*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.— Đoán xem?
Tô Diên nói xong hai chữ đó, tổ biên tập chèn thêm vào bên cạnh một cái meme ôm đầu đau khổ, phóng to hai chữ “Đoán xem” lên màn hình, kèm dòng chữ: “Tô thần, xin anh đừng hành hạ bọn tôi nữa.”
Lạc Đường cũng hiểu cách nói chuyện này của anh… rất hành hạ người nghe.
Khoang hạng nhất của chuyến bay này rất vắng, ngoài cô và Trình Tranh cũng chỉ có một đôi vợ chồng ngoại quốc, giữa các chỗ ngồi có vách ngăn lại cách khá xa nên không gây ảnh hưởng đến nhau. Với lại, họ không hiểu tiếng Trung Quốc nên hai người có thể nói chuyện thoải mái.
Trình Tranh ngồi xem bên cạnh mà há hốc mồm: “Ờm… Tao hỏi này, mày với Tô thần…” Cô không tin nổi nói: “Hai đứa mày chuẩn bị công khai đấy à?”
Hai bọn cô vẫn chưa từng bàn chuyện công khai…
Một phần là vì mới yêu chưa lâu, Tô Diên lại bận, thời gian hẹn hò với anh còn không đủ, nói gì đến thời gian để bàn chuyện.
Về phần khác…
Người nổi tiếng công khai chuyện tình cảm là một việc vô cùng trọng đại. Tính đi tính lại, trong cái giới này, người công khai yêu đương đã ít, người đang nổi công khai yêu đương còn ít hơn. Ngày trước Trình Tranh có quản lí một bé diễn viên tuyến ba, nâng lên được khá nổi, có bạn trai ngoài giới nhưng ở trước công chúng vẫn phải thể hiện là tiên nhỏ độc thân.
Nữ minh tinh đã thế, nói gì nam minh tinh phái thần tượng có vô số fan bạn gái.
Một khi có sự kiện công khai yêu đương, Weibo y như rằng biến thành hiện trường khóc tang quy mô lớn.
Không phải là không có fan chúc phúc, có khả năng các fans sẽ biến thành fan mẹ hoặc fan sự nghiệp, hay vẫn trung thành làm fan bạn gái, dù sao cũng chỉ là đu idol, vui là được.
Nhưng idol mà đã yêu đương, chắc chắn sẽ mất đi một lượng fan, chỉ là tùy mỗi người mà có sự khác biệt.
Tô Diên công khai chuyện tình cảm.
Bảy chữ này xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của Lạc Đường là —
Không biết hệ thống Weibo có chịu đựng được lượt truy cập hay không, các anh lập trình viên có phải tăng ca hay không, khổ thật đấy.
“Tao nghĩ Tô thần không có ý này thật đâu.” Trình Tranh dùng lý trí phân tích: “Cái đội quan hệ xã hội gà rù của công ty anh ấy từ khi anh nổi tiếng thì chỉ biết có hút máu, còn lại chẳng được cái tích sự gì. Nên anh ấy rất có chừng mực, bao nhiêu năm qua anh ấy không có scandal gì toàn tự dựa vào bản thân mình.”
“Nếu không thì, dựa vào điều kiện của Tô thần…” Cô ngừng một chút: “Có bao nhiêu người dòm ngó. Tao nghĩ là ấy, ngay lúc anh ấy vừa vào giới đã có không ít… Mày hiểu mà, rất nhiều cơ hội, nhưng bản thân anh ấy không muốn, nên mới phải vất vả bao nhiêu năm, cuối cùng mới chờ được phim điện ảnh của đạo diễn Văn.”
Đúng vậy, ngoại hình của anh xuất sắc như vậy, mà ngoại hình nổi bật trong showbiz, nghĩa là nhận được vô số lời mời mờ ám. Với những lời mời ấy, đồng ý là một con đường, từ chối lại là một con đường khác, khác nhau một trời một vực.
Nhưng không phải cứ từ chối là xong, chẳng may gặp phải loại người không ăn được đạp đổ thì có nghĩa là từ nay về sau, bạn sẽ phải chịu đựng đủ loại chèn ép.
Lạc Đường cắn môi, bỗng cảm thấy rất đau lòng.
“Nếu bây giờ anh ấy dám công khai đối xử đặc biệt với mày thì tao nghĩ Tô thần đã có kế hoạch rồi, chẳng qua là chưa nói với mày thôi.”
“…” Lạc Đường thật sự không quá để ý đến chuyện công khai, đương nhiên, cô thích thể hiện tình cảm, để cô show ân ái với nhân dân cả nước cô càng thích, nhưng —
Lạc Đường thở dài: “Sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp…”
Trình Tranh bất ngờ: “Ảnh hưởng đến ai cơ?”
Lạc Đường cũng bất ngờ: “Tô Diên, chứ còn ai vào đây? Tao chắc? Tao mà so được với ảnh à?”
“… Đừng có lo không đâu.” Trình Tranh giật giật khóe miệng: “Mày có hiểu lầm gì về địa vị của idol mình không đấy? Đúng là nam minh tinh bình thường mà công khai chuyện tình cảm sẽ là fan bạn gái gì đó khóc long trời lở đất, nhưng mà Tô thần có phải là phái thần tượng đíu đâu?”
“…”
“Cứ cho là anh ấy công khai chuyện tình cảm đi, bao nhiêu người khóc lóc đi, nhưng đến khi phim truyền hình với phim điện ảnh của anh ấy ra mắt, tao đố chúng nó thoát fan được đấy. Có đi xem không, có đi mua vé không? Chắc chắn là có, chắc chắn sẽ không thoát fan, bởi vì từ xưa đến nay anh chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, dùng thực lực để hút fan mới có được độ nổi tiếng toàn dân như bây giờ.”
Lạc Đường đột nhiên nghĩ đến nhà mình. Thật ra ba người nhà cô chưa bao giờ quan tâm đến mấy ngôi sao mới nổi trong giới, toàn xem những phim cổ cổ ngày xưa, nhưng riêng với Tô Diên lại khác, họ đã xem hết phim của anh, rất có thiện cảm với anh.
Quả là một ví dụ sinh động.
Nghĩ như vậy, người hâm mộ Tô Diên chắc chắn không ít.
Lạc Đường: “… Tự nhiên tao thấy mày nói rất có lý.”
Trình Tranh trợn mắt: “Chứ còn gì nữa.”
Máy tính trên bàn vẫn đang phát video, lúc này vừa chiếu xong đoạn phỏng vấa giữa giờ, cũng qua đoạn mười lăm giây màn hình tối đen, chiếu đến cảnh Tô Diên ngồi xổm xuống đi giầy cho Lạc Đường.
Hiệu ứng thay đổi.
Không chỉ slow motion lại mà còn cho thêm hiệu ứng vầng sáng mông lung ảo mộng, cánh hoa rơi lững lờ, ca khúc chủ đề trong phim《Oan hồn》chậm rãi vang lên.
Tô Diên có một cảnh đặc tả lúc ngồi xuống đi giày, anh hơi cụp mắt, cộng thêm hiệu ứng nên trông càng dịu dàng hơn.
Sóng comment điên cuồng.
【Đù mé tui có nghe nhầm không vậy? Nhạc phim《Oan hồn》???】
【Lúc live stream có chị nào bảo mong biên tập sẽ làm cảnh này thiệt nà lãng mạn, thế mà bọn họ làm thật =)))) lại còn thêm bgm. Hổng ngờ lun á! Đề nghị thêm đùi gà cho team editor!!!】
【Đệt mịe, làm NPC ma nữ kiểu gì mà sướng thế, ghen tị vl】
【Lúc đầu tôi còn bảo hôm nay chắc Lạc Tiểu Đường đu idol thất bại rồi, Tô thần nhìn tạo hình này của ẻm chắc chạy mất dép… Ờmmm, bây giờ tôi muốn xuyên không về quá khứ vả cho mình một phát:)】
…
Một giây sau, màn ảnh lại quay đến hai người.
Trên màn hình, Lạc Đường đang giơ tay vén phần tóc che trước mắt ra, lén lút nhìn Tô Diên.
Hậu kỳ còn cho cô thêm một dòng chữ:【Để xem idol đi giầy cho mình dư nào nào?】
Lạc Đường:?????
Trình Tranh: “Há há há há há mày bị sao thế nhỉ? Mày phá tan nát hình tượng của chị Trinh Tử rồi đấy! Trông có đần không cơ chứ! Nhìn biểu cảm của mày đi! Ha ha ha cái mịe gì đây?!”
“……”
Sóng comment vốn yên tĩnh bắt đầu òa lên như ong vỡ tổ cười nhạo Lạc Tiểu Đường.
【=)))))))) Xin lỗi gái rượu nhưng mà mama không nhịn nổi cười! Con gái cos ma nữ mà vẫn muốn mọi người nhớ mình là tiên nữ, đừng tấu hài như này nữa được không?!】
【Chân thật vãi, qua tập này cuối cùng tôi cũng tin Tô Diên là idol của Lạc Tiểu Đường.】
【Lạc Tiểu Đường chữa khỏi bệnh sợ ma của em rồi các bác ạ, về sau nhìn thấy tạo hình ma nữ kiểu này chắc em chỉ biết cười thôi =)))))】
…
Lạc Đường hoàn toàn không nhớ mình đã làm ra cái hành động ngu ngốc vén tóc lên nhìn Tô Diên. Dù không muốn thừa nhận nhưng mà chứng cứ bày ra trước mặt… Ahiuhiu đần thật sự QAQ…
Lạc Đường nhìn sóng comment trêu đùa, lại cộng thêm vừa nói chuyện với Trình Tranh, đột nhiên bắt đầu nhớ anh.
Cô cầm điện thoại, mở khung chat với Tô Diên ra, gõ chữ:【Hôm nay lúc em xuống máy bay chắc bên anh cũng khuya rồi, anh ngủ sớm nha, nhưng mà trừ hôm nay ra thì hôm nào cũng phải call video đấy nhé!!!】
Tô Diên trả lời rất nhanh:【Anh biết rồi.】
Lạc Đường đọc mấy chữ của anh, như muốn giúp anh biểu đạt những câu chưa nói ra.
Cô thở dài một cái, Trình Tranh đang cười khằng khặc bên cạnh quay đầu sang: “Sao đấy? Không chịu nổi vẻ đần độn của chính mình à?”
Lạc Đường lắc đầu: “Không, tao đang cảm thấy, còn chưa tới Paris, mà tao đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi, nửa tháng sau tao phải làm sao đây.”
“…”
Bay lên tận trời rồi mà vẫn phải ăn cơm tró.
Tiếng cười của Trình Tranh im bặt.
Mịe nhà chị, chưa tới Paris đã bắt đầu vung cơm tró, tao phải làm gì mới vừa lòng mày đây:)
_
Mấy tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Charles de Gaulle, một buổi chiều đầy nắng.
Thành phố Paris đã nổi danh từ lâu, có thể là do ảnh hưởng từ Bạch Tương Nghi nên Lạc Đường rất thích nơi này. Nó có thể không được coi là hoàn hảo nhưng vẫn đủ hấp dẫn con người. Đến với thành phố này, dường như ai cũng sẽ có cảm giác về thời trang và nghệ thuật.
Trên đường ra ngoài có người kéo giúp hành lý, Lý Ý đến đón máy bay, ở sân bay lại xuất hiện cảnh tượng fan meeting.
Ở Paris bây giờ đang là mùa thu, Lý Ý mặc cả cây đen, áo khoác dài đến đầu gối, giống kiểu áo Lạc Đường chọn cho Tô Diên.
Lý Ý đeo kính râm, vẻ mặt không biểu cảm, khóe miệng lạnh lùng không chút độ cong, lúc bước đi như mang theo hơi gió, cực kỳ ngầu.
Cô ấy cao gần một mét tám, không thèm để ý đến ánh mắt người đi đường bước thẳng đến chỗ Lạc Đường, vuốt tóc, tháo kính râm xuống để lộ khuôn mặt thanh tú rồi nháy mắt một cái: “Em yêu, đã lâu không gặp.”
Âm cuối còn uốn lưỡi một cái.
“Khụ…” Lạc Đường nghe mà buồn cười: “Đã lâu không gặp cái gì, suốt ngày call video.”
Lạc Đường đã miễn dịch với nhan sắc của Lý Ý từ lâu, nhưng cô bạn đi cùng cô chỉ cần nhìn ảnh Lý Ý thôi đã có thể gào thét khản cả giọng rồi. Cô đang lo Trình Tranh xỉu tại chỗ.
Trình Tranh cũng sắp xỉu tới nơi, cứ điên cuồng trong im lặng, đến tận khi lên xe được năm phút mới có thể miễn cưỡng nói chuyện bình thường với Lý Ý.
Lý Ý chỉ có siêu xe nhưng lần này Lạc Đường bảo còn dẫn theo một người nữa nên cô lái xe của gia đình đến. Lạc Đường không am hiểu về ô tô lắm nhưng đây là loại mà Lạc Thành yêu thích, cô cũng nhớ mang máng giá của nó, tám chữ số. (~35 tỉ VNĐ)
Dòng họ nhà Lý Ý là gia tộc lớn có tên tuổi ở Paris, nếu lúc trước hai người không có bối cảnh tương đương thì cũng không thể có nhiều phương diện hợp rơ với nhau như vậy.
Ban đầu người nhà Lý Ý không ủng hộ cô mở thương hiệu, không đầu tư bất cứ một cái gì, thậm chí cắt đứt cả tiền tiêu vặt. Tuy trong tay cô ấy có không ít tiền nhưng chắc chắn không đủ thành lập một thương hiệu riêng.
Lúc ấy Lạc Đường còn nhỏ tuổi, nóng nảy bán đấu giá chiếc đồng hồ quả quýt phiên bản giới hạn PATEK PHILIPPE mà cô đã sưu tầm vài năm, thế là hai người có đủ vốn lập thương hiệu.
Sau đó, sinh nhật năm 21 tuổi cô về nhà, quà sinh nhật Lạc Chu tặng cô lại là chiếc đồng hồ cô đã bán nửa năm trước.
“Em mà cũng chấp nhận bán cái đồng hồ này đi hả? Lạc Đường, đầu úng nước à?” Anh cong ngón tay, tàn nhẫn búng trán cô một cái thật kêu, cau có: “Sau này thiếu tiền thì phải nói với anh mày đấy.”
Lạc Đường nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, nhớ lại khuôn mặt của Lạc Chu lúc ấy, không nhịn được cười.
Cái đồ tsundere.
Lý Ý cũng không quen tính năng của xe nên không lái nhanh được. Cách sân bay được một đoạn, Lạc Đường đọc một tên địa chỉ: “Đưa bọn tao ra chỗ này nhé.”
“Hử?” Lý Ý cười: “Sao mày biết tao định đưa mày ra chỗ đấy thế? Nhà tao có cái biệt thự lâu rồi chưa có ai ở ở đấy, lần này cho mày ở nhé.”
Đúng là…
“Không cần.” Lạc Đường chớp mắt mấy cái, cười: “Trùng hợp ghê, nhà tao cũng có.”
Trình Tranh ngồi phía sau im lặng nghe: … Đù, trùng hợp kiểu này thì tao cũng muốn.
_
Lạc Đường đến đây để hoàn thành việc chuẩn bị và kiểm tra khâu cuối với Lý Ý.
Ngày đầu tiên dùng để điều chỉnh lệch múi giờ, sáng sớm hôm sau, Lạc Đường đưa Trình Tranh đến phòng làm việc.
Thật ra thì không có việc gì có độ khó cao cả, toàn những việc vặt linh tinh. Show của L&L sẽ bắt đầu trong một tuần nữa, những trang phục cần mặc lên người người mẫu đều phải kiểm tra lại và thay đổi nếu cần. Tất cả đều phải vượt qua được khâu kiểm tra cuối cùng của hai người.
Ngoài ra, còn có hoạt động kỷ niệm ba năm thành lập của thương hiệu.
Năm khách hàng khách hàng may mắn khi mua sản phảm của hãng, không kể là quần áo hay túi xách trong vòng hai tháng trở lại đây sẽ được đến Paris xem show trình diễn của L&L tại tuần lễ thời trang, hoàn toàn miễn phí, bao trọn gói vé máy bay và chỗ ở, còn có thể được gặp gỡ và nói chuyện với hai vị trưởng phòng thiết kế của L&L.
Hoạt động này không phải là ý tưởng của Lý Ý và Lạc Đường, do fans của bọn họ trên Facebook và Twitter đòi từ tận lúc kỷ niệm một năm thành lập. Bọn họ toàn giả vờ không biết nhưng đến tận năm thứ ba thì không thể không xem xét.
Các fans vô cùng phấn khởi, có hoạt động kỷ niệm như vậy, lượng hàng tiêu thụ cũng tăng vọt.
Cứ như thế liên tục vài ngày, ban ngày làm việc, tối đến dắt theo Trình Tranh, ba người đánh chén một bữa no nê, lại dành thời gian call video cho Tô Diên, tất cả đều tiến triển thuận lợi.
Ba ngày trước buổi bắt đầu show diễn, Lý Ý nói có một fans may mắn đã đến Paris rồi.
“Bây giờ á?” Lạc Đường kinh ngạc: “Bọn mình mua vé máy bay cho các bạn ấy đến sớm thế à? Tao tưởng ngày mai mới đến?”
Lý Ý nhún vai: “Tao có phụ trách cái này đâu? Nhưng mà nghe bảo bạn nữ này sốt ruột lắm, nôn được gặp mày nên tự trả cả tiền vé máy bay lẫn khách sạn đấy, không cần bọn mình tài trợ.”
Lạc Đường hơi ngạc nhiên nhưng chỉ cho là một bạn fan nhiệt tình, không nói gì nữa.
Sau đó Lý Ý lại bổ sung: “À, quên, bạn ấy là người Trung Quốc đấy.”
Lạc Đường sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của cô là không thể để fan trong nước nhìn thấy mình, nếu không thì một phát lộ ngay còn gì.
Nhưng cô nghĩ lại —
Tại sao lại không được?
Cô bước vào showbiz là vì Tô Diên, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành vượt chỉ tiêu, mấy tháng nay cô cũng rất vui. Mục đích đã đạt được, có lẽ về sau cũng sẽ không xuất hiện trước công chúng nữa, nếu chẳng may bị nhận ra thật cũng chẳng sao, còn có thể quảng cáo cho thương hiệu nhà mình.
Trình Tranh biết được suy nghĩ của cô thì cực kỳ vui mừng: “Tao bắt đầu hóng bạn fan người Trung rồi nhá! Mong sao bạn ấy mau mau tung tin về thân phận mày ra ngoài, bọn mình nổi tiếng một phát, tao muốn nhìn thấy ánh mắt ghen tị của mấy thím bà tám trong công ty há há há!”
Ăn tối xong, ba người đi từ nhà hàng đến phòng làm việc.
Xuống xe, Lý Ý nói: “Bạn fan này nhiệt tình lắm, đến hơn nửa tiếng rồi, tao vừa tìm người biết tiếng Trung đến ngồi tiếp chuyện với bạn ấy trong lúc chờ bọn mình.”
Lý Ý nói thêm: “Lúc mà nói chuyện với tao còn hỏi tao là sẽ được gặp mày thật à. Tao thấy bạn ý chỉ để ý mỗi mày thôi á, chẳng quan tâm gì đến tao.”
Lạc Đường còn chưa nói gì, cô nàng u mê Lý Ý đã giơ tay: “Chẳng sao cả! Tôi quan tâm bà là được! Tôi rất là quan tâm bà!”
Ba người cười sặc sụa.
Trên đường đến phòng gặp mặt, Lý Ý phải trả lời một cuộc điện thoại, Trình Tranh kéo tay cô: “Ngày kia bắt đầu show thể nào cũng có Du Tinh Nhan, mày nói xem nếu bạn fan này tiết lộ chuyện mày là stylist của L&L thì chị ta có đến không?”
Lạc Đường: “Nếu là tao thì tao ở nhà cho lành.”
“… Ừ cũng đứng, nhưng mà tao vẫn mong chị ta sẽ đến.” Trình Tranh thở dài: “Không đến thì ả vẫn bị ngược tâm thế thôi, nhưng tao mong giáp mặt hành hạ ả hơn.”
Lý Ý nghe điện thoại xong, nói với hai cô: “Đi.”
Lý Ý đứng ở cửa, đột nhiên quay đầu lại thì thầm: “Cái người tiếp chuyện fan vừa nói cho tao, bạn nữ này là người nổi tiếng… Nhưng mà là newbie chưa hot lắm, có khi hai đứa mày quen ấy nhỉ?”
Nghe vậy, cả Lạc Đường và Trình Tranh đều bất ngờ.
“… Người nổi tiếng á?” Lạc Đường cười cười: “Chắc là cũng quen đấy, vào thì biết thôi.”
Lý Ý gật đầu, đẩy cửa vào.
Chuẩn bị có drama căng cựcnhé =)))))))
Sân bay quốc tế Charles de Gaulle