Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 108


Edit: Mai
Beta: Ang Nguyễn
Sau khi xác nhận Diệp Hàn Thanh không phải đang rất bận, Ôn Nhuận lặng lẽ chuẩn bị đi lên.
Lúc Diệp Hàn Thanh đi làm, cậu liền ở nhà của Diệp Gia ghép video, cùng bàn bạc địa điểm du lịch thích hợp.

Chớp mắt đã tháng 10, thời tiết trong nước đã lạnh dần, Ôn Nhuận liền chuẩn bị ra nước ngoài, đi bán cầu Nam.
Phong cảnh phải thích hợp để nghỉ phép, còn phải là nước đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, Ôn Nhuận chọn trái chọn phải, cuối cùng quyết định đi đảo Baijia .
Đảo Baijia là một nước nhỏ ở phía bán cầu Nam, là hải đảo ba mặt bao quanh biển, phong cảnh vô cùng đẹp, phong tục tập quán của người dân địa phương cũng cởi mở, với lại vào năm trước đã thông qua luật hôn nhân đồng tính.
Mặc dù nói chứng nhận của nước ngoài, ở trong nước không có hiệu lực pháp luật, nhưng cho dù là Diệp Hàn Thanh hay Ôn Nhuận, đều cảm thấy đăng ký kết hôn là khâu rất quan trọng, cảm thấy nghi lễ rất quan trọng.

Nghĩa vụ chính là phải ràng buộc theo pháp luật, mà giữa bọn họ, hai bên ràng buộc bằng tình cảm.
Rất nhanh Ôn Nhuận đã liên hệ với công ty du lịch, bao cả một đảo nhỏ tư nhân ở gần đảo Baijia.

Ôn Nhuận gửi bản ghi chép theo ý của chính mình cho công ty du lịch, công ty du lịch sẽ liên hệ chủ của đảo nhỏ đó yêu cầu thực hiện việc trang trí theo Ôn Nhuận.
Trong lúc cậu lén lút trang trí cho đảo nhỏ, thì lễ trao giải thưởng Phượng Hoàng Vàng cũng tới.
Tối ngày mười hai tháng mười, Ôn Nhuận tới hội trường đúng giờ.

Cậu mặc một lễ phục dạ hội màu trắng tao nhã, trong túi áo trước ngực xếp một khăn tay màu xám bạc.

Lưng thẳng, dáng vẻ ung dung.

Tóc dài được dùng sáp chải cố định, chỉ có một hai cọng tóc nho nhỏ buông xuống trán, càng làm tăng thêm vẻ phong lưu tuấn tú.
Thời gian hơn ba năm, đã làm cho cậu bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, từ từ trở thành một quý công tử ung dung chín chắn.
Đặc biệt là có kinh nghiệm ở giải thưởng Hoa Thịnh, lần này tâm thái* của cậu càng thêm bình thản, trong từng cái nâng tay nhấc chân, đều mang theo khí thế trầm ổn lạnh nhạt.

Diệp Hàn Thanh bước đi bên cạnh cậu.

Lần này Ôn Nhuận mời Diệp Hàn Thanh làm bạn cặp của mình.

Hai người sóng vai bước đi, cho dù không có động tác nào thân mật quá mức.

Nhưng chỉ cần người sáng suốt vừa nhìn, liền biết hai người này là một đôi.
*Tâm thái: tâm trạng và trạng thái.

Đó là một bầu không khí thân mật không dễ gì nhận sai.
Ánh sáng đèn tập trung trên người bọn họ, Sữa Bột và fan CP giơ bảng hiệu chen ở hai bên, tiếng hét chói tai liên tục vang lên.

Đèn trên bảng hiệu léo ra tên của Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh, từ từ hợp thành một biển đèn, không phân biệt được.
Cười rồi vẫy vẫy tay với fan và phóng viên ở hai bên, sau đó Ôn Nhuận mới vào hội trường với Diệp Hàn Thanh.
Chỗ ngồi của Ôn Nhuận được xếp ở phía trước.

Sát với Diệp Hàn Thanh.

Lại cách mấy ghế, Vệ Dã và Lâm Cảnh đã ngồi sẵn rồi.

Lâm Cảnh là đạo diễn của , theo lý là phải có mặt, năm nay Vệ Dã không có phim, hơn nữa là đi với Lâm Cảnh.

Lần này Phượng Hoàng Vàng nêu tên, không chỉ có được đề cử bộ phim điện ảnh hay nhất, mà Lâm Cảnh cũng được đề cử là đạo diễn xuất sắc nhất.
Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh chào hỏi thăm, bốn người hỏi han vài câu, không lâu sau, lễ trao giải liền chính thức bắt đầu.
Quy trình của các lễ trao giải đa phần giống nhau, giải thưởng Phượng Hoàng Vàng không giống ở chỗ giải thưởng diễn viên nam xuất sắc và diễn viên nữ xuất sắc là trao giải áp trục*.

Trước lạ sau quen, thật ra lần này Ôn Nhuận không quá khẩn trương, dù sao cuối cùng mới công bố, liền tập trung xem các giải thưởng khác.
*Trao giải áp trục: đến cuối cùng mới trao giải.
Lúc tới đạo diễn xuất sắc nhất, cậu mới hơi khẩn trương.

là bộ phim điện ảnh đầu tiên Lâm Cảnh làm đạo diễn, bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Ôn Nhuận vẫn mong Lâm Cảnh có thể được như mong muốn.
Người chủ trì ở trên đài đọc lời trao giải thật dài, màn hình lớn ở sau lưng thay phiên phát những đoạn truyền hình ngắn của phim.

Đến tận cuối cùng cô ấy mới đọc ra tên và Lâm Cảnh.

Ôn Nhuận mới thở phào một hơi, cười và vỗ tay.
Lâm Cảnh sửa sang lại áo vest, lên bục nhận giải thưởng.
Lúc sau không ngoài dự đoán, bộ phim điện ảnh hay nhất cũng bị bỏ vào trong túi, trận đầu đại thắng, con đường tương lai của Lâm Cảnh đã đoán được là rất bằng phẳng.
Lễ trao giải kéo dài hơn một giờ, cuối cùng mới đến giải thưởng diễn viên nam xuất sắc nhất.
Người chủ trì còn chưa đọc tên ra, ánh đèn trên đầu đã dừng ở trên người Ôn Nhuận.


Cùng lúc đó, người chủ trì dùng giọng nói đầy nội lực, mời Ôn Nhuận lên bục nhận giải thưởng.
Trái tim của Ôn Nhuận bỗng đập mạnh một cái, nhưng rất nhanh thì bình ổn lại.

Cậu từ từ đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo, khoan thai bước lên bục trao giải.
Người trao giải chính là một vị diễn viên lão làng rất có địa vị trong giới, vị diễn viên lão làng đó đang cầm cúp Phượng Hoàng Vàng bằng thạch anh trao tặng cho Ôn Nhuận, cười ha ha mà nói: “Cầm chắc lấy, một năm liên tiếp nhận ba giải thưởng lớn, tay cũng đừng run.”
Ôn Nhuận nhận cúp, cười khẽ đáp: “Trước lạ sau quen, đây đều đã là lần thứ ba rồi, cầm rất chắc rồi ạ.”
Diễn viên lão làng đó cười ha ha, nói: “Đùa thì đùa, nên làm theo quy trình thì vẫn phải làm, nói cảm nghĩ khi giành được giải với mọi người đi.”
Ánh mắt Ôn Nhuận đảo qua khán phòng, thanh giọng, giọng nói trong trẻo: “ là bộ phim điện ảnh đầu tiên của tôi, Phượng Hoàng Vàng là giải thưởng điện ảnh đầu tiên tôi giành được.

Hai cái này rất đặc biệt đối với tôi.

Là tồn tại rất có giá trị kỷ niệm…”
“Lời cảm ơn trước đó đã nói rất nhiều rồi, bây giờ tôi sẽ không lặp lại nữa.” Ôn Nhuận cong lên khoé môi, đáy mắt lấp lánh ánh sao, “Tôi muốn mượn trường hợp đặc biệt này, nói mấy câu, với một người đặc biệt.”
Ánh mắt cậu thản nhiên chuyển đến chỗ của Diệp Hàn Thanh, ngay sau đó người chụp ảnh hậu trường cũng chuyển camera sang phía Diệp Hàn Thanh.
Dưới ánh đèn chiếu, một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu, từ xa nhìn nhau, mắt đầy chân thành.
“Tôi ở bên anh ấy, đã gần ba năm.

Trong thời gian dài như vậy, anh ấy vẫn luôn là chỗ dựa của tôi.

Anh ấy bao dung tôi bảo vệ tôi vô điều kiện, cùng tôi trưởng thành, tôi rất biết ơn anh ấy, cũng rất yêu anh.”
Khi nói ra chữ “yêu” này, Ôn Nhuận hơi hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, nhưng giọng nói của cậu lại vẫn trong trẻo kiên định như cũ, “Trước đây anh luôn che chở em, nhưng bây giờ, em muốn hỏi một câu, ngài Diệp, quãng đời còn lại sau này, anh có đồng ý để em làm chỗ dựa của anh không? Em sẽ giống như anh đối xử với em, ủng hộ anh bao dung anh… còn, yêu anh nữa.”
Ôn Nhuận nhìn chăm chú về phía Diệp Hàn Thanh, đợi câu trả lời của hắn.

Giờ phút này, không có một ai khác có thể lọt vào mắt cậu.
Trong hàng trăm hàng nghìn người, chỉ thấy một mình hắn.
Câu trả lời của Diệp Hàn Thanh là bước lên sân khấu, ôm cậu một cái thật chặt, giọng nói khàn khàn xuyên qua micro truyền đi khắp hội trường.
“Anh đồng ý.”
Giải Phượng Hoàng Vàng lần này vô cùng hot, nhưng hot hơn cả giải thưởng chính là, Ôn Nhuận ngay tại chỗ cầu hôn Diệp Hàn Thanh!
Cầu! Hôn! Đó!
Video của lễ trao giải nhanh chóng bị truyền ra khắp internet, Phượng Hoàng Vàng và hai chồng chồng Diệp Ôn cùng tiến vào bảng hotsearch.

Nhấp vào chủ đề hotsearch, đều là dân mạng cảm thán ĐỆCH MỊA.

[Một vạn chữ ‘vãi’ cùng không thể hiện được tâm trạng bây giờ của tôi, thật sự là ‘vãi’ luôn.]
[Các người không thấy có chỗ nào không đúng à? Có phải là bọn họ cầm nhầm kịch bản rồi không?]
[Nhóc Ôn sao lại cầu hôn trước rồi? Nhóc Ôn của chúng ta cũng có thể ——A như vậy!!!]
[Đù đù đù CP mị ship đã muốn kết hôn rồi, mị vẫn là con cẩu độc thân, này không nên/ suy nghĩ]
[A a a a a a a a a— tiếng gáy đến từ các cô gái Diệp Ôn]
Hôm nay Siêu thoại CP Diệp Ôn đã được các fan soát lên vị trí đầu tiên, trên Weibo che trời lợp đất đều là tin vui của hai người bọn họ.
Khuất Tố nhìn thấy tin tức trên bảng hotsearch Weibo, cả người cô ấy như bị hổng mất, muốn gọi điện thoại hỏi Ôn Nhuận tại sao không báo trước cho cô ấy, để cho cô ấy chuẩn bị, kết quả giọng nói máy móc lại nhắc nhở cô ấy: Số điện thoại này hiện đang tắt máy.
Khuất Tố: …
Tức giận nhưng lại không tìm được người, Khuất Tố bất lực tức giận phẫn nộ một lúc, cuối cùng mới nhớ trao đổi với đoàn đội xem phát thông báo thế nào.
Mà Ôn Nhuận mà cô ấy không tìm thấy, bây giờ đã dẫn theo Diệp Hàn Thanh tránh được đoàn người và phóng viên, ngồi trên máy bay đi đảo Baijia.
Lần đầu tiên cậu làm chuyện khác người như thế, đến tận lúc lên máy bay, cả mặt vẫn đỏ bừng bừng, ánh mắt đen láy ướt nhẹp, lóe ra tia hưng phấn.
Diệp Hàn Thanh lên máy bay mới biết cậu đã sớm lên kế hoạch rồi, Ôn Nhuận bao cả khoang hạng nhất của máy bay, lúc này ở trong khoang trừ bọn họ ra thì không có ai khác.

Hắn tới gần Ôn Nhuận, khàn giọng cười hỏi: “Bây giờ có thể nói rồi chứ? Ôn lão sư chuẩn bị lừa anh đi đâu thế?”
Ôn Nhuận trừng mắt nhìn, đẩy hắn ra một chút, cũng không định nói trước cho hắn, mơ mơ hồ hồ nói: “Tới rồi anh sẽ biết.”
Diệp Hàn Thanh bám riết không tha không chịu từ bỏ, ôm người vào trong ngực, để cằm trên vai của cậu, vành tai chạm tóc mai cậu, “Không bằng để anh đoán thử?”
Ôn Nhuận bị hắn đùa có chút ngứa, rụt cổ, cậu nắm miệng của Diệp Hàn Thanh, ra vẻ hung dữ nói: “Không được đoán.” Lại lấy tấm thảm nhỏ giũ lên trên đùi hắn, “Ngủ.

Ngủ một giấc là đến rồi.”
Diệp Hàn Thanh không biết làm sao, chỉ có thể giơ tay đầu hàng, nhắm mắt ngủ.

Có điều hắn ngủ cũng không yên phận mấy, nhất định phải cầm tay của Ôn Nhuận đặt ở trên người mình.

Ôn Nhuận tránh hai lần, thấy hắn không chịu buông, đành cam chịu.
Hai người ngủ một giấc ở trên máy bay, lúc tỉnh lại, máy bay đã sắp hạ cánh rồi.
Đầu tiên bọn họ tới thủ đô của đất nước nhỏ này, sau khi ra khỏi sân bay, có dân bản xứ giơ biển đón bọn họ, đối phương đi một chiếc xe thể thao mui trần, lúc thấy Ôn Nhuận thì do dự xác nhận mấy lần, mới hưng phấn vẫy tay với bọn họ.
Người đón chính là chủ nhân của đảo nhỏ tư nhân, là phú nhị đại (thế hệ thứ 2 của người giàu) điều kiện kinh tế cũng không tồi, bình thường nhàn rỗi không có việc gì liền thích cho thuê đảo nhỏ, mượn dịp kết giao bạn bè mới.
Anh ta biết nói một ít tiếng Trung, bởi vậy còn đưa tên của mình lên, gọi là Mục Lạp.
Mục Lạp rất nhiệt tình, đợi Ôn Nhuận lên xe rồi mới bắt đầu nói chuyện liến thoắng, đại khái chính là khen đi khen lại Ôn Nhuận thật là đẹp, còn hỏi tài khoản xã hội của Ôn Nhuận, muốn thêm Ôn Nhuận vào bạn tốt.

Mặt của Diệp Hàn Thanh ở bên cạnh cũng đen lại, lạnh lùng dùng tiếng Anh cảnh cáo Mục Lạp: “Cậu ấy đã có bạn trai, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
Mục Lạp ngạc nhiên liếc hắn một cái, vô tội nói: “Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy rất đẹp.

Muốn kết bạn với cậu ấy thôi.”
Diệp Hàn Thanh trừng anh ta nửa ngày, thấy vẻ mặt anh ta thật sự vô tội, mới không nói nữa.
Ôn Nhuận ở bên cạnh cười không ngừng, xin lỗi mà giải thích với Mục Lạp, “Anh không cần để ý, hắn thích ăn giấm.”
Mục Lạp không hiểu ăn giấm là ý gì, Ôn Nhuận đành thay sang cách bình thường dễ hiểu hơn nói, “Ý chiếm giữ của hắn hơi mạnh.”
“Ôn tính tình của cậu cũng thật tốt.” Mục Lạp ra vẻ khoa trương nói: “Tôi chắc chắn không chịu nổi người bạn gái như vậy.”
Vẻ mặt Diệp Hàn Thanh càng đen hơn.


Ôn Nhuận cười tủm tỉm liếc hắn một cái, nói tiếp: “Tôi lại thích anh ấy như thế.”
Mục Lạp nhún vai, chăm chú lái xe dẫn bọn họ đến đảo Baijia.
Lộ trình lái xe từ thủ đô đến đảo Baijia là hơn hai giờ.

Cũng may ở đây đang là đầu hè, khí hậu rất dễ chịu, bọn họ ngồi ở trên xe thể thao mui trần, một đường nhìn phong cảnh xung quanh, Mục Lạp thường giới thiệu cho bọn họ, ngược lại cũng không tính là nhàm chán.
Lái xe đến bến tàu đảo Baijia, Mục Lạp dừng xe, dẫn bọn họ đổi sang đi thuyền ra biển.
Đảo nhỏ của Mục Lạp ở trên biển, ngồi du thuyền mới có thể qua được.

Trên du thuyền trừ Mục Lạp, còn có một người dân bản xứ, Mục Lạp nói là người chuyên môn phụ trách bọn họ đi thuyền.
Thời tiết hôm nay nắng đẹp, trên biển cũng không có sóng gió gì, du thuyền đi một mạch, hơn nữa giờ đã tới đảo nhỏ của Mục Lạp rồi.
Trên đảo nhỏ có rất nhiều thực vật địa phương, trong rừng còn có không ít động vật và chim chóc qua lại.

Ngoài ra, còn có mấy người ở phụ trách sinh hoạt bình thường của họ.
“Tôi nuôi rất nhiều động vật ở trên đảo.

Tính tình của chúng nó cũng rất tốt, các cậu sẽ thích.” Mục Lạp vừa nói, có một con mèo béo lại đây, kêu meo meo với mấy người.
Mục Lạp kéo nó một cái, dẫn bọn Ôn Nhuận ngồi xe du lịch để lên đảo.
Trên đảo bị cỏ vây bao quanh, không khí mát mẻ trong lành, mơ hồ còn ngửi được mùi hoa nhàn nhạt.

Càng vào trong, mùi hương nhàn nhạt kia càng đậm, mấy người đến tận trước phòng ốc chằng chịt, Diệp Hàn Thanh mới biết mùi hoa này nồng nặc này là từ đâu mà đến.
Cái phòng chằng chịt bốn phía, đằng trước hành lang là một cây hoa tử đằng nở đầy hoa uốn lượn, dường như là vây quanh cả tòa nhà.

Gió thổi qua, bông hoa màu tím hơi hơi lắc lư, mùi hương truyền đi xung quanh.
Trừ hành lang dài, trước phòng còn đặt đầy hoa tươi không biết tên.

Mục Lạp chỉ vào hoa này nói: “Mấy cái này đều là Ôn Nhuận bảo tôi chuẩn bị.

Tôi tìm rất lâu mới chuẩn bị xong.”
Anh ta chớp mắt cười nhạo Diệp Hàn Thanh, “Anh có biết loại hoa này tên là gì không?”
Diệp Hàn Thanh nhìn anh ta không trả lời, anh ta liền tự hỏi tự đáp nói tiếp, “Đây là hoa đặc sản của đảo Baijia, tên là “Lời chúc của Thần tình yêu (Sự ban phước của Aeros)”.
Truyền thuyết của đảo Baijia là quốc vương và vương hậu đệ nhất vô cùng yêu nhau, hai người bên nhau chín mươi tuổi, sau khi vương hậu tuổi già qua đời, quốc vương liền trồng loài hoa này ở chỗ mai táng vương hậu, sau đó quốc vương bởi vì nhớ vương hậu mà tạ thế, vương thất đã đem tro cốt của quốc vương an táng cùng vương hậu.
Sau đó loại hoa này nở đầy đảo Baijia, nghe nói là quốc vương và vương hậu yêu nhau biến thành đoá hoa này bảo vệ đảo Baijia, nếu thành kính cầu nguyện với bông hoa, người yêu nhau có thể ‘thiên trường địa cửu’.

Cái tên “Lời chúc của Thần tình yêu” cứ thế truyền qua từng thế hệ.

Loại hoa này chỉ có ở đảo Baijia, dân bản xứ rất tin tưởng truyền thuyết này, hễ là người yêu nhau muốn kết hôn, đều sẽ thành kính thỉnh cầu thần tình yêu chúc phúc trước khi kết hôn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình; Diệp tổng: Hôm nay rất kích động..

Bình Luận (0)
Comment