Khi thực lực con người hay bất kỳ sinh vật nào đó đủ mạnh, tự nhiên sẽ sinh ra một loại bản năng hô ứng với thiên nhiên xung quanh, khiến cho vạn
vật vì mình mà bị dẫn động, thường thấy nhất chính là khí lưu vô hình vô chất, nhưng mỗi khi rít gào đều đem lại thanh thế cực lớn.
Từ xa nhìn lại, Thần Tiễn chỉ thấy được ba luồng lốc xoáy hung hăng va
chạm vào với nhau, chỉ vậy thôi cũng khiến cặp mắt của hắn khô queo và
đau nhức không chịu nổi, nhưng hắn vẫn cắn răng chống đỡ, không nháy mắt một chút nào. Cơ hội xem những người thật sự được gọi là cao thủ thế
này quyết đấu không có nhiều, so với mua vé chung kết cuối cùng của
world cup còn khó hơn gấp ngàn lần. Để lỡ một giây cũng khiến hắn hối
tiếc cả đời.
Xung quanh trống không, đám thiếu niên vốn bu đến như mấy con thiêu thân để chia xẻ tinh hoa huyết nhục của hắn đã sớm biến mất chẳng còn bóng
nào, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có mỗi Thần Tiễn có tư cách đứng đó,
không tính đến thực lực của hắn, chỉ là được cô gái kia cho phép như một ngoại lệ duy nhất cũng khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo.
Hắn nheo nheo đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba luồng lốc xoáy khí thế cực
thịnh kia, chỉ trong vài tích tắc va chạm, mạnh yếu lập tức thấy rõ, hắn nở nụ cười thản nhiên, lại có phần khinh miệt, giống như nhìn thấy mấy
con châu chấu cố gắng đá xe tới mức gãy hết chân cẳng vậy.
...
Phi kiếm chém vào quyền sáo nảy ra, hoa lửa bắn tung tóe, để lại một âm
thanh chát chúa. Theo sau đấy phật chưởng cũng đánh tới, bị đối phương
dùng cùi chỏ đánh bật lên, trước ngực tiểu hòa thượng sơ hở, hắn vội vã
phòng thủ, đối phương đã hụp người xuống, đưa hai cẳng tay lên che trước mặt, rồi bất thình lình đấm ra mười ba cú.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Kim quang hộ thân bị phá nát, tiểu hòa thượng gãy ba cái xương sườn lảo
đảo lùi về, nữ nhân tiên giới kia nhân cơ hội Ren chưa kịp thu chiêu,
hai ngón tay vừa miết mạnh một đường, phi kiếm đã lăng không chém tới,
đột nhiên lực hút kỳ dị lại xuất hiện, phi kiếm lảo đảo mất kiểm soát,
thời cơ đã lỡ, trời cho mà bỏ chính là báng bổ, giờ là lúc trả giá.
Tầm mắt cô ta bị một cẳng chân thon gọn đang lớn đần lên che phủ, Phi
kiếm đã bắn ra rồi, không thể thu về kịp, mà thậm chí có thu về kịp, với thanh thế một cước này, chỉ sợ sẽ bị đá dán vào mặt cô ta. Thiếu nữ này vẫn kịp vội gã đưa tay lên chống đỡ, kết quả là sau một tiếng crac,
cẳng tay lập tức gãy ra lặc lòi, xương cùi chỏ nhô ra rất mất thẩm mỹ.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn thì áp lực trước mắt lại tăng mạnh, lại là một quyền chết người kia, nhưng phi kiếm đã kịp trở về, cô ta lập tức
bắt lấy, chém mạnh tới nghênh tiếp.
Lại choang một tiếng, cả hai đều bắn ra sau. Tiểu hòa thượng lập tức
nhân cơ hội nhào tới, đôi bàn tay biến ảo liên tục đánh ra mười sáu thủ
thức bất đồng, kết quả là một hư ảnh đại phật màu vàng kim chợt hiện
trong không khí, trên tay cầm pháp luân quét tới.
Ren thu lại trọng lực vẫn quấn lấy nữ nhân tiên giới kia, đồng thời giảm trọng của mình đến mức thấp nhất, chân điểm nhẹ một cái là cả người đã
bắn vọt lên cao, vừa đúng lúc pháp luân quét qua.
Không có lấy chút dao động kịch liệt nào, nhưng vùng bị pháp luân quét
qua rộng hơn trăm mét vuông bị sạt mất một mảng, chẳng biết đã bị thổi
đi đâu.
Đối phó với người nắm giữ mảnh vỡ huyền vũ, sát thương không phải là thứ quan trọng nhất, mà quan trọng là lực đẩy. Vì lớp vỏ bất khả xâm phạm
này với trình độ của tiểu hòa thượng và thiếu nữ tiên giới kia không tài nào phá vỡ được, nhưng chỉ cần lực đẩy và thổi bay đủ mạnh, Ren cũng sẽ bị đánh văng đi ở một mức độ nào đó, tuy rằng không gây ra sát thương
thực tế, nhưng nếu để cầm chân hay cò cưa chờ thời cơ, đó là cách tốt
nhất.
Thế nhưng địa thuẫn nữ hoàng cũng chẳng phải cái danh hão, ngoại trừ
siêu năng lực cổ quái, một lớp bảo khí phòng vệ siêu kiên cố và lực đánh mạnh tới biến thái, khả năng biến chiêu của cô ta cũng cao hơn hai
người rất nhiều.
Tiểu hòa thượng có một dự cảm bất an rằng, người này chỉ sợ nguyên hình
chính là một con quái thú thượng cổ, ẩn núp dưới hình hài một cô gái mà
thôi.
Một trận này hoàn toàn bị áp đảo rồi.
Hắn cắn răng chịu đựng tìm thời cơ tránh khỏi con quái thú hung hãn này, nên xuất thủ hết sức trầm trọng, đòn nào đòn nấy đều là sát chiêu, thậm chí phật thân mới ngưng tụ ra gần đây cũng sử dụng tới rồi. Nào ngờ đối thủ dễ dàng né qua, hắn thổ ra một ngụm máu tươi rồi nhìn lên, thì tầm
nhìn lại bị một vật đen đen gì đó che phủ.
Cái gì vậy !?
Nắm đất.
Không ngờ lại dùng nắm đất ném xuống !?
Nguy, siêu năng lực gia tăng trọng lượng của cô ta.
Tiểu hòa thượng hốt hoảng nghiêng đầu sang một bên, nắm đất xẹt xuống
như lưu tinh, khí áp quét qua dữ dội, kéo theo luôn một vành tai của
hắn, máu phun tung tóe.
Dái tai của người phật giới đều rất dài, đây là đặc trưng chủng tộc, hắn vẫn luôn tự hào về điều này, nào ngờ khi niềm tự hào vướng víu này bị
cắt xuống lại đau đến vậy, trong phút trốc khuôn mặt nho nhã của hắn
nhăn lại như khỉ ăn ớt, đối phương cũng không vì vậy mà buông tha, một
đoàn nắm đất ầm ầm hạ xuống.
“Khốn.”
Ầm ầm ầm.
Đây là câu chửi tục đầu tiên trong đời hắn, chẳng qua cũng không còn
quan trọng nữa, hay đúng hơn là suy nghĩ gì lúc này cũng không còn quan
trọng nữa, hắn vội vã niệm kinh văn với tốc độ siêu thanh, kết quả là
một hàng phòng ngự bằng phạn văn hiện ra như một mái vòm che phủ, pháp
thân phật luân vừa ngưng tụ cũng bao bọc lấy hắn để bảo vệ, rồi thì hàng loạt mưa đá ầm ầm giáng xuống, nện nát nhừ mọi thứ.
Bên kia cô gái tới từ tiên giới cũng quyết đoán tự chặt bỏ luôn cánh tay đang đong đưa như xích đu thịt của mình, một tay bắt quyết, phi kiếm
một phân thành chín, phát ra vài tiếng xoẹt xoẹt như xé giấy rồi bắn vọt tới như tên lửa tầm nhiệt.
“Ha, tiên giới có khác, đồ chơi thật đa dạng !”
Ren vô hiệu hóa trọng lực của mình, đạp lên khí lưu bay lòng vòng. Người không có trọng lực đứng trước bầy phi kiếm xé gió lao tới giống như một chiếc lá liễu, không ngừng đong đưa, tốc độ cực chậm, nhưng không một
phi kiếm nào chạm tới chéo áo cô ta cả.
“Đừng vội ngạo mạn ! Xem kiếm !”
Thiên nữ tán hoa.
Chín thanh kiếm đột ngột bùng nổ như pháo hoa, chỉ trong chốc lát đã
phong tỏa bốn phương tám hướng trên không, rồi vô số kiếm khí mỏng như
kim châm ầm ầm bắn vọt tới, không chừa cho Ren một đường thoát nào.
“Oa !”
Cong cong cong...
Giống như máy bắn đinh liên tục nhả đạn về phía bảng sắt, mấy trăm mấy
ngàn luồng kiếm khí như pháo hoa kia đều không ngoại lệ, găm thẳng vào
Ren, nhưng nều nảy ra như bóng nước, rồi vỡ tung tóe.
“À, tiếc quá, nếu như không có Huyền vũ này, chị gái này làm ta trầy da được rồi cũng nên !” Ren cười giả lả nói.
“Ngươi.... ngươi.... hèn hạ !”
“A !? Hèn hạ !? Đoạn nào vậy !?” Ren đứng lơ lửng trên một ngụm ngói bụi vẫn chưa tan hết, từ từ hạ xuống mặt đất theo trọng lực tăng dần trở
lại, vừa đảo mắt nhìn tiểu hòa thượng đang khổ sở bò ra từ đống đất cát
um tùm kia. Thầm tán thưởng sức sống mãnh liệt của chú tiểu này, vừa rồi cô ta quăng xuống phải mấy tấn đất cát, thêm vào khả năng trọng lực,
thiếu điều chỉ muốn chôn xuống hắn ta, vậy mà vẫn ngoi lên được. Thật
đáng nể.
"Núp sau pháp bảo như vậy thật chẳng ra gì ! "
"À, đây không giống mấy cái đồ chơi ở tiên giới. Nói thế nào nhỉ, nó
giống như một bộ phận thân thể từ khi ta mới sinh ra vậy đó."
"Mà..." Ren nghiêng nghiêng đầu cười chế giễu:
"Hình như chị đang ghẹn tị hả chị gái !?"
Thiếu nữ kia há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiểu hòa thượng
ngăn lại, hắn ta xoa xoa cái đầu trọc đã rướm máu, thở ra mấy hơi nặng
nề, rồi nói:
"Cô ta mang trong mình mảnh vỡ huyền vũ, có sức phòng thủ đứng đầu tứ
linh. Công kích của phi kiếm tuy sắc bén đa dạng nhưng cũng không thể
công phá đâu. Kim, mộc thủy hỏa, thổ, phong, lôi, bảy đại nguyên tố này
đều sẽ bị huyền vũ hấp thụ và phản hồi trở lại. Cô ta trước đó vẫn
chỉ..."
Máu trên trán chảy xuống, qua hai tròng mắt khiến đôi con ngươi hắn khẽ nhíu, giọng nói lại càng trầm thấp hơn.
"Cô ta vẫn chỉ chơi đùa với chúng ta !"
"Không thể nào... trên hòn đảo này nhiều nhất chỉ có thể sử dụng sức
mạnh từ kim đan kỳ trở xuống, ba chúng ta đều như nhau... cô ta..."
"Không còn nhiều thời gian đâu." Tiểu hòa thượng ngắt lời.
"Một khi hứng thú của cô ta chấm dứt, chúng ta chết chắc. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào kiếm trận của không linh kiếm phái có thể vây khốn cô ta một lúc. Sau đó chúng ta sẽ liều mạng thoát đi. Thực nghiệm đảo rất
rộng, muốn trốn tránh một thời gian không phải vấn đề. Ta còn cần giữ
lại mạng sống này để báo cáo lên phật tổ, cô cũng không muốn chết chứ !? Tận lực mà làm đi !"
"Nhưng kiếm trận cần rất nhiều thời gian để thi triển." Thiếu nữ tiên giới kia ngập ngừng nói.
"Mà khoan đã, tại sao ngươi biết ta là người của không linh kiếm phái."
"Bần tăng còn biết rõ danh tính xuất thân của mỗi một người trên hòn đảo này. Đạm Băng Băng thí chủ, dừng do dự nữa. Ta sẽ câu giờ cho cô."
Vừa dứt lời, những hàng chữ phạn luôn trôi nổi quanh người tiểu hòa
thượng vốn bị Ren đấm nát lại nhanh chóng phục hồi lại, kim quang đại
thịnh, sau đó quanh người hắn từ hư vô hiện ra thân ảnh của ba vị đại
phật trôi nổi. Ba pho tượng vàng kim này trên thân mỗi tượng khắc những
ký tự cổ quái vô cùng, giống như diễn sinh đủ loại nhân tình thế thái.
Khiến người nhìn vào đều bị dao động, giống như toàn bộ cuộc đời của họ
đều bị đem khắc lên tương phật vậy.
"Quá khứ di đà, hiện thế như lai, vị lai vô sinh." Ren đọc những hàng chữ trên thân tượng, vừa nhíu mày vừa lẩm bẩm.
"Có kiến thức và khả năng sử dụng quy tắc của phật giới, tiểu hòa thượng, thật ra ngươi là ai vậy !?"
"Là ai lúc này thì có quan trọng gì nữa chứ. Thí chủ cũng sẽ không vì
phân phận mà tha cho ta mà ! Nếu như cần một cái tên để gọi, thì cứ gọi
là ta là Shilva." Tiểu hòa thượng cười khổ đáp.