài thí sinh vì kết quả không tốt nên tự sát. Cháu có nhớ chuyện hồi trước ở trong thôn mình không, có một đứa nhỏ bình thường học rất tốt, nhưng thi tốt nghiệp lại không được như ý, liền đứng trên sân thượng châm lửa tự tử. Trời ơi, lúc TV đưa hình ảnh đấy lên thật là dọa chết người, đứa bé kia chết rồi thì không nói, nhưng bố nó vì chạy vào cứu nên cũng chết cháy luôn, chỉ còn lại người mẹ một thân một mình, chồng con đều mất hết, nghe nói cuối cùng cũng phát điên. Nghĩ lại mà vẫn thấy sợ…”

Nghe mẹ Nhan nói liên miên, Nhan Vân thật hết chỗ nói, liền lên tiếng: “Dì, con cháu nhà họ Nhan chúng ta không yếu ớt như vậy đâu, A Họa cũng vậy, dì đừng suy nghĩ nhiều. ”

Mẹ Nhan thấy gà đã chín, liền vớt ra một cái bát to, đáp: “Biết là như vậy rồi, nhưng dì vẫn không thể yên tâm được! Cháu nhìn dáng vẻ nó mà xem, thấy nó thế ai mà không thương chứ, gia đình dì cũng có đặt kỳ vọng quá cao cho nó đâu, nó cứ tự ép buộc bản thân thôi, bác sĩ nói nó chịu áp lực quá lớn nên mới ăn không ngon miệng, cho nên mới gầy như khỉ thế kia, dì nhìn mà xót quá. ”

Nhan Vân bĩu môi nói: “Dì à, đấy là do thể chất của A Họa thôi, ăn nhiều cũng không béo lên được. Hơn nữa A Họa còn đang phát triển chiều cao nên nhìn càng gầy hơn. Đợi em ý thi tốt nghiệp xong rồi vào đại học, lúc đó tâm trạng tốt thì ăn nhiều sẽ mập thôi, dì yên tâm đi. ”

“Đợi nó mập rồi hẵng nói, con gái mà không mập mạp một chút thì sau này làm sao gả đi được? Cháu cũng vậy đó, đừng có suốt ngày kêu giảm cân giảm cân, đàn ông thật ra là thích con gái có da có thịt một chút…”

Gì vậy, vốn đang từ chuyện em gái bây giờ lại thành ra chuyện của mình rồi, Nhan Vân nghe vậy liền mau chóng đổi chủ đề.

Tuy vậy điều khiến cô khổ sở chính là, rõ ràng đã chuyển đề tài rồi, nhưng cuối cùng lại chuyển đến chuyện kết hôn của cô, mới 23 tuổi đã bị bức hôn thì có phải là sớm quá hay không?

“Dì, chúng cháu chưa vội…”

“Sao lại chưa vội? Vũ Trì năm nay cũng đã 26 rồi, nhà nó chắc cũng mong được bế cháu đó. Dì đã nói với cháu rồi, phụ nữ nên sinh con lúc còn đang trẻ khỏe, chờ cháu già rồi sẽ thấy lời dì nói là đúng…”

Trong phòng bếp hai người vẫn còn nói chuyện liên miên, trong thư phòng cũng có hai người đang nói chuyện về kỳ thi tháng.

“Cậu thấy kỳ thi tháng lần này thế nào? Có khó không? Đúng rồi, sao cậu tới nhanh vậy? Cậu nộp bài sớm hả?” Nhan Họa tò mò hỏi.

Kỳ Trạch bình tĩnh đáp: “Buổi chiều là thi toán, mà toán là thế mạnh của mình, làm bài xong thì mình nộp bài luôn để đỡ tốn thời gian.” Dừng một lát, cậu lại nói tiếp: “Đề thi của khoa mình không khó lắm, cho nên mình mới nộp bài sớm được, còn bên khoa Văn của cậu, mình cũng đã nhìn lướt qua đề thi rồi, cũng không khó lắm đâu. ”

Nghe xong, Nhan Họa không nói được gì, quả nhiên người với người không giống nhau, nếu như đầu óc cô cũng thông minh như cậu ấy thì tốt. Cầm lấy tờ đề Kỳ Trạch đưa tới, sau khi nhìn thoáng qua mấy câu số học, cô bỗng có cảm giác thất vọng không thể tả.

Cái này mà không khó lắm ư…, vậy chẳng lẽ cô ngu ngốc đến vậy à?

Nhan Họa có chút ủ rũ.

Kỳ Trạch phát hiện Nhan Họa hình như đang bị đả kích, trong lòng cuống cả lên, rất nhiều lời muốn nói nhưng lại nghĩ mấy lời này càng nói thì cậu ấy sẽ càng buồn – cậu thật sự không có ý đó mà. Những lúc thế này, cậu thiếu niên Kỳ Trạch bỗng cảm thấy việc lấy lòng con gái đúng là rất khó khăn, cậu có nên mượn Âu Dương Cảnh cuốn ‘100 cách lấy lòng con gái’ để nghiên cứu hay không?

Thư phòng bỗng rơi vào yên tĩnh, Nhan Họa cúi đầu làm bài thi, Kỳ Trạch không có việc gì làm, bèn cầm một cuốn sách để đọc. Lúc Nhan Họa ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện ra là cậu ấy đang đọc tiểu thuyết =. =!

Quả nhiên là khác nhau mà! Cô thì cố gắng mãi vẫn không đủ, còn người ta thì cứ nhàn nhã mà vượt qua đủ các kỳ thi.

Một lát sau thì Nhan Lãng tan học về nhà, vừa vào cửa cậu đã nghĩ ngay đến việc xông lên tầng, nhưng không ngờ hôm nay nhà lại có khách.

“Em chào anh rể!” Nhan Lãng chào hỏi Triệu Vũ Trì đang ngồi trong phòng khách.

Triệu Vũ Trì trông thấy cậu em họ của bạn gái, khuôn mặt vốn nghiêm túc bỗng dịu đi, nói: “A Lãng đi học về đấy à, uống chén nước đi.” Sau khi đưa cho Nhan Lãng một chén nước, anh liền hỏi cậu bé về thành tích học tập, đây là bệnh nghề nghiệp của các giáo viên.

Nhan Lãng đáp lấy lệ cho qua, mắt vẫn liếc nhìn phía trên tầng, rất muốn cầm thứ gì đó để nhét vào miệng anh rể…Ồ, mà chị họ nhà cậu vẫn còn chưa gả cho người này đâu. Gia đình Triệu Vũ Trì có tiếng là học giỏi, đối với tiểu bối rất ôn tồn, nhưng cũng nói hơi nhiều và dài dòng. Đương nhiên mấy điều này chỉ là chuyện nhỏ, nếu là bình thường thì Nhan Lãng sẽ rất sẵn lòng tiếp chuyện, nhưng bây giờ thì cậu chỉ muốn đi lên trên kia làm bóng đèn thôi.

Đợi đến lúc ứng phó xong Triệu Vũ Trì, Nhan Lãng liền nhanh chóng lấy lý do muốn làm bài tập để phi lên tầng, xông vào thư phòng.

Thấy trong thư phòng một người đang ngồi làm bài thi, một người ngồi đọc sách, Nhan Lãng lập tức thấy yên tâm.

Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Lãng đột nhiên xông vào, nói: “A Lãng về rồi à, ngồi đi, hôm nay có cần anh giúp em học lý hóa không?”

“Em không làm phiền anh đâu, em hỏi anh rể là được.” Nhan Lãng khách sáo nói. Triệu Vũ Trì là giáo viên Vật Lý, nhưng kiến thức hóa học cũng không tồi.

Nhan Lãng lấy sách bài tập ra, mắt liếc cuốn sách trong tay Kỳ Trạch, nhất thời trở nên kích động.

“Anh…anh Trạch, anh cũng thích đọc cuốn tiểu thuyết này sao?”

Kỳ Trạch khẽ nheo mắt, thấy gương mặt của Nhan Lãng trở nên đỏ ửng, nhất thời hiểu ra cách để lấy lòng cậu em ngốc nghếch này. Cậu mỉm cười, mở miệng nói: “Tác giả này viết truyện khoa học viễn tưởng rất hay, có chiều sâu…”

“Đúng đúng đúng, em cũng rất thích tiểu thuyết của ông ấy, lần nào ra cuốn mới là em đều phải mua ngay về để sưu tầm. Đây là cuốn mới nhất ạ? Có…có thể cho em mượn xem một chút không?”

“Được chứ, nhà anh còn có một cuốn có chữ ký của tác giả, nếu em thích thì anh sẽ tặng em. ”

“Thế thì tốt quá, em cảm ơn anh. ”

“…”

Nhan Họa thấy cậu em ngốc của mình bỗng trở nên kích động thì liền ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, nhận ra cậu em ngốc kia vốn đang có thái độ thù địch với Kỳ Trạch bây giờ lại trở nên thân thiết như vậy thì gân xanh nổi hết cả lên, suýt chút nữa thì không nhịn được mà gào thét.

Tên ngốc này, sao lại dễ dàng bị thu phục vậy hả?

Bỗng dưng phát hiện ra mình và Kỳ Trạch đều cùng yêu thích một tác giả truyện khoa học viễn tưởng, cho nên Nhan Lãng có cảm giác như hai người là tri kỷ vậy, không chỉ không ghét anh đến nhà mình nữa, ngược lại còn trở thành anh em tốt, thậm chí còn trao đổi cả số điện thoại, suốt ngày mời anh đến nhà mình chơi.

Kỳ Trạch vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười thân thiện, cho dù là vấn đề tiểu thuyết hay game thì cũng đều có thể thảo luận được, khiến cho Nhan Lãng càng ngày càng thích cậu, từ đó thành công lôi kéo được đồng minh.

Nhan Họa hết nói nổi!

Buổi tối, Nhan Vân và bạn trai cùng nhau ra về, Kỳ Trạch thì sau khi ăn cơm tối đã xin phép về luôn, còn hứa hai ngày sau sẽ tặng cho Nhan Lãng một bộ tiểu thuyết mà cậu bé thích.

Nhan Lãng rất vui vẻ, trước khi đi ngủ còn chạy vào quấy rầy chị mình.

Nhan Họa dựa lưng ngồi trên giường, cầm cuốn truyện cười trong tay nhưng đọc mãi không vào, nhìn em trai hớn hở kể chuyện, cuối cùng không nhịn được nói: “Em hưng phấn như vậy làm gì? Lúc trước không phải là em rất ghét anh ấy sao?” Lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy bể.

“Em không ghét anh ấy, em chỉ sợ hai người gần gũi nhau quá thì sẽ yêu sớm làm ảnh hưởng đến việc học thôi, đến lúc đó không phải chị sẽ hối hận sao?” Nhan Lãng nói, “Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, em thấy anh ấy hiểu biết rất nhiều điều, thành tích học tập còn luôn đứng đầu, đây mới là điều mà em muốn học từ anh ấy. Em quyết định sau này sẽ cùng anh ấy thảo luận nhiều hơn nữa. ”

“Thảo luận cái gì?”

“Đương nhiên là game và tiểu thuyết rồi!”

“Em cút đi!”

Nhan Lãng cười hì hì nói: “Chị à, em thấy anh ấy thật sự không tệ đâu, nếu sau này hai người thành đôi thì em sẽ không can thiệp, nhưng điều kiện tiên quyết là, người ta giỏi giang như thế, chị cũng phải nỗ lực vào, đừng để thành tích giảm sút. ”

“Cút đi!”

Nhan Lãng rất vui vẻ cút luôn.

Nhan Họa lườm một cái, đúng là đồ ngốc, mới thế đã bị mua chuộc rồi.

Nhan Họa đột nhiên cảm thấy, Kỳ Trạch hình như chẳng cần tốn công làm gì mà đã có thể chinh phục được người nhà cô rồi, như vậy thì sau này cô có cưới cậu ta thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả…

Thở dài một cái, Nhan Họa trong lòng bế tắc, nằm xuống ngủ.

Đến lúc tỉnh lại, thấy một người đàn ông anh tuấn xuất hiện ngay trước mắt, cô lại tiếp tục bế tắc.

“Sao vậy?” Kỳ Trạch tương lai đỡ cô ngồi dậy, phát hiện cô có vẻ không bình thường.

Nhan Họa khổ sở đáp: “Mười năm trước anh chẳng cần làm gì mà cũng có thể chinh phục ngay được ba mẹ và em trai em. ”

Kỳ Trạch dường như nghĩ tới điều gì đó, có chút buồn cười nhưng lại nhịn xuống được. Anh vỗ đầu cô, trêu ghẹo nói: “Cho nên số mệnh đã an bài hai người phải ở bên nhau rồi, giống như anh và A Họa vậy. Dù sao sau này em cũng phải gả cho cậu ta, cần gì phải lo lắng như vậy?”

“…”

Nhan Họa co quắp mặt, lúc được anh đưa khăn mặt tới thì chu miệng nói: “Thật sự em chẳng nhìn ra được là Kỳ Trạch có tình cảm với em, sao mà cậu ấy thích em được chứ…”

“Sao em lại nghĩ vậy?”

Nhan Họa trả lại khăn cho anh, đưa tay bế bánh bao nhỏ đang cuộn mình làm ổ trong chăn, hôn con một cái rồi đáp: “Nhìn là biết thôi. ”

“Vậy chứng tỏ là mắt em có vấn đề rồi.” Kỳ Trạch phũ phàng nói.

Nhan Họa lườm anh, “Mắt em rất tốt, chỉ là nhìn không ra thôi. ”

“Nếu em mà nhìn ra thì đã không…”

Nhan Họa tò mò nhìn anh, sao lại không nói tiếp nữa? Không lẽ là…Nghĩ đến một khả năng, tim cô bỗng đập chậm một nhịp, rất muốn lên tiếng hỏi nhưng lại hơi xấu hổ, trong lòng cuống quýt không thôi, thế nhưng anh lại chuyển chủ đề mất rồi.

“Nếu như em không tin thì dù anh có nói thế nào cũng vô ích, sao em không tự mình quan sát cẩn thận đi? Dù sao hiện giờ ngày nào cậu ta cũng đến nhà dạy em học đúng không?” Anh nhẹ nhàng nói, “Cậu ta là anh, mà anh cũng chính là cậu ta, nhưng dù sao anh và cậu ta cũng không cùng tuổi, anh không thể nói giúp cậu ta được điều gì. ”

Anh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ thôi, nếu như bây giờ anh đang 17 tuổi, bỗng biết được Nhan Họa nhìn thấy trước tương lai thì trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái, thậm chí còn nghĩ rằng Nhan Họa thích mình có thể là do bị tương lai ảnh hưởng, cho dù chồng tương lai của Nhan Họa có vẫn là mình đi chăng nữa thì cũng không thể được.

Nhan Họa nghe anh nói mà sợ nổi da gà, tim đập càng nhanh hơn, mãi đến lúc anh mang bữa sáng tới thì mới lên tiếng: “Chuyện đó, thật ra em cảm thấy vẫn còn hơi sớm, sang năm em thi tốt nghiệp rồi, không thể phân tâm được. ”

Kỳ Trạch bí hiểm nhìn cô, không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn điểm tâm, thuận tiện bắt lấy con khỉ con Duệ Duệ đang bấu víu vào người “mẹ”, véo nhẹ má con nói: “Duệ Duệ ngoan, chờ mẹ ăn xong thì sẽ đút cho con. ”

Cậu bé nghe vậy chỉ ngẩng đầu lên lè lưỡi với bố, không khóc không quấy.

Sau khi Nhan Họa ăn sáng xong, cô lại ngồi đút cho con trai ăn no, sau đó mới nằm xuống ngủ tiếp.
Bình Luận (0)
Comment