Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn

Chương 26

Sắp tới đợt thi học kỳ một, đề cương giáo viên phát ra cho chúng tôi ngày càng nhiều, áp lực cũng càng lớn. Nghe vài thầy cô có nhắc nhở qua cho chúng tôi, lớp 8 là năm khó nhất trong cấp 2, nếu lớp 8 nắm vững kiến thức thì lên lớp 9 có thể thong thả vừa học vừa nhai kẹo vẫn còn giỏi chán. Quý nhờ tôi làm giúp đề cương các môn xã hội, tôi đương nhiên là đồng ý. Vào thời gian này, những học sinh được chú ý nhiều nhất vẫn là top hs giỏi trong lớp, đặc biệt là cán bộ lớp, sẽ " bị " các bạn có học lực khá trở xuống " cưỡng ép" giúp đỡ bằng cách: câu đề cương này mình không biết làm, có thể giảng giúp mình không; phận là lớp trưởng lớp phó không thể khoanh tay đứng nhìn được, bạn phải góp phần làm cho thành tích lớp tiến bộ lên chứ; Soạn xong đề cương chưa, cho mình mượn đi, chưa soạn xong á, ban cán sự lớp kiểu đó à;... Tóm lại là rất nhiều lý lẽ, và những con người tốt bụng vắt óc suy nghĩ ra những lý lẽ đó 90% đều là những học sinh cắm net 24/24, thế mà còn dám nghênh mặt lợi dụng quyền hạn là học sinh bình thường hoặc yếu kém để bắt nạt ban cán sự lớp. Đương nhiên là không thể làm ngơ được, nhưng chúng tôi cũng phải có thời gian học tập dành cho bản thân. Thế mà thầy cô giáo lúc nào cũng phát biểu một câu vô cùng thần thánh:

- Những bạn học giỏi phải biết giúp đỡ những bạn yếu hơn mình, cùng nhau vượt qua khó khăn để có kết quả tốt đẹp.

-,-! Tôi nghe câu ấy mà lập tức ước mình là chó là mèo để có thể dựng ngược lông lên mà gào thẳng vào mặt thầy cô:

- Chứ chúng em cũng có thoải mái sung sướng gì đâu, cô nghĩ đề cương của tụi em là dùng đũa thần của bà tiên trong " Cô bé Lọ Lem " để biến ra à?

Tôi vẫn nhớ như in cái bữa học toán lúc giữa kỳ, cô Lâm dạy bộ môn Toán giảng phương thức so sánh gì đó tôi không hiểu, ngồi ngơ gần như cả tiết trong khi Lạc với Thư liên tiếp chèn những lý thuyết dễ hiểu vào đầu óc tôi. Đột nhiên, cô Lâm bước xuống chỗ chúng tôi một cách vô cùng khoan thai, nhìn vào vở học của Chung_ bạn cùng bàn của tôi:

- Chung! Em đừng có ngồi chơi không vậy? Bài nào em không biết thì có thể hỏi lớp phó học tập. Cô Oanh sắp chỗ tốt thế cho em là đã cố gắng cứu em rồi. Đúng không Thùy?

Cô quay sang nhìn tôi. Tôi bặm môi cố nặn ra nụ cười chuyên nghiệp và giả ngơ nhất của đứa học trò 13 tuổi rưỡi, chăm chú nhìn cô:

- Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức khôi phục tinh thần bạn ấy!

Lạc với Thư ở sau liên tục ho khan. Tôi thì đang khóc thầm trong bụng. Cô à! Tha cho em!!!

Đề cương của tôi đương nhiên cũng rất được trọng dụng, gần như " quảng bá " cả khối. Trên đầu tờ đề cương của tôi đều kí hiệu "PTT" ( Phạm Thanh Thùy).Mặc cho đề cương của tôi chuyền đi chân trời góc bể nào tôi cũng chả quan tâm. Lúc đâu tôi suy nghĩ vô cùng đơn giản, những ai quen thì tôi sẽ cho mượn, còn nếu không quen thì thôi, bởi vì có một số chữ tôi còn viết tắt nên nếu không hiểu thì tụi nó sẽ tìm tôi hỏi. Cho đến khi có một bạn nữ lạ mặt tôi cũng chả biết tên, đột nhiên chạy qua lớp tôi hỏi:

- Bên lớp này có ai tên PTT không?

Tôi lúc này còn đang ngồi trên bàn giáo viên uống nước rồi nghịch phấn với mấy đứa con gái, nghe câu này lập tức phun hết nước ra, chạy lại hỏi bạn nữ đó:

- Có gì không? Tên tớ.

- À, kí hiệu " >< " là sao vậy? - Tờ đề cương soạn Lịch Sử lập tức được chìa ra trước mặt tôi.

- Ờm... Mâu thuẫn. - Tôi gãi đầu rồi trả lời

- Ừ, cảm ơn.

Không đợi bạn nữ đó chạy đi, tôi lập tức kéo bạn ấy lại:

- Bạn ở lớp nào ấy nhỉ?

- À! Nguyên ở lớp 8/3.

- Tớ nhớ đâu có quen bạn - Tôi còn đang ngơ ngác

Bạn nữ ấy nở một nụ cười hòa đồng.

- Nguyễn Mai Nguyên! Nguyên mượn đề cương của thằng Quý đi photo.

- Quý? - tôi không chắc, hỏi lại lần nữa, khối này có mấy Quý vậy?

- Đoàn Ngọc Quý, bồ Thùy đó.

-...

O.o

Tôi cố kìm nén cảm xúc lại, may là lần này miệng tôi không đang ngậm nước. Tôi phẩy tay ý kêu Nguyên có thể về lớp rồi an phận vào lại 8/6...

Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi chú tâm ôn bài kỹ càng rồi lên làm bài thi, vô cùng thoải mái. Có vài đứa cùng bàn đương nhiên là không an phận làm phiền tôi. Mặc kệ! Bản thân còn chưa xong, mới gì phải lo cho người khác, thích ghét tùy chúng bây! Đến gần cuối giờ tôi làm xong sẽ đặt bài ở giữa để tụi nó chép, hết giờ thì vui vẻ ra về. Tâm trạng như thế lặp đi lặp lại nguyên một tuần, không có gì khác biệt.

Đến khi có kết quả, không có gì đáng lo ngại, tôi vẫn giữ được cho mình cái giấy khen học sinh giỏi với trung bình là 8.6, vẫn đứng thứ 3 trong lớp, thứ hạng này mới đúng là đáng lo ngại, ám tôi suốt 3 năm liền, đúng là âm hồn không tan. Lớp tôi có 9 đứa học sinh giỏi, bằng với lượng học sinh giỏi bên lớp 8/2, không tệ, xếp hạng như sau: Đức, Nhi, tôi, Huyền, Phương, Hoàng Anh, Ni, Linh và Vinh. Tôi vui vẻ ra về với tâm trạng vô cùng tốt. Diệu Linh được học giỏi với tổng 8.6 bằng tôi. My cũng vậy với tổng là 8.7. Riêng có Quý làm tôi hơi bất ngờ, học sinh tiên tiến với tổng 8.2 hay 8.3 gì đó tôi không rõ, nghe nói là rớt Lịch Sử. Không đùa đâu, Lịch Sử tôi thì 10đ, cũng cùng chung một tập đề cương, cậu ta làm bài chỉ được 3đ, nghe nói là học câu 3 trúng câu 4 với câu 5, thảm quá -,- Tôi còn lo cậu ta rớt Ngữ Văn, cuối cùng lại như thế, thầm chúc cậu ta kỳ 2 cố gắng thôi...
Bình Luận (0)
Comment