Lúc này, Lạc Đường cuối cùng cũng hiểu, “Bắn pháo hoa trong đầu” là cái gì.
Lý trí nói với cô, mày không nhận ra anh ấy đang đùa à? Chắc là Tô Diên đang vui nên nói thế thôi.
Nhưng mà… là Tô Diên nói đấy!!!
Trên Weibo từng có một bài tổng hợp các ngôi sao là fan của Tô Diên với đầy đủ chứng cứ, tên là << Tô Diên – người đàn ông có nhiều fan là minh tinh nhất >>, chứng tỏ Tô Diên có cực nhiều fan minh tinh.
Ví dụ như fan sự nghiệp Lương Tử Nguyệt, fan như Tiểu Nghênh, fan nhiều đếm không xuể, nam nữ minh tinh toàn lén lút bao phòng phim điện ảnh của anh.
Một Tô Diên như thế! Lại nói với cô “Anh cũng là fan của em”!
Lạc Đường cảm thấy mình sắp nghẻo rồi!
Nếu không có sự dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ của Bạch Nữ Hoàng, cô chắc chắn sẽ sốc tận óc.
Cô run rẩy cổ họng: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Tô Diên hỏi lại: “Trông anh giống đang đùa à?”
“Không không không!” Lạc Đường phủ nhận, lập tức kích động: “Vậy thì, bọn mình trao đổi đi,em đưa một bức ảnh có chữ ký, anh cũng đưa em một bức như thế!” Lạc Đường chớp mắt: “Em cũng là fan của anh, em xem hết tất cả phim của anh rồi đấy!”
“…”
Từ khi nào mà “chữ ký” lại biến thành “ảnh chữ ký” đấy?
Hơn nữa —– còn muốn trao đổi?
Tô Diên khẽ cau mày, suy nghĩ một chút: “Anh không có ảnh.”
“…” Lạc Đường nghẹn ngào, cảm giác vui vẻ trầm xuống: “Nếu không muốn đưa cho em thì thôi…”
Trên đường liếc một cái cũng thấy ảnh của anh, rạp phim nào cũng có ảnh của anh, thế mà còn bảo không có anh!
— Nội tâm Lạc Đường gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn là một fan dịu dàng.
Tô Diên nhìn cô gái nhỏ ngoài miệng thì nói “không sao đâu” nhưng trong mắt thì tràn ngập vẻ “Anh không đưa, em ăn vạ ở đây luôn”, thỏa hiệp: “Vậy thì ngày mai đi.”
“!!!”
Nếu không phải là do Tô Diên nói, Lạc Đường chắc phải ghi âm lại làm bằng chứng.
Đêm hôm ấy, dưới vẻ mặt sững sờ của người giúp việc, Lạc Đường vừa về nhà đã bảo cô rửa trên dưới một trăm bức ảnh, phải rửa kiểu có pixel cao nhất.
Cuối cùng, cô chọn một bức ảnh chụp 2 năm trước. cô mặc một chiếc váy trắng không hoa văn, đứng trong vườn hoa biệt thự họ Lạc, góc chụp đẹp, ánh sáng đẹp, nụ cười còn đẹp hơn.
Ok, quyết định vậy đi! Mày phải thay tao ở bên idol đấy nhá!
12h đêm, công chúa kén chọn ảnh cả tối, bây giờ lại nằm bò trên bàn, tìm một xấp giấy, luyện từng nét chữ ký.
_
Sáng hôm sau,.
Tô Diên vừa xuống xe, nháy mắt đã thấy Lạc Đường xuất hiện trước mặt anh.
Cả hai trao đối “tín vật”, Lạc Đường torver, cô sẽ giữ gìn thật kỹ ảnh chữ ký của anh.
“…”
Anh chưa kịp đáp, cô đã thì thầm: “Em không ở đây lâu được, bị ai chụp được thì phiền lắm. Lát gặp nha!”
Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, nghĩ còn một lúc nữa mới đến giờ quay, Tô Diên lại ngồi vào trong xe.
Tiểu Vương ngạc nhiên nói: “Hả? Anh Diên, sao anh không xuống xe?”
Tô Diên: “Đợi năm phút nữa.”
Tiểu Vương không hỏi nhiều, “Ồ” một tiếng, cúi đầu chơi điện thoại.
Đầu tiên là mặt trước của bức ảnh.
Trên nền hoa rữ rỡ, cô gái mặc váy trắng tươi cười rạng rỡ, đáng yêu trong nắng. Lạc Đường có một năng lực rất dặc biệt, không liên quan đến vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng khi cô cười lên sẽ khiến tâm trạng của những người xung quanh cũng tốt lên theo.
Lạc Đường bất giác cong môi, lật ảnh lại.
Chợt thấy choáng váng
Chữ chi chít trên nền ảnh trắng.
Số điện thoại, email, địa chỉ nhà, tài khoản QQ, Facebook, Instagram,…
Mỗi dòng, mỗi dòng đều viết ngay ngắn, gọn gàng.
“…”
Đây là ảnh chữ ký hay là bản lý lịch thế?
Tô Diên xoa xoa sống mũi, buồn cười không biết nói gì.
Ngay lúc anh dịch ngón tay chuẩn bị cất ảnh đi, ánh mắt quét đến một chỗ, động tác chợt dừng lại.
Chỗ bị ngón tay che lại có một … dấu son môi cực kỳ bắt mắt.
Nháy mắt, Tô Diên cảm thấy ngón tay vừa che ở đó như có ngọn lửa thiêu đốt.
Cùng lúc đấy, điện thoại trong túi anh rung lên.
Một tin nhắn WeChat của chủ nhân bức ảnh anh đang cầm.
Lạc Đường: << Tô Diên Tô Diên! Em giải thích một xí! Cái dấu son môi ấy, thực ra nó là con dấu thôi, không phải của em đâu, đừng hiểu lầm nha ~, thật sự không phải của em đâu! /nhe răng/ >>
Không hiểu sao, nhìn thấy tin nhắn, trong đầu Tô Diên lập tức vang lên câu “Em không cap màn hình đâu!” của cô.
Anh không có QQ, không có Facebook, Ins.
Tô Diên trả lời một chữ “Ừm.”, sau đó dựa theo những mục cô viết sau ảnh, gửi cho cô số điện thoại, địa chỉ, email của mình gửi cho cô.
Hết năm phút.
Vương Lâm thắc mắc sao Tô Diên ngày nào cũng đến sớm mà hôm nay lại ngồi mãi trên xe không chịu xuống, hỏi: “Diên ca, nguowif ta đưa anh cái gì mà anh xem lâu thế?”
Tô Diên phản ứng, nhanh chóng cất tấm ảnh vào túi: “Không có gì.”
Vương Lâm cẩn thận nhìn anh, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
Không có gì mà anh ngồi nhìn hẳn năm phút đồng hồ?
Tai còn đỏ như thế???
_
Một tuần sau, ngày đi Paris.
Cả đời Bạch Tương Nghi ghét nhất là lãng phí thời gian, chưa bao giờ có chuyện đến sân bay sơn 2 tiếng để làm thủ tục.
Đi sớm 15 phút trừ thời gian đi đường là được rồi.
Hành lý hay vé máy bay cũng chẳng nằm trong phạm vi để ý của bà.
Hai người lần lượt lên máy bay, khoang hạng nhất ít người, Lạc Đường thoáng nhìn thấy một người quen, quay đầu nói với Bạch Tương Nghi rồi ra chỗ người đó.
Một cô gái trẻ, mặc áo phông quần sooc giản dị, tóc thả trên vai, dáng người thướt tha, mềm mại.
Lạc Đường vui vẻ chọc chọ mặt cô gái: “Chu Tiêm!”
Lạc Đường có thể gia nhập showbiz, công thần lớn nhất chính là ba của Chu Tiêm, Chu Văn – chủ tịch Ngàn Tinh Entertainment, ông tổ showbiz. Ông và Lạc Thành là anh em tốt, hợp tác công việc và quan hệ bạn bè đều rất sâu sắc. Hơn nữa, Lạc Đường và Chu Tiêm con gái ông cũng biết nhau từ hồi bé tí.
Trùng hợp nhất là, Lạc Đường không hứng thu với việc kinh doanh, Chu Tiêm cũng vậy. Một người thì học thiết kế thời trang, một người trở thành bác sĩ tâm lý.
Vì cả cấp 2 và cấp 3 Lạc Đường đều học trường Minh Hi nên họ không gặp nhau nhiều, đến lúc du học Mỹ mới tình cờ gặp lại, về nước cũng không liên lạc nhiều.
Kéo Lạc Đường ngồi xuống, hai người thì thầm tâm sự chuyện xưa, Chu Tiêm trêu ghẹo: “Đúng rồi, Đường Đường, tớ theo dõi phim của cậu, được đấy, đóng nữ phụ xấu tính cơ! Mấy tuần nay đều leo lên hot search, nổi tiếng ghê ta!”
Lạc Đường thấy cô nhắc tới chuyện này, kể sơ qua mấy thứ trong đoàn phim, hỏi ngược lại Chu Tiêm: “Bác sĩ Chu, cậu cũng ghê không kém nhớ. Bây giờ bắt đầu tư vấn cho bênh nhân rồi hả?”
Chu Tiêm gật đầu: “Ừ ừ.”
Lạc Đường: “Thế sau này tớ có vấn đề gì, có được khám miễn phí không?”
Chu Tiêm nhướng mày: “Không phải ai tớ cũng khám cho đâu nhớ, mấy người dược tớ khám cho không phải là người thường đâu.”
“Hử?” Lạc Đường chớp chớp mắt: “Không phải người thường á?”
“Tớ trị liệu cho mấy người cần phải bảo mật thân phận ấy, như kiểu quan chức cấp cao, người nổi tiếng, đại loại là thế.” Chu Tiêm nói: “Cậu biết mà, người nổi tiếng cũng có ít nhiều… nói sao nhờ, bệnh tâm lí, vì diễn viên hay ca sĩ đều là mấy nghề áp lực cao mà. Cái người tớ mới nhận điều trị năm ngoái là một diễn viên trạng thái tâm lý tương đối kém.”
Thật ra, Lạc Đường hơi thấy buồn ngủ, vì đây là lĩnh vực cô không hứng thú.
Cô ra vẻ “Tớ cực kỳ tò mò, cậu cứ nói tiếp đi”: “Hử? Sao vậy?”
“Bề ngoài anh ấy có vẻ bình thường nhưng tâm lí rất yếu ớt, nếu không có một sợi dây chống đỡ, thì chắc anh ấy đã sụp đổ từ lâu.”
Sụp đổ? Động đất sao?
Lạc Đường chẳng hiểu cô mô tẩ cái gì, ừm ừm à à trả lời: “Chắc là cậu phải bảo mật, không nói được là ai đâu, nên tớ cũng sễ không hỏi.”
“Ừ, không thể tiết lộ, tuân theo thỏa thuận bảo mật.” Chu Tiêm dừng lại rồi nói: “Nhưng mà có chuyện này cực kỳ bất ngờ. Lúc đầu tớ cứ nghĩ, anh ấy là một người vô cảm, không bận tâm đến tình cảm gì cả, sau này mới biết, sợi dây chống đỡ tinh thần kia là một cô gái.”
Lạc Đường cười: “Bác sĩ Chu, làm việc cẩn thận, bây giờ tớ biết bệnh nhân của cậu là sao nam rồi nha.”
Chu Tiêm: “…”
“Nhưng là đấy có phải chuyện yêu đương không?” Lạc Đường uống một ngụm sữa tiếp viên hàng không vừa đưa, hỏi: “Trong lúc điều trị, anh ấy có nói tên cô gái đấy không? Hay là kể chuyện của họ?”
“Chẳng nói gì cả, giấu kỹ lắm.” Chu Tiêm thở dài: “Chỉ có lần đầu tiên tớ thôi miên sâu cho anh ta, mới lộ ra một chút… Ừm, tớ đoán, cô gái kia hình như họ “Đường”.”
“Đường?” Lạc Đường dụi dụi mắt, môi cong lên, thản nhiên khen: “Ừm, họ “Đường” cũng hay.”
_
Bay từ thành phố C đến mất 12 tiếng.
Ngồi máy bay chắc chắn không thoải mái như ở trên đất liền, nhưng khoang hạng nhất cũng là đỡ nhất rồi. Đường đi còn có Chu Tiêm, Lạc Đường cũng không nhàm chán.
Xuống máy bay là về thẳng khách sạn, sáng hôm sau tình lại, tắm rửa xong, Lạc Đường đi theo Bạch Hoàng Hậu lê xe chuyên dụng do Dior phái tới.
Lạc Đường lúc đầu không hiểu sao mẹ phải đưa mình đến tậ Paris để mua váy, nhưng vừa đến cửa hàng cô lập tức hiểu rõ.
Không giống mấy mẫu dáy dạ tiệc nhẹ nhàng của quý trước, quý này, Dior lấy ý tưởng từ các nàng tiên nhỏ. Chất lượng sợi may của từng chiếc váy đều tinh tế, màu sắc nhẹ nhàng, xếp tầng bồng bềnh đầy khí chất thần tiên, không khó để tưởng tượng ra cảm giác thanh khiết khi mặc lên.
Tư nhỏ, Lạc Đường đã rất thích mấy món đồ thế này, tủ quần áo ở nhà của cô có thể gọi là kinh điển của váy cổ tích thời cổ.
Toàn bộ chuyến đi của họ đã được Dior lên kế hoạch, quá trình may đo quần áo chỉ có hai mẹ con cô. Chỉ có điều, Bạch Tương Nghi không thích khách sạn mà Dior sắp xếp, nên họ đặt phòng chỗ khác.
Chọn váy xong, cô đi dạo phố cùn mẹ cả một ngày, thời gian ở Paris còn lại, cô đi xác định chủ đề thiết kế của bộ sưu tập thu dông.
Mấy hôm nay Lạc Đường đàm phán với đối tác suốt ngày đêm, nên vừa lên máy bay về nước là ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn WeChat của Trình Tranh: << Đường Đường, cậu vẫn trên máy bay à? Cậu may mắn cực ý, cậu vừa đi thì trời bên này mưa to, hôm nay cũng định quay cảnh mưa, nhưng mà mưa to quá đáng luôn nè! >>
Lạc Đường sửng sốt.
Cô ở đoàn phim cũng được một thời gian, nhưng chưa quay dưới mưa bao giờ, Thi Âm không có cảnh mưa.
Cô lập tức ngồi dậy, gõ chữ: “Hôm nay có cảnh của ai vậy?”
Trình Tranh: << Còn phải hỏi, trong phim thì ai gặp mưa, nam nữ chính chứ còn ai? >>
“…”
Lạc Đường trả lời một dòng dấu chấm, lại không nhịn được hỏi: << Bọn họ có mấy cảnh mưa? Đứng chịu mưa lâu chưa? >>
Trình Tranh: << Mấy tiếng rồi, gió lớn quá nên thỉnh thoảng máy quay bị mờ. Lương Tử Nguyệt chỉ có vài cảnh thôi, chủ yếu vẫn là Tô Diên. Đang quay cảnh đánh nhau với mấy tên côn đồ dưới mưa này, nhưng mà hết cái này đến cái khác bị lỗi, NG cũng nhiều. >>
Trình Tranh: << Tớ thấy Tô thần hình như có dấu hiệu ốm rồi, giờ cứ uống thuốc, gió lớn quá nên chuẩn bị kết thúc rồi. >>
Nhìn đến đây, cơn buồn ngủ của Lạc Đường lập tức bay đi.
Nói đến bị ốm… Hồi cấp 3, mỗi lần thành phố C đến mùa mưa, Tô Diên rất dễ bị cảm.
Anh tuy cao, nhưng mà rất gầy, sức khỏe cũng không tốt, cahnwgr may ốm là sốt cao mấy ngày liền, không lên lớp được.
Lạc Đường nhớ rõ, mỗi lần anh khỏi ốm, đều sụt cân. Lúc đó, tan học buổi sáng, cô sẽ dẫn anh đi ăn mấy món ngon, còn bắt anh mang thịt về nhà.
Tô Diên đối xử với cô rất tốt, chân cô đau, anh sẽ biết phải làm gì, nhưng lại không thể tự chăm sóc bản thân mình.
Kể cả lúc quay phim, bất kể là cảnh gì, chỉ cần anh có thể tự làm được, anh sẽ không nhờ đến đóng thế. Trước kia, mấy hình ảnh Tô Diên bị thương ở trường quay được tùn ra, fan khóc đến đau lòng.
Nói cách khác, anh là người không yêu bản thân.
Cũng như bây giờ, phải quay đến khi hoàn hảo mới thôi, rồi về nhà lăn ra ốm.
… Đau lòng quá đi.
Lạc Đường cắn môi, nhắn tin hỏi thăm Tô Diên, nhưng anh không trả lời.
_
Chiều hôm sau, máy bay về đến nơi, Bạch Tương Nghi gặp lại bạn cũ, Lạc Đường đang đứng một bên cười ngây ngô, điện thoại trong túi rung lên.
Cô nghĩ, lập tức nói: “Mẹ, dì Chu, con nghe điện thoại một chút.”
“Ừ đi đi.”
Lạc Đường lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên tên người gọi: Tô Diên.
Cô lập tức nhấc máy: “Alo?”
“Vương Lâm…” Giọng nói bến kia rất trầm, khàn khàn, chìm trong tiếng ồn ào của sân bây, Lạc Đường phải cố lắm mới nghe được anh nói gì: “Mua giúp anh một ít thuốc hạ sốt, mật khẩu nhà à 1211, cứ tự mở vào.”
Nói một doạn không ngừng, Lạc Đường nghe xong tim như thắt lại.
Cô nghĩ, Tô Diên sốt đến mức này chắc cũng không biết cô là ai, “Ừm” một tiếng: “Anh đợi em, em đến ngay đây.”
Cô cúp máy, nói qua với Bạch Tương Nghi, bắt taxi, nói cho tài xế địa chỉ mà anh từng gửi cho cô.
Đến nơi, mua thuốc gần đấy, đăng ký ở quầy lễ tân, lên tới tầng 16, tất cả hết hơn nửa tiếng đồng hồ.
Căn hộ kiểu này là một tầng một nhà, nên vừa ra khỏi thang máy là thấy nhà anh.
Nhập 1211 vào cửa, Lạc Đường tìm thấy một đôi dép trong nha cho nam còn mới, nhìn lướt qua, phòn ngủ chắc là trên tầng hai.
Lạc Đường đi lên cầu thàng, cách bài trí tương tự như tầng một.
“Tô Diên?” Lạc Đường gọi, nhưng không có tiếng trả lời.
Rẽ vào một góc, thấy một cánh cửa đang khép hờ, đi vào theo trực giác.
“Tô Diên, anh có sao —-“ Lạc Đường vừa cẩn thận mở cửa vừa trầm giọng hỏi, chữ “vậy” còn chưa nói ra được.
Nhận thức rõ tình hình trên giường, cô nhìn chằm chằm thân thể hấp dẫn kia mười mấy giây.
Áo bên trong bó sát, vòng eo mỏng manh lộ ra tùng chút một, cực kỳ quyến rũ.
Sau khi nhìn thấy cảnh thoát y của anh chàng hoàn mỹ trước mắt, Lạc Đường kích động bắn một tràng: “Tô Diên, từ từ đã! Đừng cởi vội!”
“…”