Edit: Khánh Linh
Beta:
Quá trình ghi hình kết thúc.
Ôn Nhuận về thành phố B đã là 10 giờ tối.
Trịnh Tuyên đến đón cậu, thấy cậu mặc trang phục bình thường không trang điểm hay tạo hình, thậm chí còn không đeo khẩu trang nên nhanh chóng bảo cậu đội mũ lên: “Bây giờ không giống như lúc trước, cậu cũng phải chú ý một chút, hiện tại người hâm mộ đang chờ sẵn bên ngoài sân bay để đón cậu đấy.”
Ôn Nhuận vừa trở về từ làng nhỏ trên núi, trên người đang mặc một chiếc áo khoác dài, cũng không tạo kiểu tóc, sợi tóc mềm mượt tùy ý rủ xuống trán, thật may rằng cậu ở trên máy bay có nghỉ ngơi, sắc mặt cũng không quá tiều tụy, mặc dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp trai.
“Đón? Đón tôi sao?” Ôn Nhuận vừa nghe ánh mắt liền trợn to, đưa đầu nhìn ra ngoài: “Còn ở bên ngoài sao?”
Phải biết ở thời điểm chưa nổi trước kia, cậu làm gì có được đãi ngộ này, thỉnh thoảng ở đoàn làm phiên thấy người hâm mộ của người khác tới tham ban, thật ra cũng có chút hâm mộ.
Không ngờ bây giờ cậu cũng có fan chờ đón.
Trịnh Tuyên bị cậu làm cho dở khóc dở cười: “Ừ, đang ở bên ngoài chờ đấy, sau này cậu không thể tùy tiện như vậy, người hâm mộ sẽ càng ngày càng nhiều, người chú ý cậu cũng sẽ càng ngày càng nhiều, chính cậu cũng phải cẩn thận.
Nếu như bị người khác chụp lén, đối với cậu cũng không tốt.”
Ôn Nhuận vừa mới bắt đầu nổi, Trịnh Tuyên lo lắng cậu không quen với sự thay đổi này.
Khi cậu chưa nổi, đi dạo phố trên đường như người bình thường cũng chẳng ai quan tâm, nhưng khi đã nổi rồi, cậu phải luôn chú ý hình tượng.
Đôi khi chỉ là một tấm hình thiếu ngủ với sắc mặt tiều tụy cũng có thể khiến truyền thông đưa ra bao tin giả.
“Ừm, em biết rồi.” Ôn Nhuận gật đầu, ánh mắt đen láy không nhịn được nhìn ra bên ngoài: “Chúng ta có ra đó không?”
“Họ đang chờ bên ngoài.” Trịnh Tuyên nhướng mày: “Chúng ta trực tiếp đi bằng cửa VIP ra ngoài.”
“À.” Ôn Nhuận nhất thời có chút thất vọng, lại nhìn một chút sắc trời bên ngoài, ở sân bay có máy sưởi, tất nhiên một chút cũng không lạnh.
Nhưng lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài gió lạnh như đang gào thét, nghĩ rằng bên ngoài có một nhóm người hâm mộ đang đợi mình, cậu có chút không nhẫn tâm: “Các cô ấy đợi lâu như vậy, không cần ra chào một chút sao?”
Thật ra hôm nay Trịnh Tuyên không chuẩn bị để Ôn Nhuận xuất hiện, dù sao đây cũng không phải lịch trình chính thức nên một chút chuẩn bị cũng không có, hắn lo lắng hiện trường quá loạn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ôn Nhuận rất muốn đi xem, nghĩ để cậu đi ra một lúc, những người hâm mộ kia rất đàng hoàng, bọn họ không đứng chặn hết trong đại sảnh mà ngược lại đứng ở bên ngoài đầy gió lạnh.
“Vậy thì đi ra thôi.” Trịnh Tuyên nói: “Không thể dừng quá lâu, chúng ta sẽ rời đi ngay khi xuất hiện.”
Ôn Nhuận được như mong muốn đi xem người hâm mộ.
Cậu đi ra từ lối phổ thông thì có hai nữ sinh kêu lên một tiếng nhỏ trong miệng và xông ra ngoài: “Ra rồi.” Hẳn là nhóm fan được cử đi thăm dò trước.
Sau khi hai nữ sinh đi xuống lầu, một biển đèn ở bên ngoài sáng lên, người hâm mộ chờ đợi thật lâu đang hưng phấn nhìn vào cửa ra cùng kêu lên tên của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận vẫn là lần đầu tiên đối mặt với cảnh tượng như vậy, các cô gái hẳn ở bên ngoài đợi rất lâu, giơ đèn lên thì nhìn thấy các ngón tay bị bầm hết cả, các cô lớn tiếng kêu tên Ôn Nhuận, ánh đèn chiếu xuống mặt các cô tràn vẻ kích động, tựa như một khắc sau thì sẽ không nhịn được mà xông lại.
Ôn Nhuận dừng bước, lộ ra một nụ cười, vẫy tay chào họ một tiếng.
Những tiếng la hét phấn khích như muốn nổ tung sân bay, nhưng may thay, mặc dù kích động, người hâm mộ vẫn kiềm chế không chen lên phía trước, ngược lại chủ động nhường ra một lối đi cho Ôn Nhuận.
Các cô nhìn vào Ôn Nhuận, dùng sức giơ đèn lên cao, hy vọng Ôn Nhuận có thể nhìn thấy.
“Bên ngoài quá lạnh, mọi người về sớm một chút đi.”
Cậu bị Trịnh Tuyên cùng trợ lý kẹp ở giữa, mũ đã bỏ xuống, mặt không trang điểm, tóc xõa ra tùy ý, sợi tóc có chút hơi dài, che một phần gò má, khiến khuôn mặt cậu như nhỏ hơn.
Khi nhìn vào cậu như thấy cả người dịu đi, ngay cả giọng nói cũng mang âm mềm nhũn, giọng nói của cậu cũng không lớn, những người hâm mộ đứng hàng trước đều nghe thấy, không biết là ai bỗng nhiên kêu một tiếng: “Bảo bối mama yêu con! Con cũng về nhà sớm đi!”
Ôn Nhuận ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười, cậu cuối cùng vẫy tay với người hâm mộ sau đó lên xe.
Fan bên ngoài vẫn chưa đi, đứng tại chỗ nhìn theo hướng cậu rời đi.
“Cậu đi mua một chút đồ uống nóng cho các cô ấy làm ấm tay, sau đó kêu họ về nhà sớm một chút, trên đường chú ý an toàn.” Ôn Nhuận do dự chốc lát, nói với trợ lý.
Thời gian đã không còn sớm, bên ngoài lại lạnh, một tốp cô gái chạy tới đón cậu, cũng không dễ dàng.
Trợ lý xuống xe, liên lạc với đại fan để phát đồ uống cho mọi người, bên này Trịnh Tuyên lái xe đưa cậu về, nhìn vào kính chiếu hậu thấy cậu đang nhìn ra bên ngoài, bộ dạng rất vui vẻ.
“Sau này thấy nhiều, cậu sẽ thấy đó chẳng phải chuyện gì lớn cả.” Trịnh Tuyên nói.
Ôn Nhuận lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: “Cái này cùng việc thấy bao nhiêu lần không có quan hệ, chẳng qua là nghĩ đến có nhiều người ủng hộ tôi như vậy, tôi cảm thấy thật cao hứng, cũng không muốn để cho họ thất vọng.”
Trịnh Tuyên nhìn đôi mắt sáng của cậu, khẽ cười, khởi động xe rời đi.
.
.
Đưa Ôn Nhuận đến tiểu khu, lúc lên lầu Trịnh Tuyên lại nhạy cảm phát hiện cẩu tử đang núp trong bụi hoa chụp lén, hắn quay đầu đi xem, đối phương cũng đã chạy đi rất nhanh.
Trịnh Tuyên nhíu mày lại: “Cậu cũng nên đổi chỗ ở, an ninh nơi này quá kém.”
Nơi này là công ty an bài cho người mới nên đều là ba đến bốn người chung một phòng.
Tiểu khu cấp bậc không cao, an ninh tất nhiên cũng không tốt.
Trước kia chưa nổi, Ôn Nhuận không nghĩ đến chuyển nơi ở, Trịnh Tuyên cũng tùy cậu, nhưng trong tương lai, đoán chừng sẽ càng nhiều cẩu tử và mấy tay săn ảnh đến, không rời đi cũng không được.
Ôn Nhuận cũng ý thức được vấn đề này, cậu nhíu mi: “Sẽ chuyển nhà, nhưng phải đợi thêm một chút”, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Tôi còn chưa góp đủ tiền mua nhà.”
Thành phố B tấc đất tấc vàng, mặc dù bây giờ cậu kiếm được càng ngày càng nhiều, nhưng muốn ngay lập tức mua một căn tốt ở trung tâm thành phố, vẫn thiếu một chút.
“Cậu không cần quan tâm.” Trịnh Tuyên không nghĩ tới cậu bận tâm đến chuyện tiền mua nhà, cười nói: “Công ty sẽ sắp xếp cho cậu.”
Ôn Nhuận nghe Trịnh Tuyên nói như vậy, cũng yên lòng, gật đầu một cái: “Vậy tôi nghe theo sắp xếp của công ty.”
Diệp Hàn Thanh sau khi “thị sát” trở về, tâm tình không tốt.
Hắn bình thường gương mặt lạnh lùng đã quá dọa người, nhưng bây giờ liên tiếp hai ngày nổi bão, ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến thư ký đang báo cáo cũng phải rùng mình.
Văn phòng chủ tịch đều đang suy đoán có phải có người không có mắt bò lên giường Diệp tổng, nếu không tại sao lại tức giận như vậy, hai ba ngày nay sắc mặt không tốt chút nào.
Cả văn phòng chủ tịch đều nơm nớp lo sợ.
Nhưng Trịnh Tuyên không biết điều này, đêm trước vừa mới cùng Ôn Nhuận nói chuyện chuyển nhà, hôm sau liền đến gõ cửa phòng làm việc của Diệp Hàn Thanh.
Sắc mặt Diệp Hàn Thanh đen như mực, không kiên nhẫn nhìn Trịnh Tuyên: “Lại có chuyện gì?”
Trịnh Tuyên chớp mắt, cuối cùng phát hiện tâm tình bạn tốt tựa hồ không tốt lắm, bất quá hắn luôn luôn thích vuốt râu hùm, liền lập tức ngồi xuống, gác chéo chân cười híp mắt nói: “Chuyện tốt, có nghe hay không?”
Diệp Hàn Thanh sắc mặt đen thui nhìn chằm chằm Trịnh Tuyên, yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gằn từng chữ nói: “Cậu nói đi.”
Trịnh Tuyên càng cảm thấy mình đã bắt thóp được hắn, dương dương đắc ý nói: “Ôn Nhuận bây giờ không thể ở chỗ đó nữa, cậu ấy tạm thời không tính mua nhà, đợi công ty sắp xếp chỗ ở.”
Có mấy lời không cần nói quá rõ.
Mây đen trên mặt Diệp Hàn Thanh tan đi, ngón tay gõ bàn một cái, trầm tư chốc lát nói: “Tùng Hải Hào Đình bên kia vừa vặn có một căn trống, môi trường xung quanh và an ninh đều tốt.
Cậu ấy chuẩn bị lúc nào dọn tới?”
Trịnh Tuyên thả lỏng ta, “Tôi trở về hỏi một chút.”
Diệp Hàn Thanh khẽ gật đầu, sắc mặt hòa nhã đi một chút: “Cậu đi hỏi đi.”
Mặc dù nói chuyển nhà, nhưng cũng không phải nhanh như vậy có thể chuyển, chỉ là chỗ ở hiện tại, Ôn Nhuận có không ít thứ phải thu thập.
Hơn nữa cùng Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân ở lâu như vậy, bây giờ muốn dọn đi, Ôn Nhuận có chút không nỡ.
Cậu chào hai người họ trước, hôm đó cũng không có ai ra ngoài cả, Lục Trạm khui lon bia, ba người vây quanh bàn nhỏ ngồi dưới đất nói chuyện phiếm.
Lục Trạm tính tình hơi trẻ con, nghe nói Ôn Nhuận định chuyển đi, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Cậu định chuyển đi đâu vậy? Tớ có thể đến kiếm cậu chơi được không?”
“Anh Trịnh nói là Tùng Hải Hào Đình.” Ôn Nhuận cũng không biết rõ nơi này lắm, chẳng qua là nghe Trịnh Tuyên nhắc một câu, đồ đạc bên kia đang được bổ sung, một khoảng thời gian nữa sẽ chuyển đến.
“Tùng Hải Hào Đình?” Lục Trạm trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nói: “Công ty hào phóng như vậy sao?”
Ôn Nhuận không hiểu, cậu cũng không có chú ý tới, cho nên cũng không hiểu lắm, “Sao vậy?”
Trầm Mục Tuân nói tiếp: “Tùng Hải Hào Đình là một biệt thự cao cấp, và nó đã được thanh lý.
Vị trí ở đó tốt, môi trường và an ninh vào loại bậc nhất, tôi nghe nói rằng nhiều nghệ sĩ giàu có và nổi tiếng đang mua bất động sản ở đó.
“Đương nhiên, ở một nơi như vậy, giá nhà đất đương nhiên là đứng đầu.”
“Hình như Diệp tổng cũng ở nơi đó.” Lục Trạm lại bổ sung một câu, “Hơn nữa cho tới bây giờ chưa nghe nói qua công ty có sắp xếp nghệ sĩ ở bên kia, ngay cả mấy nghệ sĩ đứng đầu, cũng chưa nghe nói qua.”
Bên cạnh đó, nhà ở Tùng Hải Hào Đình hiện nay là vô giá, nhà đất đã bán hết rồi, muốn mua thì phải đợi người bán, có thể tùy ý sắp xếp.
Ôn Nhuận cũng có chút bối rối: “Tớ cứ nghĩ đó là tiểu khu tốt hơn chỗ này một chút.”
Lục Trạm vẫn còn lẩm bẩm công ty tại sao bỗng nhiên hào phóng như vậy, ngược lại Thẩm Mục Tuân nhìn cậu với ánh mắt có chút phức tạp, hắn chợt nhớ tới lần Diệp Hàn Thanh cùng cậu xuất hiện.
Mặc dù Diệp Hàn Thanh lúc ấy đối với Ôn Nhuận cũng không có lộ ra dáng vẻ hứng thú nhiều, nhưng là Thẩm Mục Tuân cảm thấy khó hiểu, hết thảy các thứ này có lẽ có liên quan cùng Diệp Hàn Thanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Diệp tổng: Mang người đặt ngay dưới mắt, sẽ không sợ tìm không thấy.