Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 62


Tôi nhẩm tính đã bao lâu rồi nhỉ? Hiên rời đi cũng đã ba năm, thống nhất các nước, ổn định đời sống nhân dân.

Ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt.

Kiến Hưng sáp nhập vào Đại Minh, đại công cáo thành.

Cỡi ngựa thong thả về Kinh đô, lão hồ ly đã rất lâu rồi không gặp, có chút nhớ nhung cái lườm của lão.

Dòng máu Quân Dạ này, cái gì cũng tốt, tôi rất giống lão hồ ly, giống về suy nghĩ, suy tính, mưu lược và cả tật xấu chung tình...!lão hồ ly, chỉ có duy nhất một hậu, cũng gắn bó cùng mẫu hậu suốt bao nhiêu năm, không hề bị người ngoài ảnh hưởng, tình cảm của lão hồ ly cũng là mơ ước của bao nhiêu người, trong đó có tôi.

Tôi bị lão ảnh hưởng sâu sắc, chỉ là, không có may mắn như vậy.

Hiên, rời đi mất rồi...
“Hoa quân sư, sắp tới về kinh đô, ngài có dự định gì không?”
“Ta chưa nghĩ”

“Hoa quân sư, ngài cũng lớn tuổi rồi nhỉ, ngài mau cưới vợ thôi” tôi cười trêu chọc hắn “Không biết cô nương nhà nào sẽ lọt vào mắt xanh của ngài, Kinh đô rất nhiều mỹ nữ, Hoa quân sư có thể tìm hiểu từ từ”
“Ta đã có người trong lòng”
“Ồ, vậy xin chúc mừng quân sư” tôi cười nhẹ “quân công đầy mình, tài hoa phong nhã lại là mỹ nam, cô nương nào cũng sẽ gật đầu đồng ý thôi”
“Cũng không chắc” Dã Ngọc cười lắc đầu
“Vậy thì vị cô nương đó thật thú vị”
Tôi khó hiểu, ai sẽ từ chối người hoàn hảo như Hoa Dã Ngọc? Vô số cô nương khắp nơi theo đuổi hắn, người hắn thích lại nỡ từ chối sao?
“Đúng vậy, nàng ấy rất thú vị”
Cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt, tôi cũng không để ý.

Hồi Kinh thôi! Nửa tháng rong ruổi trên đường, cuối cùng cũng đến Kinh đô.

Dân chúng rẽ ra một đường tung hoa chào đón tôi trở về, tiếng hò reo vang vọng.
“Con gái đã trở về, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Mẫu hậu hồng phúc kinh thiên”
Lão hồ ly cùng mẫu hậu đứng đợi tôi, tôi xuống ngựa, tiến đến dập đầu hành lễ.

Lão hồ ly gật gật đầu
“Tốt lắm, đứng dậy đi về Cung thôi”
“Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi” mẫu hậu vui vẻ tiến đến đỡ lấy tôi, dịu dàng vươn tay lau mồ hôi cho tôi
“Hoa Dã Ngọc tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu”
“Hoa quân sư có công rất lớn, cùng về cung đi” lão hồ ly cười lớn “Hôm nay mở tiệc thật lớn, mừng công chúa thắng lợi trở về!”
Người dân hò reo, đông vui náo nhiệt.

Hoàng cung mở tiệc, ca hát suốt ba ngày đêm.

Sau đó tôi lại về với cuộc sống thường ngày, giúp lão hồ ly phê duyệt tấu chương, dần dần tiếp quản triều đình.

Lão hồ ly muốn lui rồi.


Dạo này còn kết hợp với mẫu hậu ẩn ý muốn kén rể.

Tôi lảng tránh cật lực, song không chịu được nữa, tôi ý kiến thẳng luôn
“Lão hồ ly, con đã bảo con sẽ tự quyết”
“Con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào Đại minh ta mới có tiểu vương tử? Con muốn Quân Dạ hoàng tộc tuyệt tự tuyệt tôn phải không?”
“Không phải, lão hồ ly, con sai rồi, ngài đừng nghĩ như vậy, nhưng mà con phải tìm kiếm được người phù hợp với bản thân đồng thời đủ tư cách để viết tên vào ngọc tự chứ? Đúng không?”
“Tìm, tìm, con vẫn cứ tìm! Ta thấy Doãn Hy cũng được đó, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn”
“Không, không, hắn không chịu gò bó đâu, hơn nữa, tình cảm của con và hắn đều chỉ là bạn bè”
“Vậy thì Hoa Dã Ngọc, hợp tình hợp lý, thân phận cũng phù hợp”
“Xin ngài đó lão gia gia, Hoa quân sư đã có người trong lòng, lão đừng xúi con một gậy đánh uyên ương được không? Như vậy là vô đạo đức đó!”
“Ta không biết, không biết” lão hồ ly phất tay áo giận dỗi
“Con xin nghỉ 3 ngày, 3 ngày sau con về, lão hồ ly, cáo lui” tôi vuốt mồ hôi trên trán, nhanh chóng chạy mất
“Con đó, đứa trẻ này!!”
Tôi nghe thấy âm thanh giận dữ này thì càng chạy nhanh hơn, nửa đường gặp Dã Ngọc đứng nhìn mây trời, tôi vội vã chào hỏi xã giao một câu rồi vội về cung của mình, gom đồ chạy mất.

Sợ lão hồ ly đổi ý, tôi gấp gáp chạy thẳng một đường về Chấn Đông thành.

Hy nhìn thấy tôi gấp gáp chạy đến còn hốt hoảng tưởng có chuyện gì, nghe tôi nói xong thì cười nắc nẻ
“Ngươi có trái tim đi một chút được không?”
“Ngươi thật xui xẻo, đáng đời hahaha”

“Tên không có tình thương này, ngươi nằm trong tầm ngắm của lão hồ ly rồi”
“Ta một chút cũng không lo lắng” Hy uống ngụm trà, lúc này mới thong thả nói tiếp “ngươi không để ý sao? Bao nhiêu năm qua tính cách của ta như thế nào, Hoàng đế đều nắm trong tay, cho nên ta chỉ là bước đệm thôi, lão hoàn toàn không cho ta vào tầm ngắm”
“Vậy lão hồ ly muốn chọn ai?”
“Ngốc bức, tất nhiên là Hoa Dã Ngọc rồi”
“Không được!” tôi phản đối “Hoa Dã Ngọc có người trong lòng rồi”
“Ngươi đúng là ngốc nghếch”
“Tên xấu xa này” tôi đánh một cái rõ đau vào cánh tay Hy “Ngươi có thể nói tử tế một chút được không?”
“Đúng thật là” Hy lắc đầu nhìn tôi tỏ vẻ thương hại “Ngươi đeo sợi chỉ đỏ đó rồi còn ngốc nghếch như vậy, đúng là bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền”
Tôi giật mình, nhìn sợi chỉ đỏ trên tay, tôi đã đeo nó rất lâu, rất lâu rồi, không biết sợi chỉ này làm từ thứ gì mà bền chắc như vậy, nhưng tôi không để ý lắm, sợi dây ‘giao ước’ giữa tôi và Dã Ngọc, tôi chỉ sợ nó đứt ra
“Nói rõ chút”
“Dây tơ hồng, từ lúc ngươi chấp nhận đeo nó, ngươi đã gật đầu đồng ý rồi”
Tôi ngẩn người, từ lúc sinh ra, có rất nhiều thứ tôi đã quên, rất nhiều kiến thức tôi đã quên, chỉ có không gian kì lạ ở thành Chấn Đông mới khiến tôi nhớ được đôi chút.

Dây tơ hồng, buộc định một đời....

Bình Luận (0)
Comment