Đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
Ma cây cắn nuốt được huyết nhục của chó ba đầu, dù chỉ là một vài mảnh thịt nhỏ nhưng với nhưng con quỷ đói đã vài ngàn năm này, cũng là một nguồn dinh dưỡng rất khủng khiếp, đủ để trí tuệ non nớt chỉ biết ăn và gào của chúng nó vỡ vụn. Đánh đổi cùng trí thông minh mất đi, là thân thể được kích thích vào trạng thái cuồng bạo.
Nhanh hơn, khỏe hơn, bền chắc hơn, và trên hết là hoàn toàn không sợ hãi.
Chó ba đầu vốn có một loại uy áp tự nhiên, giống như khí thế của một con sư tử với bầy thỏ, thứ này giúp nó có thể hiên ngang bễ nghễ đứng trước mấy ngàn con ma cây mà không một con nào dám phạm thượng. Thế nhưng đổi ngược lại, khi đám thỏ được bảo hộ tâm trí khỏi nỗi sợ, trong đó lại có vài con phát cuồng xông tới cắn sư tử, khí thế đó lây nhiễm, dễ dàng thôi thúc cả bầy thỏ lao lên quần công thú vương mà chúng nó từng sợ hãi.
Sợ hãi càng sâu, bóng ma tâm lý càng lớn, giống như con đê ngày càng cao để chắn thủy chiều dâng trào, một khi đê vỡ, hồng thủy khủng bố sẽ nhấn chìm tất cả. Khi nỗi sợ hãi chuyển thành cừu thị, mức độ điên cuồng của nó đủ khiến bất cứ kẻ nào hãi hùng.
Một con sư tử bị vài ngàn con thỏ vây công, mỗi con chỉ cần cắn đi một miếng thịt của nó, cũng đủ khiến nó hao tổn đến chết.
Chó ba đầu mạnh hơn sư tử nhiều lắm, nhưng ma cây cũng mạnh hơn và giảo hoạt hơn đám thỏ nhiều lắm.
Bình tâm mà nói, với một ma vật ở cảnh giới đại ma vương như nó, thật sự điên lên, có thể phá toái hư không, bùng nổ lực lượng có thể hủy cả cái hành tinh này cũng không biết chừng, đám ma cây so với nó thật sự còn chẳng bằng cỏ rác.
Thế nhưng có một điểm Hoài Nam đã nói đúng, chó ba đầu đã rớt cấp, nó không còn khả năng phá toái hư không để rời khỏi cái vùng đất khô cằn này, liền cứ như vậy ngây ngốc ở đây tới vài ngàn năm.
Trên người nó mang một vết thương cực nặng, là một tia thế giới lực thuộc tính hủy diệt, năm đó Quang Long Vương chỉ tùy tiện phất tay một cái, đã chấn cho nó taon xương nát thịt. Kèm theo trong cái phất tay đấy là thế giới lực hủy diệt, thứ lực lượng bá đạo có thể xóa sổ bất cứ tồn tại nào.
Chó ba đầu không bị xóa xổ đã là vạn phúc, thế nhưng toàn bộ ma lực của nó đều phải điều động để chống lại thế giới lực không ngừng phá hủy cơ thể. Lực lượng hủy diệt lan tỏa đến phần nào, phần đó hoàn toàn biến mất, cho dù dùng ma lực tái tạo cũng không thể cố hóa để tăng cường mật độ và độ cứng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình dạng cũ.
Cơ thể của chó ba đầu hiện tại giống một cái vỏ rỗng, bên trong không ngừng bị hủy diệt chi lực phá hoại, ma khí hấp thụ chuyển đổi thành ma lực đã hoàn toàn dùng để duy trì tình trạng của cơ thể, nhưng vẫn không ngăn cản được sự xói mòn.
Cứ thế này tiếp tục, sớm muộn gì nó cũng sẽ chết.
Nhưng đó là chuyện vài ngàn năm nữa.
Nói cách khác, hiện tại chó ba đầu chỉ có một bộ thân thể gầy yếu so với ma tộc, và không thể dùng ma lực. Bởi vậy những vết thương trên người nó lành lại rất chậm, thuần túy chỉ dựa vào hoạt tính tế bào để duy trì. Một cái chân Hoài Nam chém đi muốn hồi phục đã có chút phí sức, hiện tại thì toàn thân mang thương, thật chẳng còn thời gian mà hồi phục.
Máu có chứa ma lực, máu càng mất nhiều, thì ma lực lại càng giảm, lực lượng hủy diệt lại càng tăng.
Trong khi đó đám ma cây có được máu của nó thì đang ngày càng mạnh hơn.
Bởi vậy mới nói, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
…
Hoài Nam không biết những điểm này, nhưng hắn dựa vào suy luận mà đánh cược, trúng hay không cũng chẳng sao cả, dù sao hắn khó thoát kiếp này. Chỉ cần khiến chó ba đầu chật vật là hắn vui rồi.
“Nào nào, đã diễn luyện bao nhiêu lần rồi, chúng mày vẫn đần như vậy, công kích thành hàng, thành hàng, nhớ không. Số 351, đúng, là mày đấy, đừng có chắn đường quất rễ của đồng đội sau lưng, lại nói, mày không thấy đau thật hả !?”
“Số 870, muốn ăn cũng phải từ từ, đám đằng trước đang phát cuồng, công kích mạnh thì sẽ hấp dẫn hỏa lực mạnh, sẽ bị giải quyết nhanh thôi, rồi sẽ đến lượt mày.”
“Cứu mạng, số 1267 và số 0918 muốn ăn tao, tao chết là thịt không tái tạo được đâu nha.”
“Làm tốt lắm, số 1872, mày vừa cứu mạng tao đấy. Đây, phần thưởng của mày.” Hoài Nam dùng tay tự vặn đứt một cái chân của mình từ đầu gối xuống ném tới, dù sao hắn cũng chẳng muốn chạy, chân cũng chẳng để làm gì cả.
Chó ba đầu đang chật vật giữa vòng vây của bầy ma cây nhưng mắt vẫn không lúc nào bỏ qua Hoài Nam, nhìn thấy hắn vừa nhạt giọng đều đều ra lệnh, vừa thoải mái dứt một chân mình ra ném đi làm phần thưởng cho ma cây mà rùng mình.
Hình như mình đã tạo ra một tên biến thái rồi hả !?
Bắt gặp được ánh mắt của nó, Hoài Nam cười cười, hắn ngồi khoanh cây, đưa tay chống cằm, ma lực điều động xuống dần dần tái tạo lại cái chân như trước.
“Biết sao không !? Làm đồ ăn cho mày một tháng, từ tuần thứ nhất tao đã câu thông được với đám thiểu năng này rồi đấy.”
“Khởi đầu khá mệt mỏi, tụi này căn bản chẳng có ngôn ngữ, chúng nó chỉ biết ăn với gào mà thôi, haha, may mà nhờ hộ tâm trận pháp Tiểu Vũ cẩn thận khắc lên từng cái thân cây, tao có thể trực tiếp truyền ý niệm tới cho chúng nó, khỏi cần ngôn ngữ gì ráo. Có câu nói chuyện với người thông minh sẽ tiến bộ dần ha, chắc mày chưa từng thử dạy chúng nó bao giờ đâu nhỉ, 3 tuần kế tiếp, ngoại trừ làm thịt cho mày ăn, dạy dỗ chúng nó cũng là công việc thú vị lắm, có như vậy tao mới không nhàm chán phát điên lên.”
“Mặc dù khá tốn tế bào não, nhưng chỉ cần nghĩ đến hôm nay cho mày chật vật một chút, tao đều vui vẻ đi làm, thấy sao !? Thanh niên sống có động lực là như vậy đấy, vỗ tay nào, vì ngày mai tươi sáng.”
Hắn cười nhạt, chép miệng tặc lưỡi: “À quên mất, mày làm gì có tay, mấy cái chân cũng đang bận rồi ha.”
Bùm.
Một luồng sóng khí bạo phát, chấn văng tất cả đám ma cây ra ngoài, hình thành một vòng tròn trống trải khoảng năm mươi mét. Chó ba đầu gầm thét, cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải hiện ra chân thân.
Hình thái thật sự cao tới hơn năm mươi mét, xuất hiện kèm một hồi khí tràng bạo chấn, đánh tan xác những con ma cây xấu số đang quấn sẽ lên người nó. Chó ba đầu gầm một tiếng dữ tợn, hai cái đầu bên ngoài phun ra một đoàn lửa màu xám thẳng vào rừng ma cây.
Lửa xám phun tới đâu, ma cây mục nát héo rũ đến đó, trình độ hủ thực ăn mòn vượt trội bất cứ loại kịch độc nào.
Hoài Nam chớp mắt, đoán rằng ngọn lửa hủ thực này bắt nguồn từ hủ thi hỏa của người chết, đối với bất cứ sinh vật sống dạng hữu cơ nào, đều có tính hủy diệt chí mạng. Nghĩ đến xuất thân của nó là từ tay người canh mộ của thần giới – Hades, hẳn cũng có chút liên quan.
Toàn thân chó ba đầu sau khi phóng hỏa kịch liệt lắc lư, những quang điểm màu trắng dần dần bốc lên từ người nó vô cùng đẹp mắt, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc thứ ánh sáng này đang dần dần phân giải cơ thể nó, mỗi một quang điểm bay lên đại biểu cho một bộ phận thân thể mất đi.
Ma cây bị lửa hủ thi dọa sợ, chỉ còn những con đã cắn nuốt máu thịt của chó ba đầu đã phát cuồng còn lao lên, rất nhanh bị ngọn lửa hủ hóa kia bao phủ, biến thành một đống gỗ mục nát nhão ra rồi chìm xuống đất. Rất nhanh, đám ma cây đã chạy sạch, cho dù đồ ăn có hấp dẫn mấy cũng không bằng cảnh hủy diệt khủng bố vừa rồi đả kích chúng nó. Ma cây thuộc về hệ sinh mạng dai dẳng, ngọn lửa này lại như có thể trực tiếp đốt luôn tuổi thọ dai dẳng của chúng nó, giống như khắc tinh, mà thực ra chỉ cần là lửa với chúng nó đều là khắc tinh, lúc này thì hộ tâm đại trận có tỏa sáng mấy cũng vô dụng, chẳng còn con nào dám ở lại nữa.
Rất nhanh, bãi đất trống trải chỉ còn Hoài Nam, vừa chữa xong cái chân, và chó ba đầu đang bốc lên hàng ngàn điểm sáng trắng đối diện nhau.
“Vậy ra đây là sức mạnh thật sự của ngươi khi sử dụng ma lực, ngọn lửa mục rữa !? Thật xấu xí.” Hoài Nam đứng dậy lẩm bẩm.
Chó ba đầu đối diện hắn không đáp, ba cái đầu cùng nghiến răng chịu đựng lực lượng hủy diệt phá hoại, nhưng chẳng được mấy chốc, hai cái đầu đã rũ xuống, triệt để buông tha chống cự. Cái đầu ở giữa thở dài, rốt cuộc lần này nó đã thật sự cô độc một mình. Thôi vậy, đối với hai cái đầu đã mất đi trí tuệ kia, đây có lẽ cũng là một sự giải thoát.
Rồi Hoài Nam nhìn thấy cơ thể chó ba đầu đột ngột tách ra làm ba phần, biến thành ba con chó khác nhau. Hai con có vẻ như đã chết, thân thể hơn năm mươi mét đổ kềnh xuống đánh lên một hồi khói bụi, nhưng cũng không thể che lấp được ánh sáng lung linh của lực lượng hủy diệt.
Chỉ còn cái đầu ở giữa còn sống, trên người nó cũng có những quang điểm bốc lên như vậy, nhưng mật độ ít hơn rất nhiều.
Cái đầu duy nhất còn xót lại của chó ba đầu thu nhỏ lại, cơ thể teo đi, ma lực khiến bắp thịt và da tróc da, kéo thành sợi, tạo thành vải phủ lên người. Một cô gái xuất hiện, toàn thân mặc áo khoác dài, váy ngắn màu đen, cặp mắt u tối và trên đầu có hai chiếc tai dựng ngược mềm mại. Mái tóc của cô ta màu xám, bốc lên như một ngọn lửa trải dài xuống tận gót chân, tỏa ra ánh sáng màu xám bập bùng.
Hoài Nam trợn mắt, hắn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao nghe giọng chó ba đầu cứ kỳ dị giống tên gay ẻo lả, đó là vì hắn luôn mặc định giới tính của nó là con đực.
Còn thật sự nó là con cái !?
Và cái tạo hình này…
“Ặc, nhìn thật giống nekomimi, uây uây, có chắc mày là chó không vậy !?”
Cô gái do chó ba đầu hóa hình thành nghe thấy hắn hỏi, mặc dù không hiểu nekomimi nghĩa là gì, nhưng cũng cười cười, xoay một vòng khiến tà áo đen bay bay bập bùng, giọng nói có chút âm u phiêu hốt, giải thích:
“Đẹp không !? Năm đó Bách Linh tộc vẫn còn, tạo hình như vậy rất phổ biến, cơ thể dị thú chiến tranh bọn ta đều có độ cố hóa rất cao, một khi đã lựa chọn xong hình thái rút gọn sẽ không thay đổi được, đây là kiểu mẫu thời đó đấy.”
“À, thật sự rất đẹp.” Hoài Nam gật đầu, câu này là thật lòng, mái tóc bồng bềnh phát sáng kia đầy vẻ huyễn ảo,dáng ngươi lồi lõm đầy đủ không có gì để chê, phối hợp với bộ trang phục nhìn như kimono đặc chế này đầy vẻ dụ hoặc.
Quan trọng nhất là đôi tai nhọn dựng ngược ẩn ẩn sau mái tóc bồng bềnh kia, thật sự là… ừm… Hades năm đó cũng có sở thích đặc thù !?
Chó ba đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo uy áp thượng vị khiến hắn tức ngực khó chịu, giọng nói có chút thưởng thức:
“Ngươi thật đáng nể, vượt qua mọi dự liệu của ta. Đến bây giờ vẫn không có chút ý định chạy trốn nào, là do nhìn thấy bộ dáng này đẹp mắt không nỡ đi, hay còn ôm tâm lý may mắn !?”
Cuối cùng Hoài Nam cũng biết tại sao cho ba đầu hay có thói quen giơ chân lên che mồm khi nói chuyện, bởi vì bộ trang phục này đây, ống tay áo thật rộng, độ che phủ thật lớn, đưa lên nhìn thật mềm mại nhẹ nhàng.
Hoài Nam nói với chó ba đầu:
“Kỳ thật tao ở lại, có hai điểm đánh cược. Thứ nhất, là cược mày không nỡ giết tao. Dù sao ở đây lâu như vậy, mãi mới có một sinh vật đủ khả năng tiếp chuyện với mình, rất quý giá đúng không !?”
“Thứ hai là cược mày sau khi dùng ma lực, sẽ trả giá không nhỏ.”
“Xem ra tao cược đúng rồi nhỉ !?”
…