So với những tòa kiến trúc bằng hợp kim chống gỉ màu sáng lạnh tràn ngập
khắp cảnh vật ở mặt trăng, một vùng thuần thiên nhiên như thực nghiệm
đảo quả thật có thể dùng hai chữ thiên đường để hình dung.
Hoa thơm cỏ lạ đầy rẫy, đa phần các loại quả ở đây đều ăn được và hương
vị rất ngon, dùng đống thịt protein tổng hợp nhân tạo mà người dân lao
động bình thường vẫn hay sử dụng để so sánh thì đúng là vũ nhục chúng
nó. Mắt đất dưới chân được phủ lên một lớp cỏ mềm, dẵm lên có cảm giác
nhịp nhàng và thoải mái như bước lên thảm nhung. Thỉnh thoảng bước qua
những đoạn suối trong vắt, tò mò hay quá khát mà uống một ngụm, sẽ phát
hiện ra nước ở đây không khỉ thanh mát, mà sau khi uống hết rồi còn đọng lại ở đầu lưỡi chút gì đó ngòn ngọt, khiến cho cổ họng dù khô nóng tới
đâu cũng phải thấy thanh thản dễ chịu ngay tức thì.
Bọn họ đã đi trên đảo được nửa ngày rồi.
Theo như lời Tường nói, hòn đảo này có diện tích bằng khoảng ba thành
phố hợp lại, trên đảo có khoảng 400 người, tới từ hai trăm quốc gia khác nhau trên thế giới, do vậy, xác xuất để gặp một ai đó cũng không quá
cao.
Tất nhiên, trong vòng ba tháng, hòn đảo sẽ từ từ thu hẹp diện tích lại.
Cho đến khi hoàn toàn tan biến, hình thành một vòng tái tạo mới, nếu như những người trên đảo còn chưa đủ thực lực để thoát ra khỏi đây, họ sẽ
theo đó mà bị reset luôn, trở thành dinh dưỡng cho hòn đảo mới.
Đối với sự việc kỳ quái như hòn đảo to lớn thế này lại có thể co giãn
được kể ép các thí sinh phải tiến hành một hồi sinh tử chiến, Linh cũng
chẳng thể biểu lộ thêm chút sắc thái ngạc nhiên nào trên khuôn mặt.
Trên thực tế, từ sau khi bị khối lập phương dịch chuyển kỳ lạ kia mơ mơ
hồ hồ chụp lấy, cuối cùng tỉnh dậy ở phiến rừng cây xa lạ này, lại được
tên bạn cùng bàn kia chọc giận một hồi nữa, tất cả những tâm lý ôm may
mắn, hi vọng đây là giấc mơ đã sớm bay biến hết.
Và khi cái sự thật khủng khiếp nhất đã được cưỡng ép mà nhồi vào mọi
ngóc ngách trong cảm quan đáng thương của một con người bé nhỏ, khiến
trái tim trở lên trai lỳ và tê dại, thật sự muốn để cho nó chấn động
thêm một lần nữa là một việc hết sức khó khăn. Điều này cũng giống với
nguyên lý không đau vì quá đau vậy.
Quay trở lại vấn đề hòn đảo và cuộc tuyển chọn hết sức tàn khốc và dã
man kia, cùng với cách kể lạnh nhạt của Tường, bất cứ ai nghe được cũng
chỉ cảm thấy như hắn đang đều giọng kể một câu chuyện viễn tưởng mà khô
khan nào đó mà thôi. Cùng với những từ ngữ như tráng lệ hay bi hùng cùng tuyệt vọng hay bi phẫn chẳng có chút liên quan nào hết.
Cái tràng chiến đầu tranh giành ngôi vị chủ tịch của tập đoàn IMI kia đã diễn ra hai lần trong quá khứ rồi, và vô cùng hi hữu khi chẳng có ai
trở thành người chiến thắng. Vậy tính sơ sơ ra đã có khoảng 800 thiên
tài đủ mọi lĩnh vực từ khắp các quốc gia trên thế giới đã táng thân nơi
đây, trở thành một phần của hòn đảo hiện tại.
Rất có thể cái quả cây đang được hai người ngon lành đút vào mồm để bổ
sung năng lương kia, là sản phẩm cấu thành từ máu huyết và tinh hoa của
một ai đó đã nằm xuống vĩnh viễn trên vùng đất này.
Cũng giống như thuyết pháp chôn người chết dưới gốc cây thì hoa sẽ tươi tốt vậy.
Đối với việc này, Linh chỉ cười phì không để ý. Còn Tường thì kể xong
lại ngon lành đút thêm một quả nữa vào mồm, nhai rau ráu, rất không có
phong độ.
Dù sao trên hòn đảo này, ngoại trừ thịt người, chắc chắn chỉ có mỗi quả
cây này là ăn được. So với cái lý thuyết hư vô mờ mịt kia, việc nhìn
thấy huyết nhục tanh tưởi của một người sống còn khó chịu gấp trăm lần,
làm sao còn dám ăn thứ thịt đó chứ. Vậy nên, dù muốn dù không, những quả cây này, chắc chắn là phải ăn rồi. Hơn nữa đã ăn rồi thì không nên có
cảm giác gì, nếu không bụng dạ hẳn sẽ có một phen khó chịu đây.
...
Dưới ánh nắng chẳng biết chiếu ra từ đâu trên bầu trời xanh thẳm mà
không mây kia, bên một dòng suối nhỏ, Linh ngâm đôi chân đã có phần sưng phồng vì đi lại quá nhiều của mình xuống nước suối trong vắt. Để những
làn nước trôi qua đôi chân trắng bóc ấy dùng sự nhu hòa mà gội rửa đi
những mệt mỏi sau quãng hành trình dài.
Vừa thoải mái cảm thụ làn nước mát, cô vừa nhìn thiếu niên mặt trơ như
gỗ đá, đang nhắm mắt dưỡng thần bên tảng đá cách đó không xa, tò mò hỏi:
“Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy !?”
“Đến trung tâm hòn đảo, ở đó có một trận pháp giúp cậu rời khỏi đây. Nếu tính theo tốc độ di chuyển như vừa rồi, đại khái còn bảy ngày nữa !”
“Trận pháp là gì vậy !?”
“Là tổ hợp các ký tự, phù văn để khai thác sức mạnh trong mỗi phiến
không gian. Tổ hợp những thứ đó vào một chỗ, nó sẽ hình thành một vòng
tròn chuyển hóa năng lượng thành những ứng dụng riêng biệt. Trong trường hợp này, trận pháp đó có tác dụng như một cánh cửa. Tới chỗ đó, tôi sẽ
thiết lập tọa độ của bên kia cánh cửa là trường mình, rồi cậu đi qua đó
là được.”
Từ lúc nói chuyện tới giờ, Tường đều một mực nhắm nhờ đôi mắt, ngả đầu
lên tảng đá phía sau, bộ dáng rất nhàn hạ, hoàn toàn không quan tâm đến
việc như vậy sẽ gây mất cảm tình cho người đang đối thoại với mình.
Đã quá quen với bộ dáng này của hắn, Linh cũng không để ý, chỉ nhíu mày hỏi.
“Tại sao chỉ có mình tôi qua đó !? Cậu ở lại đây làm gì !?”
“Thởi điểm cô gái đó bắn khối lập phương dịch chuyển vào tôi, là để giúp tôi chạy trốn. Mặt trăng hay trái đất, hiện tại với tôi đều không an
toàn lắm !”
“À, tôi hiểu rồi, cậu ở lại để lánh nạn. Rốt cuộc cậu phạm tội gì để đến nỗi phải chạy nạn như bây giờ thế !?” Linh cười hỏi, lại có dáng vẻ
giễu cợt.
“Bọn họ... chắc chỉ đơn thuần là cảm thấy tôi nên chết đi thôi !” Tường
ngập ngừng một lát, suy nghĩ vài lần rồi mới đưa ra giả thiết.
Một câu này bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Người bị kẻ khác mong sớm chết đi như vậy, một là đã vô tình vi phạm nghiêm trọng vào lợi ích của ai đó,
hai là đã gây ra một chuyện tình gì đó khiến cho những kẻ kia không thể
tha thứ, hoặc khiến cho họ phẫn nộ hay thất vọng vô cùng. Ba là, có lẽ
chỉ đơn thuần là một kẻ đáng ghét thôi.
Lý ra hỏi đến những vấn đề này rồi, khi thấy hắn ngập ngừng nói ra một
câu thoại vu vơ như vậy thì cô gái kia nên dừng lại, tránh đụng chạm vào chuyện xưa gì đó của hắn, nhưng Linh chỉ gật đầu cảm khái một câu nhàn
nhạt:
“Nghĩ cũng phải, nửa ngày trước tôi cũng nghĩ hệt như vậy đấy !”
“Tiếc là cậu không có khả năng khiến tôi đi chết, còn bọn họ lại có !” Tường cũng gật đầu tán đồng.
Linh cười rộ lên, giống như biết hắn sẽ trả lời như vậy.
Dẫu sau họ cũng là bạn bè. Bạn bè là những đứa mà khi ta đau khổ sầu
thảm nhất, chúng nó lại đứng ở một bên cười khả ố và đá đểu không thương tiếc. Tình huống này đại khái là như vậy đấy.
“Nhưng mà mình cậu ở đây sẽ không sao chứ !? Phía trên này còn hơn 400
thiên tài đấy, nhỡ tới khi hòn đảo thu hẹp lại hết sức, không tránh mặt
được ai nữa thì cậu làm sao bây giờ !?”
“Rất đơn giản, ai muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết kẻ đó thôi !” Tường trả lời gọn gàng và lưu loát, giống như đang nói chuyện thái rau chặt dưa
vậy.
Nhìn bộ dáng thư sinh dong dỏng của hắn, dù biết hắn cũng tương đối khỏe mạnh, nhưng cô gái lại chợt nghĩ đến rằng: Hóa ra hắn cũng biết sĩ diện cơ đấy.
Nói thế nào cũng khó có thể liên tưởng được, thiếu niên nhìn văn thư nho nhã này lại có thể trở thành một tên đồ tể giết người không gớm tay
được.
400 thiên tài đấy nhé, nó là con số như thế nào chứ !?
Dù không phải ai cũng là thiên tài chiến đấu, nhưng những kẻ còn sống
sót cho tới khi hòn đảo này thu nhỏ lại tới mức không thể ẩn nấp được
nữa, chắc hẳn sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Cái thân thể gầy gò kia làm sao mà
chống đỡ được đây !?
Khác với những cô gái bình thường tại thành thị, từ nhỏ Linh đã theo sau anh trai dẫn một đám lưu manh đầu gấu quậy phá khắp nơi rồi, cho tới
khi anh trai cô gia nhập quân ngũ, đối với những chuyện tình như gãy
xương chảy máu, cô cũng đã nhìn qua không ít. Bởi tâm tính đã chai lỳ
như vậy, cô có một sự miễn dịch tương đối với những sự kiện lạ lùng xảy
ra quanh mình như lúc này.
Thế nhưng, một hồi chiến đấu sinh tử chân chính, lại không phải chuyện tình có thể quen thuộc như trong quá khứ được.
Nghĩ tới hơn 400 con người đang tản mác khắp nơi trên phiến rừng rậm
chẳng thấy điểm cuối cùng này, Linh cuối cùng cũng cảm thấy được một sự
lo âu nặng nề, đang chầm chậm dâng lên.
Không phải chỉ cho thiếu niên đã xác định sẽ ở lại hòn đảo này, đang nhắm mắt tỉnh bơ đằng xa kia, mà còn cho cả chính mình nữa.
Nói thế nào thì nói, đột ngột bị ném tới phiến rừng rậm hoang vu này, đã là một hồi bi ai đáng buồn vô cùng, một khi phát hiện đó còn chưa phải
là nỗi bi ai lớn nhất, khi mà tính mạng mỏng manh lúc nào cũng có nguy
cơ bị đe dọa, dẫu cho trái tim đã bị cú sốc đầu tiên oanh kích cho tới
mức vô cảm, khiến cho nó mạnh mẽ và trai lỳ hơn để tiếp nhận mọi sự tình kỳ diệu khác nhưng đối với nỗi sợ hãi của cái chết lúc nào cũng có thể
tiếp cận, cái sự sơ cứng trai lỳ ấy vẫn tỏ ra yếu ớt không chịu nổi.
Thế là trong rừng sâu, bên dòng suối, ta nghe được một tiếng thở dài cảm khái nhàn nhạt.