Lưu ý: Chap này có một đơn vị đo lường là Hz do mình bịa ra. Mọi sự trùng hợp đều ko tính nhé.
(1 Hz = 1/7 Mach = 50m/s (bằng vận tốc viên đạn)
(1 Mach = 330m/s = Tốc độ âm thanh)
Điều kiện để rời khỏi thực nghiệm đảo chính là không ngừng mạnh mẽ lên,
mạnh mẽ tới mức có thể phá vỡ tầng kết giới bao phủ hòn đảo, cách ly nó
với thế giới bên ngoài.
Khi tầng kết giới ấy bị cường hoành phá bỏ, hòn đảo sẽ lập tức phân
giải, và những kẻ yếu ớt còn không kịp thoát ra sẽ cầm chắc cái chết.
Vậy, làm sao để có thể không ngừng mạnh lên, tới mức có thể phá vỡ được cái cấm chế có thể chặn đứng cả tên lửa đạn đạo kia !?
Những người lên đảo sau vài ngày tìm hiểu đều đã tìm ra được một cách giải quyết chung nhất: Đó chính là giết người.
Người chết trên thực nghiệm đảo sẽ rất nhanh chóng bị phân giải thành
những luồng tinh hoa huyết nhục thuần chất nhất, sau đó tiến hành kết
hợp cùng mặt đất, cây cỏ hoa lá hay sông suối xung quanh, gia cố thêm
sức sống vốn đã vô cùng dồi dào của hòn đảo. Thế nhưng trong quá trình
kết hợp để chuyển hóa đó, bất cứ ai đứng gần xác chết đang bị phân giải
kia, sẽ giống như hòn đảo, nhận được những mảng tinh hoa huyết nhục của
người đã khuất, tiến hành tự bồi bổ mình một cách cường hoành giống như
cướp đoạt.
Trong khi cướp đoạt những tinh hoa huyết nhục ấy, lại có thêm vài phần
cơ hội nhận được năng lực của đối phương, tương đương với việc chiếm lấy cho mình thêm một kỹ năng hay thứ vũ khí bí mật nào đó.
Chỉ cần giết được mấy chục người thôi, nếu may mắn, rất có thể đã phá
hủy được vòng bảo hộ kiên cố giống như tảng núi lớn sừng sững cao ngất
kia rồi.
Giết người càng mạnh mẽ, tinh hoa tính mạng nhận được càng nhiều.
Vậy nên, cách tốt nhất để sống sót, để không ngừng cường hóa bản thân
cho tới ngày có được vũ lực đỉnh phong, cách tốt nhất chỉ có...
Giết.
...
Thiếu niên châu phi với tên gọi Roland Roy kia là người thứ tư Radiz hạ sát được kể từ khi lên đảo.
Cái cảm giác không cần chăm chỉ rèn luyện cũng nhận được những lực lượng khổng lồ làm toàn thân sung sướng kia, dù mới trải qua vài lần nhưng
cũng làm cho Radiz cảm thấy muốn điên cuồng vì sung sướng.
Cảm giác mỗi thớ thịt đều tràn ngập sức mạnh, được lực lượng không ngừng tẩm bổ và nuôi dưỡng khiến toàn thân cảm thấy sướng khoái, so với hút
thuốc phiện hay làm tình còn muốn kích thích hơn.
Vậy nên ngay sau khi người đầu tiên xấu số đã hoàn toàn bị hắn chuyển
hóa và hấp thụ, cảm giác giống như gây nghiện ấy lại thôi thúc hắn không ngừng tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, tiến hành chém giết vô tội vạ.
Bất kể kẻ đó là ai, kẻ đó yếu hay mạnh, là nam hay nữ, xấu hay đẹp, có
lý tưởng hay chỉ là một mớ cặn bã, hắn không bỏ qua một ai cả, thấy một
người sẽ giết một người.
Vì cái cảm giác kia thật sự quá tuyệt vời, tuyệt vời đến không thể cưỡng lại được, chỉ cần để hắn nhìn thấy, đừng hi vọng sẽ có thể sống sót.
...
Tường lạnh nhạt nhìn tới cái đầu đang không ngừng bị phân giải thành
những luồng tinh phách hồng hồng giống như nền trời đỏ rực lúc chiều tà
trên tay mình. Những luồng tinh phách màu hồng ấy giống như bị máu huyết của hắn hấp dẫn, lần lượt ào ào theo cánh tay hắn chui vào cơ thể, sau
đó chậm rãi tản ra lưu thông liên tục trong mỗi mạch máu, hay mỗi phần
tế bào nhỏ nhất, tiến hành gia tăng lực lượng không ngừng.
Đối với cảm giác đột ngột được lực lượng tẩm bổ mê người kia, hắn lại
vẫn như cũ, không cảm thấy chút vui vẻ nào, có chăng cũng chỉ là chút cổ quái nhàn nhạt:
“Không ngờ năm đó vì muốn hòn đảo có thể mạnh mẽ lên không ngừng, kết
quả lại khiến cho cái trò chơi giết chóc này tăng thêm một phần sức hấp
dẫn mạnh mẽ đối với nhân loại bình thường như vậy.”
Đây đúng là cảnh ngẫu nhiên quăng hạt, hạt nở thành cây.
Những luồng tinh hoa kia không vì được gia nhập vào cơ thể chủ nhân chân chính của hòn đảo mà có gì đó dị trạng, rất nhanh đã hoàn tất quá trình đồng hóa của mình, cái đầu xấu số kia chỉ chưa tới nửa phút đã hoàn
toàn tiêu biến giống như chưa từng bao giờ xuất hiện vậy, thậm chí một
giọt máu cũng không để lại.
Phía bên kia, Radiz cũng đã hoàn tất quá trình hấp thụ, khuôn mặt đắc ý
kiêu ngạo vì sự sung sướng nhất thời kia nên thể hiện ra một sự thỏa mãn nhàn nhạt, hắn thà chọn tạm thời đình chiến chứ cũng không muốn dừng
cái cảm giác đó lại, thể hiện ra mặt đặc trưng nhất của một con nghiện
hạng nặng.
“Không ngờ nhìn thấy cái đầu kinh tởm đó mà mặt mày không biến sắc chút
nào cả, thần kinh tốt thật đấy ! Hay là tự tin quá tới mức lú lẫn mất
rồi !?”
“Ngươi hấp thụ nhiều quá !” Tường đưa tay sang ngang, ánh sáng xung
quanh giống như bị ảm đạm đi một chút, dường như bị một lực lượng cổ
quái nào đó không ngừng thôn phệ. Nhưng nếu không để ý kỹ rất khó nhận
ra.
“Cái gì !?” Radiz nhếch miệng cười lạnh.
“Hấp thu quá nhiều và quá nhanh khiến quá trình chuyển hóa bị rối loạn,
kết quả là trạng thái tinh thần ý thức không theo kịp với sự tăng trưởng đột biến của cơ thể, tâm trí đã sắp hỏng mất rồi !” Bàn tay đưa sang
ngang của Tường đột ngột chuyển dịch, vung mạnh về đằng trước giống như
đập con ruồi, mặt đất dưới chân không ngờ lại hiện ra một lỗ sâu hun
hút.
“Hê, mày thấy tức giận à !? Là bất bình hay ghen tị !? Mà thôi, sao cũng được, vì rất nhanh sau đó mày cũng sẽ trở thành một phần của tao thôi
!” Radiz đối với hành động phá hoại mặt đất vô mục đích để thể hiện sự
phẫn nộ của Tường ngẩng đầu cười một cách khinh miệt, nhưng ngay sau đó
hắn lại bất ngờ vọt tới như một đầu mãnh hổ khủng bố, tốc độ nhanh chóng vô bì khiến tiếng gió rít giống như tiếng một tờ giấy bị xé rách thô
bạo, nghe rõ ràng vô cùng.
Trên hòn đảo này không nói quy tắc, ai giết được kẻ khác, sống sót cho
tới cuối cùng mới là người thắng cuộc. Dù có nắm chắc mạnh hơn đối
phương hay không, bất ngờ tập kích vẫn là phương pháp yêu thích nhất của tất cả các thí sinh.
Đối với Radiz trời sinh có ưu thế về tốc độ, hắn lại càng tận dụng cái
mặt vô sỉ này một cách hoàn hảo nhất. Khi đối phương tỉnh ngộ ra, hắn đã thừa sức tiếp cận dễ dàng xé xác địch thủ rồi.
Boong...
Chẳng ngờ được...
Chẳng thể ngờ được, hắn lại đang trong tư thế tiến công mạnh mẽ ấy, bất
ngờ bật ngửa về phía sau, mang theo một luồng máu tươi phun trào, bắn
lên như cánh hoa hồng đỏ chói nở rộ.
Radiz ôm mặt lùi lại với vẻ không tin tưởng.
Thời điểm nhào tới chỗ Tường, hắn giống như dùng hết tốc lực, biến thành một chiếc ô tô lao tới với vận tốc cực hạn, nhưng lại đột ngột đâm phải một cây cột cứng rắn khốn kiếp nào đó, khiến mũi xe, cũng tức là mũi
hắn bị đâm tới mức rúm ró, đầu óc choáng váng, máu mũi lưng tròng, chật
vật không chịu nổi.
Vận tốc lao tới càng nhanh, phản lực do va chạm truyền về cũng càng
mạnh mẽ, giống như một chiếc may bay cũng có thể gãy cánh vì đâm phải
một con chim nhỏ. Đau đớn do va chạm ấy không phải người thường có thể
thừa nhận. Nếu không phải cơ thể Radiz được cường hóa không ngừng từ lúc lên đảo, chỉ sợ một màn vừa rồi cũng đủ khiến cho hắn tan xác đương
trường.
Hắn rốt cuộc đã đâm vào cái gì !?
Hồi tưởng lại hành động của Tường khi đối thoại vừa rồi, rõ ràng hắn đã
cắm thứ gì đó xuống mặt đất khi Radiz không chú ý, chắn ngay trước mặt
hai người, giống như biết trước Radiz sẽ bất thình lình tập kích vậy
Không, rõ ràng là hắn biết trước. Nếu như thiếu niên tóc vàng dựng ngược kia không quá kiêu ngạo, chẳng thèm để tâm đến vệt lõm sâu dưới mặt đất kia, có thể đã nhận ra một thứ gì đó bất thường. Ngay thời điểm hai
người nói chuyện, đối phương đã tiến hành giăng bẫy chờ mình nhảy vào.
Hắn không ngờ lại nhảy vào hố bẫy với cái vẻ kiêu vênh váo người như vậy, nghĩ thôi đã thấy xấu hổ không chịu nổi.
[Tên này sở hữu một thứ vũ khí vô hình nào đó !]
Đau đớn ôm cái mũi vẫn đang không ngừng rỉ máu, Radiz nghiến răng kết
luận. Cái sự nhục nhã này khiến hắn cảm thấy mình giống như con bò tót
bị đấu sĩ lùa vào chân đường, húc điên cuồng tới mức cặp sừng cong lại
rồi đầu óc choáng váng mà nhục nhã bất cam mà ngã xuống.
Rất rõ ràng, muốn cái sĩ diện và tự tôn nhỏ nhoi ấy quay trở lại, cần
phải dùng tốc độ nhanh nhất, đem cái kẻ dám phạm thượng ấy một hơi giết
chết đi, sau đó ngấu nghiến ăn dần từng mảnh cơ thể nhỏ nhất của hắn cho bõ cơn tức giận này.
Năng lực của Radiz là khả năng gia tốc không ngừng, trong những người
đồng lứa, hắn chính là kẻ nhanh nhất, cũng là một trong năm người mạnh
nhất, được mệnh danh là vua tốc độ.
Mọi sự sỉ nhục đều không thể chấp nhận được.
Vận tốc cực hạn của hắn trước khi lên đảo là 3Hz (1 Hz = 50m/s), sau khi hấp thụ 4 người khác đã đạt tới con số 5Hz, gần như đã tiếp cận với vận tốc âm thanh, chỉ cần nghiêm túc và bình tĩnh lại chắc chắn có thể đem
đối phương diệt sát trong vòng một giây.
Có câu nói: Trong vạn pháp, chỉ có duy nhất nhanh là không thể phá, chỉ
cần tốc độ đủ cao, một hạt cát cũng có thể dễ dàng xuyên thủng viên đạn, thậm chí đem nó chấn tan thành từng mảnh.
Tốc độ của Radiz là nhanh nhất, không ai bắt được hắn, không ai chạm tới được chéo áo của hắn bao giờ, người bình thường muốn theo kịp chuyển
động của hắn cũng không thể, vì một viên đạn cũng chỉ có thể bay trong
không khí với vận tốc 1 Hz mà thôi.
Còn hắn sau khi tiến hành gia tốc, lại có thể nhanh gấp năm lần viên đạn.
Với tốc độ phản xạ thần kinh cực hạn chỉ có 120m/s (2,5 Hz) của con người, làm gì có ai theo kịp chứ.
Trong trạng thái cực tốc, Radiz rõ ràng nhìn thấy hai tay Tường ngay khi hắn biến mất lại một lần nữa nhanh chóng vung lên, để lại một vết lõm
dưới mặt đất rõ ràng, nhưng tốc độ này trong mắt Radiz so với rùa bò còn đáng thương hơn, không ngờ lại muốn ôm cây đợi thỏ một lần nữa..
Thầm mắng Tường ngu ngốc, Radiz vẫn nhào tới theo hướng đó, nhưng ngay
khi sắp tiếp cận với vết lõm kia, hắn đột ngột chuyển hướng sang ngang,
muốn dùng sự bất ngờ đánh tan đi tất cả phán đoán của Tường.
Boong...
Nào ngờ cảm giác va chạm đau đớn lại một lần nữa truyền tới, Radiz tại
thời điểm rẽ sang ngang cũng vẫn không tránh khỏi va chạm, trong cơn
choáng váng nhìn lại, hắn mới để ý thấy cái hố mà mình nhìn thấy lúc
trước lại đang từ từ biến mất, xuất hiện ở ngay trước mũi chân hắn vài
cm.
Cái hố mà hắn nhìn thấy, lại chỉ là ảo ảnh.
Còn hắn một lần nữa lại diễn vai còn bò đực ngu ngốc, bị vẻ lạnh nhạt
bình tĩnh của người đấu sĩ đánh lừa, một lần nữa đâm đầu vào vật cứng
không rõ hình thù chết tiệt kia, dùng từng cơn đau thấu tim nhức óc để
minh chứng cho cái sự ngu ngốc và bất cẩn của mình
Khốn kiếp.
Lại bị chơi xỏ.
Radiz bưng gương mặt đã đầm đìa máu me bi ai thầm nghĩ.