Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn

Chương 15

Đề cương học kỳ 2 cuối cùng cũng được phát ra, lại tới mùa tốn giấy A4 rồi. Đứa nào đứa nấy cũng hì hục soạn. Qua học kỳ 2 này, giáo viên trên trường tự nhiên lại có thêm cải cách mới: soạn đề cương và học thuộc sau một tuần phát ra, sau đó giáo viên sẽ gọi bất kỳ học sinh nào trong danh sách lớp. Học sinh trong khối không khỏi than phiền về việc này, thầm hận người đã đề ra ý kiến đó. Riêng tôi thấy cũng chả có gì, đường nào cũng phải học để thi học kỳ, chi bằng học trước cho khỏe. Và đương nhiên, cứ tới giờ sửa đề cương thì lớp lại chuyển bàn từ nhóm về tổ như cũ, nhưng mà, tôi ỷ quyền làm tổ trưởng nên tất cả các tiết học tôi đều lên ngồi cùng cô bạn thân của mình _ Mai Vũ Xuân My, đồng thời cũng kéo thằng bạn thân còn lại xuống chung _ Đoàn Ngọc Quý, cậu ta ngồi trên chúng tôi một bàn, thỉnh thoảng để tránh giáo viên nghi ngờ, cậu ta sẽ kéo thêm một đứa học lực khá hoặc trung bình ngồi chung, bao gồm rất nhiều người: Tấn, Huy, Phát, Phúc.... vân vân và mây mây... Ngồi chung với học sinh giỏi công nhận là rất có lợi, nếu bài nào không biết có thể trao đổi ý kiến với nhau, nhưng đồng thời hại cũng có, chính là, bài nào tôi không biết làm mà hai đứa kia biết làm, tụi nó chắc chắn sẽ tặng cho tôi vài cú cốc đầu...

Sáng hôm nay tôi đến rất sớm, xuống 7/1 mượn đề cương của Diệu Linh, sau đó lên lớp xem lại đề cương của mình. Tiết 1 và tiết 2, tôi còn nhởn nhơ cười giỡn với mấy đứa. Sau tiết 2 giải lao 15 phút, tôi lên bàn giáo viên ngồi " nhảm " với mấy đứa con gái trong lớp, tách hai đứa bạn thân cho tụi nó ở dưới nói chuyện. Thoạt đầu, tôi thấy đám con trai lớp 7/6 qua lớp tôi, trong đó có Trung ( quan hệ có chút mờ ám với My). Tụi nó ngồi ngay bàn tôi để chọc My. Khoảng một lúc sau thì Tấn xuống tham gia nói chuyện cùng đám đó, còn tự tiện lấy chai nước của tôi ra để uống. Tôi ngồi ở trên quan sát thấy hết nhưng nghĩ qua loa chắc cũng chả sao, lúc sau vào lớp xử cậu ta cũng chả muộn. Nhưng mà, cùng lúc Tấn vừa đặt chai nước lên bàn tôi, còn chưa đậy nắp, Vy với Phương như tên lửa từ cửa sau của lớp chạy như điên vào, không cẩn thận nhảy lên bàn tôi, cư nhiên hất đổ chai nước. Nước trong chai tràn ra ướt hết bàn của tôi, nhưng không quan trọng, cái bàn thì còn có thể lau, nhưng mà... đống đề cương lúc nãy tôi để trên bàn thì trong giây lát, ướt nhẹp như đống rác. Tôi đang ngồi chơi, không thấy sự việc đó, chỉ nghe giọng My lanh lảnh:

- Thùy ơi! Mấy đứa làm ướt đề cương bạn nè.

Lúc đó tôi mới giật mình, chạy thẳng xuống cái chỗ đang náo loạn kia. Đề cương của tôi....

Lúc này tôi còn chả suy nghĩ được gì, lập tức hét vào mặt đám con trai:

- Tụi bây dọn hết cho tao.

Sau đó tôi đi lên thẳng bàn giáo viên lấy khăn lau bảng rồi xuống vứt vào mặt thằng Trung:

- Dọn hết, điếc à? Lau hết cho tao! Nhanh đi!

Mấy bọn con trai 7/6 thấy mắt tôi đỏ ngầu, miệng thì như loa phát thanh liên tục hét, tụi nó liền giải tán về lớp, bỏ mặt thằng Trung ở lại lau bàn. My không ngớt xin lỗi tôi. Tôi cười gằn:

- Xin lỗi cái mẹ gì.

Sau khi Trung về, Tấn lại lấy khăn lau đống đề cương đang ướt nhẹp trên bàn kia, tôi nhìn mà ngứa cả mắt.

- Xin lỗi nhen Thùy, xin lỗi nhen....

Vy, Phương, Tấn đồng loạt đứng trước mặt tôi liên tục nhảm. Tôi tức đến nghẹn cả họng, không thể nói được gì. Công sức hai tuần của tôi, đống đề cương mà mỗi tối tôi đều phải thức tới 11h mới có thể hoàn thành, mấy câu xin lỗi của mấy người cứu được gì nữa.

- Im hết đi! - tôi quát lên

Không gian xung quanh trùng xuống, mọi người đổ dồn hết ánh mắt về phía tôi. Đến tôi còn cảm thây sợ bản thân mình, chả kiềm chế được nổi nữa. Xung quanh, tất thảy các hành động đều dừng lại, ngoại trừ việc Tấn đang lau đống đề cương trên bàn. Mắt tôi vô thức đưa xuống hành động đó, lập tức tay tôi huơ lên, hất mạnh tay Tấn ra, khăn lau bảng rớt xuống nền lớp. Tôi giật phăn đống đề cương khỏi tay Tấn, sau đó vứt thẳng vào sọt rác kế bên. Tôi cũng chả biết tại sao tôi lại làm thế, nước mắt tự nhiên trào ra. Đúng lúc này, một giọng nói vang bên tai tôi, giọng nói rất quen thuộc:

- Biến về chỗ hết đi, ở đây phiền phức quá rồi đấy!

Là giọng của tôi... Không thể nào...

Đám Vy, Phương cùng mấy đứa đang tụ tập xem trò vui lập tức giải tán. Tấn nhìn tôi:

- Có sao không thế?

- Có, thế mà không sao à? - tôi giương mắt nhìn chằm chằm cậu ta như muốn ăn thịt

Mùi sát khí bắt đầu lan tỏa xung quanh.

- Xin lỗi mà.

- Biến về! - Tôi quát lớn.

...

Sau đó, 3 tiết còn lại, tôi chuyển xuống bàn dưới cùng ngồi úp mặt khóc. My cứ ở trên nói đi nói lại câu xin lỗi. Quý ái ngại nhìn tôi chả biết nói gì, chỉ vỗ vai rồi về chỗ ngồi học. Trong suốt thời gian từ đó cho tới buổi thi học kỳ, mỗi lần tôi thấy Tấn là nhìn cậu ta đằng đằng sát khí. Về sau, đương nhiên tôi phải thức khuya, quyết tâm làm lại đề cương, đương nhiên lại phải thức khuya. Cứ như thế khoảng một tuần, sức khỏe giảm sút trầm trọng, tôi bị sốt, mặt lúc nào cũng nhệch nhạt như đưa đám. Thay vì thời gian tôi thường thức tới 1h hoặc 2h sáng, đến trường khi có những tiết không cần thiết, đương nhiên là dùng thời gian đó bồi bổ bản thân một tí.Tôi sẽ nhờ Quý ngồi trước chắn cho giáo viên khỏi thấy tôi. Còn khi giáo viên để ý, My sẽ gọi tôi dậy. Lúc này, bạn bè vẫn là tốt nhất...

Kỳ thi học kỳ 2 nhanh chóng bước tới, tôi tạm thời dừng kế hoạch viết tiểu thuyết trên mạng, nhờ một người bạn tôi quen trên mạng khi viết tiểu thuyết đăng ký cho mình một acc Facebook riêng ( dù là mẹ tôi đã cấm từ trước rằng không cho sử dụng mạng xã hội), mục đích là để thảo luận bài trong những ngày nghỉ ôn thi...

Đề học kỳ 2 lần này hầu như là kiên thức cơ bản, tôi vượt qua một cách thuận lợi. Tới ngày tổng kết lớp, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi với trung bình môn là 8,2, và đương nhiên vẫn giữ cho bản thân được hạng 3. Lượng học sinh giỏi trong lớp vẫn như cũ, gồm 5 người: My, Phương, tôi, Quý và Hiếu...

Ngày tổng kết trường đến, ngồi chơi, nhận thưởng rồi về, hi vọng năm sau 7/5 vẫn là 7/5, một năm đáng nhớ khép lại. Đoàn kết có, ham chơi có, hay chống đối giáo viên có, thể loại giỏi hay khá có, giận hờn có, vui vẻ có, vất vả có, và 7/5 có, mãi mãi vẫn tồn tại 7/5. Lớp 8 có thể chúng tôi sẽ tách lớp, nhưng, 7/5 vẫn mãi nằm trong ký ức, nằm trong trí óc, vẫn mãi tồn tại và mãi được ghi nhớ trong thân tâm này...

7/5, tạm biệt...

Mùa hè... tới đây...
Bình Luận (0)
Comment