Trùm cuối của phần thực nghiệm đảo này đây.
Từ chap này, mọi thứ sẽ tiếp nối bản gốc, nếu ai đã đọc bản gốc
rồi thì coi như đây là bản Bluray có cắt ghép và chỉnh sửa, chăm chút hơn một tý đi =))
Chân thành cám ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến chap này.
...
…
Trong một căn phòng kiểu trung cổ với ánh nến lập lòe, ánh sáng chiếu vào từ những chiếc cửa sổ len lỏi vào, làm những chiếc nến từng tỏa ra những ánh sáng lung linh vào ban đêm giờ cũng phải ảm đạm thất sắc, báo hiệu cho chủ nhân căn phòng biết đã quá trưa rồi.
Richard gạt cô gái bên người qua một bên, lắc đầu ngán ngẩm tỉnh dậy.
“Mấy đứa con gái trên đảo này, đứa nào cũng cơ bắp cuồn cuộn, tuy hoạt động kéo co hăng thật đấy, nhưng mình vẫn thích thể loại mềm mại chịu đựng hơn.”
“Vẫn là Lamia tốt nhất, không uổng công mình cho cô ta máu.”
Richard thầm nghĩ. Nói rồi hắn mặc lại cái áo choàng quái dị mà hắn vẫn cho là rất có phong độ thân sĩ của mình, đẩy cửa căn phòng ra ngoài ban công hít thở chút không khí.
Đang là giữa trưa rồi, lâu lắm mới được ngắm trời sáng mà không phải che mặt thế này. Cảm giác cũng không tệ. Richard cảm thán, nhẹ vung tay, một chiếc ly to dài quỷ dị không biết từ đâu bay đến tận tay hắn, tay còn lại không biết từ lúc nào đã thủ sẵn chai rượu bên trong đựng chất lỏng đỏ chót.
Là máu người.
Tuy vậy với Vampire, thứ này chẳng khác sâm panh là bao. Richard là dòng chính trong vương tộc, không uống máu hắn cũng chả chết được, đi dưới nắng cũng chỉ bị nổi mụn chút thôi, còn hành tỏi và thánh giá… Hả… có tác dụng gì vậy !?
Tuy không quá cần, nhưng mà uống vào cũng khá là sướng mồm, Richard huýt gió một cái tiêu sái rồi nhảy xuống ban công, dẵm lên con dơi đang chờ bên dưới của mình, quay đầu nhìn lại.
Hòn đảo này thật thú vị, lại có cả một lâu đài nhỏ ở đây, lên đảo này 3 lần rồi mà giờ mới tìm thấy… tiện thật, hình như sắp xếp sẵn cho mình hay sao ấy, Richard đắc ý thầm nghĩ.
Nếu như hắn biết trên đảo còn có vài căn nhà gỗ dưới thác nước, phong cảnh hữu tình, còn có sẵn cơm gạo và nhà bếp thì chắc là sẽ không thắc mắc như vậy nữa.
“Bá tước đại nhân.” Con dơi vừa thấy chủ nhân thì cung kính gọi.
“Ừ, mọi việc thế nào rồi !?” Richard tùy ý hỏi, hắn lên đảo có mục đích riêng, còn lại thì tiện tay làm chơi thôi, nên cũng không quá để tâm.
“Lamia làm rất tốt, cô ta đã lấy lại trí tuệ, đã tiến hóa thành dead apostle rồi.” Con dơi nhanh nhẹn trả lời.
“Cắn được bao nhiêu đứa rồi vậy !?” Richard hỏi tiếp.
“Mới được 50 thưa ngài.”
“Mẹ, mới được 50... ớ mà... cái gì, ai cắn, Lamia cắn hay 4 thằng kia.” Richard quệt quệt môi hỏi, giọng hơi khó chịu.
“Toàn là Lamia cắn ạ.” Con dơi lý nhí đáp.
“Ôi trời, ta giao cho cô ta 4 thằng kia để làm gì vậy, lại tự thân đi làm thế… Thôi bỏ đi, từ giờ không hôn cô ta nữa là được, cái miệng đã cắn 50 đứa… Tởm quá. “ Richard không hiểu rút đâu ra một cái khắn lụa, vừa lau mồm vừa lẩm bẩm.
“…“ Con dơi á khẩu, hóa ra ông chủ chỉ quan tâm đến mèo nữ Lamia kia thôi.
Được một lúc rồi nó mới hỏi tiếp :
“Đại nhân, bay thế này cũng không phải là cách, chúng ta lên đảo 3 lần, đã tìm bao nhiêu lâu, đảo có rộng chúng ta cũng cày xới lên hết rồi, cứ thế này…“
“Câm đi, ta biết rồi, nốt lần này không thấy thì chúng ta sẽ về, Lucs Van Tian, cái thằng tượng băng này, làm khổ ông mất bao nhiêu thời gian… Ở nhà ta còn vợ dại con thơ đang chờ đấy…ôi… “
Con dơi nuốt 1 ngụm nước bọt thầm nghĩ :
“Con nào, dòng chính trong vương tộc hầu như đều vô sinh mà. “
“Còn vợ nào !? Ngài chơi người ta xong chán chê thì bắt đầu lấy máu làm rượu, có là vợ thì giờ cũng thành mấy cái xác khô nheo nhóc rồi thì có…“
Mặc kệ con dơi đang thầm chỉ trích, Richard bắt đầu hồi tưởng lại cái ngày trước khi hắn nhận nhiệm vụ này .
…
Trong một gian phòng hoa lệ theo kiểu gothic trung cổ, Richard với cái áo choàng rất không hợp thời của mình nhẹ nhàng sải bước trên tấm thảm đỏ đi qua hai hàng lính mặc khôi giáp bằng kim loại, trên những đoạn tiếp giáp của trang bị tỏa ra từng đám khói nhẹ âm u.
Hắn cũng không buồn nhìn đến đám ma binh này, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, làm ra một bộ dáng rất quý tộc, thỉnh thoảng còn tiêu sái vung vẩy cái áo choàng của mình rất kiểu cách.
Richard dừng chân trước điểm đến của mình, cuối tấm thảm đỏ, trên bậc tam cấp, một khối băng rất lớn được cố đinh ở giữa căn phòng, bên trong khối băng đó, một thanh niên với khuôn mặt châu á, mái tóc dài tùy ý buộc sau đầu, đang ngắm nghiền đôi mắt, toàn thân như đang trôi nổi trên không.
Đúng là hắn đang nổi, nhưng mà là nổi giữa khối băng, dù đã bị lớp băng đóng chặt, cố định một chỗ, nhưng nhìn vào hắn người ta vẫn có cảm giác phiêu diêu bồng bềnh, như hư vô, mờ ảo.
Bên bốn góc bức tường đang không ngừng có những tia sáng ấm áp chiếu vào khối băng này. Ánh sáng rất hiếm khi xuất hiện ở ma giới, vì các ma không thiện cảm gì lắm với thứ này, ma cao cấp thì cả người ngứa ngáy dị ứng, ma cấp thấp thậm chí còn có thể sinh bệnh.
Nhưng vẫn luôn có ánh sáng duy trì chiếu vào khối băng này, hi vọng một ngày nào đó nó sẽ tan chảy. Cả ma giới đã thử đủ mọi biện pháp, tứ đại ma tướng mạnh nhất ma giới thay phiên nhau ngày đêm công kích thứ này suốt 1 năm trời cũng không để lại chút vết xước nào.
Chỉ có ánh sáng là có tác dụng. Dù Richard từng dỗi việc tính nhẩm, nếu như cứ theo cái tốc độ mỗi ngày chảy một giọt băng này, có lẽ phải 1000 năm nữa thanh niên với mái tóc dài cùng nụ cười nhã nhặn nhưng không kém phần đáng ghét trong mắt Richard mới có thể cựa quậy được một chút.
Richard đi đến trước khối băng, làm một nghi lễ cúi trào rất tiêu chuẩn của quý tộc trước khối băng, đúng hơn là với người thanh niên trong đó. Người được tất cả ma chúng quan tâm đến, tuy đã mất đi năng lực hành động nhưng vẫn điều hành cả ma giới này.
“Buổi sáng tốt lành, boss. “
“Richard, không cần hành lễ với ta, ta biết cậu cũng chẳng thích thú gì cái trò này, mỗi sáng đều có người đến khom lưng chào thế này, ta nhàm chán chết đi được. “ Giọng nói ấm áp của thanh niên vang lên từ khắp nơi trong phòng, nhưng rất dễ nghe, ít nhất có thứ này là Richard không thấy đáng ghét ở gã này.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng nếu tỏ ra bất kính với ngài, để ai biết được, cả ma giới này treo cổ tôi lên mất. “ Richard cười nhe răng nanh.
“Ừm, ta cũng chẳng có cách nào… Được rồi, cậu biết lý do ta gọi cậu đến đây chứ !? “ Giọng nói của ma chủ tiếp tục vang lên.
“Lại đi trường sinh đảo hả !? “ Richard làm một bộ mặt xám xịt. Lần gần đây nhất hắn nhận lệnh lên trường sinh đảo, vừa biến ra bờ biển thái bình dương đã bị rada của nhân loại khóa chết, sau đó là mấy ngàn tia laze bắn tới, dọa hắn chạy chối chết, nghĩ lại vẫn còn hãi.
“Không, là thực nghiệm đảo, ta muốn cậu lấy một thứ về cho ta. “
“Ồ, ngài có cách lên hòn đảo đó sao !? “
Thực nghiệm đảo thì được, đây chỉ là bản mô phỏng, hàng nhái từ Trường Sinh Đảo mà thôi. Tuy vậy địa điểm của nó rất bí mật, hình như neo ở đâu đó ngoài thái dương hệ. Không có phương pháp đặc biệt để lên đảo thì đừng nghĩ.
“Đương nhiên, chỗ đó năm xưa xây dựng cũng có phần của ta mà. “ Ma chủ cười khẽ.
Richard kinh ngạc, vẫn biết boss của mình cùng King và Queen của trường sinh đảo có quan hệ không rõ ràng, nhưng thực nghiệm đảo cũng có phần của ổng thì hơi lạ nha.
Cái này là một trong những bí mật cao cấp nhất của nội bộ Trường Sinh Đảo mà.
“Lúc hòn đảo sắp sửa hình thành, Nguyệt Nga tìm đến nhờ ta trợ giúp cải tạo lại vài chỗ. “ Ma chủ bắt đầu nhớ lại.
“Cải tạo lại cái gì thế !? “ Richard khó hiểu hỏi.
“Hệ thống năng lượng. “
Richard khẽ ồ lên 1 tiếng rồi tiếp tục nghe.
“Cô ấy muốn cải tạo lại để toàn bộ năng lượng trên đảo nếu đạt được kiều kiện thích hợp có thể chuyển hết sang cho một người. “ Giọng ma chủ lúc này có chút mang mác buồn.
“Là cho thằng nhóc đầu bạc đó !? “ Richard hỏi.
“Còn ai ở đây nữa. “ Ma chủ thở dài.
“Cô ta có thể tự làm được mà !? “
“Cô ấy không muốn cậu ta biết, nên cần ta thi triển hắc ám lĩnh vực để che giấu. “
Cội nguồn sức mạnh của ma giới đến từ hắc ám khung thương, bầu trời này cung cấp cho ma tộc khả năng che giấu và khóa chết mọi loại siêu năng lực khác. Vậy nên muốn chiến tranh với ma giới, ngươi chỉ có thể trông cậy vào cơ bắp của mình mà thôi. Bị Hắc Ám Khung Thương che giấu, thì dù là ánh mắt chân lý cũng khó lòng soi ra được chỗ nào mờ ám.
“Vậy mà ngài cũng làm ! “ Richard nhảy dựng lên, trên đời còn có người ngu ngốc như gã trước mắt mình sao. May áo không công cho người khác mặc mà cũng làm được.
“Richard. “ Giọng ma chủ cực kỳ dễ nghe.
“Gì. “ Richard lúc này đã quẳng sang 1 bên cái nghi lễ phiền phức gì đó rồi, thái độ như một đứa trẻ giận dỗi.
“Nếu cô gái cậu yêu dùng sự sống chết của mình nhờ cậu làm một việc gì đó, cậu có làm không !? “
“Không. “ Richard trả lời cực nhanh và dứt khoát.
“Ặc, ta quên mất cậu còn chưa yêu ai bao giờ. “ Ma chủ tặc lưỡi một cái rồi vang lên tiếng thở dài bất lực.
“Có yêu hay không tôi cũng không ngu ngốc như ngài. “ Richard không tiếc lời phê bình, hồn nhiên quên mất thân phận của mình cùng người trước mặt cách nhau xa thế nào. Nếu có ai ở ma giới nghe được những lời vừa rồi của hắn, có lẽ hắn sẽ bị đóng lên giàn thiêu sống thật.
“Ờ, cậu nói đúng, có lẽ ta ngốc thật, vậy nên ta ra lệnh cho cậu, lập tức đến thực nghiệm đảo, sửa lại sai lầm đó của ta. Phá vỡ cái trận pháp đó đi. “ Ma chủ cảm thán một câu rồi cao giọng nói.
“Từ từ, vậy sao trước đây ngài không đặt vài thứ vào trong trận pháp đó đi !? Để lúc cần có thể vô hiệu hóa nó từ xa chẳng hạn. “ Richard đưa tay chặn họng ma chủ nói.
“Hazz, làm sao ta làm vậy được, cô ấy đã lấy cả tính mạng ra để yêu cầu, lẽ nào ta lại giở trò với cô ấy vào lúc đó sao !? “
“Ngài hết thuốc chữa rồi ! “ Richard bất lực kết luận.
“À, nhưng ta đã làm xong rồi, vậy nên bây giờ có cử người đến phá hủy nó cũng không vi phạm lời hứa đúng không !? Cậu đi nhanh rồi về nhanh nhé ! “ Giọng ma chủ hớn hở, tự cho là đúng nói.
Richard không đáp chỉ chìa tay ra.
“Gì vậy !? “ Ma chủ khó hiểu hỏi.
“Bản đồ, cái pháp trận đó ở đâu, đưa đây thì tôi mới phá được chứ. “ Richard nghiêm giọng nói.
“À, thực ra…“ Giọng ma chủ ấp úng.
“Thực ra ngài cũng không biết nó ở đâu chứ gi !? “ Richard nghiến răng ken két.
“Cô ấy làm cho trận pháp này di động không ngừng trên đảo, cứ 10 năm nó mới hiện ra một lần, làm cả hòn đảo bị reset theo. cậu cứ lên đảo lần này, thấy chỗ nào bất thường nhất trên đảo, thì có lẽ chính là nó đấy. “ Ma chủ dùng cái giọng vô trách nhiệm nói.
“Boss à“ Richard nói với giọng yếu ớt.
“Gì vậy Richard !? “ Ma chủ cố gắng tạo ra một giọng nói ôn hòa nhất có thể, như thể đang dỗ dành một đứa bé bướng bỉnh.
“Ngài có thể chọn người khác không !? “ Richard làm ra bộ mặt đáng thương hết sức, cố làm cho đôi mắt đỏ sậm của mình long lanh lên một chút để xin xỏ.
“Ta rất tin tưởng cậu. “ Ma chủ chân thành chốt hạ.
“^(*&^**&“
….
“Đúng là tên ngốc. “ Richard lầm bầm nói.
“Nhưng mà ma giới lại rất thích những tên ngốc như vậy. “ Chép chép miệng để tiêu hóa nốt chỗ máu thừa trong miệng, Richard nói với con dơi dưới chân :
“Đi thôi, Bat, kiếm cái trận pháp chết tiệt cho Lucs Van Tian ngu ngốc nào. “
“Bá tước đại nhân, ngài gọi sai tên ma chủ rồi, phải là Lục Vân Tiên mới đúng. “ Con dơi đính chính.
“Ờ thì Luc Van Tian, mẹ kiếp, khó đọc thật, không biết hắn trước khi đến ma giới là người nước nào ở cái địa cầu này nữa…“
Richard cưỡi dơi cằn nhằn bay đi …