Ki master là một loại siêu năng lực đặc biệt.
Đặc biệt vì nó cực kỳ không hiếm thấy, cũng tức là chẳng có gì quý hiếm, cũng vô cùng phổ thông. Giống với dịch chuyển giả (teleporter) và tinh
thần niệm (telekinesis), số lượng người có những năng lực không đặc biệt nhưng khá phổ thông và nổi tiếng này rất nhiều.
Còn một lý do nữa khiến nó đặc biệt, đó là loại năng lực này có thể thông qua luyện tập để đạt được.
Dĩ nhiên không phải luyện tập kiểu như nâng tạ hay hít đất và đeo lốp
cao su chạy đường trường, việc khống chế khí này có vô số phương pháp
riêng để luyện tập, cũng dẫn tới nhiều cách sử dụng và hạn chế khác
nhau.
Những người đầu tiên đưa ra ý tưởng biến các khí hệ dị năng này trở
thành một giáo trình phổ thông, rồi đem đi dạy toán loạn để kiếm tiền là người Trung Quốc. Bọn họ trình chiếu vài đoạn video về những người cổ
đại thời xa xưa (mà bình dân vẫn hay gọi là phim kiếm hiệp), trong đó
triển lãm vô số cách sử dụng khí vô cùng hào nhoáng. Nào là ngự khí phi
hành, quy pháo khí công (kamehameha), hay cách không truyền lực. Tất
nhiên, cái luồng Ki mà họ nhất quyết cho rằng con người có thể tạo ra,
và truyền được từ người này sang người khác này cũng có tên riêng tiếng
Trung của nó, gọi là nội lực.
Tóm lại, nội lực của người Trung Quốc qua cách nói của họ vô cùng lợi
hại, bác đại tinh thâm, giúp người ta phi thiên độn địa, bắn ra khí còn
lợi hại hơn đạn, và ngày xưa những võ giả có nội lực đầy đường, sau này
mới bắt đầu mai một dần đi khi vũ khí lạnh xuất hiện. Hỏi lý do thì họ
bảo rằng thời thế thay đổi, những nội gia cao thủ (cao thủ dùng nội lực
này) đã sớm không còn lưu luyến gì với thế giới mới này, cho nên đã kéo
nhau đi ở ẩn một lượt để cùng gặm nhấm những ngày huy hoàng trong quá
khứ của họ. Cách giải thích này dẫn tới vô số tranh cãi bát nháo một
thời gian dài, nhưng tạm thời không bàn đến nữa.
Sau cùng, thế giới cũng chấp nhận cái lý thuyết China’s Ki này tồn tại,
và hỏi bọn họ làm sao để có thể giúp cho người thường đạt được. Và kết
quả là:
“Pháp môn tu luyện của mỗi môn phái là truyền thừa tuyệt mật, truyền nội không truyền ngoại, truyền nam không truyền nữ, truyền trưởng không
truyền thứ...”
À, sau đó còn rất dài, nhưng cái tên đầu tiên chính nghĩa hiên ngang nói ra cái đó đã sớm bị tống vào trại thần kinh rồi. Không truyền được thì
ngươi khoe ra làm gì !? Tự sướng giùm dân tộc à !?
Một hồi náo loạn qua đi, dù cái phương pháp giúp cơ thể con người điều
khiển được khí ấy sau cùng cũng được chứng minh là có thật, thế nhưng
cũng chẳng mấy ai học được, vì các thầy giáo sau khi nhận một mớ tiền
to, dạy hết khóa luyện thể lực cơ bản mới bắt đầu chê học sinh tư chất
không tốt, luyện mười – hai mươi năm mới có kết quả làm cơ thể khỏe lên, sau đó khuyên các học sinh nên chuyển qua tập thái cực quyền (dưỡng
sinh) và một số môn võ cổ truyền khác không cần nội lực.
Tuy lởm khởm là thế, nhưng sau khi mấy cao thủ nội gia không hiểu mọc
tới từ đâu biểu diễn một hồi bay lượn, cách không nâng vật, nhíu mày bẻ
cong thìa, phóng khí tứ tung lại cam đoan đấy không phải siêu năng lực
mà là nội lực thì cái thế giới võ hiệp tàu đó mỗi năm vẫn tuyển được một lượng lớn tín đồ cuồng nhiệt.
Lý thuyết về việc luyện khí thành thần này cũng vì thế được phát tán đi
khắp thế giới theo số dân chạy qua chạy lại ở các nước khác trên địa cầu đông như ruồi của người Trung Quốc, làm rộ lên một hồi sóng lớn, và cái năng lực điều khiển khí này đến trẻ ba tuổi cũng biết.
Năng lực này có phải siêu năng lực không, chẳng ai nói rõ được, thế
nhưng người ta bảo nó có thể tu luyện, cũng cho những người bình thường
một hi vọng để trở nên đặc biệt. Khiến cái danh từ Ki này được biết đến
nhiều hơn bất kỳ siêu năng lực nào. Siêu năng lực là trời sinh đã có,
ghen tị thì ghen tị nhưng chẳng ai làm gì được, còn cái này có thể thông qua phấn đấu mà đạt được, đó lại là một chuyện khác.
Và cứ thế, vô số tổ chức hướng dẫn, đào tạo người sử dụng Ki mọc lên như nấm, hàng giả thì nhiều, nhưng cũng có một số là hàng chính hãng, chất
lượng cao, dạy thật đánh thật. Sau cùng người châu Âu cũng vào cuộc, và
thành công nghiên cứu ra một hệ thống khai thác tiềm lực cơ thể người
riêng biệt, nhưng về bản chất và cách sử dụng không khác lắm so với của
Trung Quốc. China’s Ki sang tây trở thành đấu khí. Đấu khí được hệ thống hóa hơn, khoa học hơn và cũng lật bàn luôn cái quan điểm phù phiếm rằng nội lực chỉ có người châu Á mới luyện được do thể chất đặc thù, và muốn có nội lực phải sang Trung của du học.
Cũng nhấn mạnh rằng, việc điều khiển Ki cũng là một dạng siêu năng lực
thuộc tính gió. Nhưng thay vì giống với các siêu năng lực gia có khả
năng điều khiển gió và không khí từ lúc mới sinh, việc điều khiển Ki
dành cho người bình thường sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Đúng là người thường cũng có thể học được Ki, giống như ta học cách hít
thở sâu để tăng bình tĩnh vậy, thế nhưng điều khiển dòng khí này còn khó hơn việc để oxi không chạy vào buồng phổi mà chạy thẳng vào dạ dày mỗi
khi hít thở. Có thể làm được, nhưng rất khó, ưu tiên vẫn là những người
có thể chất đặc thù thôi.
Ki của tây, hay còn gọi là Đấu khí thông dụng hơn rất nhiều ở châu Âu,
các tổ chức châu Âu có giáo trình khác với đồ tầu, ít khả năng vô đối
trên hình ảnh hơn, không có phi thiên độn địa, một quyền bạt núi, phất
tay bay hết nước sông như phim chưởng mô tả, thế nhưng thực dụng hơn rất nhiều, khi họ thành công đào tạo một người thường trở thành một siêu
năng lực gia sử dụng khí làm thành lớp bảo vệ có thể dễ dàng cản đạn sau hai năm.
Tin tức được công bố, số người điên cuồng đi tìm học ở các học viện hay
tổ chức này còn nhiều hơn sinh viên thất nghiệp của cả thế giới cộng
lại, thế nhưng những người được tuyển thì ít đến đáng thương, so với số
con ông cháu cha còn ít hơn. Chỉ có điều tương lai chắc chắn được đảm
bảo hơn là chạy sang tàu dễ dàng được nhận, nhưng miệt mài mấy chục năm
mới thấy chút tiểu thành. Trong các tổ chức có thể sử dụng đấu khí, có
vài tổ chức hoàn toàn áp đảo những nơi khác về danh tiếng, thực lực,
cũng như số lượng thành viên. Hiệp hội kị sĩ bàn tròn ở Anh là một ví dụ tiêu biểu của giai cấp này. Mỗi năm hiệp hội này chỉ tuyển 12 thành
viên vòng ngoài, và trung bình ba năm mới tuyển được một thành viên hạch tâm, được đánh số từ một tới mười ba.
Robert Mullins là thành viên hạch tâm trẻ nhất của hiệp hội này, mang số thứ tự 13, trong khi các thành viên khác đều đã ngoài tám mươi, điều
này nói lên tư chất, thiên phú cùng tiềm lực phát triển đáng sợ của hắn.
...
Thế nhưng cái con người có tiềm lực đáng sợ ấy lại đang ở một bên cười
giả lả, cằn nhằn cho cái thân phận hẩm hiu của mình, đồng thời cố nhích
nhích cái cổ để tránh xa lưỡi đao đang kề trên đó ra.
“Ta nói này, con gái con đứa không nên động cái là rút dao rút kiếm ra,
làm như vậy hứng tình của đàn ông với ngươi giảm đi nhiều lắm đấy. Trừ
khi thiếu chủ của ngươi là một thằng khổ dâm...”
“Câm miệng !”
Shirayuki đã tới giới hạn, trời mới biết tại sao mồm của tên kị sĩ này
lại dơ bẩn đến vậy, đây là đạo lý mồm ruồi thì toàn mùi phân sao !? Cô
ta đã phải nghe hắn lải nhải cả nửa ngày, sau cũng cũng hết chịu nổi,
lập tức vung đao lên.
Xoẹt xoẹt....
“Ta đã nói với cô là vô ích rồi mà ! Quanh người ta luôn có một luồng
khí tự động bảo vệ, dù trúng phải tên lửa trực diện cũng chưa chắc đã ăn thua gì. Nếu không phải gã mặt chuột kia âm hiểm chơi cái bùa gì đó có
thể xuyên qua tường khí phòng ngự của ta, các người tới rắm của ông đây
còn chưa có tư cách ngửi á !” Robert uể oải nói.
Cô nàng này cả ngày hôm nay đã thử công kích hằng bằng đủ thứ vũ khí, từ Kunai, phi tiêu, dao, kiếm, kim châm, thiếu chút nửa cả sáp nến cũng
muốn lôi ra nhỏ thử, nếu không phải hắn phòng ngự cường hãn, sợ là đã bị con nhỏ bạo lực này hấp diêm tới chết mất. Còn may, nhờ có tường khí hộ vệ này, bây giờ hắn vẫn giữ được thân trong sạch, còn chưa phải đổ giọt máu nào.
Đấu khí của Robert tự động bảo vệ quanh người hắn, giúp hẳn cản lại mọi
sự công kích từ bên ngoài, Robert cũng cẩn thận vô cùng, lúc đi ngủ cũng không tắt vòng bảo vệ này đi mà để nó sang chế độ auto từ nhỏ, riết rồi thành quen, trừ khi đi tắm hoặc đi đong gái may ra hắn mới giải trừ một số chỗ quan trọng.
Về cơ bản, hắn chính là loại giáp xác vỏ cứng, thô dày, nhưng ẩn dưới đó chính là cơ bắp linh hoạt dẻo dai với sực bộc phát khá mạnh, chiến lực
cũng có thể coi là có số má trên đảo. Những người khắc chế được hắn cũng không nhiều.
“Vô ích mà ! Ta đã bảo rồi, cô có đá vào chổ hiểm của ta cả ngày thì chỉ có chân cô gãy thôi chứ chân giữa của ta vẫn sừng sững như thương á !
Đệt, đã bảo không chơi chọc vào mắt mà, dù ta không sao nhưng cảm giác
vẫn rợn lắm ! Dm, được rồi, ông không nói chuyện với cô nữa là được chứ
gì !? Oy Takeshi, chú mày bị câm hay sao hả !? Cả ngày hầm hầm cái mặt, cứ như vậy hoài chẳng ai yêu chú mày đâu, không lẽ suốt đời chú ở với
con hầu gái bạo lực này !?”
Takeshi vẫn nhắm mắt dưỡng thần, quanh người hắn trôi nổi một lá bùa
đang tỏa ra khí đen nhàn nhạt có tác dụng cách âm và bảo vệ. Vì thế lỗ
tai hắn mới được thoải mái nhẹ nhàng như vậy, đối thoại với tên kị sĩ
kia đúng là cực hình, phải cố lắm mới không nhịn được mà giết phứt hắn
đi.
Nhưng gã này là một tay đấm siêu cấp, bảo tiêu có số má hẳn hoi, khó
khăn lắm mới bắt được, giết đi đúng là đáng tiếc. Chỉ có điều hắn cảnh
giác cao quá, không thể dán thêm cái bùa nào để kềm chế nữa, nếu không
Takeshi thật muốn dán một cái bùa cấm khẩu vào.
Hắn biết thừa gã này chỉ đang cố gắng chọc giận để thử giới hạn của hắn, vậy nhưng Takeshi cũng chẳng có hứng thú tiếp cái tràng khẩu chiến mà
chắc chắn mình sẽ hộc máu rồi bại lui kia, lấy sở đoản của mình đấu với
sở trường của đối phương chính là tìm ngược đãi, hắn không ngu như vậy,
vì thế Takeshi dứt khoát treo lên một lá bùa cách âm, nằm ngủ cho qua
chuyện.
Trước khi tìm được Thần Tiễn thì Robert là lính đánh thuê hàng khủng,
hiếm có khó tìm, tạm thời đành phải nhịn, xong việc thì phải cho đám quỷ dạ hành ăn tươi nuốt sống hắn mới hả dạ.
Nhóm tạm thời này của Takeshi đang trên đường truy tung Thần Tiễn, dựa
vào một thức thần dạng chó của Takeshi dẫn đường, khoảng cách giữa hai
bên đang không ngừng thu hẹp lại. Rất nhanh thôi, cái gai trong mắt và
con ruồi bên tai này sẽ cùng biến mất, không nên phung phí sức lực với
kẻ sắp chết làm gì.
Chỉ tội cho Shirayuki, bùa cách âm hắn có mỗi một cái, căn bản không nghĩ sẽ phải dùng đến làm gì.
Bọn họ đang ở trong một toa xe ngựa kiểu nhật cổ kính, khí đen đặc trưng của Takeshi vẫn lan tràn, quấn quanh nhiều nhất ở bánh xe khiến chúng
chạy êm ru không xóc, và vòng quay được đẩy mạnh tạo ra vận tốc tương
đối lớn, so với xe đua công thức một cũng chẳng kém. Mấy con ngựa kéo xe cũng không vừa, chẳng con nào có đầu cả, Robert nhìn mà thấy gớm, thầm
mắng sở thích của người Nhật biến thái, nhưng thái độ vẫn rất tươi tỉnh
mà thao thao bất tuyệt:
“Ta nói này Takeshi, chú mày không thể giữ cái tầm mắt hạn hẹp thế được, vì một nhành hoa ăn thịt mà bỏ cả khu rừng tươi tốt xanh um thì quá
lãng phí. Tuy chú mày không đẹp trai lắm, mặt thì chuột kẹp với mắt hốc
hác, thế nhưng mà chú mày là thiếu gia có tiền nha, mỗi hôm đem tiền đi
đập vào mặt mấy cô cho cái giường nó có thêm chủ mới chứ. Đàn bà là hoa, đàn ông là bình nhé, một bình cắm chục bông hoa cũng không hại gì cả,
con bé này ta xem dáng người cũng không tệ, thế nhưng cả ngày che mặt
thì chắc chắn không biết thổi sáo rồi...nói chung là... mẹ kiếp con ranh này, ông có nói với cô nữa đâu, đừng dùng dao đâm vào mắt ta, cô có máu bạo dâm à !? Thấy gớm bỏ bà !!!”
“Ngươi câm miệng cho ta !!”
“Ta xxx, đây là thời đại tự do ngôn luận cơ mà ! Dân chủ, bình đẳng,
không hạn chế biết không ! Đừng thấy ta hiền mà làm tới, lần đầu ông đây biết quất ngựa trên bụng đàn bà thì cô còn chưa có ngày đó đâu đấy,
chọc ông điên lên thì đừng hỏi sao *** to vậy nhé !”
“Thiếu chủ, cứu em với !!!”
Bên cạnh cục đá Takeshi đã chìm vào mộng đẹp, có một đôi nam nữ đang vật lộn đùa giỡn đầy sức sống, tiếng nói của chàng trai, tiếng rên rỉ của
cô gái trong toa xe truyền ra ngoài sống động, lá cây bên đường rì rào
đong đưa hưởng ứng.