Edit: Thạch rau câu
Beta: Ang Nguyễn
Sau khi hai người rời đi một lúc lâu, vẫn chưa trở về.
Ông chủ Lâm nói: “Tôi ra ngoài nhìn xem sao.” Nói xong cũng đứng dậy ra ngoài, bên trong nhà gỗ chỉ còn lại 5 người của nhóm người leo núi cùng bác sĩ Vương.
Ôn Nhuận một mực theo dõi bác sĩ Vương, để ý ánh mắt của ông ta luôn dính lấy balo đựng đồ ăn, hầu kết chuyển động liên hồi.
Không ai nói chuyện, củi đốt bên trong chậu than thỉnh thoảng nổ lách tách vài ánh lửa, nhà gỗ yên lặng đến đáng sợ.
Lúc này, tai nghe lại phát ra thông báo nhiệm vụ mới.
“Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn vừa đi vẫn chưa trở lại, e rằng đã gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, mời người chơi trong vòng 1 giờ tìm về Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn”
Bốn người mịt mờ liếc nhìn nhau, Ôn Nhuận đề nghị nói: “Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn vẫn chưa trở về, ông chủ Lâm cũng ra ngoài được một lúc lâu lắm rồi, chúng ta vẫn là nên đi xem sao, hẳn họ đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn.”
“Đúng là nên đi xem sao.” Bác sĩ Vương chiêm thêm một câu, sau đó cũng không nói nữa.
“Bên ngoài vừa lạnh lại vừa tối, còn không an toàn nữa, để tôi cùng Lục Trạm ra ngoài thôi vậy.” Ôn Nhuận nói: “Các anh ở lại nhà gỗ trông chừng hành lý, nhớ cẩn thận một chút.”
Bởi vì bên trong túi còn có vật tư sinh tồn, Ôn Nhuận và Lục Trạm cùng đeo túi trên lưng.
Ông Vũ cùng Hạ Mính tiễn bọn họ ra ngoài, Ôn Nhuận nhân cơ hội nhỏ giọng dặn dò nói: “Cẩn thận vị bác sĩ, ông ta không phải người tốt.”
Dù đến giờ bác sĩ chưa trực tiếp làm ra chuyện xấu xa gì, nhưng nhìn bộ dáng bịa đặt giả dối của ông ta, chắc chắn phải phòng bị không ít.
Sau khi tạm biệt hai ngươi, Ôn Nhuận cùng Lục Trạm nắm lấy sợi dây leo núi trên cổ tay, giơ chiếc đèn pin nhỏ chẳng thể soi rõ lên, đi dọc theo những dấu chân hỗn loạn được để lại để tìm kiếm.
Buổi tối không có gió tuyết, dấu chân trên mặt tuyết vẫn còn nguyên như cũ, hai người lần theo dấu chân đi tìm, phỏng đoán Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn có lẽ là đã đi vòng trở về để tìm giáo viên Trần.
Lục Trạm rụt cổ, chà xát hai tay vào nhau, còn nói nhỏ: “Bọn họ đây là lương tâm trỗi dậy hả? Muốn đi mang giáo viên Trần trở về à?
Ôn Nhuận lắc đầu, cảm thấy tổ tiết mục sẽ không lương thiện như vậy.
Cậu mở túi áo lấy ra hai thanh Snickers, đưa cho Lục Trạm một thanh, hai người vừa đi vừa ăn, “Tới đó lúc đó sẽ biết.”
Sau khi ăn xong một thanh Snickers cùng hai cái chân giò hun khói vào bụng, hai người cuối cùng cũng lờ mờ thấy được ánh sáng, tới gần thêm chút nữa, Lục Trạm quơ quơ đèn pin, liền thấy phóng viên Tôn đang cầm không ít chiếc xẻng đào hầm, quay đầu qua hướng bọn họ nhìn.
Trương Bạch Lĩnh thì lại đang ngồi dưới đất quay lưng về phía bọn họ.
Trời vô cùng tối, ánh sáng đèn pin không đủ, hai người cũng không thấy rõ tình hình bên kia, Ôn Nhuận quơ quơ đèn pin, hỏi: “Hai người đi được lâu lắm rồi, chúng tôi lo lắng đi tìm, các anh tới để đón giáo viên Trần à?”
Hai người họ vừa nói vừa tiến lại gần, tới khi nhìn thấy rõ tình trạng trên nền tuyết, Lục Trạm bị dọa cho khiếp vía, lập tức chạy ra sau lưng Ôn Nhuận để núp, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt: “Đậu má!!! Đây là cái quái gì vậy!”
Chỉ thấy một hình nộm đang bị chôn vùi trong tuyết, hai tay không mảnh vải che thò ra bên ngoài, nắm chặt lấy ống quần của Trương Bạch Lĩnh, phần bả vai của hình nộm bị tuyết tách biệt với phần thân người, tuyết trắng xung quanh mặt đất còn đọng lại chất lỏng màu đỏ tươi, hình như là máu.
Ôn Nhuận nhìn cái xẻng trong tay phóng viên Tôn, lại nhìn hình nộm bị cắt lìa thành hai phần, khuôn mặt lẫn kiểu tóc của hình nộm nhìn khá giống giáo viên Trần cậu đoán là phóng viên Tôn và Trương Bạch Lĩnh khi tìm thấy giáo viên Trần thì giáo viên Trần đã đông cứng dưới nền tuyết, phóng viên Tôn lấy xẻng đào thi thể giáo viên Trần ra thì mắc lỗi khiến thi thể bị cắt thành hai phần.
Tuy rằng biết rõ đây chỉ là diễn, thi thể bị chôn dưới tuyết cũng chỉ là hình nộm.
Nhưng vào đêm tối thế này cũng cực kì dọa người ta phát sợ.
Lục Trạm run lẩy bẩy oán giận mắng: “Tiết mục mấy người ghi hình cần liều mạng tới như vậy à?”
Phóng viên Tôn nhìn về phía cậu, đột nhiên cười lạnh.
Trương Bạch Lĩnh giống như bây giờ mới có phản ứng, cô một cước đá văng đầu hình nhân, hớt ha hớt hải vùng đứng dậy, vừa chạy vừa kêu thét chói tai: “Không phải tôi! Không phải tôi! Không phải là tớ giết cậu đâu!”
Lục Trạm nhìn thấy một nửa cánh tay đã gãy của hình nộm treo lủng lẳng ở góc quần của cô khi đang chạy trốn.
Phóng viên Tôn lạnh lùng liếc nhìn họ rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Trương Bạch Lĩnh.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc từ tai nghe hai người cùng lúc vang lên: “Độ hảo cảm của Trương Bạch Lĩnh đối với bạn -20, độ hảo cảm của phóng viên Tôn với bạn -15, mong người chơi chú ý, nếu độ hảo cảm của NPC xuống quá thấp, sẽ phát sinh chuyện không thể dự báo trước.”
“Độ hảo cảm của Trương Bạch Lĩnh đối với bạn -19, độ hảo cảm của phóng viên Tôn với bạn -10, mong người chơi chú ý, nếu độ hảo cảm của NPC xuống quá thấp, sẽ phát sinh chuyện không thể dự báo trước.”
Lục Trạm trơ ra như phỗng: “Tớ lại làm sai cái gì vậy?”
Ôn Nhuận suy đoán nói: “Hảo cảm bỗng nhiên giảm xuống nhiều như vậy, là bởi vì chúng ta thấy Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn giết người à? Bọn họ nổi lên sát tâm, muốn giết người diệt khẩu đi?”
Lục Trạm ôm chặt cậu.
“Không phải nói sao? Ác linh còn chưa thấy đâu, NPC đã muốn giết tớ để diệt khẩu!”
“Ác linh không nhất định là phải là quỷ, nói không chừng là tổ tiết mục cố ý dùng tên để đánh lạc hướng chúng ta.” Vậy nên hiện tại xem ra, ác linh còn chưa thấy bóng dáng, nhưng may mắn vẫn còn 4 NPC sống sót, thậm chí mọi thứ có phần không hợp lí.
Ôn Nhuận trìu mến sờ đầu chó của cậu, an ủi nói: “Cậu cứ nhớ rằng mọi thứ đều là giả, một hồi sẽ không còn thấy đáng sợ nữa.”
Lục Trạm dựa theo phương pháp của cậu, miệng lẩm nhẩm “Đều là giả đều là giả”, nhắc đi nhắc lại hơn 10 lần, lần nữa nhìn nhìn hình nộm bị cắt thành hai đoạn kia vẫn cực kì hoảng sợ.
Cậu lôi kéo Ôn Nhuận trở về, “Không được không được, chúng ta chịu không nổi đâu, chúng ta nhanh chóng chạy về nhà gỗ thôi.”
Ôn nhuận bị cậu lôi kéo đi về phía trước được một đoạn, chú ý tới dấu chân hỗn loạn trên mặt đật, trong đầu đột nhiên lóe sáng, cả kinh nói: “Ông chủ Lâm đâu rồi?”
Ông chủ Lâm đi tìm người trước bọn họ, nhưng trên đường bọn họ lại chưa gặp được ông chủ Lâm, vậy nên ông chủ Lâm đã đi đâu rồi?
“Không đúng! Chúng ta phải nhanh chạy trở về!” Ôn Nhuận đột nhiên nhớ lại nhiệm vụ được tuyên bó trước đó, nhiệm vụ yêu cầu bọn họ mang Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn trở về, nhưng lại không đề cập câu nào tới ông chủ Lâm….
Ôn Nhuận lôi kéo Lục Trạm chạy trở về, mới từ xa xa thấy căn nhà gỗ, chợt nghe thấy âm thanh máy móc đồng thời phát ra thông báo: “Người chơi ông Vũ tử vong đã bị loại.”
“Người chơi Hạ Mính tử vong đã bị loại.”
“Mong những người chơi còn lại hãy cố gắng sống sót, chờ đợi cứu viện.”
“Đậu móa!” Vẻ mặt Lục Trạm như chết lặng: “Cái trò quái quỷ gì đây? Tại sao tự dưng lại chết?”
Hai người nhanh chóng đuổi tới nhà gỗ, đẩy cửa bước vào trong, chỉ thấy trong căn phòng đã không còn bóng dáng của cả ông Vũ lẫn Hạ Mính, cả túi của hai người cũng không còn bác sĩ Vương vẫn duy trì tư thế ngồi bên cạnh đống lửa giống như trước khi bọn họ rời đi, Trương Bạch Lĩnh lại bọc người lại bằng tấm chăn lông cũ, cúi đầu còn miệng dường như đang lẩm bẩm.
Phóng viên Tôn quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt có hơi quái dị.
“Bạn của chúng tôi đâu rồi?” Ôn nhuận hỏi
Bác sĩ Vương chậm rãi ngẩng đầu: “Các cậu mãi không trở về, có lẽ đi ra ngoài tìm các cậu rồi.”
Ôn Nhuận nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của ông ta có nghi vấn.
“Ông chủ Lâm sao vẫn chưa trở về?” Ôn Nhuận lại hỏi bọn phóng viên Tôn: “Các anh có thấy ông chủ Lâm không? ông ấy đi tìm các anh trước chúng tôi.”
Trương Bạch Lĩnh không nói câu nào, phóng viên Tôn lắc đầu: “Không gặp.”
Đang nói, của nhà gỗ lại bị đẩy ra, ông chủ Lâm bước nhanh vào trong, ghé lại gần đống lửa chà xát tay, vừa phàn nàn nói bên ngoài quá lạnh, vừa nhìn về phía Trương Bạch Lĩnh: “Cô vừa nãy chạy cái gì, tôi ở phía sau gọi mãi, cô lại chẳng để ý tới, hại tôi suýt nữa đi nhầm đường rớt xuống kẽ băng.”
Ông ấy nói xong, nhà gỗ đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn hắn không nói lời nào.
“Nhìn tôi làm cái gì?” Ông chủ Lâm chẳng hiểu ra sao.
Phóng viên Tôn giật giật môi, khàn khàn nói: “Tôi và Trương Bạch Lĩnh ở cùng một chỗ, chưa có gặp ông lần nào.”
“Không thể thế được.” Sắc mặt ông chủ Lâm trở nên cứng đờ: “Vậy người tôi nhìn thấy là ai? Xõa tóc, mặc áo lông đỏ.
Không phải Trương Bạch Lĩnh thì còn có thể là ai?”
Phóng viên Tôn im lặng.
Trương Bạch Lĩnh ngẩng đầu, ảnh mắt có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Không phải tôi.
.
.
.
.
.
Không phải tôi.
.
.
.
.
.”
Ôn Nhuận quan sát kĩ ông chủ Lâm, đang phán đoán xem lời ông nói là thật hay là giả.
Trước khi tiến vào nhà gỗ, cậu nghi ngờ ông chủ Lâm chính là hung thủ, nhưng những người khác đều ở nhà gỗ, ông chủ Lâm lại là người cuối cùng quay về, thế nhưng lại gặp phải Trương Bạch Lĩnh.”
Nhất thời cậu không chắc chắn đứng dậy, cuối cùng là ai giết hai người Ông Vũ, hay vẫn là ông chủ Lâm giết người sau đó bịa chuyện để tẩy sạch hiềm nghi.
Lúc này bác sĩ Vương chậm rãi nói: “Tôi nghe nói núi tuyết buổi tối không an toàn, ngẫu nhiên sẽ có người gặp vài thứ không sạch sẽ gì đó.
Mọi người vẫn là nên ở yên trong phòng đừng ra ngoài, đợi đến hừng đông thì ổn rồi…”
Nói xong ông ta kéo kéo khăn quàng cổ, cong người đứng lên, nói: “Đi ngủ sớm chút đi.
Ngủ một giấc, trời liền sáng.”
Ông chủ Lâm nghe ông ta nói cười nhạt, “Chẳng phải ông là bác sĩ sao, trời lạnh như vậy mà đi ngủ, nếu không tỉnh lại nữa thì phải làm sao?
Phóng viên tôn nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể thức trắng một đêm được.”
“Thay phiên gác đêm đi.” Ông chủ Lâm nói: “Tôi vừa từ nhà kho nhà gỗ thấy có mấy cái túi ngủ, chúng ta thay phiên nhau ngủ, một người gác đêm.”
Mọi người đi tới gian nhà kho tìm kiếm một lát, quả nhiên thấy sáu cái túi ngủ.
Củi trong chậu than đã sắp cháy hết, chỉ còn lại ít vụn tro tàn, ông chủ Lâm đề nghị quây túi ngủ thành vòng tròn, đặt chậu than vào giữa, mọi người chuyển tiếp cách một tiếng thay phiên nhau ngủ, ngồi gác đêm cạnh cửa.
Cũng giống như chơi “Trò chơi bốn góc”, người trước đánh thức người sau dậy, cứ lặp lại liên tục thành một chu kì.
Thấy không ai dị nghị gì, ông chỉ Lâm thuận tiện nói: “Tôi là người gác đêm đầu tiên vậy.”
Ông ngủ trong chiếc túi ngủ nằm gần cửa, những người gác đêm kế tiếp thứ tự là Trương Bạch Lĩnh, phóng viên Tôn, Lục Trạm, Ôn Nhuận, bác sĩ vương.
Tât cả mọi người chui vào trong túi ngủ, Ôn Nhuận và Lục Trạm nằm cạnh nhau, hai người trao đổi bằng ánh mắt với nhau, Ôn Nhuận xua tay một cái nhẹ, ý bảo cậu đừng ngủ.
Sau đó cũng chui vào trong túi ngủ của mình.
Ông Vũ và Hạ Mính đột nhiên “Tử vong”, người đáng nghi nhất là ông chủ Lâm và bác sĩ Vương, còn phóng viên Tôn và Giang Bạch Lĩnh thì ít đáng ngờ một chút, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Tóm lại bốn người này đều cực kì có vấn đề, không thể không phòng ngừa, lúc này không ngủ là lựa chọn tương đối tốt.
Ôn Nhuận chui vào trong túi ngủ, load lại trong đầu tình tiết trò chơi từ đầu tới giờ một chút.
Đang suy xét thì lại mơ mơ màng màng bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, chợt nghe bên trong nhà gỗ yên tĩnh truyền đến từng tiếng nhấm nháp lạo xạo khe khẽ, cơn buồn ngủ của cậu lập tức biến mất, giả vờ trở mình, cố gắng nhìn về phía phát ra của âm thanh.
Âm thanh kia được truyền tới từ túi ngủ của bác sĩ Vương, nhồm nhoàm nhồm nhoàm.
Giống như là đang ăn cái gì đó.
Ôn Nhuận chui ra khỏi túi ngủ, làm bộ bị đánh thức, hạ thấp thanh âm hòi: “Bác sĩ Vương, ông đang làm gì vậy?”
Âm thanh nhấm nháp nhỏ vụn đột nhiên ngừng lại.
Giọng nói bác sĩ Vương rầu rĩ: “Thật xin lỗi, tôi lúc ngủ hay nghiến răng.”
“………..”
Ôn Nhuận không nói gì nữa.
Một lát sau, âm thanh nhấm nuốt thức ăn khe khẽ kia lại vang lên, tuy nhiên so với trước đó thì nhỏ hơn một chút.
Thanh âm nhấm nháp liên tục vang lên, ông chủ Lâm đứng dậy gọi bác sĩ Vương, bác sĩ Vương theo đó đứng dậy….Sau khi mấy người thay đổi túi ngủ.
Ca thứ hai chuyển thành Trương Bạch Lĩnh gác đêm.
Lúc này không còn tiếng nhấm nuốt nữa.
Ôn Nhuận nằm trong túi ngủ, tuy nhiên bên trong căn nhà gỗ tối đen cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì, không chống đỡ được nữa, cậu cũng bắt đầu trở nên buồn ngủ.
Vật lộn cho tới lần đổi vị trí thứ ba.
Ôn Nhuận trước tiên đánh thức Lục Trạm, sau đó đổi vị trí, lại chui vào trong túi ngủ.
Vừa đặt lưng xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ùa đến.
Ôn Nhuận vươn tay mò mầm từ trong túi lấy ra một thanh Snickers từ từ ăn.
Cậu liên tục có linh cảm rằng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng mà chờ tới khi cậu chậm chạp ăn xong một thanh Snickers ngọt ngấy, như cũ không xảy ra chuyện gì.
Cậu dựng đứng lỗ tai, cố gắng nghe âm thanh trong đêm tối, lần gác đêm thứ ba kêt thúc, phóng viên Tôn xột xoạt đứng dậy đi đánh thức người gác đêm tiếp theo, tiếp đó vang lên tiếng bước chân có phần hỗn loạn lẫn tiếng la to, “Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm!”
Ôn Nhuận chui ra khỏi túi ngủ, lấy đèn pin ra, thì phát hiện hai người Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn đang ngồi quanh túi ngủ của ông chủ Lâm, túi ngủ có dấu vết do bị kéo đi, mà ông chủ Lâm nằm trong túi ngủ đã cứng nhắc không còn hô hấp, trên cổ không được che đậy có hai chấm đỏ.
“Tại sao lại thế này?” Ôn Nhuận nói.
Bác sĩ Vương lúc này cũng tiến lại gần, ông ta kiểm tra thi thể một chút rồi đưa ra kết luận, “Chết vì cóng, đã chết từ hai tiếng trước.”
“Không thể được! Trong lúc tôi gác đêm, còn gọi ông ta dậy mà.” Trương Bạch Lĩnh kêu lên sợ hãi, hai giờ trước vừa đúng vào ca gác đêm của cô, mà trước cô là ông chủ Lâm, trước ông chủ Lâm lại là bác sĩ Vương.
Trương Bạch Lĩnh sắp suy sụp nói: “Nếu ông ta đã chết từ trước, vậy người tôi đánh thức là ai? Là ai gọi ông ấy dậy?”
Phóng viên Tôn nói: “Nếu là chết cóng, vậy hai lỗ đỏ trên cổ là gì?”
Ánh mắt đục ngầu của bác sĩ Vương đảo qua lại biểu cảm khác nhau trên mặt mọi người, chậm rãi nói: “Trong phòng này… có quỷ.”
Lục Trạm:”…….”
Ghi hình chương trình tạp kĩ, cần liều mạng tới vậy à.
Mọi người khiêng thi thể ông chủ Lâm ra bên ngoài chôn cất.
Tiêu hủy túi ngủ của ông chủ Lâm đi, năm người còn lại chia số đồ ăn còn dư, sau đó tiếp tục ngủ.
Ôn Nhuận và Lục Trạm xốc lại cảnh giác, nhưng ngoại trừ âm thanh nhai nuốt, như trước vẫn không có chút động tĩnh gì, thậm chí cuối cùng, đến âm thanh nhai nuốt cũng biến mất.
Khổ sở vượt qua một giờ, sau khi một vòng người đổi, mọi người lại phát hiện bác sĩ Vương cũng đã chết.
Người thứ nhất phát hiện ông ta đã chết vẫn là Trương Bạch Lĩnh, cô ngồi xụp xuống, hai mắt không tiêu tự lẩm bẩm: “Lại chết thêm một người nữa…..”
Ôn Nhuận quan sát “thi thể” bác sĩ Vương một chút.
Trên cổ ông ta có hai chấm đỏ giống ông chủ Lâm.
Điểm khác biệt là bụng của ông ta phình to, giống như bị trướng lên khi ăn gì đó.
Ôn Nhuận lục lọi tìm kiếm trong túi ngủ của bác sĩ Vương một chút, phát hiện một vài cục đá đang tan, trên đá còn vài dấu răng mờ mờ.
Lục Trạm cố ý ấn vào cái bụng căng phồng của bác sĩ Vương, nhỏ giọng thì thầm với Ôn Nhuận: “Cái bụng này độn cũng giống đấy chứ.” Nói xong lại nhịn không được ấn thêm hai cái, nhưng lại chợt nghe thấy âm thanh nhựa ma xát vào nhau truyền đến từ trong túi áo của bác sĩ Vương, giống như đang giấu diếm cái gì đó,
Lục Trạm cảm thấy kì quái “hừ” một tiếng, lục lọi túi áo của bác sĩ Vương, moi ra vỏ của một thanh Snickers.
Cậu kinh hãi nói: “Ông ta ăn vụng Snickers của bọn mình.”
Ôn Nhuận nhanh chóng phản ứng lại, “Có lẽ là của Ông Vũ và Hạ Mính.”
Sau khi Ông Vũ và Hạ Mính “tử vong”, ba lô của hai người cũng mất tăm.
Có lẽ đã bị bác sĩ Vương đánh cắp, còn tiện tay lấy toàn bộ thức ăn của hai người họ.
“Ông ta ăn quá nhiều nước đá, khiến bản thân căng bụng tới chết, hay là bị cóng tới chết?” Ôn Nhuận nhìn túi đóng gói tìm được, sau đó lại nhìn dấu răng còn sót lại trên đá, nhớ tới âm thanh nhấm nháp không ngừng vang lên, phỏng đoán.
Trương Bạch Lĩnh lại đột nhiên nói: “Là Miểu Miểu! Là Miểu Miểu trở về báo thù.” Cô chỉ tay vào thi thể bác sĩ Vương đang nằm trên đất, sau đó lại chỉ vào Lục Trạm và Ôn Nhuận: “Mày mày, tất cả bọn mày đều là lũ đáng chết!”
Phóng viên Tôn cười gượng, vỗ vai trấn an trương Bạch Lĩnh, rồi nói với Ôn Nhuận: “Cô ấy có hơi bị kích thích một chút.
Chúng ta trước tiên cứ đem người đi chôn đã, cứ để ở đây thì cũng hãi lắm.”
Vì vậy ba người lại hợp sức nâng bác sĩ Vương lên chuẩn bị đem ra ngoài chôn cất.
Bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, Ôn Nhuận bật đèn pin lên chiếu sáng, Lục Trạm và phóng viên Tôn thì đào hố, định đào một cái hỗ không quá sâu, Lục Trậm ngẩng đầu lên lau mồ hôi thì nhìn thấy ánh măt của Ôn Nhuận, hai người ngầm trao đổi một chút, thừa lúc nâng “thi thể” lên cùng phóng viên Tôn, đột nhiên gây rối vốc một nắm tuyết ném lên mặt cậu ta (phóng viên Tôn).
Phóng viên Tôn theo bản năng giơ tay lên che mặt, Ôn Nhuận lợi dụng đẩy cậu ta xuống hố tuyết.
Hố được đào cũng không quá sâu, phóng viên Tôn bị đẩy xuống giãy dụa muốn đứng dậy, đã bị Lục Trạm bừng bừng khí thế cầm xẻng đào hầm chặn lại, ngạo mạn nói: “Chính anh chọn cách chết kiểu này! Thích bị chôn sống hay cắt thành hai đoạn hả?”
Diễn viên vai phóng viên Tôn kinh hãi một chút, sau đó phối hợp nằm xuống hố tuyết, an tĩnh nhắm mắt lại: “Tôi chết rồi.”
Lục Trạm: “Hì hì, cái này gọi là ai ra tay nhanh thì có lợi, hiểu không?”
Tuy rằng cũng không biết vì sao phải ra tay trước chiếm lợi thế với phóng viên Tôn, nhưng cứ nghe theo Ôn Nhuận thì chắc chắn không sai.
Trong phòng chỉ còn Trương Bạch Lĩnh.
Ôn Nhuận vẫn duy trì cảnh giác như trước, nói với Lục Trạm: “Tôi dẫn người ra ngoài, cậu nhanh chóng xông vào trong.
Đóng cửa lại.”
Lục Trạm gật đầu, trốn bên cạnh.
Ôn Nhuận đứng từ xa dùng xẻng đào hầm đẩy cửa ra, Trương Bạch Lĩnh núp sau cửa cầm rìu xông ra ngoài, điên cuồng gào thét: “Bọn mày chết hết cho tao.”
Lục Trạm “đù má” một tiếng, vọt nhanh vào trong phòng chặn cửa lại.
Không thể không nói tổ tiết mục mời diễn viên quá là tâm huyết, cầm rìu chạy đuổi theo kẻ trộm phía sau quá là nhanh, Ôn Nhuận chạy một vòng quanh nhà gỗ mới chạy được vào phòng, cùng với Lục Trạm chặn cửa lại.
Trương Bạch Lĩnh ở bên ngoài ra sức la hét đập cửa, dáng vẻ điên điên khùng khùng vô cùng đáng sợ.
Lục Trạm chặn cửa, trong lòng nghĩ mà kinh, run rẩy nói: “U là trời, sau này tôi không tham gia mấy cái chương trình biến thái như thế này nữa đâu! Chưa bệnh cũng bị dọa cho thành bệnh!”
Trương Bạch Lĩnh ở bên ngoài la hét điên cuồng trong chốc lát, sau đó cũng yên lặng.
Hai người mới vừa bình tĩnh lại, chợt nghe bên ngoài có người đang mạnh mẽ gõ cửa.
“Làm tốt lắm! Ghi hình xong rồi! Hai người có thể ra ngoài nghỉ ngơi!”
Lục Trạm phản ứng lại, điều đầu tiên nghĩ đến là định lừa bọn họ ra ngoài, bèn hét lên: “Trời còn chưa sáng! Trò chơi vẫn chưa kết thúc! Còn mơ mà gạt được bọn tôi ra ngoài nhá!”
Đạo diễn dở khóc dở cười, “Thật sự là kết thúc rồi! Còn lại ngày mai sẽ quay thêm vài cảnh bổ sung nữa là hoàn tất, hai người nhanh ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai người lúc này mới nửa tin nửa ngờ mở cửa ra.
Tổ đạo diễn lẫn những diễn viên đã “chết” trước đó đều đã quay lại, bọn họ giậm chân, yêu cầu nhân viên công tác (staff) chuyển máy phát điện vào trong, rồi dựng đèn lên, sau đó mới nói: “Mang theo cả nguyên liệu để nấu lẩu lên, các cậu muốn ngủ một giấc trước hay ăn cái gì đó trước?
Bọn họ sống sót đến cuối cùng, gần như nửa đêm không ngủ.
Tổ đạo diễn cùng những nhân viên công tác khác cũng thức trắng gần nửa đêm, đến giờ thì ai cũng vừa lạnh vừa đói.
“Ăn lẩu!” Lục Trạm giơ tay đầu tiên, lại tò mò hoi: “Ông Vũ và Hạ Mính đâu rồi?”
Đạo diễn nói: “Trời rất lạnh, cảnh của hai cô ấy đã quay xong nên trở về khách sạn nghỉ ngơi cả rồi.”
Ánh mắt Lục Trạm liền trở nên ai oán, quay đầu nói với Ôn Nhuận: “Sớm biết thế hai chúng ta chết trước cho xong.” Như vậy là có thể nhanh chóng quay về khách sạn nghỉ ngơi, không phải thấp tha thấp thỏm sợ hãi đề phòng.
Đạo diễn cười rộ lên: “Tôi còn lo lắng mấy cậu sẽ out ra quá sớm, còn định để diễn viên phụ thả mấy cậu đi.
Không nghĩ mấy cậu biểu hiện tốt như vậy, thậm chí cuối cùng còn có thể lật kèo.
Lục Trạm hết sức chuyên tâm nhìn chằm chằm bò viên trong nồi, khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, tất cả đều là dựa hết vào Ôn Nhuận giúp đỡ hết.”
Diễn viên phụ diễn phóng viên Tôn cũng tò mò: “Cậu nghi ngờ bọn tôi từ lúc nào?”
Ôn Nhuận uống một ngụm trà sữa ấm, nheo mắt nói: “Đã sớm nghi là anh rồi.”
Thật ra trong trò chơi, tổ tiết mục đã cung cấp rất nhiều manh mối, ví như độ hảo cảm; sự ân cần bất thường của phóng viên Tôn với Trương Bạch Lĩnh, bác sĩ Vương bịa ra chuyện bão tuyết, cánh tay nhẵn bóng không che đậy của hình nhân, hay là dấu vết bị kéo lê trên đất trên túi ngủ…… Những chi tiết nhỏ dễ dàng bị bỏ qua thật sự rất nhiều, chỉ cần quan sát kĩ, là đã có thể dễ dàng suy đoán được tính cách lẫn động cơ của mỗi nhân vật.
Thật ra trong trò chơi này, tất cả mọi người đều là .
Giáo viên Trần bị chôn sống chết thảm, là ác linh đầu tiên tổ tiết mục cố ý đưa lên, để tạo ra không khí u ám, đồng thời cũng để đánh lừa mọi người.
Thực tế chỉ có bốn người sống sót, mới chính là “ác linh” chân chính.
Ông chủ Lâm tự xưng là trùm than đá, nhưng dáng người lẫn thể lực đều cực kì tốt, lại cực kì có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, hơn nữa tính cách cũng đủ cứng rắn.
Để sống sót, từng hai lần buông tha cho giáo viên Trần, sau đó lại lấy cớ đi tìm phóng viên Tôn và Trương Bạch Lĩnh, tiếp đó âm thầm “vòng vèo” trở về để giết chết Hạ Mính và Ông Vũ, cướp đồ ăn của hai người họ.
Bác sĩ Vương thoạt nhìn hiền lành thân thiết, trên thực tế lại ích kỉ tham lam.
Khi mọi người định bỏ lại giáo viên Trần, ông ta tuy rằng có khuyên nhủ, tuy nhiên lại chưa từng cõng giáo viên Trần lấy một lần, sau đó lại còn bịa chuyện có bão tuyết, gián tiếp ép mọi người bỏ mặc giáo viên Trần lại, thậm chí khi ông chủ Lâm vòng trở về sát hại Ông Vũ và Hạ Mính, ông ta chắc chắn có ở đó, nhưng lại không ngăn cản, ngược lại còn chia đồ ăn cướp được với ông chủ Lâm; sau khi ông chủ Lâm tử vong, ông ta có lẽ cũng đã đoán được là hai người Trương Bạch Lĩnh và phóng viên Tôn hợp sức giết ông chủ Lâm, nhưng lại vẫn lựa chọn im lặng, còn nói một câu mơ hồ không rõ nghĩa: “Trong phòng này có quỷ.”
Trương Bạch Lĩnh và giáo viên Trần là bạn thân, cuối cùng lại vẫn lựa chọn bỏ bạn thân mình lại.
Tuy rằng lương tâm vẫn chưa mất, cô lại cùng với phóng viên Tôn vòng vèo quay lại tìm giáo viên Trần, sau khi phóng viên Tôn vô tình giết chết giáo viên Trần, Trương Bạch Lĩnh còn cởi quần áo của giáo viên Trần mặc lên người giữ ấm, tuy nhiên giáo viên Trần khi ấy vẫn chưa chết hẳn, vậy nên khi ấy hai người Ôn Nhuận và Lục Trạm nhìn thấy là hình nhân của giáo viên Trần đang nắm chặt lấy ống quần của mình, mà cánh tay của cô lại lõa lồ không được che đậy.
Ban đầu Ôn Nhuận còn nghĩ là bởi vì đạo cụ không đủ để phục dựng, sau đó trong lúc vô tình lại phát hiện trương Bạch Lĩnh không ngừng lặp đi lặp lại câu ”thật xin lỗi” với cái áo khoác lông trắng giấu dưới chăn lông, mới thông suốt rõ ràng, đây là một gợi ý, ám chỉ Trương Bạch Lĩnh lúc này đã trở nên không bình thường; cho nên sau khi thay phiên gác đêm, cô mới cố tình bỏ qua ông chủ Lâm, để ông chủ Lâm chết cóng, thay giáo viên Trần báo thù, thuận lí thành chương trút bỏ tội lỗi của bản thân.
Cuối cùng là phóng viên Tôn, cậu hoàn toàn là bởi vì thích Trương Bạch Lĩnh, bởi vậy nên chuyện gì cũng nghe theo lời cô.
Ôn Nhuận đoán cõ lẽ cả hai người đã quen biết nhau từ lâu, ngoài ra Trương Bạch Lĩnh có lẽ đã hứa hẹn với cậu cái gì đó, cho nên cậu ban đầu mới cùng Trương Bạch Lĩnh đi tìm giáo viên Trần, kết quả lại không may giết chết giáo viên Trần; sau đó khi gác đêm cậu lại phối hợp với Trương Bạch Lĩnh, giúp cô tráo tui ngủ của ông chủ Lâm, che dấu chuyện Trương Bạch Lĩnh bỏ qua ông chủ Lâm để gọi bác sĩ Vương, thật sự để cho ông chủ Lâm chết cóng.
Mọi thứ đều có thế suy ra từ manh mối do tổ chương trình cố ý để lại, chẳng qua là mọi người ban đầu đều dễ dàng chệch hướng do cái tên được cung cấp, đều dồn hêt sự chú ý vào “Ác linh”, xem nhẹ những nguy hiểm từ người bên cạnh.
Vì vậy, Ôn Nhuận nhận ra sau cái chết của bác sĩ Vương, rằng nếu muốn thuận lợi tồn tại, trước tiên cậu phải giải quyết các mối đe dọa xung quanh mình.
Đó là lý do tại sao sau đó mới hợp lực với Lục Trạm để “giết chết” phóng viên Tôn.
Đạo diễn sau khi nghe phân tích của cậu, vui vẻ nói: “May mà tôi không yêu cầu bọn họ tha cho mấy cậu.” Thậm chí còn bởi vì mang theo đồ ăn trái phép bên ngoài vào mà thẹn quá hóa giận, bảo diễn viên phụ “chăm sóc” bọn họ thật tốt.
Mặc dù được ghi hình kết thúc sớm hơn dự kiến, nhưng hiệu ứng sau khi biên tập chỉnh sửa chắc hẳn sẽ không tồi.
Mọi người ăn xong nồi lẩu ấm nóng, bắt đầu dọn dẹp lại nhà gỗ một chút, chờ tới hừng đông lại tiếp tục ghi hình nội dung tiếp theo của kịch bản.
Hai thành viên may mắn còn sống sót của đội leo núi sau khi bị dày vò một đêm, cuối cùng cũng có thể chờ đươc đội cứu viện tói.
Vừa mở cửa ra, Trương Bạch Lĩnh ở bên ngoài đã bị đông cứng thành người tuyết, phóng viên Tôn bên trong hố tuyết thì còn đang thoi thóp, được đội cứu viện đào ra, cùng nhau đưa xuống núi.
Quay hình kết thúc, đoàn người ùn ùn trở về khách sạn, Ôn Nhuận trở về khách sạn ngâm trong bồn nước ấm, sau lại bị Khuất Tố bắt uống một bát canh gừng lớn, nhưng vẫn bị cảm.
Khi trở lại thành phố B, cả người gầy rộc, mắt mũi đỏ hoe, lâu lâu lại hắt xì hai cái, nhìn qua tội nghiệp cực kì.
Diệp Hàn Thanh sắc mặt tối sầm bắt cậu uống thuốc, vừa nói: “Mấy loại chương trình này về sau em đừng nhận.”
Ôn Nhận ậm ừ đáp ứng, vừa mở miệng ngoan ngoãn uống thuốc, cả khuôn mặt đều nhăn lại, thấy hắn tức giận, cố ý kéo dài giọng than thở: “Đắng quá …”
Diệp Hàn Thanh quả nhiên không còn giận nữa, đặt chén cạnh môi cậu, mềm giọng dỗ dành: “Còn một ngụm cuối, uống đi anh cho ăn kẹo.”
Ôn Nhuận nhăn mặt cố uống thuốc, uống xong liền được nhét một viên kẹo vào miệng.
Ôn Nhuận đảo qua đảo lại viên kẹo ngọt ngào trong miệng, cuối cùng mới xóa sạch được vị đắng của thuốc còn lại trong miệng, nhìn khuôn mặt vẫn đang bình tĩnh của Diệp Hàn Thanh, ranh mãnh đảo mắt, đột nhiên nói: “Sắp sang năm mới rồi, Tết Nguyên Đán này muốn đến thăm nhà em không?”.