Imi - Thực Nghiệm Đảo

Chương 65

Phụ chương lần này là nối tiếp của 4 chương này: IMI - Ngoại truyện - Tu chân giả trên mặt trăng (1-4), lấy mốc thời điểm là 1 tháng trước chap 1 xảy ra nhé. Ai muốn bới thông tin liên quan nữa thì nó là thời điểm 10-11 tháng sau kết thúc IMI - Digital World (Thế giới thứ 2) ấy.

Xe bus hình con giun tràn hơi người.

Thời điểm hai người rời khỏi khu chợ đã là hơn 12h, cũng là lúc cán bộ tan sở, sinh viên tan trường, công nhân tan ca. Vì xe phản trọng lực ở mặt trăng khá là đắt, dân không có tiền mua, xe dùng xăng thì đã bị cấm sử dụng để bảo vệ môi trường, vậy nên tòan dân đều thi hành đi xe bus.

Nghe thì có vẻ văn hóa, nhưng theo lượng người ngày một tăng lên, trẻ con lớn nhiều mà người lớn không kịp nghỉ hưu, số xe bus xập xệ ở mặt trăng đã tới hồi quá tải.

Quá tải tới mức người ta đều phải nhón chân, nghiêng người 45 độ mà đứng. Một số anh trai cao to khỏe mạnh còn tranh thủ cơ hội này tập lên xà, tức là bám vào cái thanh nắm phía trên đầu, đu người lên, để hai chân lơ lửng, không chạm đất – một hành vi đầy tính nghệ thuật nếu như mặt họ không đỏ lựng và mùi mồ hôi như suối bốc lên thơm ngào ngạt – nhưng vẫn không dọa nạt được dòng người xung quanh.

Linh rất may mắn, được đi cùng một chàng trai khỏe mạnh. Ở cái thời buổi người dẵm lên người này, sức khỏe là một yếu tố hết sức quan trọng. Tại sao hả !? Dĩ nhiên là để có thể bon chen giữa dòng đời xô đẩy – cũng như làm hộ pháp cho các cô bạn gái của mình.

Hai người đứng áp vào thành xe. Hai tay Tường chống lên lớp hợp kim tản nhiệt lạnh lẽo, gồng mình chịu đựng đám người đằng sau xoay qua xoay lại, xô xô đẩy đẩy, chen chen lấn lấn. Trong vòng tay của hắn, Linh với khuôn mặt đỏ như gấc quay sang một bên, nhịp thở dồn dập như cá chờ làm thịt.

Khuôn mặt hai người cách nhau chưa tới 10cm, dù nhịp thở của Tường rất nhẹ, nhưng cũng không thể áp chế được cái lớp không khí chui ra từ lỗ mũi hắn hung hăng thơm lên khuôn mặt cô gái. Hắn thì chẳng sao, nhưng người ta là con gái, dĩ nhiên xấu hổ.

Ngặt nỗi, bây giờ hắn mà bỏ tay hay đổi chỗ, lập tức Linh sẽ thành bánh thịt bởi đám người hung hãn phía sau lưng hắn, vậy nên cô đành cắn răng mà chịu.

Dù rằng cũng không hẳn là quá khó chịu.

Nghĩ rằng Linh đỏ mặt vì không khí trong xe tăng cao theo số lượng người nén ép, Tường cố gắng làm ra vẻ quan tâm nói:

“Nếu thấy nóng, miết nhẹ lên miếng ngọc quan âm vừa rồi một chút !”

“Để làm gì !?” Linh đáp với vẻ mơ hồ.

“Thử thì biết ngay thôi !”

Tò mò, nhưng Linh cũng gật đầu làm theo. Công hiệu của viên ngọc này vừa rồi cô cũng đã tự thân thể nghiệm qua. Nếu nó phát ra ánh sáng dịu nhẹ, người sử dụng có cảm giác như đuợc bọc trong một lớp không khí tinh khiết, mát lạnh vậ. Giơ tay nhấc chân cũng cảm thấy thỏai mái vô cùng.

Nhưng viên ngọc chỉ sáng lên được khỏang 10 phút rồi thôi, sau đó nó lại trở thành miếng ngọc lởm bình thường, chỉ là cảm giác giác thỏai mái biến đi rất từ từ nên người ta không kịp để ý.

Một lần nữa miết lên viên ngọc, cảm giác lớp khí tinh khiết kia bao bọc cơ thể lại xuất hiện. Không khí nóng xung quanh như đều bị ngăn cách ra bên ngòai, chỉ để lại cảm giác thanh lương, êm dịu.

Cảm giác đột ngột thay đổi làm Linh thóang kêu lên một tiếng nhẹ, sau đó mới ngại ngùng nhìn quanh, xác định không có mấy ai để ý tới mình ngòai tên đầu gỗ trước mặt, cô mới nhỏ giọng hỏi:

“Cảm giác rất tốt, nhưng tại sao nó chỉ sáng lên một lúc rồi thôi vậy !? Có cần dùng pin hay gì gì đấy không !?”

“Không, nó chỉ được như vậy thôi, dùng lúc nào cần thiết, đừng lạm dụng !”

“Sao giống hàng trung của quá vậy !?” Linh bĩu môi, nhưng nói thì nói vậy, cô vẫn yêu thích, giữ không buông miếng ngọc nhỏ này.

Tường không còn gì để nói. Lai lịch miếng ngọc này hắn biết thừa, cách sử dụng đương nhiên cũng biết. Chẳng lẽ nói rằng tại tố chất cơ thể cậu quá kém, linh khí trong viên ngọc không tuần hòan đuợc, nên chỉ duy trì được một lúc.

Chưa nói đến việc cô ấy có biết linh khí là cái của nợ gì không, chỉ cần hắn chê cổ kém lập tức sẽ bị đòn oan rất vô lý.

Chỉ có điều, không biết tại sao miếng ngọc này lại chạy lên mặt trăng được. Nếu hắn nhớ không lầm, thứ này cũng là chí bảo một phương đấy chứ. Tất nhiên, đã vào tay hắn thì chí bảo gì cũng mặc xác, còn lâu hắn mới nhả ra.



Bước xuống xe bus đã là một giờ trưa.

Tinh thần và thể lực của Linh đã tiêu hao không chịu nổi, cô quyết định kéo hắn đi bổ xung năng lượng.

“Lần trước tớ trả rồi, lần này cậu trả hết nhé !” Ngồi xuống bàn ăn, kéo kéo cái ghế dịch vào, cô gái lấy ra một cái khăn ướt, chậm dãi lau lau vài giọt mồ hôi trên mặt. Lau xong thì gương mặt lại sáng láng trở lại, không nhìn ra chút phong trần mệt mỏi nào, trái ngược hẳn với mấy bác gái nhếch nhác bước xuống từ xe bus, ai nấy cũng đều mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, giống như vừa đại chiến ba trăm hiệp với ông chồng háo sắc nào đó.

“Ừm.” Như mọi khi, Tường vẫn đáp nhanh gọn nhất có thể.

Thời gian là vàng bạc mà… trong khi nguời ta nói vài câu khách sáo, hắn đã có thể xúc được 5 thìa cơm rồi.

Linh đã quen với cái mặt lạnh này nên cũng không để ý. Hắn nói dông dài mới là bất thường. Thỉnh thỏang cô cũng nghĩ, giá cái mặt hắn không lạnh tanh như vậy, bây giờ có lẽ cũng đã cạnh tranh được chức hot boy với tên công tử lắm tiền ở trường.

Nữ sinh trung học tuyển bạn trai không để ý quá nhiều đến gia thế, phần nhiều các anh chàng đẹp trai học giỏi mới hay trúng tuyển. Tường có cả hai cái này, nhưng về mặt đối nhân xử thế lại quá kém, ai nói chuyện với hắn mười câu cũng đành chán nản bỏ đi, bởi vậy dù khá ưu tú, nhưng một năm nay kể từ khi vào trường hắn vẫn ế (FA).

Đồ ăn đã được dọn lên nhanh chóng. Học sinh nghèo, ăn cũng đơn giản, mỗi người một cái hamburger cũng đủ no, thêm hai cốc pepsi là đủ cho một ngày dài tán chuyện.

Thời điểm hai người nói chuyện, Tường đột nhiên mới phát hiện, thì ra cô gái này lại có thể nói nhiều tới vậy. Mới đầu còn về chuyện cũ của hai người, tò mò hỏi về quá khứ của hắn, lúc sau đã nhảy qua các dạng bài tập học hành, bêu xấu giáo viên mà cô nàng ghét, sau đó nữa lại nhảy qua đủ loại ca sĩ thần tượng trẻ. Đến cuối cùng, con chi hua hua nhà hàng xóm mới đẻ con cô nàng cũng biết.

Hắn hoàn toàn bị kéo theo. Dù chỉ ầm ừ, nhưng bản tính của hắn trước giờ đều luôn chăm chú hấp thu thông tin, dưới bất kỳ hình thức nào, vì thế đôi khi cũng phải hỏi lại một vài câu. Mà đã hỏi lại, lập tức chủ đề lại tóe loe ra thêm hàng đống thứ khác.

Bên bàn ăn thường xuyên truyền tới tiếng cười khanh khách, thanh thúy dễ nghe, lại có một chút cảm giác quyến rũ. Bộ dáng cười rộ lên của Linh nhìn rất hay, đôi con mắt cong lại thành hinh nguyệt nha, đôi lông mi dày hơi hơi run run như có thể nói, cũng hấp dẫn được kha khá ánh nhìn.

Thiếu niên mặt lạnh bên cạnh cô gái trực tiếp bị các đấng mày râu coi như không khí.

Cứ như vậy, hai người đã nói qua nói lại được cả một buổi chiều.

...

Trong lúc hai người (thực ra chỉ có Linh) đang sung sướng dông dài câu chuyện, có một người bất hạnh đã tức đến muốn xì khói, thầm nguyền rủa cả hai vài chục lần khiến họ thỉnh thỏang hắt xì không thôi, còn tưởng là do mình bị sặc pepsi.

Bóng chiều tà đổ xuống, in nghiêng cái thân hình xụi lơ của Thôi Chấn Kinh. Ngay khi biết được thông tin về hai đứa trẻ đó, hắn đã phóng quanh khu chợ để tìm kiếm. Hắn thề dưới thần thức của hắn, một con giun có bao nhiêu đốt hắn cũng biết, ấy vậy mà hai đứa kia biến mất không thấy tăm hơi, để lại hắn một mình giữa chợ như cha lạc con, đi đâu cũng hỏi về hai đứa với vẻ mặt vô cùng cấp bách khẩn thiết, làm người qua đường thương hại một hồi.

Chạy quanh chợ, lục sóat kĩ như vậy vẫn không thấy, chỉ có một cách giải thích là hai đứa đó rời khi ngay sau khi mua hàng rồi. Khu dân cư số 5 này lớn vô cùng, muốn tìm hết thì biết đến năm nào tháng nào !?

Hắn không biết tên, không biết tuổi, không biết ngày sinh tháng đẻ của chúng, có muốn bói cũng chẳng ra.

Nhờ cảnh sát tìm !? Hắn là dân đào tẩu, nhập cư trái phép lên mặt trăng này - Cảnh sát không gô cổ hắn lại luôn mới lạ. Cảnh sát không đáng sợ, nhưng nếu kinh động đến tập đòan IMI thì hắn chết chắc.

Tu chân giả ở Trung Quốc dù cuồng vọng, nhưng đây là mặt trăng, do một tay tập đòan IMI khai thác và phát triển, dám làm càn ở đây chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết. Chưa nói đến mình đang ở trên địa bàn của người ta, dù có ở trái đất, thằng ngu cũng biết đám IMI này không dễ chọc.

Người ta thao túng hẳn 1/3 quốc gia trên thế giới này đó.

Chẳng lẽ bỏ đi, tìm một chỗ mai danh ẩn tích !?

Nhưng hắn phản bội sư môn, trốn lên mặt trăng này là vì viên ngọc quan âm đó, giờ đây mất ngọc, hắn phản làm cái rắm gì không biết. Vẫn câu cũ, số hắn đen như con chó mực.

Hắn chán nản. Mà chán nản thì người ta thường tìm quán rượu giải sầu.

Có câu nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, nhưng mà say rồi thì hắn thường gục, gục rồi thì biết gì nữa mà sầu, vậy nên hắn chọn cách đi uống, rồi ngồi từ từ mà ngẫm cho cái tương lai vô định của mình.

Trùng hợp thay, cái quán rượu này lại đối diện quán hamburger của hai bạn trẻ. Có vẻ như anh bạn may mắn lại mỉm cười với hắn lần nữa.

Thôi Chấn Kinh không biết điều này, Linh cũng không biết, nhưng Tường biết.

Xung quanh trong phạm vi 1km, hắn có quyền giám sát tuyệt đối. Trong người Thôi Chấn Kinh rục rịch có linh khí dao động, do hắn chán đời nên không kềm chế nhiều lắm, Từơng chỉ liếc mắt qua một cái đã biết.

Tu chân giả ở mặt trăng !?

Vậy ra đây là nguyên nhân miếng ngọc này lưu lạc đến tay mình.

Tường lơ đễnh liếc ra ngòai cửa sổ, đôi lông mày thẳng tắp khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh chán đời gục trên bàn rượu đằng xa kia.

Bộp.

Đột nhiên đầu bị người ta đập, Tuờng nghi hoặc quay sang, Linh đang trừng mắt nhìn hắn.

“Đang nói chuyện mà nhìn đi chỗ khác là bất lịch sự lắm đấy, có biết tôi vừa nói đến đâu rồi không !?’

“Nói đến chuyện cô Manhattan giảm béo vì tìm được người yêu mới !” Dù có tập trung chú ý lên Thôi Chấn Kinh, nhưng hắn vẫn không nghe sót bất cứ thứ gì, dĩ nhiên trả lời dễ dàng.

Hắn đáp rõ rành rành nhất thời làm Linh á khẩu, đảo tròng mắt một chút mới hỏi lại:

“Có chuyện gì thế !?”

“Không có gì !”

“Cậu ấy, lúc nào cũng ngơ ngơ ra như vậy ! Hết biết. Được rồi, đi nào !”

Hai người đứng lên, Tường trả tiền, Linh nhàm chán đợi bên cạnh không để ý đến đôi mắt hắn sắc lạnh như một lưỡi dao, nhìn về góc tối đằng xa kia.

“Quên không nói với cậu, mấy ngày tới đừng sử dụng viên ngọc !” Trong khi chờ người bán hàng trả lại tiền thừa, Tường đột nhiên nói.

“Tại sao !? Trời khá nóng mà !? Không dùng lúc này thì dùng lúc nào !?” Linh vô thức đưa tay lên viên ngọc đeo trên cổ, miết miết.

Nếu có thể, Tường muốn chửi tục một phen, chỉ tội bộ não của hắn không tư duy theo hướng đó bao giờ. Nói gì thì cũng trễ rồi, viên ngọc đã sáng lên, linh khí xung quanh lại được nó hấp thu, bao bọc lấy cơ thể Linh.

Từ đằng xa, Thôi Chấn kinh đang gục bên bàn rượu đột nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt sáng quắc nhìn sang bên này – giống hệt chó ngửi thấy mùi ***. Đôi mắt hắn bắn ra vẻ cuồng nhiệt điên dại.

Chính là nó.

Chính là hai đứa nó.

Trời thương ta.

Thôi Chấn kinh chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng kêu to giang hồ thống khóai.
Bình Luận (0)
Comment