Edit: Huệ Minh
Beta: Âm, Gùa
Không muốn làm việc sau khi Ôn Nhuận trở về, Diệp tổng bận rộn liền tắt máy tính rồi cùng cậu đi ăn tối.
Bữa tối hôm nay do bảo mẫu làm.
Bởi vì sắp đến giao thừa bác sĩ Tần đã về ăn Tết rồi, kỳ nghỉ của bảo mẫu thì chưa đến, nên ba bữa ở nhà đều do bảo mẫu chuẩn bị.
Sau bữa tối rồi tiêu thực, Diệp Hàn Thanh bị thúc giục đi tắm thuốc.
Khi bác sĩ Tần đi vắng, việc điều trị bằng điện châm tạm thời dừng lại, nhưng tắm thuốc và xoa bóp vẫn không gián đoạn, hàng ngày Diệp Hàn Thanh vẫn tắm bằng gói thuốc do bác sĩ Tần chuẩn bị.
Gói thuốc có tác dụng kích hoạt huyết mạch, thúc đẩy tuần hoàn máu toàn thân, sau khi ngâm mình không chỉ thấy bắp chân hơi nóng mà người cũng nóng bừng.
Dội nước tắm sạch thảo dược trên người, Diệp Hàn Thanh mặc áo choàng tắm lên xe lăn chậm rãi trở về phòng.
Vừa mới tắm thuốc xong, trên người hắn vẫn còn nồng nặc mùi thuốc bắc, không khó chịu mà là mùi thơm đắng.
Ôn Nhuận ngửi ngửi biết hắn đã vào.
Diệp Hàn Thanh ngồi trên giường, đưa tay về phía Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận đẩy tay hắn ra, ôm gối ôm vào trong lòng: “Nằm xuống đi, em xoa bóp cho anh.”
Diệp Hàn Thanh đành phải miễn cưỡng nằm xuống, nhưng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm cậu, ý tứ rất rõ ràng.
Sau khi Ôn Nhuận bắt đầu dùng thuốc, hai người chưa từng thân mật, nhưng Diệp Hàn Thanh vẫn phải ngâm mình trong bồn tắm có thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu mỗi ngày, khiến trong người đầy lửa nóng nghẹn muốn hỏng, nhưng không có chỗ nào để trút bỏ.
Ôn Nhuận giả vờ không để ý đến tầm mắt của Diệp Hàn Thanh nghiêm túc xoa bóp chân cho hắn.
Diệp Hàn Thanh đang bất mãn bị bỏ qua, hết sờ Ôn Nhuận chỗ này lại véo chỗ khác của cậu, hệt như một đứa trẻ hiếu động.
Ôn Nhuận đập vào tay hắn, hắn liền bày ra vẻ mặt ai oán nhìn cậu.
Tội nghiệp và đáng thương biết bao.
Ôn Nhuận: …
Ôn Nhuận không còn cách nào khác, vừa xấu hổ vừa bất lực: “Sẽ dùng hết thuốc mỡ vào ba ngày tới.”
Hàm ý là chỉ cần tránh vận động mạnh thêm ba ngày nữa.
Diệp Hàn Thanh cuối cùng cũng hài lòng, tựa lưng vào gối, nhìn cậu đang cúi đầu bận rộn.
Sau khi Ôn Nhuận xoa bóp xong, hắn kéo cậu ngồi xuống trước mặt, chống cằm lên vai, trên tay cầm một chiếc iPad.
“Em nhìn xem mình về quê mang quà như này đủ chưa? Không đủ thì anh chuẩn bị thêm.
“
Trên IPad là danh sách quà tặng do trợ lý gửi đến.
Sau khi biết Ôn Nhuận sẽ đưa hắn về quê ăn Tết, ông chủ Diệp đã bảo trợ lý bắt tay vào chuẩn bị quà, như thuốc lá, rượu, trà, quần áo, thuốc bổ, trang sức .Tất cả đều có, toàn chọn những thứ đắt tiền để thêm vào.
Ôn Nhuận lướt xem, phát hiện danh sách mà trợ lý gửi tới dài năm trang.
Ôn Nhuận: …
Cậu có chút bất đắc dĩ liếc nhìn sườn mặt Diệp Hàn Thanh một cái, Ôn Nhuận dựa vào trong ngực hắn, nhéo nhéo ngón tay hắn: “Anh có hơi lo lắng phải không?”
“Không có.” Mặt ông chủ Diệp không chút thay đổi, “Sao em đột nhiên lại hỏi vậy?”
Ôn Nhuận bật cười: “Cũng không phải về quê mở cửa hàng bách hóa, anh chuẩn bị nhiều như vậy làm gì? Đến lúc đó sẽ chỉ có hai chúng ta, xách vào nhà không nổi đâu.”
Diệp Hàn Thanh bình tĩnh nói: “Lo trước khỏi hoạ.”
Ôn Nhuận cười tủm tỉm, đột nhiên quay đầu hôn lên cằm hắn một cái, sau đó nói: “Người nhà em rất dễ gần.
Họ không cần nhiều đồ như vậy, quà cáp mang theo cũng quá đắt, sẽ khiến họ bất an ”.
Lướt qua màn hình IPad, Ôn Nhuận nói: “Ba và ông em thích uống trà.
Anh có thể mang theo hai hộp trà và Mao Đài cũng có thể mang hai chai.
Có thể tặng A Giao cho bà và mẹ em.
Còn đối với hai anh em, tặng mỗi người một cái đồng hồ đi.
Anh tặng đồ quá cao cấp và họ sẽ không nhận đâu.
Em sẽ chọn một thương hiệu thấp và đem đến một ít đặc sản từ thành phố B.
Vậy là được rồi”
“Có ít quá không?” Diệp Hàn Thanh nhíu mày, “Đây là lần đầu tiên anh tới nhà em.”
Ôn Nhuận nở nụ cười: “Đều là người trong nhà, anh không cần khách sáo như vậy, chỉ cần anh có lòng là được.”
Dù sao cậu nói cũng có lý, Diệp Hàn Thanh phải nhờ trợ lý thay đổi danh sách, chỉ để lại mấy thứ Ôn Nhuận nói, đồng thời yêu cầu trợ lý tìm mua các đặc sản của thành phố B.
Không tặng quà đắt tiền,mang nhiều đặc sản một chút chắc không sao.
Sau Tết dương lịch, họ lại gần năm mới thêm một chút.
Các công ty cho nghỉ sớm đã lần lượt bắt đầu nghỉ lễ, và truyền thông Tinh Vực cũng mở cuộc họp công ty thường niên mỗi năm một lần.
Buổi họp mặt thường niên được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố B.
Hầu hết tất cả các nghệ sĩ của Tinh Vực đều đến dự, những người không thể có mặt vì lý do công việc cũng gửi video chúc phúc đến.
Vào cuối năm, Ôn Nhuận bận rộn nhiều việc nên ngày tất niên rảnh rỗi.
Nhà tạo mẫu chọn cho cậu một bộ vest màu xám bạc, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen như mực chải ngược về phía sau, không có gì che chắn, đường nét khuôn mặt càng trở nên tinh tế.
Có lẽ vì lớn tuổi hơn nên nét mặt tròn trịa hiền lành trước đây cũng có nét gì đó sắc sảo, dáng người cao thẳng đứng thẳng tắp đã là một thanh niên tuấn tú rồi.
Cuối cùng, cậu được xịt nước tạo kiểu, stylist khen: “Chắc chắn hôm nay cậu sẽ là người đẹp trai nhất khán đài”.
Họp hằng năm có phóng viên đến, còn phải đi thảm đỏ, tạo hình đương nhiên không thể qua loa tùy tiện.
Khuất Tố cùng thợ trang điểm kiểm tra đi kiểm tra lại thấy không có sơ suất gì, mới đưa Ôn Nhuận ra ngoài.
Lục Trạm lái một chiếc xe thể thao màu đỏ chờ ở bên ngoài, thấy cậu đi ra thì nhướn mày, “Tớ bỗng có chút hối hận vì cùng đi thảm đỏ với cậu.”
Ôn Nhuận mở cửa ghế phó lái, cười nói: “Cậu đi cùng Thẩm Mục Tuân chắc mới vui lắm nhỉ?”
Lục Trạm theo phản xạ rụt cổ lại, hoảng sợ nói: “Tớ suy nghĩ lại thì tạm đi với cậu đỡ hơn chút.”
Nói xong đạp ga, hướng thẳng tới khách sạn.
Truyền thông Tinh Vực lực lượng hùng hậu, hai năm qua càng ngày càng lớn mạnh, họp thường niên cũng quy mô lớn, thảm đỏ trải dài vào phòng yến hội, hai bên thảm đỏ là rất nhiều phóng viên lời nói như vũ khí đợi sẵn.
Buổi tối bảy giờ bắt đầu, trình tự đi thảm đỏ là sắp xếp dựa theo thâm niên trong nghề.
Sau khi ba, bốn vị ảnh đế ảnh hậu kỳ cựu tiến vào thì đến Ôn Nhuận cùng Lục Trạm sóng vai đi vào.
Xung quanh đèn chớp nhấp nháy, Ôn Nhuận mỉm cười, cùng Lục Trạm đi vào bên trong.
Ngoại trừ một vài nghệ sĩ lớn tuổi có thần thái ổn định, trong số những ngôi sao mới của truyền thông Tinh Vực, Ôn Nhuận đã là người nổi tiếng nhất, sau cậu là Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân.
Đó cũng là duyên phận.
Lúc trước ba người dưới trướng người đại diện Tống Lại, là bạn cùng phòng ký túc xá ở công ty, một người so với một người còn trong suốt hơn.
Sau đó Tống Lại rời đi, người đại diện của Ôn Nhuận đổi thành Trịnh Tuyên, Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân cũng đều có người đại diện mới.
Ba người đã từng không có tiếng tăm gì, bây giờ nổi tiếng cùng nhau.
Ngay cả ký túc xá của công ty họ từng ở cũng có người mới đến ở, mong muốn cọ vận may của ba người Ôn Nhuận, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ nổi tiếng trong một đêm.
Đi thảm đỏ xong, bước vào sảnh tiệc của khách sạn, không ồn ào như bên ngoài.
Chỉ một số hãng truyền thông có mối quan hệ tốt với Tinh Vực mới được đưa vào, các phóng viên khác đều đang đợi bên ngoài.
Diệp Hàn Thanh với tư cách là chủ tịch của Tinh Vực đã đến từ sớm, và hắn đứng cùng với một số giám đốc điều hành cấp cao của Tinh Vực vào thời điểm này.
Ôn Nhuận cùng Lục Trạm cầm ly rượu, đi chào hỏi trước.
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh nhìn Ôn Nhuận thêm vài giây, liền dời đi không chút dấu vết, trên miệng nở nụ cười, nâng ly lên, cụng ly với họ.
Buổi họp thường niên có rất nhiều người, hai người không có cơ hội nói chuyện nhiều hơn, nói xong mấy lời, Ôn Nhuận cùng Lục Trạm đi chào hỏi các vị tiền bối.
Sau khi chào hỏi các đàn anh, đàn chị, hai người tìm một chỗ nghỉ ngơi trước khi buổi họp mặt thường niên chính thức bắt đầu.
Chỉ là bây giờ đã khác rồi.
Nếu như ngày trước, trong suốt thì ngồi đó chẳng ai thèm để ý thì nay cả hai đều nổi đình nổi đám, dù là con mắt của người mới vào nghề hay máy ảnh của các phóng viên, đều dính chặt lên hai người.
Những người mới can đảm sẽ đến nói chuyện vài câu, hoặc tự nhận là người hâm mộ để xin chữ ký hoặc chụp ảnh nhóm.
Chiếc bàn mà họ đang ngồi từ đầu đến cuối không hề yên tĩnh, cho đến khi cuộc họp thường niên tám giờ chính thức bắt đầu, làn sóng người cố gắng thiết lập quan hệ tiếc nuối.dừng lại.
Họp mặt hàng năm không gì khác hơn là phát biểu của lãnh đạo, tiết mục văn nghệ và bốc thăm trúng thưởng.
Điều cuối cùng mà một công ty giải trí không thiếu là các nghệ sĩ, mỗi người đều rất tài năng.
Ôn Nhuận hiện đang là mục tiêu của Tinh Vực, mở màn là tiết mục của cậu.
Ôn Nhuận không xuất thân từ tầng lớp chính quy, ngoài diễn xuất ra cũng không có tài năng gì đặc biệt nên tiết mục cậu chuẩn bị đơn giản là ca hát.
Cậu có giọng hát hay và êm tai, một thời gian trước cuộc họp thường niên cậu đặc biệt đi huấn luyện, sảnh tiệc ồn ào vừa bắt đầu thấy cậu yên tĩnh lại, chỉ có nhạc đệm nhẹ nhàng và giọng hát trong trẻo động lòng người của cậu.
Cậu hát một bản tình ca tỏ tình, với cách thể hiện nhẹ nhàng và giọng hát tinh tế:
“Suy nghĩ một chút về tình yêu nó kỳ thực không đạo lý,
Anh có thể yêu em cả đời chứ?
Anh cư xử tự nhiên em đã động tâm,
Chúng ta có thể ở bên nhau như thế này được không?
Không ai thể thay thế,
Cố tình yêu anh như định mệnh sắp đặt.
Không ai có thể giống anh,
Từ ánh nhìn đầu tiên, em đã là một phần của anh.
…
Cậu hát nghiêm túc và trìu mến, ánh mắt từ từ đảo qua đám đông, cuối cùng rơi vào người Diệp Hàn Thanh ở hàng ghế đầu.
Không ai để ý đến ánh mắt của cậu, chỉ có Diệp Hàn Thanh tiếp nhận và hiểu nó.
Cậu đang hát một bản tình ca cho hắn nghe một cách tha thiết dưới ánh nhìn của mọi người.
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, lông mày sắc bén bỗng trở nên ôn nhu, Diệp Hàn lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt là tình cảm mà chỉ có dịu dàng mới có thể hiểu được.
Họp mặt hàng năm còn chưa kết thúc, video Ôn Nhuận hát đã phát cuồng trên Weibo.
Người qua đường và Sữa Bột cùng nhau la hét, liếm màn hình, và họ đều bày tỏ sự xúc động vì sao anh tôi hát hay và tình cảm đến thế! Nếu anh ấy hát cho tôi nghe, tôi có thể chết tại chỗ vì phấn khích!
Diệp tổng, người được tỏ tình trước công chúng, cũng rất phấn khích.
Ôn Nhuận hôm nay đã chiếm trọn hứng thú của hắn, cho dù là bộ dáng đêm nay hay là câu hát “Không ai có thể giống anh/Từ ánh nhìn đầu tiên, em đã là một phần của anh.”, đều khiến cho hắn khó có thể khống chế được chính mình.
Hắn không còn tâm trí để chú ý đến màn trình diễn tiếp theo.
Đầu hắn ong ong và chỉ nghĩ về Ôn Nhuận.
Thật vất vả đau khổ đợi đến cuộc họp hằng năm kết thúc, vì khách sạn đông người, hai người đi riêng.
Diệp Hàn Thanh về đến nhà trước, hắn đợi ở hành lang không bật đèn, ngồi trong bóng tối, hết lần này đến lần khác nhớ lại đôi lông mày và đôi mắt ấm áp, nhớ lại lời bài hát.
Ôn Nhuận kiềm chế và nhút nhát, hiếm khi mạnh dạn nói lời yêu.
Nhưng đêm nay, cậu ấy đã thực sự hát những lời như vậy trước mặt mọi người.
Đối với Diệp Hàn Thanh, điều này không khác gì thể hiện tình yêu nơi công cộng, nó còn hiệu quả hơn cả thuốc kích dục mạnh nhất.
.
Huyết dịch sôi trào trong bóng tối, Diệp Hàn Thanh khẽ ngâm nga lời bài hát, kiên nhẫn chờ đợi người yêu trở về nhà.
Ôn Nhuận lái xe trên đường nửa tiếng rồi mới quay trở lại Tùng Hải Hào Đình.
Mở cửa, trong phòng đen thui, Ôn Nhuận nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Sao anh chưa về”, vừa mới chuẩn bị bật đèn, liền bỗng nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực.
Trong bóng tối Diệp Hàn Thanh hôn lên môi của cậu, trằn trọc mút vào, chưa bao giờ kịch liệt như vậy.
Ôn Nhuận buộc phải nắm lấy vai hắn, mũi nặng nề hít một hơi, muốn nói rằng cửa vẫn mở, thế nhưng Diệp Hàn Thanh hôn dùng quá sức, rất nhanh đại não cậu thiếu dưỡng khí, chỉ có thể thở dốc, không rảnh để ý tới cái khác .
Diệp Hàn Thanh đóng cửa lại, mạnh mẽ ấn cậu ngồi trên đùi mình, điều khiển xe lăn trở về phòng ngủ.
Rèm cửa sổ phòng ngủ không kéo, ánh đèn neon sặc sỡ chiếu vào, khiến cho không gian càng thêm dữ dội.
Diệp Hàn Thanh đặt cậu lên giường thoả đáng, không đợi Ôn Nhuận đứng dậy, liền cúi người hôn môi cậu.
Trong phòng ngủ tối tăm, bóng tối và màu sắc đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, trong yên tĩnh, thở dốc nhỏ vụn cùng tiếng nước làm huyết dịch sôi trào, Diệp Hàn Thanh cắn môi của cậu một cái, nói giọng khàn khàn: “Em câu dẫn anh.”
Ôn Nhuận thật vất vả thoát khỏi ràng buộc, lại bị Diệp Hàn Thanh cáo trạng trước.
Cậu trợn to hai mắt, đuôi mắt hồng hồng, con ngươi ướt át, như.thú nhỏ vô tội đối mặt với lời buộc tội của thợ săn.
Diệp Hàn Thanh che mắt của cậu lại, âm thanh khàn khàn ngậm ý cười, “Nhưng mà.
Anh rất thích.”
.
Đêm rất tối, cũng rất dài.
Đèn neon bên ngoài tòa nhà cao tầng cả đêm không tắt, trong phòng ngủ chuyển động nhẹ nhàng không ngừng qua một đêm.
Một đêm hoang đường, ngày kế Ôn Nhuận khi tỉnh lại, hối hận sâu sắc vô cùng hối hận tại sao mình lại chọn một bài hát như vậy.
Diệp Hàn Thanh luôn thích bày trò, nhưng hôm qua hắn nhất quyết dụ dỗ cậu và bắt cậu hát đi hát lại bài hát đó trên giường …
Dùng sức vỗ vào hai má nóng lên, Ôn Nhuận cảm thấy đến mình đời này cũng sẽ không có ý định hát lại bài hát này .
*
Sau khi kết thúc cuộc họp hằng năm, Tinh Vực cũng cho nghỉ phép hàng năm.
Diệp Hàn Thanh không cần đến công ty nữa, hai người ở nhà gửi quà tặng qua công ty vận chuyển trước, rồi đơn giản đi máy bay trở về quê nhà Ôn Nhuận.
Bởi vì là lễ hội, lo lắng khoang hạng nhất quá đông hai người bị nhận ra rất phiền phức, Diệp Hàn Thanh đơn giản bao toàn bộ khoang hạng nhất.
Bởi vậy hiện tại bên trong khoang hạng nhất chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Ôn Nhuận ngồi ở bên cửa sổ, trên đùi đắp một chiếc chăn len nhỏ, nhỏ giọng giới thiệu tình huống trong nhà cho Diệp Hàn Thanh biết.
Diệp Hàn Thanh ngồi thẳng tắp, yên lặng đặt những lời cậu nói vào trong lòng.
“Người nhà em rất dễ gần.” Ôn Nhuận nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không khỏi bật cười, ghé vào tai hắn thì thầm an ủi: “Yên tâm đi, người nhà em đều thích cái đẹp, người em yêu, bọn họ khẳng định cũng thích.”
Diệp Hàn dường như được an ủi, thân thể căng chặt của hắn cũng thả lỏng một chút.
Ôn Nhuận cong cong môi, siết chặt ngón tay hắn dưới tấm chăn để an ủi hắn.
*
Tới đón họ là anh cả của Ôn Nhuận.
Anh lái một chiếc Mercedes-Benz SUV, ở trong đám người liếc mắt liền thấy Ôn Nhuận mặc quần áo mùa đông dày đang đẩy xe lăn.
Anh trai vẫy vẫy tay, lấy gì đó trên người Diệp Hàn Thanh.
Người nhà họ Ôn cũng không thấp, anh cả Ôn và anh hai Ôn phát triển mạnh hơn Ôn Nhuận bởi vì sớm vài năm ở nhà trồng trọt làm công, anh thoải mái nhận lấy một đống quà tặng đề ở trong tay, miệng lại nói:
“Không phải đã sớm nói với em rồi sao, về thì về thôi, không cần mua quà làm gì cả.
Trong nhà thiếu gì, anh và thằng hai đều mua đủ cả.”
“Đều là anh ấy mua.” Ôn Nhuận dương dương cằm, không chút do dự đem nồi vứt cho bạn trai.
Anh cả Ôn bỏ quà tặng vào cốp xe, “Này” một tiếng, đưa tay ra muốn cùng Diệp Hàn Thanh bắt tay: “Đến nơi rồi thì đều là người trong nhà cả, lần sau không cần khách khí như thế.”
Diệp Hàn Thanh siết chặt quai hàm, bắt tay anh, nói: “Cũng không phải vật quá quý trọng.”
Anh cả Ôn cười, mở cửa sau xe cho hắn, “Được, vậy tôi cũng không giả vờ khách sáo, nhanh đi về đi, ba mẹ đang đợi ở nhà.”
Hắn mở cửa xe, Diệp Hàn Thanh mới phát hiện nhận ra rằng hàng ghế sau đã được sửa đổi.
Đã thay đổi thành ghế không có rào chắn.
Loại ghế này được thiết kế để giúp những người bị hạn chế khả năng vận động lên và xuống xe dễ dàng hơn.
Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn Ôn Nhuận, trong mắt ý cười sâu hơn một ít.
Người nhà họ Ôn không cần dùng đến thứ này, hiển nhiên, đây là Ôn Nhuận sớm nói trước với người nhà, đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Hai người ngồi ở ghế sau, Ôn Nhuận thừa dịp anh cả Ôn lái xe không nhìn thấy, lén lút cho Diệp Hàn Thanh một cái trừng mắt đẹp đẽ.
Từ trong thành phố đến trong thôn còn một đoạn đường xe, anh cả Ôn sợ bọn họ buồn chán, liền nói đến một ít thay đổi trong thôn.
Như là trước đây Ôn Nhuận quyên góp tiền cho thôn, dùng để sửa chữa đường lớn đã rộng rãi hơn, hiện tại mọi người ra ngoài thuận tiện; hay là trong vùng núi có đại minh tinh nên nhiều người nghe danh đến du lịch, rất nhiều thôn dân mở nông gia nhạc, vài nhà mở cửa hàng đặc sản quê bọn họ, bây giờ mọi người sinh hoạt càng ngày càng tốt…
Anh liên miên nói quê nhà thay đổi, Ôn Nhuận thỉnh thoảng nói thêm vào, rồi giải thích cho Diệp Hàn Thanh hiểu rõ hơn.
Rất nhanh qua hơn hai giờ, ba người cuối cùng cũng đã tới nhà.
Nhà họ Ôn nhỏ có bốn tầng rất dễ thấy, bởi vì trong thôn có nhiều du khách hơn, ba Ôn xây một sân xung quanh tòa nhà, xung quanh tường sân trồng một vòng tùng bách, mặc dù là trong mùa đông, nhưng vẫn một màu xanh biếc.
Xe của anh cả Ôn mới vừa tới cửa, thì có thôn dân hiếu kỳ tới tò mò nhìn xung quanh, hỏi thăm xem có phải là Ôn Nhuận trở lại.
Ôn Nhuận hạ cửa sổ xuống chào hỏi một chút, anh cả Ôn mới lái xe vào trong sân.
“Anh!” Xe còn chưa dừng hẳn, em gái Ôn chạy đến cho Ôn Nhuận vừa xuống xe một cái ôm, “Em nhớ anh chết mất!”
Ôn Nhuận ôm em một cái, đi đến cốp sau xe lấy xe lăn của Diệp Hàn Thanh ra, để hắn thuận tiện xuống xe.
Em gái Ôn dáo dác, khoảnh khắc Diệp Hàn Thanh xuống xe oa một tiếng: “Người bạn anh bảo sẽ về nhà ăn Tết cùng đúng là Diệp tổng nha!”
Diệp Hàn Thanh nhìn về phía cô, hơi nhíu mày.
“Em cũng biết Diệp tổng hả?” Ôn Nhuận nhìn cô.
Em gái Ôn hiện đang là sinh viên năm thứ nhất, mùa hè năm nay tham gia thi đại học, điểm không thể đậu trường cũ của Ôn Nhuận, ôm nỗi hận đi học đại học ở thành phố S.
Bây giờ cô ấy cũng là một người đẹp cao gầy.
Em gái Ôn cười tủm tỉm, “Em còn có thể biết nhiều hơn!”
Mẹ Ôn đi đến vào lúc này, vỗ đầu của cô, “Là con gái nên điềm đạm một chút.” Em gái Ôn liền lè lưỡi không nói, chỉ trốn ở phía sau anh trai hiếu kỳ đánh giá Diệp Hàn Thanh.
Anh trai cô là đại minh tinh, cô đương nhiên cũng phải hiểu thêm về vòng giải trí.
Ông chủ của truyền thông Tinh Vực nổi tiếng như vậy, cô đương nhiên biết được điều đó sau vài lần lên hot search.
Chỉ có điều không nghĩ tới anh trai mình lại có quan hệ tốt với Diệp tổng như vậy.
Người nhà họ Ôn nhiệt tình nghênh đón Diệp Hàn Thanh vào trong nhà, ba Ôn đưa thuốc lá, mẹ Ôn pha trà, anh cả và anh hai Ôn mang đồ ăn nhẹ và hoa quả đến, em gái Ôn ngồi trên ghế nói cười, người một nhà ngồi trong phòng khách nói chuyện vui vẻ, giống như Diệp Hàn Thanh vốn là người nhà họ Ôn, không hề xa lạ.
Diệp Hàn Thanh liếc mắt nhìn Ôn Nhuận một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Ôn Nhuận, hai người liền cùng nhau nở nụ cười.
Đồ ăn đã được mẹ Ôn chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Trò chuyện một lúc, cả nhà vào bàn ăn cơm,làm cho hai người bữa cơm đón gió tẩy trần.
Diệp Hàn Thanh lúc thường ở công ty thường nói chuyện cương quyết, nhưng khi về đến nhà họ Ôn lại dịu dàng và ít nói.
Hắn có tửu lượng khá tốt, mở hai chai Mao Đài mang theo, lúc cụng chén để chén phía dưới, dỗ ông nội và ba Ôn vui mừng, nếu hai anh em nhà họ Ôn không ngăn cản họ, ba Ôn thiếu chút nữa tại chỗ nhận Diệp Hàn Thanh làm con nuôi.
Sau đó Diệp Hàn Thanh còn có chút không vui, lặng lẽ nói với Ôn Nhuận: “Thật ra được nhận làm con nuôi cũng không tồi.” Đáng tiếc bị hai vị anh vợ ngăn cản mất rồi.
Ôn Nhuận bật cười, “Anh của em còn không phải là sợ anh không vui gây khó dễ hay sao.”
Nào có ai uống rượu xong nhận ba nuôi.
Tất nhiên, Diệp tổng không có chút nào làm khó dễ, còn rất vui lòng, đừng nói nhận ba nuôi, nhận làm ba đẻ hắn cũng được.
Tuy rằng không nhận làm ba nuôi, thế nhưng sau bữa rượu đó, Diệp Hàn Thanh vẫn đạt được niềm vui với ba vợ, quan hệ cùng hai anh vợ cũng tốt hơn.
Em vợ thì thôi đừng nói đến, luôn miệng nói với anh trai rằng tin tức trên internet không đáng tin, Diệp tổng không phải bình dị gần gũi sao? Nào có như trên internet nói dọa người như vậy.
Cơm nước no nê xong, Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh đi trong sân cho tiêu cơm.
Sân trước, sân sau nhà Ôn cộng lại khá rộng, nhưng không trang trí nhiều.
Người nhà họ Ôn tính cách giản dị, cho dù ba con trai đều kiếm được nhiều tiền, mẹ Ôn vẫn tự mình trồng rau ăn đất trong sân chia thành từng mảnh, trồng rau mùa đông.
Hoàn toàn khác với Diệp gia phô trương.
Nhà họ Diệp mặc dù xa hoa, nội bộ cũng chỉ có dơ bẩn và lạnh lùng.
Nhà họ Ôn thì khác, khắp nơi đều lộ ra giản dị ấm áp, làm người ta an tâm.
“Nhà em rất tốt.” Diệp Hàn Thanh nói.
Lúc này, con chó to màu vàng ở nhà bên đi qua khe cửa vẫy đuôi đi về phía hai người.
Ôn Nhuận ngồi chồm hỗm xuống xoa đầu nó, nhìn Diệp Hàn Thanh đang ngồi xe lăn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Hiện tại cũng là nhà anh.”
Hiện tại cũng là nhà hắn.
Diệp Hàn Thanh tinh tế thưởng thức câu nói này, khóe miệng không kìm được cong lên.
Ánh mắt ôn nhu nhìn thanh niên nô đùa cùng cục lông vàng to tướng, Diệp Hàn Thanh nghĩ thầm, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, hắn lại lần nữa có nhà.
*
Mùa đông trời tối sớm, ở nông thôn không có hoạt động giải trí, đi ngủ sớm là chuyện thường tình.
Diệp Hàn Thanh nhập gia tùy tục, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ôn Nhuận sớm nói cho người nhà, bởi vậy mẹ Ôn dọn dẹp căn phòng trống ở lầu một từ sớm.
Thời điểm Diệp Hàn Thanh biết được phải chia phòng ngủ có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ Ôn khi ôm chăn bông tiến vào, về điểm bất mãn này liền tiêu tán.
Mẹ Ôn trải chăn bông lên giường vỗ vào chăn bông, nói với Diệp Hàn Thanh: “Phòng Ôn Nhuận ở lầu hai, nếu buổi tối có chuyện gì bất tiện thì gọi cho chú của con.
Phòng của dì và chú con ở ngay phía trước.
Con gọi tiếng là chú dì có thể nghe được.”
“Hay con ngủ dưới lầu ngủ nhé.” Ôn Nhuận tự nhiên tiếp lời nói: “Cho dù có không tiện, anh ấy cũng ngại gọi ba mẹ, con ở dưới lầu để tiện lo liệu.”
Mẹ Ôn nghĩ cũng đúng, hơn nữa giường dài hai mét, hai người đàn ông ngủ cũng không chật, nhân tiện nói: “Vậy mẹ mang chăn bông xuống cho con.”
Chờ mẹ Ôn đưa chăn bông.xong, Ôn Nhuận đóng cửa phòng kéo lên rèm cửa sổ, cười híp mắt nhìn về phía Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh chuyển động xe lăn tới gần cậu, vươn tay kéo cậu cúi người xuống, cắn lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Em không sợ mẹ hoài nghi?”
“Không đâu.” Ôn Nhuận nói: “Trước đây lúc nhà nghèo, em thường chen chúc cùng một cái giường với anh cả và anh hai.
Ba mẹ sẽ không sẽ không nghĩ nhiều đâu.”
Nhẹ nhàng đẩy Diệp Hàn Thanh ra, cậu nói: “Ngày hôm nay còn chưa xoa bóp, em đi lấy nước cho anh.”
Ba Ôn làm thợ mộc, chậu gỗ trong nhà có không ít, Ôn Nhuận tìm một cái chậu gỗ mới, đổ gói thuốc vào trong nước nóng, bưng vào trong phòng.
Diệp Hàn Thanh ngồi ở trên giường ngâm chân, cậu rúc vào trong chăn, một tay cầm điện thoại di động lướt Weibo, một tay đặt lên bụng Diệp Hàn Thanh để sưởi ấm, ấm áp rồi thì đổi sang tay kia đặt lên bụng hắn.
Làng Viễn Sơn nằm ở giữa núi, không có lò sưởi, mùa đông ẩm ướt và lạnh giá.
Mở máy sưởi ấm liền dễ gây hỏa hoạn nên không mở.
Chờ Diệp Hàn Thanh ngâm chân xong, Ôn Nhuận đi đổ nước, lại xoa bóp cho hắn nửa giờ, hai người chui vào chăn bông dày dặn rồi ôm nhau sưởi ấm.
Ôn Nhuận thân hình mảnh mai, cuộn tròn chỉ để rúc vào vòng tay của Diệp Hàn Thanh.
Cậu giống như thú nhỏ sợ lạnh, đầu tựa vào lồng ngực của hắn, hai tay kề sát ở trên cơ bụng ấm áp, Ôn Nhuận híp mắt, nhỏ giọng kể cho Diệp Hàn Thanh nghe chuyện lý thú trong thôn.
Trong đêm đông lạnh giá, cùng người mình thích ôm nhau sưởi ấm, thủ thỉ những điều nhỏ nhặt, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày tiếp theo là hai mươi tám tháng chạp.
Người nhà họ Ôn từ sớm đã bắt đầu quét tước vệ sinh, treo câu đối, chuẩn bị chào đón năm mới.
Ba Ôn và mẹ Ôn quét tước vệ sinh, mấy người con ở trong sân treo đồ trang trí và câu đối tết trên cửa sổ.
Mọi năm nhà họ Ôn đều đi mua, năm nay có Diệp Hàn Thanh ở đây, nghe nói có thể viết thư pháp, ba Ôn chỉ mua giấy đỏ cùng mực nước, bút lông, để Diệp Hàn Thanh đến viết câu đối.
Diệp Hàn Thanh từ nhỏ đã luyện viết bút lông, một tay như múa trên giấy đỏ, tuy rằng nhìn không hiểu lắm, nhưng câu đối cứ như vậy mà thành.
Viết xong câu đối, chia ra mỗi người dán một chỗ.
Ôn Nhuận đứng trên cái băng ghế, giơ một đôi câu đối khoa tay, “Chỗ này được không?”
“Sang trái một chút.” Diệp Hàn Thanh lui xa một chút, chỉ cho cậu biết là chỗ nào.
Ôn Nhuận liền dời sang bên phía trái một chút, chờ dán xong câu đối, rồi mới đi dùng lưới cửa sổ dán lại, một ngày trôi qua trong cuộc sống hối hả nhộn nhịp..