Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn

Chương 22

Sáng hôm nay lớp chúng tôi có tiết Thể Dục. Tôi đến sớm hơn mọi khi, ngồi một mình bên góc ghế đá xem sơ qua sổ đầu bài. Haizz! Lại hai tiết Khá rồi, tiếp tục nhiệm vụ cất giữ sổ đầu bài một cách cẩn thận, không để giáo viên chủ nhiệm " chộp " được.

- Thùy! - Hà từ đâu chui ra đứng sát rạt bên cạnh người tôi

- Mẹ ơi! - Tôi hét lên rồi trừng mắt nhìn Hà - đùa tao à? Suốt ngày như ma thế hả?

- Hờ Hờ... - Hà gãi đầu rồi ngồi cạnh tôi - hôm qua tiết Địa mày chép xong bài chưa?

- Ờ... - bộ não tôi bắt đầu hoạt động, tìm kiếm quá khứ nào, à đúng rồi - tao nghe nói mấy đứa bên 8/3 bị cô Dung dò gần hết lớp mà không có đứa nào chép bài hết nên cho điểm trừ á.

- Tao hỏi mày chép chưa?

- Chưa chép nhưng mà có mượn vở Nam Phương rồi - tôi ngửa mặt than - chiều nay dò bài nữa chớ.

- Ừ, bây giờ không biết làm sao đây? - Hà thở dài - chiều mày lên sớm chép lên bảng cho mấy đứa đi, hầu như cả lớp chưa chép á.

- Aizz! Để tính sau...

Đến chừng vào lớp, à một tiếng nào, Nguyễn Khoa Hoàng Anh, nữ phụ kia rồi, nữ chính chắc lại sốt nên không đi học. Tôi nhìn Hoàng Anh một lát rồi đi về phía Thư ngồi nhập hội. Thư hỏi tôi:

- Địa hôm qua chép chưa Thùy?

Lại câu này...

- Ờm... chưa chép mà có mượn vở rồi.

- Cả lớp mình chả đứa nào chép hết kìa - Yến ngồi bên cạnh lên tiếng - chiều mày lên sớm chép cho mấy đứa đi.

- Đúng á đúng á - cả lũ xung quanh ùa theo

- Ơ? Hay nhề? - Tôi nhảy dựng lên - cái gì mà tao chép? Bài tao còn chưa học đây, tụi bây ngon thì nói con lớp trưởng chép đi, liên quan gì tới tao?

- Chắc gì nó đi học.

- Mày nghĩ mấy đứa thèm nói nó à?

- Mày làm lớp phó học tập thì phải mấy vụ này chớ.

...blabla....

- Biết rồi biết rồi~~~ - Giọng tôi ão não

Đến lúc vào lớp tôi phải thay con lớp trưởng vắng mặt kia tập hợp và điều khiển lớp hết hai tiết. Con lớp trưởng đó cũng thật quá đáng, giấy xin phép cũng méo thèm viết, nếu không phải tôi sợ trừ điểm tập thể lớp thì tôi đã báo với giáo viên Thể Dục là vắng không phép rồi, lớp trưởng chả ra thể thống gì. Giữa tiết lúc tôi đang nói chuyện với mấy đứa thì Hoàng Anh qua tìm tôi, lúc đầu còn nở nụ cười cho hòa hợp, sau đó kéo tôi ra khỏi đám đông, đứng một góc cười cười nói nói như trước kia chưa hề xảy ra chuyện gì:

- Thùy! Mày chép bài Địa chưa?

- Chưa chép - tôi lười nhác trả lời, mắt hướng xa về phía sân trường, thể hiện rõ tâm trạng vừa mơ hồ vừa chán nản - có gì à?

- Chiều mày lên chép cho mấy đứa nha, với lại tao cũng muốn chép nữa, do tại hôm qua nghỉ học, sợ cô dò bài lắm.

-... - Tôi suy nghĩ khá lâu rồi mới ậm ờ - Ừ!

- Con Linh sốt nên không đi học được - Hoàng Anh bối rối gãi đầu

Được! Tôi biết là mấy người bị sốt mà!

- Những chuyện không liên quan thì đừng nói - Tôi nói rồi bước vài ba bước, sau đó ngập ngừng dừng lại - còn gì nữa sao?

- Ừ thì... - Hoàng Anh bước tới cạnh tôi - mày phải biết là tus đó con Linh đăng, tao vì bạn thân con Linh nên binh nó thôi chứ tao cũng chả biết đúng sai đâu nha...

- Cảm ơn vì lời biện hộ - nụ cười giả tạo nở trên khóe môi tôi - bạn thân mày không muốn nghe chuyện này đâu. Mà còn nữa, chả cần biết mày đang giở trò hai lưng hay là đúng thật nhận ra đúng những gì hay ho,... mà thôi, không có gì đâu, vào lớp rồi, về chỗ đi để tao tập hợp cho lớp khởi động.

Buổi chiều, lúc tôi lên thì chả có bóng ma nào trong lớp hết. Tôi lặng lẽ chép bài Địa lên bảng, sau đó về chỗ ngồi đọc tiểu thuyết đến hết tiết 3. Hôm nay Linh cũng không đi học. Tôi tiện tay viết giùm Linh giấy phép, giả chữ ký của mẹ Linh rồi đặt lên bàn giáo viên. Tôi chỉ có thể giúp cậu tới đó thôi....

Đến tiết cuối là tiết Công Nghệ, tôi không nghe giảng, ngồi nói chuyện với mấy đứa xung quanh. À mà còn chưa nói với mọi người, bạn cùng bàn hiện tại của tôi là Nguyễn Kim Chung _ Thanh niên nguy hiểm của lớp -.- theo cảm nhận của tôi. Bàn tôi với bàn dưới ngồi nói chuyện với nhau:

- Cái chuyện con Linh bây giờ chả sợ gì rồi, đứa nào cũng đứng phe tụi mình hết. Con Hoàng Anh thử nói xấu gì nữa là coi chừng. - Thư mở đầu

- Ừm - Tôi gật đâu, tay xoa nhẹ cây bút bi đang đặt trên bàn - quan trọng là cô Tuyến thôi.

- Mày lo gì? - Lạc nhíu mày - cô Tuyến khỏi lo, để tụi tao giải thích cho, nếu không được thì mày lên nói vài câu, thử coi cô tin ai?

- Đúng á - Chung gật đầu đồng tình - con Linh hơn ai đâu mà

- Nản - Tôi úp mặt xuống bàn than thở - chán quá.

- Ngày nào mày cũng chán zãy? - Lạc trừng mắt nhìn tôi

- Chán Thùy luôn - Thư dở khóc dở cười

- Mày thử than chán quá nữa coi - Chung giương mắt nhìn tôi thách thức

Tôi nhếch môi đắc ý, viết lên sách Chung một dòng chữ nhỏ, rất ngay ngắn: Chán qá -_-

Chung huơ tay lên định cốc đầu tôi, tôi liền cãi lại

- Ấy ấy... - Tôi che đầu phòng thủ - tao viết chớ tao có than đâu.

...

Đến buổi học kèm, tôi lên sớm ngồi im lặng đọc tiểu thuyết. Cô Tuyến nhìn thấy tôi, im lặng một hồi rồi cũng không nói gì. Tôi thở dài mở chủ đề:

- Chắc con Linh đưa cô đọc cmt rồi?

- Sao em biết?

- Nó công khai tus trên Facebook lat máy em luôn mà - tôi nhoẻn miệng cười - mà chắc cô cũng nghe mấy đứa nhóm kia nói rồi.

- Chớ sao? Chuyện gì mà bạn bè cãi lộn? - Cô Tuyến sốt sắng nhìn tôi, mong mỏi lời giải thích

- Em vốn chưa hề coi nó là bạn - Tôi tiếp tục đọc tiểu thuyết, đương nhiên vẫn không quên cái miệng cần phải luyên thuyên để giải đáp thắc mắc của cô - đầu tiên là bài kiểm tra điểm 10 của nó, xong rồi mấy đứa nói nó, nó nói xéo lại em. Em cơ bản là chưa đụng chạm gì tới con ông cháu cha nhà nó luôn. Kết quả là nó mới bình luận một cái là em nổi tiếng như thiệt luôn.... blabla....

Cô Tuyến gật đầu đồng tình với tôi, mặc dù tôi biết rõ, trong mắt cô vẫn còn có chút ý không tin tưởng tôi cho lắm. Cô thở dài:

- Thôi! Bây giờ mấy cái mạng xã hội đó toàn dùng toàn làm gì đâu không? Em lo học hành đi, chuyện đó đừng quan tâm nữa, cô gặp nó thì cô khuyên nó rồi nói chuyện với nó.

- Khỏi khuyên cũng được - tôi lí nhí - đừng làm phiền giấc ngủ với bữa ăn của em là được rồi.

Quả nhiên vài ngày sau, khi Linh đi học, Linh lại đến nói chuyện với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng ngoan ngoãn nói chuyện theo, tốt thôi! Muốn thế nào tôi chiều thế đó. Đám bạn xung quanh nhìn quan hệ giữa chúng tôi đột nhiên thay đổi như chong chóng mà có cảm giác kinh hồn. Thư gọi tôi lại hỏi:

- Rốt cuộc là lại có chuyện gì rồi?

- Thùy cũng chả biết - tôi cười nhạt - Thùy vô tội, tự nhiên đùng một cái, con Linh chạy qua mượn vở sách rồi nói chuyện như thiệt, thế thì... - Tôi nhún vai rồi khoanh tay ngồi xuống ghế - thuận theo ý trời thôi, đời là bể khổ mà...
Bình Luận (0)
Comment