Toàn thân Thần Tiễn được bao quanh bởi một lớp ánh sáng mờ mờ, khiến hắn
giống như một tinh thể huỳnh quang lóng lánh. Những vết thương gây ra
bởi đám quỷ dạ hành đã lần lượt khỏi hẳn sau hai ngày. Năng lực ánh sáng của hắn không chỉ đem lại sức phá hoại cực lớn, mà còn có thể khiến cơ
thịt có khả năng quang hợp như cây cối, thúc đẩy nhanh quá trình tái tạo và tạo thêm tế bào, khiến vết thương nhanh kết da non hơn.
Chỉ có điều, đôi tay của hắn vẫn không sao lành lại được. Xương tay phải đã bị đập nát toàn bộ sau một cú chém của gã kị sĩ kia, đáng hận hơn là một luồng Ki đã theo vụ chấn động truyền vào người hắn, không ngừng đập phá bên trong, cho nên dù có ánh sáng chữa trị, thế nhưng so với tốc độ phá hoại cũng chỉ tương đương mà thôi. Và vì tay trái của hắn, sau cú
đâm hiểm hóc của Shirayuki, vùng khớp nối giữa cánh tay và vai đã bị đâm rời ra, xương sụn tái tạo lâu hơn ra thịt rất nhiều, vì thế hắn vẫn
không cách nào cử động được. Thậm chí còn phải tránh cử động để cho vùng sụn nhanh chóng tái tạo trở lại trong mấy ngày tới.
Tổng thể mà nói, tình hình của hắn cũng không đến nỗi quá tệ, trên đường chạy và tĩnh dưỡng, hắn cũng đã thuận tay làm thịt vài siêu năng lực
gia khác trong khi cả đám đều như nhau, đỏ mặt sung sướng khi nhìn thấy
hắn. Chẳng ai ngờ được, con hổ bị thương, răng nanh không còn nhưng vẫn
đủ sức tát chết người.
Thần Tiễn không phải chỉ có mỗi siêu năng lực ánh sáng, hắn còn là một
Ki Master đẳng cấp khá cao, so với kị sĩ chỉ thua kém chút ít. Vậy nên
dù đôi tay bị phế, chỉ với hai chân hắn vẫn có thể đá bay đầu kẻ khác
như thường. Đáng tiếc là khả năng bắn cung của hắn đã in lại dấu ấn quá
sâu trong lòng mỗi người, vậy nên không mấy ai nhận ra, cước lực của hắn cũng rất khủng bố.
Tuy thế, nhưng có tư cách lên đảo, không phải ai cũng là quả hồng mềm,
mấy trận chiến đó dù kết quả cuối cùng là hắn thắng cuộc rời đi, nhưng
cũng mệt muốn đứt hơi. Sau đó không kịp nghỉ dưỡng thì phiền toái khác
cứ liên tục kéo đến, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị số đông mài chết.
Vì thế hôm nay hắn dứt khoát đứng lại, giữa một bãi đất trống cạnh sườn
núi, tự đưa mình vào thế cùng đường mạt lộ, muốn một lần dứt điểm cho
xong. Chỉ cần Takeshi và đám trong top 5 không tới, hắn nhắm vẫn đủ tự
tin để giải quyết hết đám ruồi bu phiền toái này.
“Ra đây đi !” Thần Tiễn đưa lưng vào vách núi, dùng ánh mắt sắc bén dưới cặp lông mày như phi đao nhìn chằm chằm vào một gốc cây gần đó.
Gốc cây lập tức rung rung, sau đó những mảnh vỏ cây liên tục bong ra,
bay lên tứ tán, khi để ý kỹ lại, những mảnh vỏ cây ấy đều có chân và
cánh cả, chúng đều do mấy con bọ nào đó ngụy trang thành.
Khi đám vỏ cây bay đi hết, một thiếu niên cởi trần, thân trên đầy những
vết sẹo lõm sâu thoải mái bước ra. Tạo hình ấn tượng của thiếu niên
người Thái tên Anacharka này luôn để lại cho thị giác của người xem một
ấn tượng sâu sắc.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, vuốt ngược lên mái tóc xoăn có hơi rối bời của mình, để lộ ra gương mặt khá thân thiện cười nói:
“Đúng là ngài số một vĩ đại, sinh mạng so với gián còn muốn dai hơn. Đám người ta sai đi luân phiên xxx ngươi lại đều hóa thành thuốc bổ cho
ngươi cả, sơ xuất quá, sơ xuất quá !”
“Nên ngươi mới không chịu được nữa, cho rằng đích thân mình ra tay thì có thể giết được ta !?” Thần Tiễn cười lạnh nói.
“À, ta không muốn nói câu này đâu, vì nghe có vẻ như nó nhại lại
Takeshi, thế nhưng mà...” Chủ nhân của đám bọ ngụy trang không chút
kiêng nể, nhìn chằm chằm vào Thần Tiễn như nhìn một miếng thịt béo, trầm giọng nói:
“Thần Tiễn, hôm nay mày chết chắc rồi !”
Sau lưng hắn, một mảng bọ dày đặc như một đám mây đen, phô thiên cái địa ào ào lao tới.
Thần Tiễn giống như nghe được một câu chuyện cười ngu ngốc nào đó, ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó cao giọng nói:
“Đám hạ đẳng các người đúng là chỉ có một lối suy nghĩ thấp kém như nhau ! Cho rằng dùng số lượng có thể mài chết ta !?”
Hắn bước lên một bước chân, hạ trọng tâm xuống, một luồng khí từ đan
điền (dưới rốn ba tấc) nóng rực tràn ngập tuần hoàn trong cơ thể một
vòng, sau đó, trút lên cổ họng:
“Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và vĩnh viễn về sau cũng thế !
Cho dù các ngươi tập hợp được bao nhiêu con kiến yếu ớt thảm hại đi
chăng nữa, đối với ta, cũng chỉ là một đống rác nhớp nhúa, tùy ý có thể
dùng chổi hất đi mà thôi !”
Cổ họng Thần Tiễn nóng rực, một luồng lực lượng nóng rực nhanh chóng
chạy qua thanh quản, khiến nó trương lên, thô dày hơn rất nhiều, và bắt
đầu rung động với tần số cực kỳ kịch liệt, theo sau đó, một tiếng gầm
lớn phát ra chấn động cây rừng, khiến vô số lá rơi tung bay lên.
Grao....
Phảng phất như sư tử nộ hống, lại giống như mãnh long rít gào. Một luồng sóng âm vô hình vô chất lập tức lan rộng ra xung quanh Thần Tiễn, khiến mặt đất lấy hắn làm trung tâm cũng nứt ra một đường dài, sau đó tỏa
rộng ra, công kích toàn bộ những gì trước mặt hắn.
Đám bọ đang phô thiên cái địa bay tới lập tức va chạm với bức tường sóng âm này, lần lượt nổ tung tan nát thành từng mảng lớn, nhựa dịch bắn ra
khắp trời, tạo thành một cơn mưa dịch lỏng xanh đặc, rơi xuống mặt đất
đục ra vô số những lỗ to bốc khói u ám. Máu của đám trùng này không ngờ
đều là kịch độc cả.
“Gì vậy !? Sư tử hống !? Cái này có thật à !?”
Khuôn mặt Anacharka lập tức thay đổi như một con tắc kè, hắn còn chưa
kịp tiêu hóa hết mọi chuyện vừa xảy ra, thì đã thấy Thần Tiễn cả người
bọc trong một lớp ánh sáng nhàn nhạt, xuyên qua lớp mưa axit kia tấn
công tới.
Anacharka vội vã phất tay, một đám bọ gần hắn lập tức bay tới, phủ kín
thân ảnh kia, thế nhưng chỉ vồ chúng một đợt tàn ảnh. Sau lưng hắn lập
tức có tiếng rít gào cảnh báo của những con bọ khác, và tiếng gió thổi
lạnh ngắt.
Tốc độ quá nhanh, giống như một viên đạn bạc xé rách trời giông tố, chỉ
trong chớp mắt đã tiếp cận sau lưng hắn, một cước đá ra mang theo tiếng
pháo nổ.
“Chết tiệt.”
Một loạt những con bọ cánh cứng không rõ từ đâu bay tới, che phủ sau
lưng Anacharka, tạo thành một lớp phòng hộ cấp tốc, đỡ cho hắn một cú đá này. Nhưng lớp giáp có thể cản được đạn bắn mà chúng luôn tự hào bị một cước này thô bạo đục ra không chút kiêng nể, sau đó vẫn tiếp tục dùng
thế sấm sét giáng lên Anacharka một cú như búa tạ.
Uỳnh.
“Á”
Cú đá rất mạnh, không thua một viên đạn phá giáp nào, dù đám bọ đã triệt tiêu tới hơn 90% uy lực, thế nhưng chỉ một thành lực lượng giáng vào
cũng đã muốn đá văng toàn bộ xương sườn Anacharka ra ngoài. Hắn nặng nề
phun ra một búng máu, bay thẳng về vách núi phía trước.
Với tốc độ này mà va chạm vào vách núi, chính là giống như nhảy từ trên
tòa nhà 50 tầng xuống đất. Anacharka vột vã nén đau vung tay, quăng ra
một lớp phấn bột vào trước vách núi, tầng đá vôi bên ngoài lập tức bị ăn mòn nhũn ra, cả người hắn mới nặng nề va vào, tiếp tục thổ một lượt máu nữa.
Vì mặt tiếp xúc đã bị phá mềm đi rất nhiều, hắn còn toàn mạng, thế nhưng Thần Tiễn đã lại nhào tới, đôi chân mạnh mẽ kia nhấc lên dẵm xuống
giống máy dập vô tình, nhắm vào cần cổ hắn. Nếu bị đạp trúng, chắc chắn
là cổ sẽ gãy lặc lòi. Không, chắc chắn sẽ nát bén nhàu nhĩ như mớ gạch
cua ấy.
Anacharka đến mặt còn chưa kịp tái đã phải vội vã lăn sang một bên, ngay sau đó vách núi bên cạnh vang lên tiếng vỡ tan ầm ầm như dính thuốc nổ. Hắn lại điên cuồng cúi người xuống, lăn lông lốc trên mặt đất né thêm
một luồng kình phong quét qua, khóe mắt còn vương lại nhìn rõ ràng, vách núi giống như bị đao chém đã nứt ra một đường dài đen ngòm. Thần Tiễn
đạp một cú, lại quét chân một cú, lực phá hoại thể hiện ra lập tức khiến hắn kinh hồn táng đởm.
Thần Tiễn dùng Ki bọc lấy đôi chân, khiến cho lực đá tăng mạnh tới biến
thái, mỗi cú đá còn tạo ra đao phong sắc bén khiến vùng quét qua như bị
cánh quạt trực trăng chém bay.
“Thằng này đéo phải con người nữa !” Anacharka thầm hô đen đủi, lăn lông lốc hơn chục mét mới dừng lại được.
Lúc này thì Thần Tiễn lại không có đuổi theo, nếu không thì hắn chết chắc.
...
“Ha...ha...ha...” Anacharka thở dốc ba lượt mới lảo đảo đứng được lên,
lúc này khóe miệng hắn vẫn còn phun máu rất dọa người. Sờ sờ lên ngực,
dường như xương ức đã bị đạp nứt, đâm vào ra thịt lồi ra rồi. Nếu không
phải mấy ngày nay liên tục có đám người khác dùng mạng để tẩm bổ cho
hắn, chỉ dựa vào chính sức lực của mình trước khi lên đảo, hắn có lẽ đã
mồ yên mả đẹp từ sau cú đá đầu tiên rồi.
Liếc nhìn lại, thấy Thần Tiễn vẫn đang dùng ánh mắt sắc như đao nhìn
hắn, thế nhưng không tấn công tiếp, hắn khoái chí cười một hơi:
“Hộc... hộc... mày... thật sự con mẹ nó... biến thái ! Bá đạo khó đỡ... !”
“Thế nhưng mà... hộc... không phải cũng ngoan ngoãn rồi đó sao !! Haha... Ọc...”
Vừa cười sung sướng, vừa phun máu, ngón tay cong chỉ vào Thần Tiễn rất
vui vẻ, tạo hình của hắn rất giống một bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại.
Thế nhưng hắn không hề bị điên, hắn cười khoái chí vì mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, công lao liều mạng cũng đã được đền đáp.
Thần Tiễn với hai tay buông thõng, vẫn đứng thẳng tắp như một cây thương, gằn giọng nói:
“Ít nói nhảm đi. Giao thuốc giải ra đây, ta tha cho ngươi một mạng !”
“Ha... Từ từ để ta lấy hơi đã !” Anacharka mệt mỏi chống hai tay xuống
đầu gối, hít sâu mấy lượt vẫn cảm thấy lồng ngực đau nhức kinh khủng.
“Chết tiệt, xương vỡ găm vào phổi rồi !” Hắn cằn nhằn, rồi lại khó khăn thẳng người lên nói:
“Cảm thấy sao rồi !? Có phải lòng bàn chân thấy ngưa ngứa, nên lập tức
dùng Ki để ngăn chặn chất độc lan ra !? À, cách giải quyết hay lắm, đám
Trung Quốc các người lúc nào cũng tự hào vì trò đó mà !? Cái gì ấy nhỉ
!? Luyện công cao cấp thì bách độc bất xâm ấy hả !?”
Thần Tiễn nhíu mày, vì hắn thật sự vừa làm như Anacharka nói. Trung Quốc có một cách vận dụng Ki rất thần diệu, họ gọi luồng khí có thể tự do
điều khiển trong cơ thể người này là nội lực, và dùng nó để đề kháng lại hầu hết các tác nhân bên ngoài có thể gây ảnh hưởng xấu đến thân thể.
Nếu trúng độc thì vận công bức độc ra, đây chính là thường thức, và
dường như chiêu này chỉ có võ giả hay Ki Master của Trung Quốc mới làm
được, bọn họ vẫn rất tự hào về điểm này.
“Nhưng cái Ki của các người, nói cho mà biết nhé, không phải là lực
lượng vô hình vô chất hay cái con mẹ gì đó vô cùng thần bí đâu. Thực ra
chỉ là Oxi trộn lẫn với một loại khí hiếm chưa có tên gọi như Uctoni
thôi hiểu không !? Các người thực ra cũng chỉ là một đám siêu năng lực
gia có khả năng điều khiển không khí trong cơ thể thôi. Nhất là khí cái
khí hiếm kia, vì nó là khí trơ, nên có thể đề kháng lại vô số phản ứng
hóa học tạo thành từ chất độc, đến miệng các người thì thành khí công
bách độc bất xâm, ta nhổ vào.”
“Chất độc này có thể phản ứng với hơn 90% các loại khí trơ, hàng độc của ta đấy. Cho nên dùng khí để áp chế, đúng là ngu không đỡ được !”
“Giờ cảm thấy sao rồi !? Dùng khí làm chất độc lan nhanh, chắc đã tới
bắp chân rồi nhỉ !? Thấy ngứa ngứa đúng không !? Đó là vì sinh mạng với
thể chất mày khá cường hãn, nếu là người thường da thịt đã sớm hóa lỏng
cả rồi, tao phục mày thật đấy !”
“Thế nhưng chỉ chút nữa thôi, xem nào, khoảng 2 phút nữa, chất độc sẽ
xộc lên óc. Não bộ chắc không biến thái như cơ thịt chứ nhỉ !?”
“Mày định làm gì tiếp đây !? Thần Tiễn !?”
Anacharka nén đau giải thích một hơi dài, sau đó lại đắc ý cười vang vui vẻ !!
Lâu lắm rồi, hắn chưa được vui như vậy.