Imi - Tiên Giới Chiến

Chương 122

Đó là một hiệu sách nhỏ, nằm cuối phố, nơi ngõ cụt, chẳng mấy bắt mắt.

Xung quanh là một loạt những hộ dân bình thường, cái ngõ này vốn chẳng hợp để buôn bán gì. Cố tình lại có một hiệu sách mở cửa, giữa cái xóm toàn người lao động cơ bắp, giống như chọc ngoáy đám vũ phu không biết dùng đầu óc xung quanh.

Thế nhưng hiệu sách vẫn làm ăn rất khá. Ghế ngồi đọc tại chỗ vẫn luôn phủ kín, muốn có chỗ nhiều khi còn phải thương lượng với những kẻ mài đít chuyên nghiệp ở đó nhường lại. Việc cho thuê sách cũng rất suôn sẻ, người đến thuê tuy không đến mức phải xếp hàng như rắn, nhưng cũng đủ khiến nơi đây có thêm sức sống. Dù rằng những quyển sách sau khi được thuê trả lại vẫn luôn như mới.

Người thuê sách không biết chữ. Không hề gì, chẳng trở ngại họ tới đây ngắm cô chủ xinh đẹp.

Thay vì mòn mông ngồi trên ghế thấp thỏm nhìn trộm với trái tim đập thình thình như sắp bị bắt gian, dũng cảm tiến lên vung tiền thuê sách, có thể trực tiếp nhìn thẳng, đối thoại vài câu với cô chủ, đấy mới là việc đấng quân tử nên làm.

Cô chủ có vóc dáng nhỏ nhắn, cao cao lại không gầy, cân đối một cách kỳ diệu, tóc đen, xõa ngang vai, luôn mềm mại đong đưa theo những cái nghiêng đầu tạo ra một góc nhìn xinh đẹp. Khuôn mặt… nói thế nào nhỉ, các thanh niên đều cảm thấy đây không phải là một khuôn mặt xinh đẹp thoát tục đến kinh diễm, thế nhưng khí chất văn tĩnh điềm đạm này lại dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. 

Cô chủ rất ít nói, thường nhiều là nhíu mày tự hỏi gì đó, đây là những lúc cái cổ mảnh mai kia nghiêng ngiêng khe khẽ, khiến mái tóc áp lên vành má như ngọc, làm trái tim đám khách nam trong tiệm xao xuyến.

Dù cô chủ hấp dẫn rất nhiều người, nhưng không có ai làm loạn. Một phần là vì khuôn muốn để khuôn mặt điềm đạm văn tĩnh kia thể hiện chút khó chịu nào với mình, một phần là do gã bảo vệ của tiệm sách, lúc nào cũng ngồi cười tủm tỉm ở góc phòng, chống tay lên cằm, không trông quán, cũng chẳng đọc sách, chỉ thong thả nhìn ngắm khuôn mặt cô chủ hàng giờ liền không chán. Là người quen nên gã này nhìn hoài chẳng ai dám cấm, hắn cũng nhìn quanh minh chính đại, ánh mắt lắm khi khiến đám thanh niên xung quanh đây xấu hổ mặc cảm về độ cuồng nhiệt.

Gã bảo vệ ăn mặc rất kỳ cục, có phần giống cao thủ võ lâm thời cổ đại, tóc mái che phủ trán, vài sợi lởm chởm chỉa ra không quy luật, mặc dù nhìn thế nào cũng thấy chúng rất mềm mại, cố tình lại còn có một cái đuôi tóc buộc đuôi gà sau đầu. Kiểu tóc giống mấy gã thiếu hiệp trong tạo hình phim cổ trang, khiến lắm người dị nghị. Thế nhưng không chừng tên này chính là cao thủ võ lâm thật sự, từng có một gã cục xúc muốn nhiều hơn là đối thoại vài câu với cô chủ, bàn tay thô lỗ vừa vươn lên muốn nắm lấy thứ gì đó, liền bị gã bảo vệ này giữ lại một cách quỷ dị. Mà mới một giây trước, hắn còn ở góc phòng với bộ dáng cà lơ phất phơ như trước. 

Gã cục xúc kia muốn gồng mình vùng ra, nhưng biểu cảm xanh đỏ lẫn lộn trên khuôn mặt tái như gan heo của hắn khiến người ta đồng cảm, thẳng cho đến khi hắn bị cái gã bảo vệ nhìn chỉ có bằng môt nửa vóc dáng của mình ném ra ngoài như một đống rác.



Lục Vân Tiên vỗ vỗ tay sau khi ném gã quấy rối thứ ba trong ngày ra khỏi quán, vặn mình mấy cái hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm thấy thư thả. Sau đó lại tủm tỉm đi vào trong hiệu sách trước ánh mắt chột dạ của đám thanh niên xung quanh. Trở về chỗ ngồi thường nhật của mình, tiếp tục chống tay thả lỏng tiêu cự với ánh mắt mơ màng về phía cô chủ hiệu sách đang chậm rãi lật xem cuốn lịch sử thế giới ở đằng xa.

Đột nhiên có một hộp nhựa đặt xuống trước mặt hắn, Lục Vân Tiên mới nhớ ra đã là giờ cơm trưa rồi, liền muốn đứng lên gọi cô chủ xuống dùng bữa, lại nghe một âm thanh lạnh lùng cắt ngang:

“Cô ấy nói trưa nay không muốn ăn, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Nhìn xuống, ở đối diện mặt bàn có một gã thiếu niên đang ngồi, khuôn mặt hắn thản nhiên, giọng nói đều đều chẳng rõ cảm xúc gì, có chăng chỉ thấy chút lành lạnh, ánh mắt thì sắc bén khiến người thường chẳng muốn nhìn thẳng.

Lục Vân Tiên chẳng phải người thường, hắn cũng chả ngại, dù gì cũng quen rồi, ánh mắt gã thiếu niên trước mắt mà có chút thân thiện nào mới là kỳ quái. Khẽ ồ một tiếng, rồi hắn cũng ngồi xuống, thong thả mở hộp cơm trưa ra, xé vỏ đũa, từ từ gắp.

“Tại sao lại không muốn ăn rồi !?”

“Với thể chất của chúng ta, vốn chẳng cần nạp năng lượng từ thực phẩm.” Thiếu niên đáp.

Lục Vân Tiên tặc lưỡi:

“Chậc, cậu không biết được cảm giác bị cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, sờ được cũng không có cảm giác, ăn được cũng không thấy vị nó thê thảm như thế nào đâu, để bù cho những lúc đó, bây giờ cần phải hưởng thụ.”

“Tính từ lúc anh tự chui đầu vào tảng băng đó, mới có hơn ba mươi năm chứ !?” Thiếu niên không cho là đúng.

“Ba mươi năm là một nửa đời người rồi cậu biết không !?” Lục Vân Tiên nhún vai đáp, đũa gắp thức ăn, tế lên miệng.

“Tôi từng ở trong không gian truyền thừa một ngàn năm, hình như không có cảm giác thê thảm như anh nói.”

“Vậy bây giờ tôi nhốt cậu thêm mấy ngàn năm nha, đảm bảo giá trị con người cậu sẽ tăng vòn vọt, như cái cổ vật.” Lục Vân Tiên nhướng mày.

“Về chuyện anh bất mãn khi phải tự băng phong để bảo vệ đám người đó, tôi cũng không ép anh làm như vậy.” Thiếu niên thong thả nói, chẳng mấy để ý đến thái độ buồn bực của Lục Vân Tiên, cũng lấy ra một hộp cơm đặt lên bàn.

“Tôi không thông minh được như cậu, lúc đó còn giải pháp nào khác sao !? Rõ ràng đó là con đường duy nhất cậu để lại, đâu có cho tôi chọn.”

“Có chứ, giết sạch đám người khi đó là được rồi.”

“Cậu cho bọn họ là rau cải trắng à, tùy ý nhổ !?” Lục Vân Tiên trợn mắt.

“Nếu anh nghiêm túc, thì trong Lục Đạo khi đó, Giới Hoàng cũng chẳng được mấy vị có thể đánh lại.”

“Sau đó thì thế nào, ma vương mới xuất hiện, toàn bộ lục đạo đoàn kết tìm ra anh hùng đến chặt tôi hả !?”

“Bọn họ chỉ liên kết lại khi cảm thấy có hi vọng thắng, khiến cho bọn họ tuyệt vọng là được rồi.”

“Tỷ như !?”

“Bắt thân nhân của bọn họ.”

“Còn nữa không !?” Lục Vân Tiên toát mồ hôi bác bỏ ngay ý tưởng này.

“Tùy tiện chạy đến vài vùng trung ương hoặc địa khu sản xuất, ném xuống mấy đòn, ai cản được anh !?”

Lục Vân Tiên có năng lực không gian mạnh nhất Lục Đạo, nơi hắn muốn đến, muốn đi, không ai cảm nhận được chứ đừng nói là ngăn cản. Thậm chí nếu hắn đứng ngay trước mặt, lại không ở cùng một chiều không gian, người ta chỉ có thể nhìn thấy hắn chứ không thể cảm nhận được hắn tồn tại.

Loại năng lực này tùy tiện sử dụng để đánh lén thì cho dù là Giới Hoàng cũng rất khó ngăn cản.

“Đó không phải tác phong của ma vương sao !?”

“Anh chính là ma vương còn gì !?”

“Xin cậu, tôi là ma chủ.”

“Như nhau thôi, nếu đã chọn trận doanh ma giới, làm việc như anh là thiếu trách nhiệm.” King vẫn đều giọng nói lời phê bình, đáp lại, Lục Vân Tiên chỉ nhún vai:

“Tôi chỉ không muốn ma tộc là công địch chung của Lục Đạo như trước.”

“Muốn chống lại mà không muốn là công địch, thỉ trở thành đấng tối cao thống trị bọn họ là được rồi.”

Một gã khách thuê đi qua nghe được mấy lời này, lập tức âm thầm khinh bỉ hai gã thanh niên nhìn đẹp mã mà bị bệnh ảo tưởng trung học này, thong thả cười nhạt rồi ôm sách hướng tới chỗ cô chủ quán đi.

“Quên đi, không nói với cậu, quá là ngõ cụt.”

Lục Vân Tiên gãi gãi đầu, bác bỏ đề tài, sau đó lại không nhịn được hỏi:

“Mà, cậu thật sự nghĩ vậy !? Nếu là cậu, năm đó cậu làm thế nào !?”

Thiếu niên kia nghĩ nghĩ rồi nói:

“Tôi không có năng lực như anh, muốn xé rách không gian xuất hiện, chấn động sẽ rất lớn… Có lẽ, sẽ tập trung toàn bộ ma tộc vào một hành tinh trong chuỗi mắt xích, rồi dẫn liên quân vào mười bảy tầng ngục còn lại, sau đó cho nổ đám hành tinh đó là được. Tân tinh bộc phá, cộng hưởng, dưới giới hoàng, chết hết.”

Lục Vân Tiên lau mồ hôi trán:

“Thế sau đó ma tộc ở đâu, mười tám hành tinh cậu dẫn nổ mười bảy cái, chen chúc trên một hành tinh sống làm sao !?”

Thiếu niên liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ hiếm hoi:

“Anh nghĩ gì vậy !? Tại sao phải chen chúc, cường giả các thế giới khác, người ghét ma tộc đều ở trong liên quân, anh nổ chết sạch bọn họ rồi, còn ai phản đối ma tộc đến các giới khác sinh sống nữa !? Lúc này còn chờ gì !? Ma giới tích cóp lâu như vậy, nay lại nén hết tinh nhuệ vào một chỗ, không phải nên đi xâm lược kiếm chỗ an cư à !? Lý do… cũng chính đáng vô cùng, các người kéo quân vào nhà ta, phá nhà ta, bây giờ các người phải lấy nhà bù cho ta. Ma giới thực lực đầy đủ, các giới khác vừa chết một đám cường giả, anh cứ tùy tiện chọn một giới mà định cư, các giới còn lại sẽ thấy may mắn và thở phào khi bọn họ không bị anh chọn chúng, có lẽ sẽ còn mang quà đến tạ ơn.”

Lục Vân Tiên vuốt mồ hôi trán:

“Tôi lần đầu tiên cảm thấy, thì ra cậu mới là ma vương, ấy lộn, ma chủ hợp cách nhất của ma giới.”

Thiếu niên đặt đũa xuống, kết thúc bữa ăn.

“Vô nghĩa, tôi là King của Trường Sinh Đảo, sẽ không bao giờ vì ma tộc mà chiến.”

Lục Vân Tiên cười nhạt, muốn nói gì đó. Đột nhiên trước mặt hắn đặt xuống một quyển sách. Hắn nhíu mày, cái tựa đề này lại thấy quen quen, gặp quỷ rồi, ở thế giới này cũng có.

Linh ngồi xuống bàn giữa hai người bọn họ, đặt xuống một chồng sách, đều là những thứ như Thần Thoại Bắc Âu, Thần Thoại Hy Lạp, Phong Thần Ký, và bắt mắt nhất là quyển sách: “Truyện Lục Vân Tiên.”

Những cái tên quen thuộc trong Lục Đạo cũng đều xuất hiện ở các thế giới khác nơi bọn họ nhảy không gian đến để lội ngược trở về. Mỗi lần nhảy tới một thế giới khác, Lục Vân Tiên đều cần khoảng ba tháng để nghỉ ngơi. Đây đã là thế giới thứ bảy bọn họ đến rồi. 

Mặc dù thế giới này còn chưa xuất hiện những thứ như internet, trình độ văn minh chỉ giống như khoảng thế kỷ 19 trước kháng thần chiến, thế nhưng, những quyển sách này vẫn y nguyên tồn tại.

Lục Vân Tiên nhìn quyển sách nói về mình, cảm giác cực kỳ quái dị. Giống như một nhân vật trong game nhảy ra ngoài đời rồi lại cầm máy chơi game điều khiển nhân vật của mình trong đó vậy. 

Hắn lúc này thật muốn chửi tục một câu.

Đây là cái trò đùa quỷ gì.

Gần như tất cả các cận giới hoàng ở Lục Đạo đều có thể tìm thấy một quyển sách nói về cuộc đời của bọn họ ở các thế giới khác. Tuy nội dung không phải lúc nào cũng nhất quán, giống như câu chuyện về Lục Vân Tiên chỉ đúng đến đoạn hắn bị Trịnh Hâm và Bùi Kiệm làm mù hai mắt và đá xuống sông, sau đó được Long Thần cứu, còn lại về sau đều là vẽ loạn tiết tấu, thế nhưng người ở thế giới khác điều tra hắn làm cái meo gì hả !? Có điều tra cũng không thể viết chi tiết như vậy được không !?

Chỉ duy nhất là về King của Trường Sinh Đảo, dù đã lục tung mạng lưới hay các quyển sách nói về hắn, đều không thể tìm được chút thông tin nào. 

Lục Vân Tiên cảm thấy mình đã chạm đến một thứ gì đó cốt lõi.

Liên quan đến các giám sát viên của Lục Đạo.

Và cơ chế vận hành của thế giới này.



Bình Luận (0)
Comment