Hoài Nam cúi xuống kiểm tra lại phần phản lực ở giáp chân, nghĩ nghĩ một hồi liền tắt chúng đi.
Ánh sáng từ hệ thống phản lực trong màn đêm này, nhìn kiểu gì cũng chói mắt vô cùng. Dù ma vật bình thường không cần nhìn, chúng săn mồi thường bằng khả năng cảm ứng khí tức sinh mạng, thế nhưng tự biến mình thành tiêu điểm giữa đám bọn ma cây này, xác xuất dẹo cao lắm.
Ma cây thường sống rất lâu, chẳng có nhiều ma vật thích ăn ma cây, mà ma cây lại giống ma vật khác, thích ăn thịt. Sống lâu, kết thành bầy, lại chẳng có mấy thiên địch, tu vi con nào cũng rất cao. Loại quái vật này dĩ nhiên không hề sợ ánh sáng, dám đốt đèn trước mặt chúng nó, chẳng khác gì treo biển bán thân.
“Đại ca ca, chuẩn bị xong chưa !?” Mặc Sương Vũ ở một bên khe khẽ truyền âm.
“Ok !” Hoài Nam gật đầu, chỉnh chế độ phản lực thành chế độ gia cường cơ bắp. Dạng giáp này sẽ tăng cường lực bật nhảy của người sử dụng, nhưng đem lại gánh nặng rất lớn cho cơ thể.
“Ok !?” Mặc Sương Vũ nghiêng đầu.
“Tương đương với Hảo Lớ.” Hoài Nam bất đắc dĩ phiên dịch ra tiếng Tiên Giới.
Mặc Sương Vũ phì cười, chỉ sang bên cạnh:
“Vì đại ca ca sử dụng nhất tâm nhị dụng rất nhẹ nhàng, Thổ Hành Tôn giao cho anh. Thông qua liên kết thần thức với Tiểu Vũ, anh có thể khống chế nó. Nhưng đừng trông mong quá nhiều, thực lực của nó chỉ tương đương với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.”
Hoài Nam gật đầu, Mặc Sương Vũ cũng nghiêm túc nhìn về phía trước, âm thanh đếm ngược truyền thẳng trực tiếp vào đầu Hoài Nam:
“Chuẩn bị, ba, hai…”
“Một.”
“Lên.”
Thổ Hành Tôn cầm theo cây beam saber, nhấn nút bật, rồi phóng vèo sang bên phải với tốc độ khoảng 80km/h, tương đương một cái xe máy dân dụng. Cây beam saber trên tay nó tỏa ra ánh sáng chói mắt giữa đêm đen, theo vận tốc chạy của nó kéo thành một đường thẳng trắng xóa dài, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Hoài Nam và Mặc Sương Vũ thấp thỏm nhìn theo, thần thức của Mặc Sương Vũ phản hồi lại toàn bộ hình ảnh rừng cây phía trước, chặng đường đám ma cây này bao phủ chỉ có khoảng hơn một km, lúc này tất cả chúng nó đều cử động, ào ào hướng sang bên phải.
Ma cây này, thật sự là sống theo bầy đàn. Hoài Nam thông qua lăng kính 3D cũng nhìn được, một con cùng động là tất cả mảnh rừng nhỏ này cùng sống lại theo, những tiếng ô ô già nua cổ lão vang vọng một góc thung lũng, dọa hắn dựng hết tóc gáy.
Thật là một cái chủng tộc nguy hiểm mà. Thảo nào quanh đây toàn sỏi đá, chắc hẳn dưỡng chất từ đất trong thung lũng đã bị tụi nó hấp sạch.
Tất cả ma cây đồng loạt nhào sang bên phải, đúng như Mặc Sương Vũ đã đoán, Thổ Hành Tôn đáng thương với thân hình bé nhỏ đang bị một khu rừng nhào tới như thủy chiều, ánh sáng của cây beam saber nhanh chóng bị che lấp mất.
“Chạy.”
Mặc Sương Vũ ra hiệu trong kênh thần thức, Hoài Nam đang khống chế Thổ Hành Tôn tránh trái né phải cũng không bỏ lỡ thời cơ, giáp chân phát lực, dẵm mạnh xuống khiến mặt đất thổi bụi, toàn thân gia tốc về phía trước như phi đạn.
Mặc Sương Vũ chạy song song với hắn, Kim Đan kỳ cao thủ có thể bay với vận tốc Mach 1, chạy cũng không kém hơn nhiều, chỉ chớp mắt, hai người đã chạy được một phần ba con đường.
Phía bên kia, Thổ Hành Tôn vẫn chưa bị bắt, dưới sự khống chế của Hoài Nam, nó liên tục luồn lách qua vô số nhánh rễ cây quất đến, uốn éo chui qua những rễ cây đã xoắn lại, thậm chí có một lần bị bắt lấy, nó cắm thanh beam saber vào rễ cây trước rồi mới ấn nút bật lưỡi kiếm.
Không bị ma khi cản trở, lưỡi kiếm nóng rực trực tiếp tiếp xúc với nhánh rễ cây, nhẹ nhàng chọc xuyên qua. Rễ cây đứt đoạn, Thổ Hành Tôn chật vật chui ra rồi lại co giò chạy tiếp.
Thế nhưng đám ma cây quá đông, và nhanh hơn nó quá nhiều, thời gian nó bị bắt chỉ còn tính theo từng giây. Nó còn có thể thoát được, là do đám rễ cây đang bị rối vào nhau, làm động tác đám ma cây bị khớp mất mấy lần.
Hết cách, ở cái nơi chim không thèm ỉa này, cái gì có thể ăn được chúng nó đã sớm ăn sạch, nếu không cả đám đã chẳng phải tranh nhau giành giật một con mồi thế này. Mấy cái cây này cảm giác mình sắp chết héo đến nơi. Chúng nó thậm chí còn nghĩ lập đàn cầu ma chủ ban cho thức ăn sống qua mùa này a…
Bỗng nhiên một con ma cây dừng lại, những mảnh rễ khô quắt của nó ngẩng lên trong không khí, xoắn suýt, rồi rung lên hưng phấn.
Mùi máu.
A…a….a…..
Là mùi máu.
Mùi máu….
Mùi máu….
Còn sống…
Còn tươi…
Mùi máu…
Ăn ăn ăn…
Hút hút hút…
Đám ma cây trực tiếp phát cuồng.
Theo con thứ nhất nhận ra mùi máu nhàn nhạt trong không khí, con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư cũng chỉ chậm hơn vài giây.
So với mùi máu hấp dẫn, Thổ Hành Tôn chỉ cầm một điểm sáng quái lạ chọc chúng nó hiếu kỳ và có chút kiêng kỵ chẳng bằng mớ rác, cả đám lập tức bỏ qua nó, rễ cây ào ào hướng về phía mùi máu bên trái.
“Đậu má, chuyện gì xảy ra !?”
Hoài Nam và Mặc Sương Vũ đã chạy được nửa đường, hai người theo ước định, muốn nhảy lên vách núi, bám trên đó đi nốt quãng đường còn lại cho chắc chắn, đề phòng đám ma cây bất chợt quay lại.
Thế nhưng đám ma cây chưa tóm được Thổ Hành Tôn đã quay ngoắt sang bên này, cặp mắt sáng rực đỏ ké, tiếng kêu ầm ỹ cuồng hỉ. Rễ cây thì ào ào đánh tới.
Nếu như với Thổ Hành Tôn, chúng nó còn ôm chút tâm lý hiếu kỳ méo mó, chơi trò mèo vờn chuột. Thỉnh thoảng rễ với dây còn quất nhau cho vui. Còn bây giờ thì khác, đám này đã mở hết tốc lực, chớp mắt đã tiếp cận bọn họ trong khoảng trăm mét, rừng nhánh dây leo đã đi trước, ào ào phóng tới, nhìn qua như muốn giăng lưới phủ kín trời.
Mặc Sương Vũ sắc mặt tái nhợt, lúc này không còn dám giữ sức hay cố kỵ gì nữa, trữ vật giới chỉ trên tay lóe lên, ngón tay đã nắm sẵn năm quả cầu.
“Bạo lôi quang đạn.”
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Linh bảo đặc biệt được Mặc Gia sử dụng thủ pháp áp chế sản xuất hàng loạt, chia nó thành nhiều tiểu cầu nhỏ, giảm thấp yêu cầu với người sử dụng. Kim Đan kỳ như Mặc Sương Vũ cũng có thể một hơi ném ra năm cái.
Tuy là chỉ ném ra chứ không điều khiển biến hướng được như Mặc Thập Cửu, thế nhưng trong tình huống này, coi như lựu đạn cũng không tệ.
Sơn cốc u tối yêu tĩnh bao nhiêu năm, đột nhiên sáng rực cùng những tiếng nổ tưng bừng. Sét từ Bạo Lôi Quang Đạn bắn ra tứ phía. Đánh vào những cái rễ cây đang phóng đến khiến chúng tê rần, cả đám nhất thời khựng lại vài giây.
Mặc Sương Vũ ném xong bạo lôi quang đạn, lập tức ỉu xìu, toàn thân xụi lơ. Kích nổ linh bảo, dù là phiên bản giản hóa, cũng không phải chuyện Kim Đan kỳ có thể dễ dàng làm được.
Thế nhưng tác dụng cũng rất đáng nói.
“Đại ca ca, Tiểu Vũ không được rồi, anh đi trước đi.”
Mặc Sương Vũ nhìn về phía Hoài Nam hét lên, nào ngờ đằng trước không có người.
Chạy nhanh như vậy !? Mặc Sương Vũ toát mồ hôi.
Nào ngờ toàn thân cảm thấy nhẹ bẫng, một đôi tay bọc trong giáp sắt nâng cô ta lên, bế theo kiểu công chúa rồi toàn lực phi về phía trước.
Trong tiếng gió ào ào, chỉ nghe tiếng người đàn ông này loáng thoáng:
“Hét lên một đoạn bi tráng như vậy, ai mà bỏ chạy trước được !?”
[Nói đùa, bỏ cái kho bảo vật như cô lại, ta còn sống ở Ma giới này bằng niềm tin à !?]
Mặc Sương Vũ đỏ mặt, lần đầu bị người lạ bế lên như thế này khiến cô ta ngượng ngùng hết sức, nghe mấy lời này lại càng đỏ hơn.
Hoài Nam cũng là bất đắc dĩ, toàn thân hắn đầy những vết thương chưa lành, bị nổ, bị đốt, bị giật điện, bị chém… Mặc dù đã được sơ cứu qua qua, nhưng lần bật chạy đầu tiên đã khiến hắn đau không muốn sống, vết thương vỡ ra, máu phun như vòi. Bởi vậy mới hụt hơi chạy sau Mặc Sương Vũ. Cứ vậy thì hắn cũng sẽ sớm tèo. Mặc Sương Vũ là người duy nhất có thể trị thương cho hắn lúc này. Làm chuyện không có não như bỏ nhân viên cứu thương ở lại chạy lấy mạng, sống thêm được vài tiếng làm vẹo gì. Hắn thích đầu tư lâu dài.
Đã quyết định sẽ không lề mề, tác phong của Hoài Nam trước giờ đều như vậy. Hắn cũng chẳng có nhiều thời gian mà soắn xuýt về vấn đề cứu hay không cứu. Mặc dù trong đầu nghĩ nhiều lần lắm: Ta đang làm cái đệch gì vậy !? Thế nhưng cứu người vẫn không chậm. Mà nói đi nói lại, bỏ mặc một em gái giữa bầy ma quỷ thế kia, nghĩ thế nào cũng không tốt lắm.
Chỉ vài giây đám ma cây bị đơ, hai người đã chạy ra khỏi quãng đường mà chúng nó bao phủ. Bây giờ mới chính thức là đua tốc độ.
Những con ma cây bị Bạo Lôi Quang Đạn ảnh hưởng rất nhanh đã bị đám đồng bọn phía sau trèo qua, dẫm qua, vượt trước, vận tốc đám này không chậm chút nào, trái lại không kém hơn cao thủ nguyên anh kỳ là mấy. Nếu không phải chúng nó đang phát cuồng chen chúc trong một sơn cốc nhỏ hẹp, lại không con nào biết bay, cho dù có ba giây câu kéo, hai người vẫn không thể nào rời khỏi chặng đường kia được.
“Chậc.” Hoài Nam nhìn về đằng sau mà thấy hãi, một biển quái vật nhung nhúc như ma quỷ đòi mạng đang trào dâng. Cơ mà chúng nó đúng là ma quỷ, hắn muốn khóc. Thật sự là số con rệp, người đã đen thì xuyên không cũng rơi trúng chảo của bộ tộc ăn thịt người, ai đã phát biểu câu này nhỉ !? Hắn muốn quỳ bái kể khổ. Lúc này đã ẩn ẩn bắt đầu hối hận và tính xem có nên quăng Mặc Sương Vũ đi không, sống thêm mấy giờ cũng vẫn là sống nha, cho dù chết vì trọng thương mất máu, vẫn tốt hơn bị ma quỷ nhai xương nhiều lắm !?
“Đại ca ca, nói thật đó, để Tiểu Vũ lại đi. Tiểu Vũ tốt xấu gì cũng là Kim Đan kỳ mà, bảo vệ hậu bối như các huynh là điều nên làm. Tu chân chính là để nắm giữ vận mệnh của mình, Tiểu Vũ không muốn phó thác số mệnh cho anh.”
Mặc Sương Vũ đã hết đỏ mặt, nhìn thấy khuôn mặt như lợn chết trương vì phải vận động quá độ của hắn, trầm giọng nói.
[Nói nhảm, ngươi có giỏi buông tay áo ta ra !! Ta quăng a… ta quăng luôn.]
Hoài Nam trợn mắt, lòng trắng đầy tơ máu, adrenalin phun trào, hắn muốn đột phá giới hạn, hắn muốn thăng hoa. Mặc Sương Vũ đọc hết câu thoại kinh điển học mót trong quyển truyện tiên hiệp nào đó, thấy hắn không có vẻ gì muốn buông tay, liền thở ra một hơi, cảm thán đại ca ca quả nhiên là người tốt. Đúng là hoạn nạn thấy chân tình. Nắm tay không tự chủ xiết chặt lại, bám dính lấy Hoài Nam luôn.
[Cái đậu má !!!!]
Hoài Nam muốn mở miệng văng tục, nhưng hắn đang hụt hơi, thở ra miệng chỉ toàn mấy lời khò khè.
Đám ma cây phía sau vẫn đang phát cuồng đuổi theo, nước dãi đã chảy hết ra.
Ánh sáng từ bạo lôi quang đạn đã tắt, không gian lại tối om. Hoài Nam lệ rơi đầy mặt, không nhìn thấy cái gì thì chạy bằng niềm tin à. Đúng là chó cắn áo rách.
Hắn quá đen.