Kiểm tra lại thương thế một lượt, Anacharka thở dài, hắn bị gãy ba cái xương sườn. Hồi tưởng lại lúc đó, cũng thật là hung hiểm. Đây còn là do hắn
nhanh chân né được mấy đợt công kích tiếp theo, nếu không chỉ sợ từng
khớp xương cũng bị mấy cú đá chết người kia chấn cho rời ra.
“Khốn thật, chân với cẳng, gì mà lợi hại vậy chứ !? Có còn cho người ta sống nữa không !?”
Hắn hậm hực mắng lên một câu như vậy, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu đem so
sánh Thần Tiễn với mấy người tới sau đó, vẫn là như đom đóm so với đèn
điện. Hắn lại thấy may mắn, vì người hắn đắc tội chỉ là Thần Tiễn, chứ
nếu mà là mấy kẻ ăn no rỗi việc chơi trò giả trư ăn thịt cọp kia, hẳn là bây giờ mình đã trở thành phân bón cho cây trên đảo này rồi.
Ngồi bên cạnh hắn, pháp sư đưa tới mấy hộp thuốc nhỏ, bên trong có đầy
đủ các dụng cụ y tế. Anacharka cầm lấy, thuận miệng nói mấy câu tán
dương gì đó, như là phép thuật hệ không gian thật tốt, có thể đem đi chở đồ, làm lớn một chút có thể đi buôn lậu, chẳng mấy mà giàu, pháp sư
nghe vậy bật cười đáp lại:
“Thực tế học sinh của học viện Key West sau khi tốt nghiệp đều sẽ trở
thành hình cảnh quốc tế, chuyên ngành chống ma thuật vũ trang.” Tuy là
vừa nói vừa cười, nhưng giọng nói vẫn vang vọng tứ phía trong không gian xung quanh đây, méo mó không nghe ra gì, Anacharka cũng chẳng để ý, chỉ lấy tay chỉ ra sau lưng nhờ cô ta bôi thuốc cho mình.
“Nghe nói học viện Key West là một trong sáu thế lực lớn ở thế giới bên ngoài !?”
“Có tiếng như vậy thôi. Sáu thế lực lớn, chỉ có ESP league là lớn thực
sự, à, Vatican cũng có thể tính. Những thế lực còn lại chỉ hoạt động
trong phạm vi lãnh thổ quốc gia của họ thôi. Như Ngạo Thiên môn ở Trung
Quốc, Minamoto Clan ở Nhật, Knight of the Round của Anh, còn học viện
của tôi thì ở Đức. Nhìn chung, vẫn đều bị IMI ít nhiều không chế cả. Nên nếu nói đến thế lực lớn, ở trái đất này, lợi hại nhất vẫn là IMI. Người phụ nữ Stellar Verminton đó, thật sự rất đáng sợ. Nghe nói cô ta mới
chỉ bằng tuổi chúng ta thôi.”
“Chúng ta so với người thường cũng rất lợi hại.” Anacharka khẳng định
như vậy, rồi lảo đảo đứng lên. Mấy vết thương sau này mới phát tác làm
hắn đau đến nhe răng nhếch miệng. Đáng lẽ nên nằm nghỉ một chút nữa,
nhưng nếu rời đi quá lâu, hắn vẫn cảm thấy có phần lo lắng. Em trai hắn
chờ ở nhà nếu thấy hắn đi lâu không về cũng sẽ lo lắng, không chừng lại
quậy loạn lên một chuyến rồi dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
“Cậu muốn đi đâu !? Tôi đưa cậu đi !” Pháp sư vội vàng đứng lên đỡ lấy hắn nói.
“Từ lúc lên đảo này, may mắn lớn nhất của tôi là gặp được chị ! Sandra
ạ” Anacharka cười nhẹ rồi vòng tay qua ôm lấy pháp sư. Thân hình hai
người dán chặt vào một chỗ.
“Thực ra chỉ cần nắm tay là có thể cùng nhau dịch chuyển rồi.” Pháp sư
có phần ngại ngùng, luống cuống nói. Dù không nhìn thấy mặt vì lớp không gian ngăn cách, nhưng Anacharka dám chắc mặt cô ta đang đỏ lựng, hắn ì
èo nói:
“Tôi biết, mà tôi thích thế này. Có vấn đề gì không !?”
“Không.” Câu này giọng nhỏ như muỗi kêu.
…
Cái tổ ấm tạm trú của Anacharka và Racha là một hang động ẩn sau thác
nước. Đây vốn là chỗ ở của gã siêu năng lực gia có đầu trọc đeo kính có
khả năng điều khiển gió kia, sau khi bị trùng độc của Anacharka chọc cho phát điên, hắn bị Racha dễ dàng khống chế, và trở thành người hầu trung thành nhất của hai người. Cái hang này dĩ nhiên cũng bị trưng dụng
luôn.
Phép thuật hệ không gian của pháp sư là một trong những năng lực đặc
biệt nhất, giúp người ta tùy ý đi dạo trên đảo. Anacharka chỉ cần nói
phương vị một chút, hai phút sau cô ta đã đưa hắn tới trước cửa hang
động, nhưng lại từ chối vào. Lý do đơn giản là vì không thích mấy chỗ ẩm ướt, hơn nữa cái hang động mà hai tên đàn ông chui ra chui vô, nhất là
bộ dạng cả hai tên đều vô cùng mất thẩm mỹ cũng là một lý do chính đáng. Anacharka chẳng biết làm gì hơn là lê cái thân tàn trèo vô. Còn may, dù bị thương te tua, nhưng năng lực hành động cơ bản vẫn còn, thuốc mà
pháp sư đem theo cũng có tác dụng trợ giúp hồi phục cực tốt, hắn cũng đã đỡ đau nhiều.
Vừa vào trong hang động, hắn còn đang tính xem nên nói với em trai thế
nào về thất bại lần này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm,
nhìn kỹ một lượt thì hắn ngây ra như phỗng.
Khắp mặt đất toàn là vết máu đã khô cong từ lâu, ngấm sâu xuống đất, làm chậm lại quá trình chuyển hóa chúng thành tinh hoa tính mạng của thực
nghiệm đảo. Anacharka nhìn sơ qua một lượt, suy đoán một chút, hẳn đây
là một hồi nổ mạnh rất khủng khiếp mới tạo ra hiện trạng này. Giống như
có ai đó ác ôn mở nắp quả lựu đạn rồi nhét nó vào mồm nạn nhân vậy.
“Không…”
Hắn thì thào, giọng lạc hẳn đi, vội vã chạy quanh tìm kiếm trong vô
vọng, dù một chút lý trí còn sót lại cũng đủ để hắn hiểu, trong cái hang bé xíu này, một người không thể trốn đi đâu được. Hơn nữa, con trùng
độc hắn cài lên người em trai để thuận tiện cho việc tìm kiếm vẫn còn
sống, thoi thóp ở một góc phòng. Nếu không phải ký chủ đã chết, nó cũng
sẽ không trở nên thảm hại như vậy.
Anacharka vội vã nhặt nó lên, nhỏ một giọt máu vào miệng nó, con trùng
vỗ vỗ cánh, cố gắng yếu ớt bay lên rồi lại rơi bịch xuống. Nhưng cũng đủ để giao tiếp với Anacharka một chút, trời sinh hắn đã có năng lực sai
khiến côn trùng, sau này bản thân hắn trải qua vô số huấn luyện, về bản
chất cũng chính là một con trùng độc to xác, vậy nên những tín hiệu yếu
ớt từ con trùng độc truyền ra, hắn vẫn có thể hiểu được.
Em trai, xác thực đã chết.
Đầu nổ tung mà chết, trước khi chết còn phải vật lộn một hồi thống khổ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………”
Anacharka quỳ gối, ngửa mặt lên trời gào thét. Hết rồi.
Em trai chết rồi.
Mục đích duy nhất hắn khổ luyện 10 năm để lên đảo này tiêu tan rồi.
Hắn hét lớn lên một tiếng thống khổ rồi ngây ra như tượng đá, không biết làm gì cho phải, đầu óc chỉ còn là một mảng hỗn loạn. Nửa ngày trước,
hai anh em còn đang vui mừng vì tìm được Thần tiễn, vậy mà nửa ngày sau
một người đã thành dinh dưỡng cho hòn đảo, một người thân mang thương
tích đi về. Vốn còn định nghĩ cớ xin lỗi em trai vì hành động thất bại,
vậy mà…
Hết rồi.
Hết thật rồi.
Hắn khom lưng xuống, nước mắt chảy ra. Chưa rơi xuống đất hoàn toàn đã
bị hòn đảo tham lam hút lấy, phân giải thành những quang điểm nhỏ li ti. Người hắn run run. Nắm tay bóp mạnh, con trùng độc trong tay lập tức
nát bét, những chất dịch nhão nhoẹt chảy qua theo từng kẽ ngón tay hắn.
Đột nhiên, đúng lúc này, đôi mắt Anacharka vốn đang ngây dại chợt xoay
tròn rồi từ từ xuất hiện những quang điểm màu vàng kim, giống như những
ký tự phù văn thượng cổ. Vòng xoay của các ký tự trong con ngươi ngày
càng nhanh, đến cuối cùng, đôi mắt hắn sáng rực như bóng đèn, khiến cho
pháp sư vừa hốt hoảng xông vào theo tiếng hét của hắn sợ hãi kêu a lên
một tiếng rồi lùi lại mấy bước.
…
“Racha Anacharka theo tiếng Thái có nghĩa là vương quốc của người tự do.”
Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với em trai, khi nó còn là một đứa trẻ
sơ sinh mới lọt lòng. Cũng là những gì cha mẹ dạy cho hắn, về ý nghĩa
nhưng cái tên của anh em họ.
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ được tự do !”
Trở thành siêu năng lực gia đồng nghĩa với việc phải phục vụ đất nước,
phải cống hiến cho xã hội. Và xã hội, chỉ toàn những kẻ lạ hoắc mà bọn
họ không biết đó là ai. Em trai hắn được phát hiện siêu năng lực từ lúc
còn nhỏ xíu, tuổi thơ của nó đã bị cướp đoạt. Năng lực nó thể hiện ra
càng xuất xắc, khả năng nó phải lên thực nghiệm đảo càng lớn hơn, đến
cuối cùng vẫn là không tránh khỏi.
Hắn tự biết về siêu năng lực của bản thân còn trước cả em trai, nhưng
cha mẹ hắn đã giấu nhẹm chuyện này đi. Họ vẫn luôn che chở cho hắn và em trai. Nhưng đến khi họ mất đi rồi, siêu năng lực của em trai mới bộc
phát, không ai có thể che giấu được nữa, hắn không thể, những người họ
hàng kia cũng không thể, mà họ cũng vốn không hề muốn che giấu nó, bởi
những khoản tiền bồi thường cực lớn kia.
Có những thứ đã thành định lý, không thể thay đổi được nữa. Em trai hắn
sẽ phải lên hòn đảo này, liều mạng với mấy trăm siêu năng lực gia khác
đã thành chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, hắn cũng biết… nhưng không thể ngăn cản, vậy thì chỉ có thể đồng hành. Hắn công bố ra siêu năng lực của mình,
trải qua quá trình đào tạo thống khổ, cả ngày ngủ với côn trùng rắn rết, đến mức tự biến bản thân mình thành một con trùng độc quái thai khác.
Từng có một lần, hắn ngã xuống một cái ao, suýt chết đuối, kết quả là
sau khi được người ta cứu lên, vị ân nhân đó lập tức trúng độc, cả người nổi đầy mụn nhọt rồi lăn ra chết trong đau khổ. Hắn tự biến bản thân
thành quái vật, để cùng với em trai đối mặt với thế giới.
Nhưng bây giờ người đã chết. Lý do phấn đấu và kiên trì gần mười năm nay của hắn bỗng nhiên biến mất, hắn không biết phải làm gì. Đúng lúc này,
một tia ý niệm như có như không từ con trùng độc bị bóp nát truyền đến.
“Anh trai… một lần nữa… cùng nhau…”
Một luồng ý thức yếu ớt truyền tới, cảm giác thân thuộc giống như hàng
trăm lần em trai dùng thần giao cách cảm nói chuyện với hắn. Hắn tiếp
nhận nó trong vô thức, nào ngờ luồng ý thức đó tuy yếu ớt, nhưng ngay
khi bước vào trong đầu hắn đột ngột biến thành một cánh cửa lớn, bên
trên khắc đầy hoa văn hình những cánh chim mỏng dẹt bay lượn.
“Gã đó sử dụng thông tin để giết chết ta. Nhưng cánh cổng này vẫn bị ta
dụng tâm ghi nhớ lại được. Anh trai… sử dụng nó cho tốt…”
Siêu năng lực gia hệ tinh thần, Racha lúc này mới thật sự hoàn toàn tiêu biến khỏi thế giới. Trước khi chết vẫn còn để lại một đoạn thông tin
ngắn ngủi cùng giọng nói giống như vô cảm, dùng con bọ kia như một vật
chứa để gửi gắm tới anh trai. Đưa ý thức vào con bọ vốn là chuyện bất
khả thi, nhưng hắn vẫn có thể, vì hắn là thiên tài. Và hắn đã thành
công. Anacharka theo đó đã tiếp cận được với cánh cửa chân lý.
Rồi cánh cửa đó mở toang, một lô một lốc những dòng thông tin đên cuồng
chạy vào đầu hắn. Ý thức của hắn trong phút chốc bị những dòng thông tin dào dạt như sóng này dìm xuống tận đáy vực, vừa chìm nghỉm vừa bị động
tiếp nhận hàng loạt những thứ lạ lẫm mà trước giờ chưa từng biết tới.
Lục đạo đại thế giới... Các vị giới hoàng... Bảo vật định giới... Trường sinh đảo… Long giới chiến. 65 triệu năm trước… nổ mạnh… Tiên nữ xuống
trần gian… Long thần… trường sinh đảo tái xuất… trận chiến 4000 năm
trước… Giới hoàng vẫn lạc… rồi vô số những cái tên lần lượt xuất hiện.
Lục Vân Tiên, ma tướng, khởi nghĩa, Orochi, Alucard… đến cuối cùng, quy
nạp về một mối, người thừa kế tất cả những cái đó, kẻ sinh ra từ vô vàn
những chuỗi sự kiện giống như những bánh răng của lịch sử,ăn khớp một
cách kỳ dị đó. Thiếu niên tóc trắng với đôi mắt màu vàng kim sáng ngời.
Giống như một màu trắng thuần khiết đậm khí tức hủy diệt không thể xâm
phạm. King của trường sinh đảo. Kẻ thống trị chân chính của tập đoàn
IMI. Chủ nhân của ba vị Queen hùng mạnh.
King của IMI.
Cũng là kẻ đã giết chết em trai.
…
Ở trong hang đá nhỏ, bên tiếng thác nước đổ cuồn cuộn, thiếu nữ pháp sư
Sandra Craf lo lắng nhìn vào Anacharka, không biết nên làm sao cả. Hai
tay nắm lấy vạt áo đã trắng bệch, nổi đầy gân xanh. Cô đưa tay ra vuốt
vuốt lấy má hắn. Hắn vẫn ngây ra như tượng đá, điều duy nhất thay đổi là ánh mắt, nó dần dần chuyển từ đau khổ, sang hung hăng, bạo ngược, rồi
cuối cùng theo màu vàng ngày càng nồng đậm, dần trở thành lạnh băng vô
cảm. Chỉ là hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má, không có dấu hiệu
ngừng lại.
Đến cuối cùng, khi hai hàng nước mắt đã thành hai hàng huyết lệ. Máu
nóng nhỏ xuống nền hang lạnh lẽo, hắn mới chớp động đôi mắt, nhìn Sandra một chút rồi cười cười.
Điệu cười sán lạn như ánh mặt trời cùng cặp mắt ti hí không còn nữa, chỉ còn những tiếng cười âm u quỷ dị, đôi mắt đã đổi thành màu vàng kim
ngập trong tơ máu kia làm pháp sư cũng phải rùng mình, buông tay ra.
“King của IMI.”
“Hắn vẫn còn sống. Vẫn còn ở trên đảo.”
Anacharka cười khùng khục, đến độ ho ra máu, tiếng cười âm lãnh vang vọng cả hang động.