Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 9


Edit: Dương Hồng
Beta: Gùa
Ba ngày sau, Ôn Nhuận gia nhập đoàn phim.
Trịnh Tuyên tự mình đưa cậu qua, Ôn Nhuận ngồi phía sau Trịnh Tuyên, theo dõi cái gáy của hắn trong chốc lát, làm bộ như không có việc gì hỏi:
“Anh Trịnh không cần chăm sóc Diệp tổng sao?”
“Ừ.” Trịnh Tuyên không nghĩ tới đứa nhỏ này tuyệt đối không mang thù, bộ dạng mất mát ngày đó nghĩ cũng biết Diệp Hàn Thanh khẳng định chưa nói được cái gì hay ho rồi.
“Cậu ta xuất viện rồi.”
Thương tích của Diệp Hàn Thanh nhìn thực sự rất đáng sợ, miệng vết thương khâu hai mũi, lại chụp phim, phải đảm bảo mọi thứ đều ổn hắn mới dám xuất viện.

Diệp Hàn Thành luôn không thích bệnh viện.
Ôn Nhuận “A” một tiếng, không hỏi tiếp nữa, cậu biết người ta không có việc gì là tốt rồi.
Trịnh Tuyên xuyên qua kính chiếu hậu liếc cậu một cái, nghĩ một lát vẫn không nhịn được, nói:“Hôm đó….

lời Diệp tổng nói, cậu đừng để trong lòng.

Cậu ta cái người này… chính là thích vịt chết vẫn cứng mỏ.”
Ôn Nhuận ngắn gọn đáp một tiếng “À”, nói rõ cậu không hề để ý.
Cậu nghĩ đến lời Diệp Hàn Thanh nói hôm đó, kỳ thật từ lần đầu gặp hắn đã nói mấy lời tương tự.

Sau này, Ôn Nhuận về nhà tự suy nghĩ hai ngày, đại khái hiểu rõ kẻ đối với Diệp Hàn Thanh có ý đồ xấu quá nhiều, cho nên hắn với ai cũng đều có sự phòng bị..


Suy cho cùng, một cái công ty lớn như vậy, riêng nghệ sĩ đã có biết bao nhiêu người muốn bò lên giường của hắn.

Chính cậu và hắn không thân chẳng quen, cả thảy cũng mới gặp có hai lần, Diệp Hàn Thanh đề phòng cậu cũng rất bình thường.
Trịnh Tuyên nghe cậu nói vậy, lại nói thêm nữa cũng không hay nên chỉ có thể dặn dò cậu một số chuyện cần chú ý ở đoàn phim.

Ôn Nhuận không phải lần đầu vào đoàn, lề lối bên trong cậu cũng hiểu rõ nhưng vẫn nghiêm túc nhớ kỹ dặn dò của Trịnh Tuyên.
Chờ Trịnh Tuyên nói xong, Ôn Nhuận lại nghĩ tới chuyện của Thẩm Mục Tuần, do dự một lát rồi mới hỏi: “Anh Trịnh, ngoài Tinh Vực ra, anh còn biết công ty quản lý nào đáng tin cậy hơn không?”
Cậu không nhắc đến Thẩm Mục Tuần, làm như thuận miệng hỏi một chút vậy.
Trịnh Tuyên nhướng mi, “Sao lại hỏi cái này, cậu muốn đi ăn máng khác à?”
Ôn Nhuận vội vã nói không phải, giọng ấp a ấp úng: “Tôi thuận miệng hỏi giúp một người bạn mà thôi.”
Trịnh Tuyên càng thấy khó hiểu, suy nghĩ chuyển một cái liền rõ ràng, “Bạn cậu ở Tinh Vực muốn chuyển công ty?”
“…”
Ôn Nhuận không nói, thầm nghĩ Trịnh Tuyên sao lại đoán được chứ.

Chuyện giải ước dù sao cũng là Thẩm Mục Tuần trộm nghĩ, anh ấy còn chưa nói, cậu cũng không thể nói ra được.
Trịnh Tuyên lại liếc một cái qua gương chiếu hậu, thấy cậu mím chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về bạn bè của Ôn Nhuận, hẳn cũng chỉ có hai người bạn cùng phòng của cậu đi.

Tư liệu về hai người kia, trước đó hắn cũng thuận tiện xem một chút, nhớ đến trong đó hợp đồng của một người tên là Thẩm gì đó rất nhanh sẽ hết hạn.
Trịnh Tuyên nhớ rõ Ôn Nhuận cùng hai người bạn kia của cậu lúc trước đều ở dưới trướng của Tống Lại, Trịnh Tuyên nghĩ thầm cùng khó trách người ta muốn đi ăn máng khác.
Hắn suy xét một chút, nói: “Hợp đồng người đại diện của Tống Lại sắp hết hạn, công ty cũng không định gia hạn với anh ta.”
Hắn nói như vậy là muốn cho Ôn Nhuận biết, hai người bạn cùng phòng của cậu rất nhanh có thể đổi người đại diện, đến lúc đó hắn lén gửi một cái tin, nhờ người chiếu cố nhiều một chút, chỉ cần bạn cùng phòng của cậu tự bản thân nỗ lực, vẫn sẽ có cơ hội vượt lên.
Ôn Nhuận nghe hiểu ý tứ của hắn, ánh mắt sáng lên, “Thật vậy sao?”

“Hình như tháng sau sẽ tới hạn.”
odaycocmotcucmo.wordpress.com
Mặc dù Tống Lại không mắc sai lầm gì lớn, nhưng năng lực cậu ta quả thực bình thường.

Hơn nữa, Diệp Hàn Thanh không thích cậu ta, khi hợp đồng của cậu ta đến hạn, công ty sẽ không gia hạn thêm nữa.
Tháng sau đi thì giờ Tống Lại vẫn đang đại diện cho Trần Mục Tuân.

Nếu muốn đổi người đại diện có thể dẫn dắt tốt một chút, Trần Mục Tuân hẳn là sẽ không cần suy nghĩ đến chuyện đi ăn máng khác.

Suy cho cùng, Tinh Vực ở trong cái vòng này cũng xem như là công ty vô cùng sạch sẽ, không như một số công ty sẽ chủ động dẫn mối cho nghệ sĩ, Tinh Vực tài đại khí thô, tài nguyên lại tốt, điều kiện cấp cho nghệ sĩ cũng xem như cực tốt.
Ôn Nhuận suy nghĩ, ở trong nhóm chat phòng kí túc nói ra tin tức tốt này..
Lục Trạm một lát sau liền xuất hiện,
[Thật hay giả vậy! Vậy lão tử sẽ không cần làm vịt chết rồi!]
[Vịt chết cái gì?]
Ôn Nhuận gửi một cái biểu tình nghi hoặc qua.
Thẩm Mục Tuần cũng nối gót gửi một dấu chấm hỏi lớn, [Sao lại thế?]
Lục Trạm trả lời lại bằng một cái biểu tượng tội nghiệp.jpg, [Có một bà kim chủ kia coi trọng tớ, muốn tớ tắm rửa sạch sẽ lên giường với bà ta.]
Chuyện này Lục Trạm còn chưa nói với hai người bạn cùng phòng, khi Ôn Nhuận nói Tống Lại sắp đi rồi, có nguy cơ được giải trừ, cậu mới nhất thời nhanh miệng nói ra.
Người nhìn trúng cậu là một goá phụ giàu có, là khi Tống Lại dẫn cậu đi dự tiệc mới gặp được, phú bà kia lúc đó liếc mắt một cái đã vừa ý Lục Trạm, vốn dĩ còn đang trên bàn cơm đã động tay động chân, cậu không dám đắc tội với bà ta, chỉ có thể nhịn, ai biết Tống Lại vậy mà còn ba lần bảy lượt dẫn cậu ra ngoài, mỗi lần đều thấy phú bà kia ở đó.


Tuy Tống Lại không nói ra nhưng rõ ràng muốn đem cậu dâng cho kim chủ.
Lục Trạm chuẩn bị thiếu chút nữa thì bạo phát, một phen đồng quy vu tận với Tống Lại, không ngờ vậy mà lại đợi được tin tốt này!
Cậu lại gửi thêm một cái biểu tượng vui vẻ.jpg, [Lần đầu của gia, chỉ có thể là của người gia yêu nhất.]
Thẩm Mục Tuần sâu xa đáp lại một câu, [Được rồi, biết cậu vẫn là một con chim non rồi.]
Lục Trạm liền giơ chân, một bên đem Thẩm Mục Tuần mắng một trăm lần.
Ôn Nhuận xem cuộc trò chuyện trên di động, khóe miệng bất giác liền mang theo ý cười.
Địa điểm quay của đoàn phim ở ngay ngoại ô của thành phố điện ảnh và truyền hình, ngày kế khai máy, mọi người trước thời hạn 1 ngày vào đoàn, Ôn Nhuận đến từ sớm, sau khi chỉnh lý ở khách sạn xong, đến chiều liền nghe nói hai diễn viên chính Tiêu Tiêu bọn họ lần lượt tới rồi.
Buổi tối, đạo diễn tụ họp mọi người, đoàn phim cùng nhau liên hoan một bữa.

Đạo diễn và nhóm diễn viên chính vừa uống rượu vừa thảo luận, Ôn Nhuận chỉ là một tiểu trong suốt, yên lặng ăn cơm không muốn tự đến góp vui, trái lại Lăng Thượng Nghiêu ngồi cách cậu một chỗ lại thường xuyên quét mắt lại, ánh mắt tràn đầy địch ý.
Ôn Nhuận hơi nhíu mày, không nghĩ tới Lăng Thượng Nghiêu không đoạt được vai “Yến Vô” vậy mà cũng gia nhập đoàn phim, hơn nữa còn diễn vai đệ đệ của nữ chính – Trấn Bắc Vương thế tử.

Lại nói tiếp, Ôn Nhuận với cậu ta hẳn là còn có mấy cảnh diễn đối kháng, nghĩ đến ánh mắt không có ý tốt của cậu ta, Ôn Nhuận nhịn không được thở dài, cảm giác thời gian hơn một tháng ở đoàn phim đoán chừng không yên ổn được rồi.
Sau khi tiệc tan, mọi người đều tự quay về khách sạn nghỉ ngơi, ấn tượng của Tiêu Tiêu với Ôn Nhuận rất tốt, tiện đường liền đi cùng cậu về khách sạn..
Trước khi đi, Lăng Thượng Nhiêu vẫn còn ra sức trừng Ôn Nhuận một cái, Ôn Nhuận không muốn rắc rối, xem như không thấy.
“Cậu và Lăng Thượng Nghiêu từng gặp nhau à?” Tiêu Tiêu cũng chú ý tới địch ý của Lăng Thượng Nghiêu.
Ôn Nhuận sưng mặt, nói chung là vì cái vai “Yến Vô” này.
Những điều Tiêu Tiêu biết so với cậu càng nhiều hơn, nghĩ một cái liền minh bạch.

Lăng Thượng Nghiêu và nhà sản xuất có chút quan hệ, lúc đó tin đồn là nội bộ quyết định cậu ta tới diễn “Yến Vô”, chẳng qua không biết thế nào Lý đạo lại đột nhiên chỉ đích danh Ôn Nhuận đến thử vai, chuyện này Lăng Thượng Nghiêu đã đặt một dấu hỏi.

Hơn nữa sau đó Lý đạo lại tự mình tọa trấn, lúc thử vai liếc mắt một cái liền vừa ý Ôn Nhuận, liền cùng Lăng Thượng Nghiêu không có cái gì nữa.
Bởi vì Lăng Thượng Nghiêu bên ngoài vẫn luôn diễn một bộ cao lãnh chi hoa, kì thật bên trong tính tình không tốt, tâm địa nhỏ nhen.

Tiêu Tiêu cùng cậu ta đã từng hợp tác một lần, ấn tượng cũng không tốt đẹp gì cho cam, liền nhắc nhở Ôn Nhuận một chút, “Tâm địa người này vô cùng nhỏ nhen, nghe nói còn thích ngấm ngầm giở trò quỷ quyệt sau lưng người khác, cậu bình thường nhớ chú ý chút.”

Ôn Nhuận tin tưởng cảm ơn, trong lòng thầm ghi nhớ.
Lễ khai máy ngày tiếp theo, “Kim Lăng Đài” chính thức bắt đầu quay.

Lý đạo tiến vào trạng thái làm việc giống như biến thành người khác, bầu không khí của toàn bộ đoàn phim cũng vì áp suất thấp của hắn mà trở nên khẩn trương.
Phần diễn của Ôn Nhuận chủ yếu tập trung ở nửa đầu phim, Yến Vô là thị vệ thiếp thân bên người nam chính, trong lúc nam chính cải trang chạy sang các nước chư hầu, hắn nhất định phải theo bảo hộ bên người.
Diễn viên đóng vai nam chính là Trần Uẩn, ba mươi tuổi xuất đạo, là nam minh tinh ít ỏi vừa có lưu lượng vừa có kỹ thuật diễn, hiếm thấy chính là tính cách cũng ôn hòa, Ôn Nhuận đối diễn với y, kỷ thuật diễn tự nhiên lộ ra một ít non nớt, Trần Uẩn lúc nhàn rỗi ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm cho Ôn Nhuận vài câu, điều đó rất có lợi cho Ôn Nhuận.
Cứ như vậy sau một tuần quay chụp căng thẳng, Ôn Nhuận nghênh đón cảnh diễn hành động đầu tiên của mình.
Yến Vô cùng chủ tử trở về cố quốc, lại ở cố hương gặp phải Trấn Bắc Vương thế tử đang giục ngựa phi nước đại trên phố.

Trấn Bắc Vương thế tử từ nhỏ được sủng ái, tính cách kiêu ngạo, ngang ngược, thúc ngựa chạy trên phố chỉ biết đến bản thân mình vui vẻ, không quản sống chết của kẻ khác, thẳng tắp lao đến giữa chủ tớ hai người.
Yến Vô hiển nhiên không thể để hắn làm chủ tử bị thương, rút kiếm, phi thân lên cùng đánh cùng Trấn Bắc Vương thế tử..
Động tác giao đấu đều đã được chỉ đạo võ thuật tập đi tập lại, trong đầu Ôn Nhuận lại lặp lại một lượt, đợi nhân viên công tác đem cậu buộc chặt.

Ở cuối đường, Lăng Thượng Nghiêu ngồi trên lưng ngựa, gã mờ ám hướng về phía cậu, lộ ra một nụ cười ác ý.

Ôn Nhuận còn chưa nghĩ ra gã ta có ý gì đã nghe tiếng hô bắt đầu.
“Action!”
Ôn Nhuận lập tức nhướn mi, phi thân lên, trường kiến hướng thẳng về phía Trấn Bắc Vương thế tử.
Lăng Thượng Nghiêu thúc ngựa chạy tới, khóe miệng lộ ra nét cười kiêu ngạo, rút bội kiếm nghênh đón, mũi kiếm đâm thẳng về phía mặt Ôn Nhuận.

Trong mắt Ôn Nhuận hiện lên vẻ kinh ngạc, cả người uốn cong về phía sau đề phòng nguy hiểm.
Đây căn bản không phải động tác đã được trù tính trước đó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: #Tự mình suy tính rất có thể chết người#
Ôn Nhuận: Dù Diệp tổng có đuổi tôi đi, tôi cũng không khó chịu bởi vì tôi sẽ tự mình an ủi.

Bình Luận (0)
Comment