Phòng trống đơn điệu, Tường ngồi bên chiếc bàn gỗ mộc mạc, sống lưng ngay thẳng, cẩn thận viết lách.
Hắn có một đôi mắt đặc biệt, có thể tính toán hàng triệu công thức chuyển động chỉ qua một cái liếc nhìn, đồng thời cũng có thể nhìn xuyên qua cánh cửa chân lý, tiếp cận vô số tri thức của vũ trụ, qua đó download mọi thông tin hay kỹ năng cần thiết về bộ não của mình để sử dụng.
Nghe qua thì rất tiện lợi.
Nếu như hắn thật sự là một cái máy thì đôi mắt này chính là lợi khí siêu cấp. Tiếc thay với tố chất thân thể không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu của mình hiện tại, số lần sử dụng kỹ năng này cực kỳ có hạn. Não người thường khi nhận một lượng lớn thông tin thường sẽ bị quá tải, dẫn đến nhưng cơn đau đầu, hoa mắt chóng mặt. Đối với hắn, tình hình này lại càng nghiêm trọng hơn, mỗi lần nhìn qua cánh cửa chân lý, nếu không rút tầm nhìn trở về thật nhanh, vô số tri thức sẽ cuồn cuộn trào đến không dứt, khiến cho bộ não như muốn nổ tung.
Nói cách khác, dùng nhiều kỹ năng này với cơ thể yếu ớt hiện tại, xác xuất trở thành ngu ngốc rất cao.
Hắn cố nén cơn đau dầu của mình, nhìn vào trang giấy trắng trước mặt, bàn tay vẫn cẩn thận viết viết đều đặn. Đây là một trong những hình thức thư giãn của hắn mỗi khi nóng máy quá tải. Không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ để đôi tay thuận theo quán tính, thói quen của cơ thể, bình đạm cho ra những con chữ tròn chĩnh, mỗi một nét bút giống như đào ra một con suối dẫn đường cho một dòng nước tươi mát nào đó, dội lên bộ não đã nóng đến mức sắp bốc hơi của hắn, khiến nó dịu lại một chút.
Tường là người đặc biệt, hắn không thể có bất cứ loại cảm xúc hay cảm giác nào, đây là một biện pháp an toàn để chống lại vô số thông tin từ chân lý truyền đến, tránh cho hắn phát điên, bảo đảm bộ não lúc nào cũng ở trạng thái thanh tĩnh nhất để phán đoán mọi việc. Chính vì vậy, việc chịu đựng cơn đau đầu như người ta lên cơn sốt rét này cũng không quá khó khăn, hắn vẫn bình tĩnh viết từng chữ từng chữ, kiên nhẫn cho tới khi cảm giác quá tải dần dần mất đi.
Không cảm thấy đau đớn – không có nghĩa là đạn bắn không sao, não hỏng cũng không màng. Hắn vẫn luôn biết cách chăm sóc tốt nhất cho cơ thể, lúc nào cũng có thể sẵn sàng cho mọi tình huống cần thiết.
Qua một thời gian dài, Tường đặt xuống cây bút máy đen bóng óng mượt, cẩn thận gấp lại quyển vở đã hơi ố vàng nhưng vô cùng phẳng phiu của mình. Ánh mắt hắn không còn sự tập trung xuyên thấu như trước, lại cỏ vẻ yên tĩnh hơn, trong sáng trở lại.
Quá trình xả stress đã hoàn tất.
Việc tốt nhất nên làm bây giờ là đi ngủ, ngày mai lại tiếp tục guồng quay cuộc đời chán ngắt.
Bỗng nhiên màn hình máy tính bật sáng, dù không có người điều khiển. Tường liếc mắt sang, chiếc áo đẫm mồ hôi thay dở cũng dừng lại, kéo ghế, ngồi xuống trước màn hình.
Trình duyệt media tự động mở lên, trong cửa sổ hiện ra một thanh niên trẻ, khuôn mặt phương đông điển hình, cằm nhọn, da trắng, tóc đen mắt đen với nụ cười nửa mép, nhìn có chút không thật thà, nhưng cũng không khiến cho người ta phản cảm.
“Hans !?” Tường lên tiếng chào hỏi.
“Cậu vừa cãi nhau với Linh hả !?” Chàng trai trên màn hình cười đáp.
“Không ! Tin nhắn gần đây nhất cô ấy nói rất vui !”
“Thế thì lạ thật nha, vừa rồi chat chit cả tối, cứ nhắc đến cậu là cô ấy lảng đi, rõ ràng có biến !” Hans vẫn cố gắng truy hỏi.
“Cô ấy rất kỳ lạ !” Tường đưa ra kết luận.
“Cậu mới kỳ lạ !” Hans vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Ngoại trừ sở hữu chân lý và ánh sáng, tôi hoàn toàn giống người bình thường về mặt sinh học và khả năng suy nghĩ của động vật cao câ...” Tường không cho là đúng, muốn phản bác, nhưng giọng vẫn đều đều như cái máy.
“Dừng...” Hans vội vã đưa tay vắt chéo thành hình chữ X.
“Tìm tôi có việc gì !?” Tường quả nhiên không nói tiếp, căn bản đối phương không muốn nghe, cũng nghe không lọt tai, hắn trước giờ không làm việc vô ích.
“Là thế này, dạo chơi trong chân lý một thời gian, tìm được vài tư liệu khá thú vị. Tôi không ra ngoài thế giới thực được, mấy chỗ không có mạng internet, đành nhờ cậu xác nhận giúp.”
“Ừm.”
“Không hỏi là việc gì sao !?” Hans kỳ quái hỏi lại.
“Việc cậu nhờ, tôi sẽ giúp !”
“Nhàm chán ! Đọc qua những tư liệu này đi !” Hans mất kiên nhẫn phất phất tay đáp.
Màn hình lại tự chuyển, nhưng quyền điều khiển đã trả lại, ít nhất Tường cũng đã có thể sử dụng con trỏ để tương tác với màn hình. Hans gửi tới một loại file tài liệu, chẳng cần Tường mở cũng đã nhanh chóng hiện ra. Hắn liếc sơ qua, đọc xong trong vòng chưa tới mười phút.
Truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu cơ. Câu truyện trăm trứng trăm con, truyền thuyết tứ bất tử, thần rùa Kim Quy đòi gươm, truyện Lục Vân Tiên.
Đôi chân mày của Tường nhíu lại một chút.
“Cảm thấy những cái tên này rất quen phải không !?” Hans rất vui mừng nhìn thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt Tường, hứng chí hỏi.
“Việt Nam !?” Tường nói.
Hans cảm thấy nỗ lực của mình giúp tên bạn cứng đầu thay đổi đã xuống sông xuống bể hoàn toàn, tiu nghỉu đáp:
“Ừ.”
“Có liên hệ tới Trường sinh đảo nhiều như vậy sao !?”
“Không chỉ liên hệ nhiều, mà có thể kết luận: Tất cả những nhân vật trên trường sinh đảo của cậu, hay cả ma chủ Lục Vân Tiên kia, đều có một câu chuyện về họ ở đất nước này. Thậm chí chính bản thân cậu – King của trường sinh đảo, tại sao lại lấy tên giả là Tường, tại sao lại chọn quốc tịch giả là Việt Nam !? Tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi à !? Hay đúng ra, cái quốc tịch giả này, thậm chí cái tên giả này, vốn là tên thật của cậu !?”
“Chuyện quá khứ trước khi trở thành King của Trường sinh đảo, tôi không còn hứng thú !” Tường từ chối cho ý kiến.
“Cậu có bao giờ hứng thú với cái gì đâu !? Nhưng tôi hứng thú ! Lúc tôi hỏi về xuất thân của cậu, chỉ được mỗi một câu: “bí mật cao cấp nhất của trường sinh đảo – không được tiết lộ” – vậy có bực không !? Cậu biết tính tôi rồi đấy, đã tò mò là phải biết bằng được ! Một câu thôi, làm hay là không đây !?”
“Nếu cậu muốn biết, tôi sẽ giúp !” Tường khẳng định.
“Bạn tốt đấy, nhưng sao cậu không nói hết đầu cua tai nheo cho tôi có phải nhanh hơn không !?”
“Bí mật cao cấp nhất của trường sinh đảo – không được tiết lộ !”
“Lần sau đổi câu khác đi, lặp đi lặp lại như vậy, rất khó nghe !”
“Ừm.”
“Còn nữa, hôm nay cậu có làm gì với Linh thì ngày mai cố gắng chữa cháy đi, cô ấy là cầu nối duy nhất giữa cậu và thế giới này, đừng để mất !”
“Ừm.”
“Được rồi, kể từ đầu xem, hôm nay cậu đã làm những gì nào !”
...
Cô Manhattan, như thường lệ, lại lê cái thân thể béo đẫy đà, đồng thời cũng nhăn nhúm như con sâu đo, bước vào lớp. Đẩy lên gọng kính tam giác cùng cái môi trát son dày nổi bật, cô hắng giọng:
“Tuần tới các em sẽ có một chuyến du lịch thực tế trên trái đất, địa điểm là Việt Nam – một nước nhỏ nằm ở khu vực Đông Nam á, chi phí chuyến đi nhà trường sẽ lo liệu, nhưng tiền ăn các em phải tự túc. Gần đây có lắm người than phiền về chất lượng đồ ăn công cộng quá, trường sẽ không sắp xếp khoản này nữa. Sau đây là các dụng cụ cần mang theo khi đi thực tế, ai quên cái gì, trừ vào hạnh kiểm nhé !”
Nói rồi cô vung cánh tay lực lưỡng vài cân mỡ, bắt đầu miết miết lên bảng cảm ứng.
Ngồi bên cạnh Tường, Linh nhíu mày nói.
“Chắc chắn là Hans giở trò quỷ, hôm qua vừa thần thần bí bí nói hôm nay trường sẽ đi du lịch. Tên này từ ngày nghỉ học đến giờ, càng ngày càng bừa bãi !”
Không có tiếng trả lời, cô quay sang thì thấy Tường đang tập trung cầm một mẩu giấy, chăm chú đọc.
“Cái gì thế !?” Linh hỏi với giọng hiếu kỳ.
“Thư hẹn gặp !” Tường đáp.
“Hẹn gặp, ai hẹn !? Hẹn ai !?” Lính ngạc nhiên hỏi, vì mẩu giấy trang trí hoa văn sặc sỡ kia, chín phần là của con gái, mà phải là gái trẻ mới có sở thích này. Vòng giao tiếp xã hội của Tường cực kỳ hạn chế, ngoại trừ Linh, hắn hiếm khi đối thoại được ba câu với bất cứ người nào. Mấy thứ như thư từ này, đúng là chuyện lạ.
“Trên này viết: từ lâu đã nhớ kỹ khuôn mặt tôi, hẹn gặp sau giờ tan trường, trên sân thượng, có chuyện cần giải quyết !”
Không thể tin được cách trả lời của Tường, Linh cầm lấy lá thư tự đọc, rồi bực mình cầm tấm pad lên, không khách khí gõ mấy cái vào đầu hắn:
“Thư tình của người ta bị cậu tả thành thư thách đấu rồi ! Ngu ngốc !”
Cốp cốp.
“Nguyễn Diệu Linh, đứng lên đi ra ngoài cho tôi !” Giọng cô Manhattan lanh lảnh, chói lóe.