Edit: Hồng
Beta: Thanh Thảo, Gùa
Ôn Nhuận bị lăn qua lộn lại đủ với mọi tư thế mới lạ cả một đêm, thời điểm khi hai người rời đi đã là vào ngày hôm sau.
Ôn Nhuận cả mặt vẫn còn một tầng ửng đỏ vẫn chưa phai nhạt.
Nếu không phải do Diệp Hàn Thanh ngăn cản, cậu hận không thể tự mình đem khăn trải giường bị làm bẩn giặt sạch sẽ trước khi rời đi.
Khi hai người lên xe, Ôn Nhuận cố gắng nhẫn nhịn, vẫn không kiềm được là nhỏ giọng oán hận: “Lần sau đừng đến khách sạn.”
Đến khách sạn luôn tạo cho cậu cảm giác xấu hổ, dường như mọi người đều sẽ biết họ làm gì.
Hơn nữa nhà rộng như vậy, không phải là không có phòng, tại sao cứ nhất định là vào khách sạn.
“Được rồi, lần sau sẽ không đi nữa.”Diệp Hàn Thanh phụ họa gật đầu đồng ý, thì thầm: “Hôm qua chính là nhất thời hứng khởi, anh nghe nói sau khi các cặp đôi khác ăn tối và xem phim, cuối cùng họ đều sẽ đi thuê khách sạn.”
Diệp Hàn Thanh nở nụ cười đầy thoả mãn, “Anh chỉ muốn cùng em làm gì đó giữa hai người yêu nhau.”
Ôn Nhuận nhẹ nhàng, bẽn lẽn mím môi, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm hoặc xem phim đều có thể, còn cái kia……..
chúng ta vẫn là nên về nhà đi.”
Diệp Hàn Thanh sung sướng cười, “Được.”
.…….
Ôn Nhuận trực tiếp tiễn Diệp Hàn Thanh đến công ty, bọn họ sớm đi ra ngoài, nên lúc đến công ty vẫn còn chưa tới giờ vào làm.
Ngay khi hai người vừa ra khỏi thang máy họ đã nghe thấy tiếng Hạch Đào khóc lóc kêu ư ử.
Một nhóm các cô gái trẻ tụ tập xung quanh trêu chọc nó bằng đồ ăn vặt.
Hạch Đào bị bọn họ vây xung quanh, cái này cọ cọ, cái kia liếm liếm, đã hoàn toàn không nhìn ra ngày hôm qua vẫn còn buồn bực vì bị cha bỏ rơi.
Dư Bưu nhìn thấy hai người sớm nhất, liền bước lên chào hỏi, “Diệp tổng sớm, Ôn tiên sinh sớm.”
“Tối hôm qua làm phiền anh rồi.”Ôn Nhuận cười nói.
Diệp Hàn Thanh cũng gật đầu, “Thành tích tháng này thông báo cho bên tài chính tăng thêm 10%.”
Dư Bưu sờ sờ đầu, cười đến không thấy răng, “Cám ơn Diệp tổng.”
Khi cả ba nói chuyện, các trợ lý cũng nhanh chóng giải tán trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng ngược lại Hạch Đào vặn vẹo mông, mặc kệ Ôn Nhuận có đang gọi nó thế nào, cộc cộc vội vàng vọt vào phòng làm việc, sau đó đem toàn bộ thân mình chui xuống gầm bàn cà phê mà trốn.
“Con trai của anh đang tức giận.”Ôn Nhuận bất đắc dĩ nói.
Diệp Hàn Thanh nhướng mày, nghĩ lại tối hôm qua có phải đã gửi cún con ngốc nghếch này đến nhà người khác, suy nghĩ một chút với vẻ mặt bình tĩnh, bước tới chỗ trợ lý, “Đồ ăn vặt vừa rồi còn không?”
Trợ lý ngẩn người, “Ngài nói loại nào?”
Diệp Hàn Thanh không biết là loại nào, vì vậy hắn nói: “Anh vừa rồi cho cún ngốc ăn loại nào.”
Trợ lý sững sờ gật đầu, từ trong ngăn kéo phía dưới lấy ra một giỏ nhỏ đầy đồ ăn vặt đưa cho hắn, “Chính là loại này, Hạch Đào đều đã nếm qua một chút.”
Trong đó chứa đầy thịt khô như thịt bò khô, Diệp Hàn Thanh nhìn một cái rồi cầm cả giỏ đi, “Tiền ăn vặt sẽ được Tiểu Lộ hoàn trả.
Nhân tiện mua nhiều thêm một phần bỏ vào tủ đựng thức ăn.”
Trợ lý nói “Ồ”một tiếng, chờ khi hắn đã bước vào văn phòng, vẫn chưa có lấy lại tinh thần.
Trong phòng làm việc, Ôn Nhuận đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn cà phê, cố gắng dỗ dành Hạch Đào đi ra ngoài.
Nhưng Hạch Đào chính là đang tức giận, đầu quay vào trong, trong cổ họng phát ra vài tiếng uỷ khuất đầy oan ức ô ô.
“Dùng thử cái này xem.”Diệp Hàn Thanh đưa giỏ đồ ăn vặt qua.
Ôn Nhuận do dự một chút, liền phát hiện một bịch thịt bò, xé ra lấy treo ở ngoài bàn cà phê, “Hạch Đào? Ra ngoài ăn thịt.”
Đầu của Hạch Đào hướng bên ngoài một chút, mũi giật giật, sau đó lại rụt trở về.
Ôn Nhuận lo lắng, “Còn tức giận sao.”
Diệp Hàn Thanh nhìn một giỏ đồ ăn vặt, sau đó tách ra hai miếng thịt khô để trên cùng, đặt cả cái giỏ xuống đất, đẩy tới trước mặt nó: “Ra đây tất cả liền là của con.”
“Woa?”Hạch Đào thò ra nửa cái đầu, đôi mắt xanh lam lấp lánh sáng rực lên, ngập ngừng thử móc chiếc giỏ bằng chân của mình.
“Khi nào chịu ra sẽ đưa cho con.”Diệp Hàn Thanh bình tĩnh kéo giỏ đồ ăn vặt ra xa một chút.
Hạch Đào nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, không biết có nghe hiểu hay không, nhưng thấy nó hoạt động tứ chi như rùa, rồi chui nửa người ra khỏi bàn cà phê.
Ôn Nhuận liền đút cho nó một miếng thịt bò khô, nó ngay lập tức cao hứng trở nên vui vẻ, ngay khắc chui toàn bộ người ra ngoài, vẫy đuôi hướng vào chân Diệp Hàn Thanh, thè lưỡi ra thèm muốn món ăn vặt trong tay Diệp Hàn Thanh.
Ai ngờ Diệp Hàn Thanh chỉ cho nó ăn bịch thịt bò khô đã được mở ra còn giỏ đồ ăn vặt, những bịch khác còn lại ở ngay trước mặt nó cầm bỏ vào ngăn kéo khoá lại.
Hạch Đào lấy móng vuốt đi mở ngăn kéo, thấy mở không ra, nó ngượng ngùng làm nũng đi xoa xoa Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng vỗ đầu ngốc của nó.
“Vừa nãy là lừa con thôi, đồ ăn vặt ăn nhiều đối với thân thể không tốt.”
Hạch Đào: “……”
Đôi mắt lam mờ mịt chớp chớp, cuối cùng cún con cũng nhận ra rằng ba nó không có ý định đem những món quà vặt đã giấu cho nó.
Đột nhiên nức nở, bổ nhào vào trong lòng của Ôn Nhuận, uỷ khuất sủa lên thảm thiết.
“Ngoan, trở về liền sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”Ôn Nhuận ôm nó vào lòng xoa dịu, oán trách nói: “Anh đừng có lúc nào cũng bắt nạt con.
Lúc tức giận lại phải dỗ dành.”
Nhưng Diệp Hàn Thanh khẳng định, chắc chắn sẽ không dỗ, cuối cùng còn không phải để cậu đi dỗ con trai hay sao.
Diệp Hàn Thanh buông hai tay, lạnh lùng nói: “Con hư tại mẹ, em cũng đừng quá chiều quen nó.”
Hạch Đào quay đầu hướng hắn thút thít, như thể phản bác.
Ôn Nhuận không có biện pháp gì với họ, vì vậy cậu chỉ có thể xoa nắn lỗ tai đầy lông tơ của Hạch Đào, ngăn cho nó cùng với ba cãi nhau, có ồn ào, cãi nhau thế này thì sau đó không chừng còn có khả năng bị đánh.
.……
Diệp Hàn Thanh chuẩn bị vào làm, Ôn Nhuận ở lại không được bao lâu liền đem cún con uể oải không vui về nhà trước.
Trở về nhà không nhìn thấy ba lớn, cún con mới mừng rỡ hơn một chút, nó lôi đồ chơi ra khỏi ổ vừa chơi vừa đi theo nghịch chân của Ôn Nhuận.
Vì để đền bù cho cún con, khi Ôn Nhuận nấu bữa trưa, cậu đã đặc biệt nấu riêng một miếng thịt bò cho một mình nó, Hạch Đào ăn no thở hổn hển, một lần nữa vui vẻ trở lại.
Ôn Nhuận ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cũng chính là buổi công chiếu đầu tiên của , Khuất Tố lái xe đến đón cậu đi tham gia họp báo buổi công chiếu.
Bộ phim được chú ý rất nhiều cũng nhờ sự máu lửa của do Ôn Nhuận thủ vai chính trước đây nên bộ phim đã nhận được một làn sóng chú ý và cả dàn ê-kíp vốn im hơi lặng tiếng trước đó cũng nhờ nó đã có tên tuổi như bây giờ.
Trong ngày công chiếu, không chỉ có mặt đông đảo giới truyền thông mà còn rất nhiều Sữa Bột cũng cố tình từ những nơi khác đến để gặp mặt Ôn Nhuận.
Bên cạnh sự nổi tiếng của Ôn Nhuận, đội ngũ sáng tạo chính của phim, từ đạo diễn đến nam thứ đều là lính mới trong giới, danh tiếng cũng không có gì rõ ràng.
Vốn dĩ, giới truyền thông cũng chỉ hướng về phía Ôn Nhuận, nhưng sau khi đến nơi, họ mới phát hiện không chỉ có Ôn Nhuận, mà còn xuất hiện nam ảnh đế Vệ Dã.
Vệ Dã đã nổi tiếng từ nhiều năm nay, sau này anh giải nghệ lui về hậu trường, rất ít khi xuất hiện trên các bộ phim truyền hình hay điện ảnh, tuy nhiên thành tích của anh sẽ không bị lãng quên.
Vì điều này mà địa vị của anh lại càng lúc càng cao không ai có thể đạt được.
Lúc trước Ôn Nhuận xuất đạo, anh đã từng tự mình nhận là giáo viên của Ôn Nhuận, nay anh ấy bất ngờ xuất hiện tại sự kiện, tất cả mọi người đều bất ngờ lẫn kinh ngạc.
Họ cho rằng anh là đang muốn cổ vũ cho học sinh, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của Ôn Nhuận, không thể làm quá mức khó coi.
Chỉ có Ôn Nhuận đang cười đối mặt với giới truyền thông mới biết Vệ Dã là đang ủng hộ người yêu của mình.
Sau khi công chiếu, các nhà phê bình phim chuyên nghiệp đã sớm viết lời bình và khen ngợi nó.
Chủ đề được định sẵn không phải là một bộ phim phổ biến cho mọi lứa tuổi.
Nhưng điều này không có nghĩa là nó không xuất sắc.
Lâm Cảnh cũng vì bộ phim này mà đã chuẩn bị trong một thời gian dài, và hai diễn viên cũng đã bộc lộ hết khả năng diễn xuất một cách hoàn hảo, đã lột tả được những cảm xúc mà anh mong muốn.
Anh đã sử dụng những hình ảnh ấm áp kết hợp với âm nhạc vui tươi để kể về một đoạn tình cảm đầy ảm đạm và mông lung.
Sáng và tối, nhanh và chậm, niềm vui gặp gỡ và nỗi sầu muộn sinh sôi trong bóng tối, nơi nào cũng có cảnh đẹp, nhưng cũng có cạm bẫy.
Mỗi một chi tiết trong phim đều là một cái móc, nó đều ẩn chứa cái kết trong tương lai.
Đây là một bộ phim thoạt nhìn có vẻ không có gì nổi bật, nhưng nếu bạn nghiêm túc xem kỹ thì bạn sẽ bị thu hút vào bộ phim và hãm sâu vào nó.
Đầu phim là cảnh Ôn Nhuận vì để tuyên truyền mà đã chạy hơn chục trạm.
Rốt cuộc, những nỗ lực của cậu đều không vô ích, doanh thu phòng vé của càng lúc càng lên cao.
Hai ngày sau khi phát hành, bộ phim được mọi người đón nhận và lan truyền nhau một cách nhanh chóng, có thể thấy được ở khắp mọi nơi trên internet.
Theo đà phát triển thì trong ngày thứ ba công chiếu, doanh thu phòng vé của đã vượt mốc 100 triệu chỉ trong một ngày và doanh thu phòng vé tích lũy gần 200 triệu.
Những ngày tiếp theo doanh thu mỗi ngày tiếp tục tăng lên, cộng dồn doanh thu phòng vé tuần đầu tiên đã vượt mốc 500 triệu.
Hiện tại trên weibo không phải đang bàn luận về tình tiết phim hay cường điệu kỹ năng diễn xuất của Ôn Nhuận tốt như thế nào, mà đang bàn luận về Nguỵ Sâm, tuy là nam thứ hai có chút kém cỏi nhưng Nguỵ Sâm cũng đã có màn ra mắt thành công suôn sẻ nhờ sự nổi tiếng của bộ phim này và trở thành hit ngay lập tức.
Chờ Ôn Nhuận cuối cùng kết thúc cuộc họp báo, cùng với Lâm Cảnh và những người khác gặp mặt ăn mừng thì đã là tháng mười.
Doanh thu phòng vé của phim cao hơn mong đợi, Lâm Cảnh một đạo diễn mới nhờ bộ phim này mà nổi tiếng, được cả danh tiếng và tiền tài nên mời bạn bè đến ăn mừng.
Những người đến dự tiệc mừng đều là người quen, bao gồm cả Vệ Dã.
Lâm Cảnh trái ngược với hình tượng cao lạnh trong quá khứ, hiện tại uống nhiều rượu với vẻ hừng hực hiếm thấy, ghé nằm trên cánh tay Vệ Dã vẻ mặt hóm hỉnh nói: “Chờ tôi lấy được giải thưởng, thì có thể tìm anh đóng phim.”
Vệ Dã bất đắc dĩ đành ôm nửa người anh để anh không trượt xuống, “Cho dù không đoạt được giải thưởng, em cũng có thể tìm đến tôi”
Lâm Cảnh cố gắng ngồi thẳng dậy, mắt lờ đờ mông lung nói: “Kia không giống nhau… không giống nhau…”
“Xin lỗi, cậu ấy uống say.” Vệ Dã nhìn Ôn Nhuận cùng Nguỵ Sâm trong mắt lộ ra ý xin lỗi.
Ôn Nhuận xua tay, “Không sao đâu, có muốn tôi gọi giúp tài xế không?”
Vệ Dã lắc đầu, “Trợ lý đang ở bên ngoài, tôi đưa cậu ấy đi trước một bước.”
Ôn Nhuận và Ngụy Sâm đưa bọn bọn họ ra cửa, nhìn thấy Vệ Dã lên xe rời đi, Ôn Nhuận cũng quay lại chào tạm biệt Nguỵ Sâm nói: “Tôi cũng đi về trước.
Cậu trên đường nhớ chú ý an toàn.”
“Thầy Ôn.”Ngụy Sâm gọi lại cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, trên mặt biểu tình có chút chật vật, “Cậu… cậu cùng với Diệp tổng là nghiêm túc sao?”
Ôn Nhuận hơi sững sờ, cảm nhận được sự phức tạp dưới đáy mắt của Nguỵ Sâm, nhíu mày nghiêm túc, “Đương nhiên, anh ấy là người duy nhất mà tôi đã nhận định.”
“Nhưng mà …” Ngụy Sâm không cam lòng nói: “Hai người chênh lệch nhiều như vậy, cậu tốt như vậy … xứng đáng với một người tốt hơn.”
“Người tốt hơn?” Ôn Nhuận lắc đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Không có người tốt hơn.
Vì anh ấy đã là người tốt nhất trong mắt tôi.
Nên sẽ không có người nào tốt hơn anh ấy”.
Nguỵ Sâm đang muốn nói gì đó nhưng đã bị cậu giơ tay ra hiệu cắt ngang, Ôn Nhuận tiếp tục nói: “Nguỵ Sâm, diễn viên là một nghề rất vất vả.
Mỗi vai diễn chúng ta thực hiện đều ít nhiều ảnh hưởng đến bản thân.
Những diễn viên có trình độ, ngoài việc biết làm thế nào để nhập vai vào một vở kịch, họ cũng cần phải biết làm thế nào để diễn ra được.
“
Cậu nhìn Nguỵ Sâm một cái thật sâu và khuyên nhũ: “Đây là điều cuối cùng tôi có thể dạy cho anh.”
Nói xong, cậu không chút do dự xoay người rời đi nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở ven đường.
Diệp Hàn Thanh không chống gậy, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh xe, ánh mắt nhìn cậu sâu đậm và ẩn dật.
Ôn Nhuận cau mày sải bước đi tới đỡ lấy hắn, lo lắng nói: “Sao anh không dùng nạng? Bác sĩ Triệu nói nên làm từng bước một.
Anh như vậy là quá sốt ruột, đối với chân càng không tốt.”
Ôn Nhuận một bên cằn nhằn quở trách hắn, một bên đỡ hắn ngồi vào xe.
Diệp Hàn Thanh lướt qua vai cậu, lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Sâm một cái mới ngồi lên xe.
Ôn Nhuận tự nhiên theo hắn lên xe, đóng cửa lại, có chút lo lắng sờ sờ bắp chân cùng đầu gối hắn, “Có nơi nào không thoải mái hay không?”
Diệp Hàn Thanh không trả lời câu hỏi, giọng điệu có chút âm trầm, “Người đó là ai?”
Ôn Nhuận nhướng mi, “Anh nghe thấy chúng em nói chuyện?”
Diệp Hàn Thanh mím môi không vui, “Nghe thấy được.”
“Vậy anh còn tức giận sao?”Ôn Nhuận xoa bóp ngón tay của hắn.
“Chỉ là một diễn viên đã từng hợp tác chung một lần.
Anh ấy chỉ là nhập diễn quá sâu mà thôi.”
Diệp Hàn Thanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó cụp mắt xuống nói: “Ở những lúc anh không biết, có phải vẫn còn nhiều người như vậy hay không? “Nhập diễn quá sâu”đây là muốn để em rời xa anh sao?”
“Không có.”Ôn Nhuận trong lòng phát ra một hồi chuông cảnh báo, sốt sắng nói: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
Có được sự bảo đảm của cậu Diệp Hàn Thanh mới miễn cưỡng vui vẻ hơn một chút, ánh mắt lóe lên, “Trước đó em đã nói với hắn như thế nào? Anh nghe không rõ, em nói lại đi.”
Ôn Nhuận: “…”
Nhìn Dư Bưu đang lái xe phía trước, Ôn Nhuận đè thấp giọng nói: “Về nhà lại nói tiếp được không?”
Diệp Hàn Thanh thấy chiếm được tiện nghi, rốt cục dừng lại.
Nắm chặt tay cậu, hắn nhấn mạnh: “Loại người luôn mang ý xấu này, sau này không cần hợp tác với hắn nữa.”
Ôn Nhuận chỉ đành đáp ứng.
Diệp Hàn Thanh tiếp tục đưa ra yêu cầu, “Sau này anh sẽ đều đến đón em khi đi ra ngoài xã giao.”
“Tốt.”
Diệp Hàn Thanh lại nói: “Chờ anh trở về, anh sẽ cho người nhanh chóng đem tài sản trên danh nghĩa đứng tên của anh, chuyển hết cho em, sau đó chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn.”
Theo bản năng, Ôn Nhuận liền buột miệng nói: “Được.” Xong phản ứng lại, liền vội vàng sát gần lại xe, không tán đồng nói: “Không cần thiết như vậy đâu.
Anh chuyển cho em, em cũng sẽ không xử lý.”
“Em không muốn kết hôn với anh?” Diệp Hàn Thanh cau mày không vui.
Ôn Nhuận cảm thấy hắn không nói đạo lý, “Chúng ta ngay cả kết hôn cũng không cần chuyển nhượng tài sản.”
Diệp Hàn Thanh lại đúng lý hợp tình nói: “Kết hôn không phải đều đưa sính lễ cùng của hồi môn sao?” Hắn ánh mắt như thiêu đốt nhìn Ôn Nhuận, chậm rãi nói: “Em nói anh này là xem như sính lễ…… hay là của hồi môn?
Hắn cụp mắt suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Dù sao anh cũng không về Diệp gia nữa.
Sau này anh sẽ theo em về quê.
Đây có phải hay không gọi là ở rễ?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mềm mại Ôn Nhuận, thủ đoạn nghiêng người tới gần cậu, trầm thấp truy hỏi, “Ôn tiên sinh, của hồi môn tôi đều đã có đủ.
Vậy còn của hồi môn của em thì ở đâu?”
Ôn Nhuận lần lượt bị từng câu hỏi của hắn làm cho luống cuống chân ray, một hồi hai mắt lơ lửng nhìn Dư Bưu ở vị trí lái xe, sau đó quay trở lại nhìn Diệp Hàn Thanh, ánh mắt của Diệp Hàn Thanh quá nóng, làm cậu ngượng ngùng liền xoay người rời đi, lướt qua anh ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe.
Thấy cậu không lên tiếng, Diệp Hàn Thanh ôm chặt cậu vào lòng thấp giọng cười, “Nếu không nghĩ ra được, anh có thể tự mình nghĩ giúp em…”.