Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 92

Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, không biết ban đầu mình đứng ở đâu, chạy theo linh cảm, chạy qua rất nhiều người, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.

Không có hình bóng quen thuộc.

Nỗi tuyệt vọng bám riết lấy tâm trí.

Không có ai.

Anh ở đâu? Hiên à? Hyun à? Xin lỗi vì không nhận ra anh sớm hơn.

Tôi ngồi sụp xuống bên bồn hoa, ôm lấy đầu gối, òa khóc nức nở, ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn, tôi không quan tâm.

Vốn dĩ không phải người thích bày ra cảm xúc lên trên mặt, không phải người yếu đuối hay lương thiện, tôi trước mặt anh, đối diện với anh lập tức biến thành một con người khác.

Tôi không thích bản thân yếu đuối, lại rất muốn gặp anh.

“Đừng khóc”

Giọng nói trầm ấm ngọt ngào vang lên bên tai, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trước mặt, càng khóc dữ dội hơn trước.

Người trước mặt nửa ngồi nửa quỳ, lúng túng đưa tay ra gạt nước mắt của tôi, hai bàn tay ôm lấy má, giữ đầu tôi, mặt đối mặt.

“Đừng khóc nữa, Anh đào nhỏ”

“Em không khóc” tôi gạt nước mắt “nhưng thấy anh nước mắt cứ tuôn ra, em không kìm lại được”

Người trước mắt tôi, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Tôi nhào người về phía trước, ôm lấy Hyun, gục mặt xuống bờ vai rộng lớn.

Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu sợ hãi cứ thế trào ra, tôi vừa đánh vào ngực anh vừa gào khóc

“Anh bỏ lại một mình em, đáng ghét, anh tự ý bỏ lại một mình em! Em không cần gì cả, tại sao anh lại lựa chọn bỏ lại em trên đời? Anh biết lúc em nhìn thấy anh nằm ở đó, em sợ hãi như thế nào không? Anh có biết em ở cùng anh trong chuyến xe quay về đó, em cảm thấy thế nào không? Người mới bên cạnh em hôm trước lại nằm lạnh lẽo một góc, anh nói em phải làm thế nào? Anh đi rồi, phủi thay dứt khoát đi luôn rồi, trên thế gian chỉ có một mình em, em phải làm sao hả??”

“Anh xin lỗi...”

“Em không cần anh xin lỗi, anh nói tình huống bắt buộc, còn em thì sao? Em nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh, từng giây từng phút đều nhớ anh.”

Nỗi nhớ trải qua hàng ngàn năm, thế giới vẫn luôn thay đổi, đi qua vô số nơi, trải qua vô số chuyện thời gian khiến quá khứ vùi vào quên lãng, nhưng vẫn không thể xóa đi hình bóng của anh.

Tôi gục đầu vào vai Hyun, khóc nức nở.

Từng chuyện, từng chuyện một hiện lên trong đầu.

Cánh rừng tuyết rơi dày đặc, mùi tanh của máu quyện vào mùi hương quen thuộc, âm thanh kiếm xuyên qua da thịt, tiếng chém giết ngay cạnh, Hiên ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn lên má rồi đổ gục xuống vai tôi.

Cứ thế rời đi như vậy, không một lời từ biệt, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mấy ngàn năm trôi qua.

“Anh đã ngồi cạnh em trong suốt chuyến xe trở về đó, bên cạnh em mỗi khi em say, đi cùng em qua những con đường.

Anh đã nhìn em nhiều hơn cả lúc anh còn sống, chỉ khác là không có cách nào dỗ em ngưng khóc được.

Anh đã hứa, bảo vệ em”

Hai mắt tôi sưng húp lên vì khóc nhiều, chân ngồi lâu tê mỏi không đứng lên được.

Hyun cõng tôi đi bên bờ sông, gió thổi qua dịu mát, bờ vai to lớn này, trong mơ tôi cũng không dám dựa vào, luôn lo sợ dựa vào rồi, tất cả hình ảnh đều tan thành bọt nước, ảo ảnh vỡ vụn.

Câu nói của Kẻ nắm giữ số phận văng vẳng bên tai, 5 ngày, tôi chỉ có 5 ngày mà thôi.

Từng giây phút trôi qua đối với tôi đều đáng quý.

Áp mặt vào bờ vai rộng lớn, anh cõng tôi chầm chậm đi, yên bình đến lạ.

“Sợi chỉ đỏ, à không, sợi tơ hồng đó em không cố ý đeo lên tay đâu” tôi lí nhí nói

“Anh biết”

“Em luôn nghĩ rằng vì thế nên anh mới rời đi nhanh như vậy, lúc em nhờ người câu thông với anh, anh đã rời đi rồi”

“Ngốc, anh không giận vì chuyện đó đâu, chuyện trôi qua rất lâu rồi, lúc đó anh chỉ nghĩ rằng, bên người kia em sẽ hạnh phúc hơn, sẽ dần quên đi anh, nghĩ như vậy nên anh mới quyết định rời đi”

“Anh đi rồi em hạnh phúc như thế nào được chứ?”

Trong không gian này, chúng tôi là những người khác ở thế giới thực tại, mượn anh một chút, đem anh quay về bên tôi vài ngày thôi.

Đến khi tôi biến mất, tôi sẽ trả anh lại về với cuộc sống thường ngày.

Dù chỉ là cuộc gặp chớp nhoáng thôi với tôi cũng đủ rồi.

Hyun cõng tôi về tòa nhà đang ở, tôi níu lại muốn anh cùng lên.

Hyun bây giờ là Hiên, không phải Minhyun hay idol MH, không có công ty, không có giới giải trí, không có bạn cùng nhóm, không có ký túc xá, không có nơi ở, xuất hiện trong không gian này với thân phận hoàn toàn mới, còn tôi phải lấp liếm thân phận của anh.

Hiên đưa tôi lên phòng, nằm chung một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác an toàn như vậy.

“Sau khi em hoàn thành xong sứ mạng, em đã bắt đầu đi tìm anh, khi em đuổi đến nơi, anh trở thành một ông cụ gần đất xa trời rồi, không bắt kịp vệt sáng cuối cùng.

Em lại đến lưới trời đi tìm tiếp”

“Anh sống cô độc từ lúc sinh ra đến khi chết đi, không biết vì chờ đợi cái gì, hóa ra là vì chờ em đến” Hyun cười, cốc nhẹ đầu tôi

“Lưới trời nhiều mắt xích cực luôn” tôi quơ tay miêu tả cho anh hiểu “em tìm từ khu này sang khu khác, mấy lần bị Thần quản lý lưới trời đuổi đánh, nhưng em là ai chứ! Trốn xong lần sau em đến tìm tiếp, anh nhớ được bao nhiêu kiếp vậy?”

“Không nhớ rõ ràng lắm, chỉ ấn tượng một vài kiếp, kỳ lạ thật đấy, rõ ràng sau mỗi kiếp đều quên mất trước kia mình là ai, vậy mà hiện tại anh có thể nhớ lại được”

“Em đi tìm anh lâu như vậy, cảm ơn anh, vì đã xuất hiện, em không còn gì hối tiếc nữa rồi”

“Ah, anh nhớ gần đây khi chuyển sang kiếp này, có người để lại cho anh một món quà, dù không rõ ràng đó là gì nhưng anh cảm thấy món quà đó rất trân quý.

Vậy mà người đó không nói là ai, anh lại không từ chối được”

“Hồng phúc sao?”

“Đúng vậy, món quà như là ép buộc anh phải nhận, cảm thấy ngại ngùng vô cùng”

“Nếu không để lại tên thì có lẽ người đó không muốn anh biết thôi, hoặc là Hyun đã làm những việc tốt vô cùng trên thế gian nên được trao tặng hồng phúc” tôi mỉm cười trả lời, khẽ dụi dụi vào ngực anh “buồn ngủ quá”

“Vậy đi ngủ thôi” Hyun xoa đầu tôi, với tay tắt điện

Thật may vì Địa phủ thực hiện đúng lời hứa, trao cho đúng người.

Tôi không để anh biết, để anh có thể yên tâm sống một đời may mắn bình an đi! Dù không muốn ngủ, không muốn thời gian trôi qua vô ích trong giấc ngủ, lại không ngăn cản được mí mắt díu chặt vào nhau, hơi thở đều đều, bình yên thật đấy, đã rất lâu tôi không có cảm giác yên bình, an tâm như vậy.

Tôi mơ.

Trong căn nhà tranh, tôi đứng một góc nhìn trên giường có một ông lão râu tóc bạc trắng, nhắm nghiền hai mắt, người xung quanh đi lại xôn xao.

Có người lại gần tôi hỏi là họ hàng của ông lão này à? Ông lão sống rất cô độc, chết trong cô độc, không ai bên cạnh, rất đáng thương.

Tôi không trả lời, yên lặng đi lo hậu sự cho ông lão.

Nói ra có ai hiểu cơ chứ? Bởi vì tôi dành quá nhiều thời gian hoàn thành nhiệm vụ, đuổi theo sau cũng rất muộn rồi, vừa nắm được manh mối đuổi tới, người tôi yêu thương đã lìa trần, ngay cả một chút ánh sáng cuối cũng bắt không kịp.

Kiếp thứ hai của anh, tự tay tôi chôn cất cho anh, lần thứ hai.

Sau khi xong chuyện, tôi quay trở về nơi cai quản lưới trời, bắt đầu chặng đường tìm kiếm tiếp theo.

Giống như sa vào sa mạc rộng lớn, điên cuồng kiếm tìm một hạt cát nhỏ bé, thậm chí không đủ manh mối để tìm.

Thế giới này quá nhiều người, quá nhiều mắt xích, quá nhiều liên kết với nhau, tôi lại không thể đi xuống Địa phủ vì bản thân thuộc danh sách cấm xuống của nơi đó, chỉ có thể dùng phương pháp thủ công loại trừ từng trường hợp trong mắt xích lưới trời.

Lần thứ hai đuổi theo, đến nơi thì mất dấu.

Trước đây không thấy rõ, giờ nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra anh vẫn luôn ở cạnh tôi.

Đáng tiếc, tôi không nhận ra, anh không nhớ, bỏ lỡ nhau như vậy.

Cho dù mối liên hệ giữa chúng tôi ngày càng nhạt nhòa, trải qua thêm nhiều kiếp khác, anh vẫn luôn ở một góc nào đó, ngay gần tôi.

Từng lướt qua nhau, từng trò chuyện, từng thấy thật thân quen, nhưng kết thúc chính là bỏ lỡ.

Cuối cùng tôi đi đến quyết định đi hỏi Thần Thái Dương, đi đến Địa phủ, vượt qua biển lửa, đánh đổi lấy hy vọng sẽ gặp lại anh một lần nữa.

Thật may vì anh vẫn ở đó, vẫn chờ đợi tôi chạy về phía anh.

Cho dù cuộc gặp gỡ này chỉ trong chớp nhoáng, tôi đã cảm thấy hạnh phúc đủ rồi.

Chờ đợi ngàn năm, tìm kiếm ngàn năm, chỉ khi thật sự muốn gặp lại nhau, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa.

Thật may, đã gặp anh.

“Anh đào nhỏ, Cezy.”.
Bình Luận (0)
Comment