“Nè, có bao giờ cậu cảm thấy, một nam một nữ cùng sinh tồn trên hòn đảo hoang sẽ rất lãng mạn không !?”
Những cuộc đối thoại của hai người luôn bắt đầu bất chợt với vô số câu
hỏi vu vơ của Linh, và thường thì anh chàng này sẽ kết thúc nó trong một câu sau đó:
“Thứ nhất, hòn đảo này không hề hoang. Thứ hai, việc của chúng ta không phải là sinh tồn, mà là tìm cách đưa cậu ra khỏi đây.”
Tường vung vẩy thử cánh tay băng bó như xác ướp kia lãnh đạm đáp lại,
sau khi cảm thấy ổn định rồi mới dứt khoát tháo xuống mấy thứ cố định
lằng nhằng trên tay kia. Dù sao cũng không có bông băng thuốc đỏ, chỉ
cần xương được cố định lành lại, vết thương ngoài ra phục hồi đều do vấn đề thể chất, đối với hắn, lành lại chỉ là chuyện từ chiều đến tối.
“Nhiều lúc tôi tự hỏi, cậu có phải là đàn ông thật không vậy !?” Linh
chống cằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, lười biếng vung vẩy hai chân
nhẹ nhàng, bên cạnh là nước suối chảy róc rách. Đây là con suối thứ hai
họ thấy được trên đường đi, nước vẫn trong veo mà tinh khiết như vậy,
chảy qua bề mặt toàn những viên sỏi nhỏ sáng sáng rất mềm mại.
“Về mặt sinh lý thì...” Tường vẫn lạnh nhạt trả lời như thường lệ, nhưng lập tức dừng miệng nghiêng đầu qua bên, một viên sỏi nhỏ lướt sát qua
vành tai của hắn, để lại tiếng gió thổi mấy sợi tóc phần phật.
Linh ném xong một viên đá thì buồn bực nói:
“Thôi, chả muốn nghe nữa.”
Dường như mình chưa đánh trúng hắn được một lần nào, ngoại trừ khi hắn
cho phép, cảm giác uất ức này nên tìm cái gì mà xả đây. Thiếu nữ ảo não
thầm nghĩ, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Nhờ đó mà Tường mới có chút thời gian rảnh rỗi để nghĩ về mái tóc vẫn
còn đang trắng xóa của mình. Dù hào quang trên cơ thể hắn đã lại ẩn đi,
nhưng mái tóc bị đổi màu thành trắng còn muốn hơn tuyết này vẫn còn đó,
nhưng dấu ấn hữu hiệu nhất cho sự hiện diện của kẻ “đồng loại” kia.
Có người mang loại ánh sáng giống với hắn tồn tại trên đảo. Và theo
những gì hắn biết thì ánh sáng này chỉ được phép tồn tại trên một người. Cũng tức là nếu có gặp phải nhau, hai luồng sáng chắc chắn sẽ dung hợp
lại.
Nhưng sau khi dung hợp nó sẽ trở về với ai !?
Dĩ nhiên là với người còn sống rồi.
Chưa gặp mặt đã được định trước sẽ không được đội trung trời thế này,
quả thật rất phiền toái. Giống như vô cớ đang đi trên đường lại có đứa
nhào ra đòi báo thù cho tổ tiên từ thời vượn cổ của nó chết trên tay tổ
tiên thời đó của mình vậy.
Cũng may sự hấp dẫn của thứ ánh sáng chung nguồn gốc kia lại đột ngột
biến mất, có thể là do người sử dụng đã kiệt sức, hoặc được một sức mạnh nào đó che phủ. Nhưng dù như vậy thì sớm muốn gì nó cũng sẽ xuất hiện
lần nữa, lúc đó hắn sẽ lại thành một cái bóng đèn tỏa ra hào quang rực
rỡ. Chưa nói đến vấn đề thẩm mỹ, chỉ cần bia ngắm nổi trội như vậy xuất
hiện ở chỗ nào dễ thấy, hấp dẫn đám côn trùng ưa thích ánh sáng tìm tới, vậy kỳ lẩn trốn trên hòn đảo này của hắn cũng sẽ tới thời bế mạc.
Xem ra phải nhanh chóng tìm ra kẻ kia rồi cho hắn ngủ yên một giấc vậy.
...
Trong một hang động âm u, dưới ánh nến leo lét, có hai thiếu niên ngồi
đối diện nhau. Ánh sáng từ cây nến bập bùng tỏa ra trong nền hang ẩm
ướt, soi tỏ khuôn mặt không lấy gì làm tuấn tú lắm của bọn họ.
Một trong hai người mặc trang phục giống như những dảy vải được buộc vào nhau ở giữa hai chân và vòng quanh hông, mang thêm vài cái túi bằng vải đeo trên vai để đựng đồ dùng cá nhân, nhìn qua rất giống một tên ăn mày chính hiệu. Người còn lại ăn mặc đơn giản hơn, chỉ có độc một chiếc
quần dài ống rộng, dể chân và lưng trần, nhưng khắp người hắn có vô số
giòi bọ vào côn trùng bò qua bò lại lúc nhúc, giống như một chiếc áo
quái dị, nhìn hết sức dọa người.
Hai thiếu niên này khuôn mặt một trắng bệch, một xanh lét, cho dù dưới
ánh nến màu vàng bập bùng kia cũng không có thêm chút cảm giác ấm áp nào của sinh vật sống.
Thiếu niên ăn vận như ăn mày kia vẫn luôn nhắm nghiền đôi mắt trong hốc
mắt hõm sâu tím tái của mình, thẳng tới khi ánh nến vụt tắt, hắn mới mở
mắt ra. Đồng tử hắn sáng rực lên, không có lòng trắng, chỉ tô điểm bởi
vài sợi gân máu màu hồng li ty, rất thiếu thẩm mỹ. Hắn cất giọng, chất
giọng eo éo như gà mái, lại mang đến cảm giác âm hàn lạnh sống lưng:
“Anacharka, Thần Tiễn thoát rồi !”
Ngồi trên một đám giòi bọ lổn ngổn, thiếu niên được gọi là Anacharka kia nghe vậy cười nhẹ. Hắn cười rất thoải mái, lại có chất giọng khá ấm áp, ngược hẳn với kẻ kia.
“Takeshi thật sự vô dụng, không khác so với chúng ta đoán lắm.”
“Một thân thực lực mạnh mẽ của Thần Tiễn, cuối cùng cũng để chúng ta lấy thôi. Sau trận chiến với Takeshi, hắn ít nhiều gì cũng bị thương một
chút chứ !? Racha !?”
Thiếu niên có gương mặt trắng toát cùng hai hốc mắt lõm đen giống như xác sống kia gật đầu:
“Hình như có vẻ hai tay đã bị phế. Nhưng hắn có một linh thú hộ thể, dù chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn, nhưng vẫn rất mạnh.”
“Ha !?” Anacharka ngạc nhiên.
“Nhìn hình dáng, có vẻ như là rồng.” Racha trầm ngâm một chút rồi miêu tả lại những thông tin mà mình thu thập được.
“...”
“Hmm, nếu như nó thật sự mạnh như vậy, bao năm nay Thần Tiễn đã sớm sử
dụng rồi. Hồi còn ở trong quân đội tham gia mấy cuộc chiến đoạt tài
nguyên, hắn đã từng suýt chết mấy lần ở các tinh cầu quặng mỏ, lại có
bao giờ thấy báo cáo nào về linh thú như vậy đâu. Cái này khẳng định là
có giới hạn gì đó, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể dùng lại lần nữa được đâu.” Anacharka lấy tay gãi gãi mái tóc rối bù của mình, khiến mấy con giòi trên đó rơi xuống đất, chúng lăn lộn vài vòng rồi cong lại như con tôm, sau đó lập tức chết khô.
Racha nhìn thấy một màn này, nhíu mày hỏi:
“Lại nữa à !?”
Anacharka cười ảo não:
“Ừ, hòn đảo này rất kỳ quái, bất cứ sinh vật gì không phải con người ở
đây đều bị hấp thu sức sống không ngừng. Nếu mấy con giòi này không bám
vào người anh, liên tục rút đi sức sống để bổ xung, chỉ sợ cũng đã sớm
chết hết rồi. Nhưng cứ để tình trạng này kéo dài, chỉ sợ có mấy cái mạng nữa cũng không đủ mất.”
“Cổ độc của người Thái khiến cả thế giới khiếp sợ không ngờ lên hòn đảo
này lại yếu ớt như vậy. Cái này đúng là... chuyện đó có ai ngờ.”
Racha hạ giọng an ủi:
“Đừng lo, anh trai, chỉ cần tìm được Thần Tiễn, hấp thu sinh mạng và sức mạnh của hắn, anh không cần phải sống với đám giòi bọ này nữa. Trước
mắt cứ lấy tạm tinh hoa huyết nhục của những người này bổ xung đi.”
Hắn vừa nói vừa đánh tay, phía sau lưng Racha có mấy người đờ đẫn đi
đến, lần lượt xếp hàng, tự đưa dao lên cổ mình cắt mạnh một đường, khiến máu phun ra như người ta đào trúng mạch nước ngầm. Máu bắn lên người
Anacharka, khiến lũ giòi bọ nhung nhúc cùng rít lên những tiếng hưng
phấn, thi nhau hút lấy những chất lỏng dào dạt sức sống ấy. Anacharka
nhún nhún vai có vẻ vô tội, khuôn mặt bình thản vô cùng.
Nhưng chẳng mấy ai biết, đám giòi bọ liên tục hút lấy máu bám trên cơ
thể hắn kia không dễ dàng thỏa mãn như vậy, mỗi lần cho ăn thì vài mảng
thịt của hắn cũng dần dần trôi vào bụng chúng nó.
Tự biến mình thành cái tổ đã đủ ghê tởm, nhưng để có thêm chút chiến lực trên hòn đảo này, lại phải tự biến mình thành thức ăn cho thứ vũ khí
kinh khủng này nữa, âu cũng là một loại bi ai chẳng mấy người chịu đựng
được.
Nhưng Anacharka chẳng mấy bận tâm, hắn lên đảo này để giúp em trai hoàn
thành mơ ước, cùng lắm cũng chỉ đổi một cái mạng mà thôi, không quá quan trọng. Hơn nữa với khả năng thao túng sóng não của em trai, chỉ cần cử
một đám “con rối” tiến hành lùng sục tìm kiếm một hồi, chắc chắn sẽ phát hiện ra Thần Tiễn, nguồn dinh dưỡng đang trốn chạy và cực kỳ yếu ớt
kia.
Đến lúc đó cái mạng chẳng quan trọng lắm này chắc vẫn có thể giữ lại thêm một thời gian rồi.
...
Ngoại trừ Linh và Tường vẫn còn nghỉ ngơi nghĩ ngợi linh tinh, những
người khác đều âm thầm hay cuồng nhiệt gia tăng số lần hoạt động của
mình lên, khiến vô số cuộc trạm chán lớn nhỏ diễn ra với tần xuất ngày
một dày hơn.
Một hồi mưa rơi như tên lửa bạo tạc với diện tích ảnh hưởng quá rộng lớn khiến những kẻ mải miết ẩn núp chơi trò ôm cây đợi thỏ bắt đầu thấy áp
lực.
Trên đảo này có vô số kẻ rất mạnh, cũng có vô số kẻ thông minh hay tự
cho là thông minh. Nếu cứ như cũ núp một chỗ chờ ai không may đi qua để
cắn trộm thì đến bao giờ mới mạnh mẽ lên được.
Thần Tiễn và Takeshi đã dùng một lượt đánh lén, đánh hội đồng và phản
công thảm thiết của mình để chứng minh rõ ràng sự cách biệt vô cùng lớn
của giai tầng thực lực.
Trong lúc có vô số kẻ hì hụi cắn trộm được vài ba mạng lẻ tẻ, sẽ có vô
số người quanh minh chính đại đi săn, dùng chính bản thân mình làm mồi
nhử để hấp dẫn tới vô số con mồi, từ đó ngày càng tiến bộ hơn.
Dù có nguy hiểm, nhưng thu hút người, gặp người, rồi giết người cướp
tinh hoa tính mạng mới là cách nhanh nhất để tăng cao khả năng sống sót
về sau này của mỗi người.
Khởi đầu yếu ớt đến đâu cũng chưa chắc đã quan trọng bằng số mạng giết được và số tinh hoa hấp thụ được.
Chỉ cần hấp thụ được hơn chục kẻ được gắn mác thiên tài khác, tư chất yếu ớt ban đầu sẽ chẳng thành vấn đề nữa.
“Vậy nên giết đi thôi các thanh niên ta ơi, để vũ điệu của sự dã man
nguyên thủy nhất cất lên dưới tiếng nhạc của sự chết chóc. Để tự kiếm
cho mình một chỗ đứng chân chính trong tầng lớp những kẻ mạnh mẽ mới có
tư cách quyết định vận mệnh của mình về sau này.”
Vô số các ca khúc tương tự được ngân nga hay khàn khàn cất lên, lúc trầm lúc bổng, giống như pháo nổ và pháo xì.
...
Nói thì nói vậy thôi, chứ tạm thời chẳng có mấy ai giết nhau cả. Dù là
kẻ am hiểu ẩn núp cắn trộm hay kẻ thích phô trương tìm sự kích thích
trong chiến đấu, tất cả đều rời vị trí của mình không phải để tìm giết
kẻ khác, mà là để tiến hành sục xạo quanh đảo một cách cuồng nhiệt.
Bởi Thần Tiễn, cung thủ mạnh nhất trong lớp thiếu niên thời đại này đã
gãy mất đôi tay, thân mang trọng thương bỏ chạy lẩn trốn đâu đó trên
đảo.
“Cái này chính là cảnh một con dê béo chạy trốn trước đàn sói đói hung tàn mà.”
“Bất kể là ai, thịt được hắn, hấp thu được tinh hoa của kẻ mạnh nhất ấy, chính là trúng số độc đắc nha.”
“Sau khi hấp thu được rồi ta sẽ không giống thằng ngu đó phơi đầu ra cho thiên hạ bắn đâu, mà sẽ âm thầm làm thịt từng đứa một thẳng cho tới
phút cuối cùng ! Hehe.”
Đây là suy nghĩ chung nhất của vô số thiếu niên mang tư tưởng tiến bộ đang điên cuồng lùng sục cả đảo như mò kim cương kia.
Thái độ tích cực này quả thật làm cho cuộc chơi sôi động hơn hẳn.