Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!

Chương 26

Maria xông vào sở cảnh sát. Tim cô đập dồn dập khi cô xử lý các mẩu thông tin mà Sky cung cấp cho cô. Ông Redfoot cà Jose đang ở trong tù. Vì sao Sky lại tống giam họ chứ? Tất cả những gì anh bảo cô là anh nghĩ anh có thể bảo bên lính biệt kích thả họ ra, nhưng hiện tại họ đang bị giam. Anh không cho cô biết lý do họ bị tống vào ngục, chỉ nói rằng cô nên ở yên nhà chứ không phải lao đến sở cảnh sát như một con gà mái mẹ.

Chà, chúc may mắn với điều đó. Dính tới gia đình cô thì cô sẽ là gà mái mẹ. Và đây là gia đình cô. Ngày bà Estella chết, Maria đã tình nguyện bước vào vai trò này và chưa bao giờ hối hận. Và sau cuộc nói chuyện với Jose ở bệnh viện, Maria nhận ra rằng cô thất bại ở một số mặt. Rắc rối của riêng cô với Jose đã bịt mắt cô trước những chuyện đang xảy ra, nhưng giờ cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Chúa ban phước lành cho bất kỳ kẻ nào dám chặn đường cô.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô. Sau khi bỏ lại ánh sáng rực rỡ bên ngoài, phòng tiếp dân có vẻ tối om. Khi mắt Maria đã thích nghi, cô thấy mọi người ở khắp nơi tụ tập lại, một việc khá kỳ lạ đối với ngày chủ nhật. Cô nhận ra hai người lính liên bang, thỉnh thoảng trợ giúp Sky, nhưng ba người đàn ông khác đang đứng đó nhìn cô chằm chằm, hai người trông như vừa đánh nhau, hoàn toàn xa lạ. Điều ấy cũng chẳng quan trọng, người cô muốn thấy không có đây. Anh chắc đang ở trong văn phòng.

Khi cô bắt đầu bước đi, một trong ba người lạ mặt đứng chắn trước mặt cô. “Tôi có thể giúp gì cô”

“Có. Tránh đường cho tôi. Tôi tới đây để gặp Sky”

Anh ta hẳn thấy được quyết tâm của cô, bởi vì anh ta lùi lại. Maria đi học hành lang và đẩy cửa văn phòng Sky ra. Anh trai nuôi của cô đang đứng tranh cãi với một người lạ ở giữa văn phòng. Thêm một người lạ mắt bầm dập. Mặt Sky có vẻ hơi sưng.

Cô chống một tay bên hông : “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”

Sky cau có. “Phillip, đây là em gái nuôi của tôi, Maria. Maria” anh ra dấu về phía người đàn ông, “chào Phillip đi. Cậu ấy ở đội biệt kích Texas”

“Vậy anh ta là người muốn nhốt cha và Jose trong tù?”

“Là tôi đấy”, Phillip đáp lại.

“Họ đã làm gì?”

Khi Maria bước lại gần, cau mày, anh ta lùi lại: “Họ đã khơi mào một vụ đánh nhau ở quán ăn.”

Cô hếch cằm lên. “Cha Redfoot không khơi mào cái gì hết.”

“Mặt tôi nói khác đấy”, anh ta nói.

“Ông ấy không cố ý đánh anh”, Sky xen vào. “Ông ấy nhằm vào Ramon.”

“Ramon?” Maria hỏi. “Ramon Cloud?”

Sky gật đầu.

“Sao ông lại tấn công Ramon?”

“Phức tạp lắm”, Sky trả lời.

“Vậy hãy nói đơn giản thôi! Em thề với chúa, em sẽ không đi mà…”

“Cha Redfoot đang hẹn hò với mẹ Ramon”, Sky bật ra.

Maria đảo mắt. “ Không phải đâu.”

“Ông đã thừa nhận rồi” Sky nói.

“Anh hiểu lầm rồi. Em muốn gặp ông”. Cô quay ngoắt người để đi lên nhà tù trên gác, nhưng Sky túm lấy cô.

“Anh không thể để em lên đó”

Cô giật ra. “Nhìn đây.”

Sky chắn giữa cô và cánh cửa. “Nó khóa rồi.”

“Vậy mở khóa đi.”

Sky xoa tay lên mặt. “Em không muốn vào đó đâu.”

Tim Maria vỡ tung. “Ôi, Chúa ơi, ông bị thương à? Tệ lắm không?” Mắt cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh Sky. “Tôi thề với chúa, nếu anh làm ông bị thương.. Ông đã gần bảy mươi tuổi rồi!”

“Không”, Sky nói. “Không phải… Ông ấy không phải là người duy nhất ở đó. Về nhà đi đã.”

“Jose bị thương à?”

“Không ai bị thương hết!” Sky quát lên. Rồi vai anh rũ xuống và có vẻ như anh đã đầu hàng. “Ôi, điên thật, Matt cũng ở đó”

“Matt Goodson? Matt của em ấy à?”

“Ừ, Matt của em đấy.”

Tâm trí Maria quay cuồng. “Sao anh ấy lại dính vào chuyện Ramon với cha Redfoot?”

“Không phải. Rắc rối của cậu ta là với Jose.”

Điều đó không khớp lắm. “Jose và Matt đánh nhau à? Vì sao?”

“Anh không biết. Nhưng tốt nhất là em về.”

Maria nhìn thẳng vào mắt anh trai. “Anh hãy mở cánh cửa đó ra đi, Sky Gomez, và để em đi tới cùng chuyện này, không thì em thề trước Chúa và mọi linh hồn mà cha Redfoot hằng tin là em sẽ dùng mọi giây trong đời em để tìm cách biến cả cuộc đời còn lại của anh thành địa ngục”

“Tôi sẽ để cô ấy vào đó,” Phillip gợi ý. Sky quay lại và trừng mắt, nhưng anh ta nói, “Này, họ bị khóa trong tù. Chuyện gì sẽ xảy ra được chứ?”

Sky lắc đầu, xoay người, và đi huỳnh huỵch lên cầu thang. Maria theo sau.

“Những gì cô ăn còn chả đủ để nuôi sống một chim.”

Shala ngước lên nhìn Lucas. Hai người họ đang ngồi ở bàn ăn nhà anh. “Tôi xin lỗi. Không phải do thức ăn đâu. Chỉ là.. cảm giác tội lỗi và bánh mì kẹp thịt gà không hợp nhau lắm.”

“Tôi có được hỏi cô cảm thấy tội lỗi về cái gì không?”

“Mọi thứ. Ông Redfoot bị tấn công. Jessie bị bắn. Và giờ là vụ đánh nhau...”

“Ối chà. Tôi đoán tôi có thể hiểu – có lẽ thôi – vì sao cô lại trách mình vì hai vụ đầu tiên, nhưng tôi không thấy có gì tương quan giữa cô và chuyện xảy ra ở hàng ăn hết. Sao phụ nữ lại có nhu cầu nhận tội về phần mình nhỉ?”

Shala lựa một miếng khoai tây trên đĩa, chia đôi nó ra, và đút cho một trong hai chú chó của Sky. Chúng ngồi hai bên người cô. Lucas nói đúng là chúng, chúng đã trở thành bạn đồng hành trung thành của cô.

“Có lẽ vụ đánh nhau không phải lỗi của tôi, nhưng... một người đàn ông ở hàng ăn bảo tôi rằng kể từ lúc tôi vào thị trấn thì những chuyện điên rồ liên tục xảy ra. Cô cau mày. “Rồi anh ra hỏi xem tôi có cần bản đồ để tìm đường ra đi không.”

Lucas cau mày. “Cô đáng ra nên kể cho tôi lúc chúng ta đang ở đó. Gã nào vậy?”

“Tôi không biết. Anh ta mặc áo màu xanh dương. Nhưng anh ta không đe dọa tôi hay làm gì khác”. Cô nhặt lên một mẩu khoai khác lên và nhét nó vào miệng mình. Liếc nhìn Lucas cô nói, “Sky trông rất giận dữ khi anh ấy thấy tôi ở quầy bar đó.”

Bạn của Sky nhấp trà. “Ừ, tôi chưa từng thấy mặt đó của cậu ta. Nhưng đừng lo. Cậu ta biết tôi dụ cô làm việc đó mà.”

Shala cười toe toét. “Tôi phải thừa nhận là chưa bao giờ thấy một vụ đánh nhau nào kết thúc nhanh lẹ như thế. Sao anh biết nó sẽ có tác dụng.”

“Đó là một mánh tôi học được ở cuộc chiến vùng vịnh. Tôi biết cách nói câu đó bằng năm thứ tiếng khác nhau. Lần nào cũng có tác dụng – ngoại lệ một lần, và tôi không biết đó lại là quán rượu đồng tính nam”. Anh cười lớn. “Sống và học hỏi mà.”

“Anh là một người đàn ông rất thú vị, Lucas ạ,” Shala nói. Khi anh không đáp lại, sau một lát cô hỏi, “ Anh nói chuyện được với Sky chưa? Tôi nghĩ anh ấy đã bị đấm khá mạnh”

Lucas cười khẽ. “Sky không ngã gục chỉ vì một đòn như thế đâu. Cậu ấy rắn như đinh ấy.”

Shala nhớ lại bức ảnh anh đăng trên báo, mười tuổi và đứng trước ngôi nhà bốc cháy. Có gì đó bảo cô rằng Sky không tê liệt trước đau đớn như mọi người nghĩ. Cô thò tay xuống để nựng Sundace, nó vừa rúc mũi vào chân cô.

“Cô có phiền nếu tôi mượn máy tính xách tay của Sky không?” Lucas hỏi. “Tôi định chuyển mấy bức ảnh của cô cho mọi người kiểm tra.”

“Không sao đâu.”

Anh băng qua được nửa phòng thì lũ chó lại nhảy chồm lên và sủa dữ dội. Lucas quay phắt người và đứng sững lại.

“Gì thế?” Shala hỏi, nhìn chăm chú. Lucas và hai chú chó dường như đang sẵn sàng hành động.

Bạn của Sky ép một ngón tay lên môi và nghiêng đầu sang một bên. Một giây trôi qua rồi Shala cũng nghe thấy tiếng động đó. Cô nói, “Làm ơn hãy nói với tôi rằng đó chỉ là tiếng xe ô tô nổ máy thôi đi.”

Lũ chó lại sủa ầm ĩ, Lucas không trả lời. Thay vào đó, anh đi tới tủ, bấm vào một ổ khóa bàn phím, rút ra một khẩu súng trường khổng lồ trông như một món đồ mà Rambo mang theo. Khi anh ngước lên nhìn cô, người đàn ông vui tính mà cô vẫn ở cùng đã biến mất. Trông anh vững vàng như đá và nghiêm túc chết người.

“Vào ngồi trong phòng vệ sinh ở hành lang một lát đi. Ngay.”

Trước khi anh dịch sang bên và để Maria qua, Sky hét vọng qua cửa. “Mọi người hãy chỉnh đốn cho đứng đắn đi – có một cô gái sắp vào!”

Maria bước qua. Đây không phải lần đầu tiên cô đến đây. Mùa hè năm ngoái, câu lạc bộ phụ nữ đã trang trí tầng trên cùng của nhà tù và tổ chức một bữa tối ở nhà tù bảy mươi lăm tuổi này để gây quỹ giúp các lớp nghệ thuật. Bữa Tối Sau Chấn Song đã mang về hơn năm trăm đô la. Dù vậy, lần này không phải là một buổi từ thiện nữa. Những người đàn ông cô yêu đang bị giam.

Cô thấy Jose và ông Redfoot đang đứng trong một phòng giam. Đối diện là Matt và Ramon. Ramon đang bị máu mũi dính ra khắp áo. Matt duỗi người trên một cái võng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một bên mắt của anh trông sưng húp.

Maria quay lại nhìn Jose và ông Redfoot, không chắc vết thâm tím trên mặt họ có phải mới có hay không.

“Em không nên đến đây”, Jose nói. “Khỉ thật, Sky. Bắt cô ấy đi đi.”

Võng kêu kẽo kẹt trong phòng giam bên kia. Matt ngồi dậy và nhìn Maria bằng bên mắt lành lặn.

“Chuyện quái gì đã xảy ra thế?” Cô hỏi tất cả mọi người.

Có người bắt đầu gọi Sky xuống dưới. Anh cứng rắn nhìn cả hai phòng giam và nói, “Tôi sẽ quay lại ngay. Cư xử cẩn thận đấy.”

“Ai đó làm ơn giải thích chuyện gì vừa xảy ra đi,” Maria kiên quyết. Bước chân Sky gõ xuống các bậc thang cũ bằng đá.

“Ông già em đấy,” Ramon nói, “với mẹ tôi.”

Maria nhìn ông Redfoot, không tin được. “Bảo anh ấy là anh ấy đã lầm đi. Cha không hẹn hò với bà Veronica.”

“À, ông ta không hẹn hò với mẹ tôi. Ông ấy chỉ ngủ với bà thôi!” Giọng anh ta vang vọng khắp các bước tường đá cũ.

“Đừng có nói về mẹ anh như thế,” Ông Redfoot ra lệnh.

“Thật sao, ông già? Tôi không thể nói thế, nhưng ông được phép làm thế à?”

“Hãy tôn trọng bà ấy, đồ khỉ.” Ông Redfoot nói. Giọng ông làm Maria xem xét lại lời khẳng định lúc trước của mình.

“Tôn trọng bà à?” Ramon rống lên. “Đó là việc ông làm ở bệnh viện đó hả - tôn trọng bà ấy?”

“Ngừng lại!” Maria hét lên. Cô cảm thấy Matt đang nhìn cô và cô muốn hét lên bảo Sky mang chìa khóa mở cửa để cô có thể kiểm tra anh. Mắt anh hẳn đang đau dữ dội lắm. Nhưng anh có chào đón sự quan tâm của cô không? Ở bệnh viện dường như anh đã quyết tâm tin vào điều tồi tệ nhất.

“Chúng ta chẳng làm gì trên chiếc giường bệnh đó hết.” Ông Redfoot gầm lên.

“Tôi không biết mình nhìn thấy gì chứ.” Ramon đấm tay vào chấn song. “Tôi không thể tin và ông có gan đứng đó và nói rằng ông không ngủ với bà.”

“Ta không nói là ta không ngủ với bà ấy,” ông Redfoot đáp lại.

“Vậy là ông thừa nhận chuyện đó?”

“Phải.” Ông Redfoot đứng thẳng. “Ta thừa nhận.”

“Thật ư?” Maria hỏi, sững sờ.

“Ông là đồ khốn vênh váo,” Ramon gầm ghè. “Ông sẽ phải đối xử tử tế với bà ấy. Tôi sẽ tới hội đồng bộ lạc. Ông đáng ra phải là một bô lão đáng kính đấy.”

“Ngồi xuống và đừng nói gì nữa cha ạ,” Jose nói. “Và Maria, đi về nhà đi.”

“Em không nhận lệnh của anh!” Maria phản bác.

Matt bật cười. “Nói đúng đấy.”

Jose rướn người về phía chấn song. “Đừng có mà khơi mào.”

Maria nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông. “Vì chúa, sao hai anh lại đánh nhau?”

“Sao cậu không nói sự thật với nó?” Ông Redfoot lên tiếng, chuyển hướng câu hỏi sang Matt. “Hãy nói cho con bé biết những gì cậu đang giấu nó.”

Maria nhìn từ Matt sang ông Redfoot. “Anh ấy đang giấu gì?”

“Rằng hắn ta đang lừa em”, Jose quát lên. “Thằng khốn...”

“Vớ vẩn,” Matt nói. “Sao anh không kể cho cô ấy rằng cô nàng bồi bàn chết mê chết mệt anh sáng nay?”

Maria liếc nhìn từ phòng giam này sang phòng giam kia, bối rối. Rồi cô nghe tiếng bước chân vang lên phía sau. Quay lại, cô thấy một anh lính liên bang.

“Sky ra ngoài có việc khẩn rồi”, anh ta bảo Maria trước khi nhìn hai phòng giam có người. “Nhưng ai trong mấy người là Matt?”

“Tôi đây.” Matt nói.

‘Vợ anh vừa gọi điện và nói rằng luật sư của anh đang trên đường đến”

Maria túm lấy tay anh ta, choáng váng. “Vợ anh ấy ư?”

Anh ta trông lo lắng. “Ừ, cô ta nói thế.”

“Đồ khốn nạn nhà anh!” Jose hét lên.

Mọi người cùng đồng thời cất tiếng. Ông Redfoot đang nói gì đó không thể hiểu được, Ramon la hét gì đó về mẹ anh ta, và Matt liên tục gọi đi gọi lại tên Maria. Dường như tất cả đều vang vọng, nảy qua nảy lại giữa các viên đá của tòa nhà cũ. Che tay lên tai, Maria quay phắt người lại và bỏ đi.

Sky bước vào nhà Lucas, tay cầm súng. Bạn anh ngồi đối diện cửa trên ghế tựa, một khẩu súng trường bên người.

“Có gì không?” Sky hỏi, nhìn quanh tìm Shala. Cô đang ở bàn ăn, chuẩn bị một ván Scrabble. Mắt họ chạm nhau và nhìn thật lâu, và anh kìm lại thôi thúc muốn túm lấy cô rồi hôn cô. Anh không thể hiện tình cảm nơi có người. Nụ hôn tạm biệt sáng nay của anh là một hành động tự phát mà cho đến giờ vẫn khiến anh tự vấn lí trí sáng suốt của mình. Khỉ thật, những ngày vừa qua loạn quá.

“Không có gì,” Lucas đáp lại. “Tôi đã bảo cậu không cần đến mà. Tôi nghe thấy hai tiếng súng. Chắc có người vừa bắn một con rắn chuông”.

“Gần không? Nó đến từ hướng nào?”

“Phỏng đoán là tầm một dặm, có lẽ là xa hơn một chút. Có gió thổi mà. Nghe như thể nó đến từ phía Đông Bắc.”

Sky gật đầu, mắt anh lại nhìn Shala.

Lucas thêm vào, “Có người đã dọa cô ấy ở hàng ăn.”

“Gì cơ?” Sky nhìn Shala. “Ai? Sao em không bảo anh?” Anh đi tới bên cô.

“Nó không hẳn là một lời đe dọa,” Cô trả lời. “Anh ta mặc áo màu xanh dương, sơ mi, và em nhớ có logo của hãng nào đó”

“Và em nghĩ anh có đủ việc phải lo rồi”. Cô vươn tay lên và chạm vào cằm anh. “Nó có nhức không?”

“Anh ổn.” Anh chạm vào tay cô và nắm lấy nó, rồi ngoái lại nhìn Lucas. “Tôi đã cho Pete kiểm tra khu vực này rồi. Tôi chắc chắn Phillip muốn nói chuyện với Shala, nhưng phải để mọi người ở sở dịu xuống đã”.

Lucas gật đầu. “Gọi điện rồi tôi sẽ đưa cô ấy đến.”

Sky nhìn Shala chăm chú, một lần nữa kìm lại thôi thúc muốn hôn cô. Anh thả tay cô ra, “Anh sẽ gặp lại em sau,” cuối cùng anh nói.

“Gặp sau,” cô nói và Sky bước đi trước khi bùng nổ và làm một việc như là hôn cô lần nữa trước mặt Lucas.

Sau khi rời đi, anh xử lý công việc của mình . Dường như có đến cả chồng việc phải để tâm. Nhưng điều ấy cũng chẳng ngăn anh nghĩ là Shala.

Vẫn không thể liên lạc với Charlie Rainmaker, Sky phát lệnh BOLO với chiếc xe của anh ta, bảo các nhân viên hành pháp khác tìm kiếm anh ta. Anh cũng hỏi dò xung quanh và biết rằng người duy nhất mặc áo màu xanh dương có logo ở hàng ăn ngày hôm nay là Donny Chavez, hàng xóm của Charlie. Sky biết Donny, anh thực sự không nghĩ anh ta có xu hướng phạm tội, nhưng anh vẫn qua nhà anh ta và nói chuyện nghiêm túc với anh ta. Donny đã thừa nhận đã bảo Shala biến về nhà. Tuy vậy, mấy ngày vừa rồi anh ta đi chơi ở ngoài thị trấn với vợ và các con nên anh ta không thể là kẻ bám đuôi Shala. Sau khi anh bảo anh ta hãy lo cho cái thân mình trước, Sky bỏ đi.

Tiếp theo, nghe kể chuyện kinh khủng ở nhà tù và tiện đang ở gần nhà, anh ghé qua để xem tình hình Maria. Cô đang khóc. Cô khăng khăng không muốn nói chuyện, nhưng khi Sky ôm tạm biệt cô, cô sụp đổ và kể mọi chuyện cho anh – về việc Matt đã kết hôn. Tất cả những gì Sky có thể làm là ôm cô. Anh không có lời an ủi nào để nói về những mối tình xấu xí hết.

Sau đó anh đến thăm Jessie ở bệnh viện. Như dự đoán, Sal ở cạnh cô.

“ Bảo anh ấy về nhà ngủ đi,” Jessie ra lệnh.

Sky còn không thèm thử làm điều ấy. Cắn gãy kim cương còn dễ hơn lôi Sal rời khỏi cô ấy. Hai người họ làm Sky nhớ đến ông Redfoot và bà Estella – điều này lại làm Sky băn khoăn về ông Redfoot và bà Veronica Cloud. Mười năm đã trôi qua từ ngày bà Estella ra đi, nên Sky cũng không thấy khó chịu với mong muốn có người bầu bạn của cha nuôi anh, nhưng mối quan hệ ấy có nghiêm túc không? Ông Redfoot đáng được hạnh phúc , nên anh đoán là dẫu có thế nào đi nữa anh mình cũng sẽ ủng hộ ông.

Không may là, Jessie không thể nói cho Sky biết gì thêm ngoài việc người đàn ông đã bắn cô cao to và đeo mặt nạ trượt tuyết. Và Pete, tay lính được giao việc cũng không khám phá ra được gì về phát súng nổ gần nhà Lucas. Có lẽ là do người nào đó bắn rắn thật. Chấm hết. Đó là tất cả những gì Sky tìm được.

Anh quay về trụ sở, và phải gần bảy giờ anh mới có thể sẵn sàng ngừng làm việc. Phillip đã để mọi người về nhà mà không có án phạt. Cậu ta cũng đã lên lại lịch nói chuyện với Shala. Ngay trước khi đi, cậu ta bảo Sky rằng cậu ta đã gửi ảnh người đàn ông bị tình nghi lái chiếc xe con đến trụ sở của cậu ta, đồng thời cũng báo trước rằng tìm ra một cái tên gắn với khuôn mặt đó có lẽ phải mất vài tuần.

Khởi động xe, Sky suy nghĩ về Shala. Anh muốn chút thời gian ở riêng với cô, và anh suýt thì gọi điện và bảo Lucas nghỉ đêm trên thuyền cậu ta – bạn anh thường ngủ ở đó vài tối mỗi tuần, nên bảo cậu ta làm việc đó cũng không phải là đòi hỏi gì lớn lắm. Nhưng dù có ý nghĩ ở một mình với Shala và làm cô khỏa thân vô cùng kích thích anh, cảm giác tim đập dồn dập mà Sky cảm thấy mỗi lần anh đến gần cô lại rất khó hiểu. Chắc lại là do câu chuyện tâm hồn đồng điệu nhảm nhí.

Di động của anh reo lên khi anh ra khỏi bãi đỗ xe. Rút nó ra, anh nhìn số điện thoại. Lại là bà Martha trên đường dây khẩn.
Bình Luận (0)
Comment