Cuộc sống hiện tại của tôi từ khi Jonghyun một lần nữa bước vào thật sự rất tốt.
Thói quen, sở thích, tính cách của tôi Jonghyun đều biết rất rõ.
Thật sự đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự ấm áp này, giống như cảm giác ấm áp của người thân trong nhà dành cho nhau vậy, bình lặng, nhẹ nhàng.
Sáng sớm sẽ cùng tôi đến công ty làm việc, trưa hẹn nhau đi ăn cơm, tan làm cùng nhau, tối cùng đi chạy bộ.
“Anh vẫn luôn lo sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy tất cả sẽ tan biến”
“Em không đi đâu cả, vậy nên Jonghyun của chúng ta đừng lo lắng gì nữa nhé!” tôi nắm chặt bàn tay anh, đưa lên chạm môi vào mu bàn tay to lớn ấy
“Anh không muốn lừa dối fans, muốn quen em một cách công khai”
“Không được đâu, chú Han đã nói rồi, bởi vì công việc chưa thực sự ổn định nên không thể nào tuyên bố được, em không muốn là người phá hủy sự nghiệp của anh” tôi lắc đầu “chuyện này để sau này hãng nói được không?”
“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì anh sẽ không nhắc đến nữa”
Tôi nhìn xa xa phía dòng sông, gió thổi vào hai bên bờ mặc dù vẫn còn mang chút hơi lạnh nhưng lại tạo ra cảm giác man mát dễ chịu.
“Jonghyun này, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Em nhớ sao? Hôm đó anh tập luyện ở công ty rất muộn, ngày ấy cả công ty chỉ có duy nhất anh là thực tập sinh nam, có chút cô đơn, còn em đột nhiên chạy vào phòng tập khác ngồi khóc, dọa anh sợ chết khiếp”
“Em đâu biết anh còn ở đó đâu” tôi nghiêng đầu dựa vào vai anh, cười nhẹ “Nếu biết anh còn đang ở công ty, em nhất định sẽ không vào đó ngồi khóc”
“Em biết cảm giác 0h đêm không gian im ắng tự dưng nghe thấy tiếng khóc của con gái nó đáng sợ như thế nào không? Trái tim anh lúc đó muốn rơi ra ngoài luôn rồi”
“Nhưng anh vẫn đến và an ủi em còn gì”
“Mặc dù không biết lúc đó em khóc vì lý do gì, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn em khóc như vậy được”
“Aizz, em lúc đó chắc hẳn rất xấu, béo như thế này, còn ăn mặc lôi thôi nữa”
“Không đâu, Jimin lúc đó rất dễ thương”
“Vậy em bây giờ không dễ thương sao?”
“Jimin dễ thương nhất! Lúc nào cũng đáng yêu xinh đẹp!”
“Nhìn anh xem, thật dẻo mỏ” tôi đẩy Jonghyun một cái rồi quay mặt đi tủm tỉm cười
“Em cười lên rất xinh đẹp đó, thế nên hãy cười nhiều lên một chút”
“Làm cách nào để cười nhiều bây giờ?”
“Ở cạnh anh, anh sẽ làm em vui vẻ cả ngày”
Tôi bật cười, đưa tay nhéo má Jonghyun
“Tin được không đây? Ai đó nói chuyện ngọt quá, hình như em bị xiêu lòng rồi”
“Vậy xin em hãy ở cạnh anh thật lâu, được chứ? Bỏ qua mọi buồn phiền rắc rối trên thế gian này, anh sẽ bảo vệ em”
Không ổn rồi, tôi muốn khóc quá, cảm động quá phải làm sao đây? Tôi mà khóc Jonghyun sẽ rất lo lắng, không được, không được khóc!! Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, để gió từ sông thổi khô nước đang muốn trào ra nơi khóe mắt.
Tôi nhìn Jonghyun thật sâu, nắm bàn tay đang run rẩy của anh, tôi cảm nhận được sự lo lắng, tâm trạng bất an của Jonghyun, anh ấy hình như chưa từng có cảm giác an toàn...
“Em sẽ.
Vì vậy, Jonghyun à, anh đừng lo lắng gì nữa nhé! Cũng đừng chỉ mãi bảo vệ em, anh cũng rất quan trọng với em đó! Chúng ta bảo vệ lẫn nhau có được không? Em cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ bảo vệ cho anh”
...!......!......!......!......
[Tôi đang cỡi trên một con ngựa to lớn, phía trước có một đám người áo đen đang đuổi giết một người, phía sau tôi có một người khác, tôi không nhìn rõ mặt, có vẻ như phe tôi.
Người phía sau hỏi tôi có nên cứu hay không, tôi thản nhiên nói cứu.
Người chạy trốn phía trước chạy đến trước mặt tôi rồi ngã gục, cái này cũng trùng hợp quá đi! Tôi xuống ngựa, nhìn lướt qua người đang nằm dưới nền cỏ đó, cả người loang lổ vết máu, máu tươi chảy ra đè lên những vệt máu đông, tôi lắc đầu, giao cho người phía sau sơ cứu rồi rút kiếm ra đánh giết những tên áo đen kia.
Tôi học kiếm từ khi nào nhỉ? Nhưng...khoan đã? Tôi đang làm gì thế này? Tôi giết người sao? Giết người là phạm pháp, làm sao bây giờ? Tôi không điều khiển được cơ thể của mình, những mũi kiếm như một thói quen xuất ra nhanh gọn, từng kẻ một ngã gục xuống dưới chiếc kiếm tôi đang cầm trên tay.
Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã giết người mất rồi, tôi phải đi tự thú hay đợi cảnh sát tới bắt đây? Tôi không điều khiển được cơ thể của mình, không kiểm soát được chân tay hay từng câu nói, ngay cả hành động thản nhiên bỏ khăn tay ra để lau vết máu sót lại trên kiếm tôi cũng không ngăn nổi.
Tôi quay lại, bước về phía hai người phía sau
“Có bị thương không?” người phe tôi hỏi tôi
“Không sao” tôi xua xua tay “Sắp vào thành rồi, đem hắn cho đại phu”
“Được, ngươi cũng cần thay quần áo”
“Đi thôi”
Trước khi người phe tôi ôm người đang ngất đó lên, tôi đưa tay lau bớt máu trên má của hắn, có vẻ vết thương rất nặng, máu dính vào bàn tay tôi nhớp nháp, trái tim của tôi đang đập bình thường bỗng dưng khựng lại.
Jonghyun?]
3h sáng.
Tôi mở mắt nhìn trần nhà, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Khó chịu quá! Tôi ngồi dậy, đi vào trong bếp rót một cốc nước uống vài ngụm ổn định lại tinh thần.
Bàn tay phải nắm thật chặt từ từ mở ra.
Sạch sẽ.
Cảm giác nhớp nháp, mùi tanh nồng của máu vô cùng rõ ràng, nhưng tất cả chỉ là mơ.
Tôi gục đầu xuống bàn, thật may tất cả chỉ là mơ.
Khuôn mặt đầy máu của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, Jonghyun ổn chứ? Bật sáng màn hình điện thoại, hơn 3h rồi, tôi đắn đo một lúc, cuối cùng không thắng nổi cảm giác lo lắng trong lòng mà ấn nút gọi cho Jonghyun.
Âm thanh điện thoại kết nối vang lên những tiếng tút tút thật dài, tôi thở dài một hơi, có lẽ anh đang ngủ rồi...
“Jimin à? Sao thế?”
“Anh đang ngủ sao?”
“Uhm, em gọi tầm này vì mơ thấy ác mộng sao?”
“Có lẽ, em không nhớ mình đã mơ thấy gì nữa, chỉ là lúc tỉnh dậy đột nhiên rất nhớ anh”
Tôi nghe thấy tiếng anh cười trầm thấp qua âm thanh của điện thoại, không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói của anh, ngay lập tức mọi khó chịu, muộn phiền trong lòng đều trôi đi mất
“Quý cô Han Jimin, em hãy nhớ anh nhiều một chút, nhưng lúc đi ngủ thì hãy nhớ anh bình thường thôi nhé! Khiến em thức giấc vì nhớ anh khiến anh rất vui nhưng cũng sẽ lo lắng lắm đó! Em đã mơ thấy gì sao? Có thể kể cho anh không? Biết đâu kể ra rồi mọi chuyện xấu xí sẽ biến thành câu chuyện tốt lành?”
“Em không biết” tôi đứng dậy, đi về phía giường, nằm xuống “đội nhiên tỉnh dậy rồi nhớ anh mà thôi, nghe thấy giọng anh tất cả mọi thứ khó chịu vừa nãy đều tan biến mất rồi”
“Oh, hóa ra giọng nói của anh còn có cả công dụng thần kỳ như vậy, để Jimin của chúng ta có thể thoải mái hơn, anh sẽ cố gắng nói chuyện nhiều hơn được chứ?”
“Được” tôi cười nhẹ “Em xin lỗi vì đã gọi cho anh tầm này, khiến anh tỉnh giấc thật áy náy quá”
“Em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào em muốn, anh đều sẽ nghe máy”
“Umm em biết rồi, vậy giờ em tắt máy nhé! Anh ngủ ngon, love you”
“Em cũng ngủ ngon nhé, love you”
Tôi tắt điện thoại, vươn tay tắt luôn điện trong phòng, căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ.
Trong đầu lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh cuối giấc mơ vừa nãy, tôi giơ bàn tay ra nhìn thật kỹ, hoàn toàn sạch sẽ.
Mặc dù một phần nào đó trong bộ não nhắc nhở tôi rằng đây mới là lần đầu tiên gặp nhau của tôi và Jonghyun, nhưng có sao chứ? Tôi chỉ cần biết hiện tại là được rồi, trong quá khứ, trong nơi có vẻ như là kiếp trước đó từng xảy ra chuyện gì cũng đâu có liên quan đến hiện tại đâu? Nếu cứ ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, tôi sẽ quên mất vô số điều tốt đẹp đang diễn ra ở hai chữ ‘hiện tại’ này.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, dù trước đây tôi là ai, Jonghyun là ai đi nữa, hiện tại, chúng tôi chỉ là chúng tôi mà thôi..