Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 89


Edit: Tú Trâm
Beta: An, Gùa
Mẹ Ôn nhìn bọn họ, có chút mơ hồ, hạ ý chí quay lại trách ba Ôn, “Không phải kêu ông đừng gọi điện rồi mà!”
“Không phải tôi gọi về.” Ba Ôn cảm thấy mình bị oan uổng, nghiêm mặt nói.
“Sao lại về cả rồi.” Mẹ Ôn liếc nhìn cậu con trai nhỏ bên cạnh, cố tình giả vờ như chưa có chuyện gì nói.
“Mẹ, em đã nói cho con nghe hết rồi.” Nhìn thấy bộ dáng nói cũng không dám nói của bà, Ôn Nhuận hơi xót, trước tiên nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Con với anh ấy cùng nhau trở về, để giải thích rõ ràng với mẹ.”
“Haiz” Mẹ Ôn sờ đầu cậu, lại trừng mắt với đứa con gái nhỏ, “Không phải kêu con là đừng có nói cho anh con biết trước rồi sao? Sao vừa mới quay đầu cái là kêu người về…”
Ôn tiểu muội thè lưỡi, nói: “Con không kêu anh về, mẹ cùng ba chẳng phải sẽ sầu muốn chết sao?”
Mẹ Ôn không biết phải đáp thế nào, chỉ đành vỗ lưng Ôn Nhuận, nói: “Vào nhà nói, vào nhà…” lúc ánh mắt chuyển tới Diệp Hàn Thanh, bà lại thở dài một hơi, nói: “Tiểu Diệp cũng vào nhà đi”
Mẹ Ôn chào hỏi rồi mời vào nhà, ba Ôn ở kế bên không nói lời nào.

Cúi đầu đi theo vào nhà.

Em gái Ôn và anh cả anh hai đứng cùng nhau, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng xem tin tức rồi hả?”
Anh cả không hài lòng nói: “Em biết từ trước rồi hả? Vậy mà cũng không nói trước bọn anh một tiếng.” Hại bọn họ bị dọa một trận gấp rút chạy về nhà.
Cô em gái mặt không hề đỏ nói: “Không có, mẹ gọi điện thoại cho em thì em mới biết.

Em cũng gấp muốn chết, còn tâm trí đâu mà nhớ tới các anh.”
Anh hai liếc cô một cái, “Trước thì cứ vào đã, tùy cơ ứng biến.”
Hiện tại ba mẹ chưa có dấu hiệu làm khó dễ, thái độ thì vẫn ổn, bọn họ cũng không biết phải khuyên giải thế nào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Mấy người ngồi cùng nhau tại phòng khách, ba Ôn ngồi ở chủ vị, mẹ Ôn ngồi bên cạnh ông, kéo tay Ôn Nhuận, do dự một lát mới thử thăm dò mà hỏi: “Mấy cái tin tức đó là chuyện như thế nào? Họ nói đều là sự thật hả?”
“Là thật.” Ôn Nhuận cúi đầu nắm lấy tay bà, thấp giọng nói: “Con cùng Diệp Hàn Thanh quen nhau được một năm rồi.

Sợ mọi người không chấp nhận, mới định để trễ trễ mới báo với mọi người ạ.”
“Vậy lúc Tết cùng về đây là đã ở bên nhau rồi?” Ba Ôn trầm mặt nói.
Ôn Nhuận gật đầu.

Ba Ôn tức giận: “Con thật là… thật là…thật là lớn rồi cánh cứng rồi mà! Trong mắt có còn ba và mẹ con không!”
“Ông tức giận với con làm gì!” Mẹ Ôn nhìn qua ông, “Có gì thì từ từ nói được không?”
Ba Ôn bị nghẹn, tạm ngừng công kích.

Mẹ Ôn quay đầu lại, vẻ mặt ấm áp, nhẹ nhàng hỏi: “Cả hai đứa đều là con trai, nếu như ở bên nhau, so với những cuộc hôn nhân bình thường còn khó đi hơn, nhất định không ở bên nhau là không được sao?”
“Mẹ…” Ôn Nhuận chớp mắt, mí mắt ửng đỏ, “Xin lỗi, con thật sự thích anh ấy, những cái khác con đều có thể nghe theo mọi người, nhưng mà đời này, con chỉ thích duy nhất người này thôi.”
Cậu thấp giọng nói: “Nếu như con không cùng anh ấy bên nhau, trái tim con cũng không chứa được ai khác.”
“Mẹ cũng không phải là nhất quyết muốn tụi con chia tay.” Mẹ Ôn thấy mắt cậu đỏ lên, gấp rút lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, đứa nhỏ này từ lúc còn nhỏ đã hiểu chuyện, là đứa con hiếu thuận và nghe lời nhất nhà, chưa bao giờ ngỗ nghịch với bọn họ.

Mẹ Ôn lau nước mắt cho cậu, chua xót nghĩ, đây sợ là không chia lìa nỗi rồi.

“Các con nghĩ kỹ vào, con đường này không dễ đi, nếu đã chọn, thì phải cố mà sống tốt với nhau cả đời, nếu chỉ là xúc động nhất thời, coi như để con oán trách, mẹ cũng sẽ không cho các con bên nhau.”
Ôn Nhuận ôm bà, cố nén chua xót ở mũi, “Con biết, con đã suy nghĩ kỹ rồi.

Sẽ không làm cho mẹ và ba phải lo lắng cho con nữa đâu.”
Mẹ Ôn vỗ vỗ lưng cậu, lại nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, hướng về phía hắn phất tay.
Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn tiến về phía trước, hầu kết lên xuống, ngón tay nắm nhẹ tay vịn, “Dì.”
“Con cũng là một đứa trẻ ngoan.” Mẹ Ôn vỗ vỗ tay hắn, than thở nói: “Các con muốn ở bên nhau, làm người lớn cũng không thể nào ép bọn con chia tay được, nhưng có một vài lời, người làm mẹ như dì phải nói rõ ràng với con, con đừng trách dì bất công.”
“Vâng, dì cứ nói.” Diệp Hàn Thanh trầm thấp đáp lại.
Mẹ Ôn nhẹ nhàng nói: “Con đừng thấy Ôn Nhuận mặt ngoài tính tình rất tốt, thật ra bên trong của nó rất cứng đầu, chẳng khác gì ba của nó cả, lúc mà nhận định rồi thì chẳng tiếc móc cả tim phổi ra.

Nhà cũng chúng ta cũng là gia đình bình thường, thật sự nếu phải cùng con kết thân, coi như là nhà này trèo cao rồi.

Hiện tại người trẻ tuổi các con đang trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, thì cảm giác là chướng ngại gì cũng vượt qua được.

Nhưng cuộc đời các con vẫn còn rất dài, sau này vẫn còn mấy chục năm, có lẽ là không biết lúc nào, cảm tình rồi sẽ nhạt dần….”
Diệp Hàn Thanh hé môi như muốn nói gì, lại bị mẹ Ôn ngắt lại, bà nói tiếp: “Con hãy nghe dì nói hết đã.


Không phải là nói các con nhất định sẽ như vậy, chỉ là dì đã sống hơn mấy chục năm, thấy qua rất nhiều sự việc, khó tránh sẽ nghĩ nhiều một chút.

Vợ chồng bình thường, ở bên nhau mấy chục năm, chính là tình cảm mà nhạt rồi, thì vẫn còn có huyết mạch con cháu trói buộc, ồn ào gây gổ rồi cũng qua.

Nhưng mà giống như các con, vừa không có hôn nhân, lại không có huyết mạch, biến cố sau này quá nhiều…”
“Dì nói những điều này, là hy vọng từ nay các con phải sống thật tốt, nhưng lỡ đâu sau này có một ngày nào đó tình cảm đã nhạt rồi, cũng phải chia tay trong vui vẻ.” Mẹ Ôn lo lắng nói: “Dì nói những lời này có lẽ con không thích nghe, nhưng mà đứa nhỏ Ôn Nhuận này là đứa không có mắt nhìn thấu sự đời, các phải tranh thủ dùm nó.”
“Con hiểu ý của dì.” Diệp Hàn Thanh siết chặt hàm, gật nhẹ đầu, trịnh trọng nói: “Con biết hiện tại có thề thốt cả đời thì dì cũng sẽ không tin, con đảm bảo với dì, con cùng với Ôn Nhuận sẽ sống thật tốt.

Lỡ đâu…lỡ một ngày nào đó con thay lòng, con sẽ chủ động buông tay, sẽ không làm gì tổn hại đến em ấy.”
Nói cho cùng là do mẹ Ôn vẫn cách thấy thân phận của hai người có khoảng cách quá lớn, Diệp Hàn Thanh có tiền có thế, bà chỉ sợ Diệp Hàn Thanh là nhất thời nông nổi.

Đợi đến lúc sự nông nổi này qua đi, không còn yêu nữa, cuối cùng người không bỏ được lại là con trai của bà.

Hiện tại thì tình cảm hai người sâu đậm, bà không làm được chuyện ép bọn họ chia tay, lại tận lực có thể của bản thân, để chừa một đường lui cho con trai bà.

Lỡ đâu sau này hai người thật sự không ở bên nhau được nữa, hy vọng Diệp Hàn Thanh sẽ nhớ tới lời hứa hẹn hôm nay, từ bỏ cậu, chia tay trong vui vẻ.

“Được, được.” mẹ Ôn vỗ vỗ tay hắn, lại dùng khuỷu tay chạm vào ba Ôn đang im lặng từ nãy đến giờ, “Ba nó, biểu hiện thái độ gì đi chứ.”
Ba Ôn nghệch ra một chốc, càu nhàu nói: “Lời thì bà đều nói hết rồi, bà đều đồng ý rồi, tôi còn cần phải làm người xấu không bằng?”
Mẹ Ôn liếc ông một cái, nói với Ôn Nhuận: “Dù gì cũng đã bõ công về đây, ở lại đây mấy ngày rồi hẵn về.

Còn gầy hơn cả lúc về ăn Tết rất nhiều kìa, mẹ sẽ bồi bổ lại cho com.”
Ôn Nhuận hít mũi, ách giọng nói: “Được, chúng con sẽ ở lại vài ngày.”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè nữa, không sợ mất mặt.” Mẹ Ôn chỉ vào trán cậu, lại lo lắng nói: “Mẹ thấy trên tin tức viết rất kinh khủng, những người đó có mắng chửi gì các con không? Làm ngôi sao cũng không dễ dàng gì, nếu như tiếp tục không được nữa, thì con lại tìm một công việc khác đi, mỗi ngày được bình yên hơn.”

“Không có chửi con.” Ôn Nhuận cười an ủi bà, “Cũng có phần lớn số người chấp nhận.”
Mẹ Ôn không lên mạng, nghe thấy cậu nói vậy cũng an tâm.

Trước đây bà cũng là nghe người ta nói đến đứa con trai khờ khạo của thím Tam ở nhà phía xa, lời nói thật sự khó nghe lọt tai, bà không muốn con trai bà bị lôi vào những câu chuyện như thế.

Cả nhà đều nói chuyện thông suốt cả, mẹ Ôn cũng vui vẻ được chút, liếc nhìn hai đứa con trai con gái kế bên không dám nói lời nào, đi dọn cơm cho bọn họ ăn.

Tính cách của ba Ôn rất trầm lặng, hiện tại thì mẹ Ôn đã giơ cao đánh khẽ rồi, ông cũng không cần phải nói thêm gì, nhìn Diệp Hàn Thanh cả buổi trời, cuối cùng chỉ rút điếu thuốc ngậm vào miệng, trầm trầm nói: “Chút nữa mấy ba con cùng uống chút rượu.”
Mẹ Ôn nấu mấy món đơn giản, lại đi khui một chai rượu trắng.

Để mấy ba con cùng nhau uống.

Đàn ông nhà họ Ôn ít nhiều gì cũng đối với Diệp Hàn Thanh có chút oán giận, miệng không nói, nhưng tay thì kính rượu không ngừng, Diệp Hàn Thanh ai đến cũng không từ chối, cứ cạn hết ly này đến ly khác.

Rượu qua ba đợt, ba Ôn đã có men say bá vai Diệp Hàn Thanh mà nói: “Lần trước muốn nhận làm con nuôi, anh cả với anh hai ngăn cản.

Lần này chúng có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.”
Mắt Diệp Hàn Thanh hơi chớp, hai tay nắm ly rượu đưa đến trước mặt ông, biết nghe lời mà nói: “Dạ, ba.”
Ba Ôn nhìn ly rượu một hồi, bắt lấy uống cạn, tự nói chuyện với chính mình: “Sau này coi như Ôn Gia chúng ta, có thêm một đứa con trai.”
“Chờ chút.” Ba Ôn lắc lư nghiêng ngả đi về phòng, một lát sau, cầm một cái bao lì xì thật dày ra, “Đây là tập tục nơi này, phí sửa miệng, con cầm lấy, sau này phải sống cùng với Ôn Nhuận thật tốt.”
Diệp Hàn Thanh nhận lấy, trên mặt tràn đầy ý cười: “Cảm ơn ba”
Ba Ôn phất phất tay, bước chân loạng choạng đi trở về.

Anh cả anh hai nhìn đứa em rể này, lời nên nói thì ba mẹ đều nói cả rồi, họ cũng không còn cần dặn dò gì thêm, dùng lực vỗ vai họ, sau đó ngã ngã nghiêng nghiêng đi về phòng nghỉ ngơi.

Em gái Ôn rất hiểu tình hình, đoán là hai người họ có lời muốn nói với nhau, tìm lý do trốn đi chỗ khác.
Ôn Nhuận nhìn hắn một lát, rót cho hắn chén trà, “Say rồi?”
“Không có” Diệp Hàn Thanh cười với cậu, nghiêng người tựa đầu vào vai cậu, nhỏ nhẹ nói: “Hôm nay vui như vậy, anh không nỡ say.”
Tuy nói như thế, cuối cùng anh cũng không vượt qua được men say mà ngủ say giấc, Ôn Nhuận kéo hắn về phòng, giúp hắn cởi áo ngoài lôi hắn lên giường để ngủ ngon hơn.
Mẹ Ôn gõ cửa đi vào, trên tay còn bưng một bình trà giải rượu, “Ngủ rồi? Kêu nó dậy uống một chút, nếu không sẽ bị đau đầu.”
Ôn Nhuận cầm lấy để lên bàn, đóng cửa phòng lại cùng đi ra ngoài với bà.


Hai người đi đến sân vườn, mẹ Ôn mới nhỏ giọng nói: “Chân của tiểu Diệp không chữa được hả? Nếu không con đưa nó đến nhà Lão Trần xem xem, ông ấy giỏi, nói không chừng có thể chữa được.”
Trước đó bà sợ Diệp Hàn Thanh tổn thương, không dám nhắc tới chuyện này, lúc này mới dám hỏi một chút.

“Đang điều trị.” Ôn Nhuận hiểu nỗi lòng bà, nhỏ giọng trả lời: “Dự định là tháng sáu sẽ làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công là một nửa, nếu như phẫu thuật thành công, sau này có thể đứng lên được.”
“Vậy thì tốt…” mẹ Ôn được an ủi phần nào, sờ đầu cậu, “Nhìn thấy tiểu Diệp cũng không phải là loại người lăng nhăng, hai con tốt đẹp qua mấy năm nữa, đến lúc đó về lại trong thôn, ở nhà bày tiệc rượu, để ba con chính thức nhận đứa con nuôi này.

Qua cửa này, sau này không ai dám nói ra nói vào nữa.”
Ôn Nhuận nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy bà mà làm nũng, “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Ôn vỗ vỗ đầu cậu, sau đó quay về bếp dọn dẹp.
Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh ở lại nhà, từ sau buổi họp báo thì hai người không có công khai lộ diện, tuy sóng gió trên mạng đều đã yên tĩnh lại rồi, nhưng mà độ thảo luận vẫn còn rất cao, lúc này ở thành phố B cũng đóng cửa ở nhà không dám đi đâu, ngược lại còn phòng tránh thêm nhà báo theo dõi.

Hai người vừa thương lượng, trước tiên về quê tránh chút.
Vả lại Diệp Hàn Thanh còn có chút việc chưa giải quyết xong, thôn Viễn Sơn tuy xa xôi bất tiện, nhưng lại rất an toàn.

Lần trước Diệp Hàn Thanh kêu Cố Tư Niên điều tra hành tung của Diệp Thu Nhuế, ngoài ý muốn nắm được điểm yếu của đối phương.

Cố Tư Niên thu thập chứng cứ, trực tiếp nộp lên cục cảnh sát.

Bên cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, lúc đi bắt giữ Diệp Thu Nhuế, lại phát hiện cô ta biến đâu mất tăm.

Người bên phía cảnh sát và Cố Tư Niên đều đang tìm kiếm tung tích cô ta, nhưng lại không có kết quả, họ nghi ngờ Diệp Thu Nhuế đã âm thầm xuất cảnh rồi.

Bên cảnh sát đã phát lên truy nã Diệp Thu Nhuế.

Mà tập đoàn Diệp thị vốn dĩ sắp rớt đài, sau một lần bị công kích tấn công, đã hoàn toàn không có khả năng trở mình, đã đưa ra đề nghị phá sản.

Người dưới mắt vẫn không tìm ra, Diệp Hàn Thanh sợ cô ta chó dồn chân tường, quay ngược lại làm hại Ôn Nhuận, hiện tại hai người còn đang trụ ở Viễn Sơn xa xôi, trải qua những ngày tháng tươi đẹp.

Tác giả có lời muốn nói: Diệp tổng: Hôm nay tâm trạng rất tốt, có thể uống thêm hai bình rượu..

Bình Luận (0)
Comment