“Ngài Mullins nên đi với ta.”
Thiếu nữ trong bộ trang phục phù thủy cầm hai tay kéo kéo. Dưới áo bào rộng thùng thình là một vóc dáng nhỏ nhắn, có chút hư nhược của ma pháp sư. Giọng nói mềm mại, nhưng có chút âm âm.
“Quên đi, lần trước nếu không phải vì ngươi chiều hắn quá mức, hắn đã không chạy tới tận thực nghiệm đảo rồi suýt táng mạng trên đó. Lần này hắn phải đi với ta.” Cô gái tóc đỏ giống như toàn thân có thể bốc lửa bất cứ lúc nào, cầm một tay còn lại của hắn cũng kéo kéo. Khuôn mặt xinh đẹp đầy mị lực trưởng thành ánh lên sự tức giận.
“Các người xem ta như không khí !? Hắn bây giờ là thánh tử của giáo đình bọn ta.” Cô gái tóc bác cả người tràn ngập khí tức thánh khiết lạnh lùng nói.
“Quản ngươi là cái rắm gì, đừng tùy tiện gán ghép mấy cái danh hiệu thái giám như vậy cho hắn.”
“Ngài Mullins không phải của riêng ai cả !!!!!”
“Giữa đường tranh giành đàn ông như vậy, các ngươi có thấy mất mặt hay không !?”
“Cảm thấy mất mặt thì ngươi xéo đi, đừng lăn lộn cùng bọn ta.”
“Ta đã dâng hiến tất cả cho ngài Mullins, không có gì cần phải thẹn thùng nữa cả.”
“Aaa... đám không biết xấu hổ các ngươi, tránh xa hắn ra một chút ! Thánh quang sơ hiện.”
“Muốn động thủ !? Sợ ngươi hả !? Người đâu !!!”
Thật sự rất có phong phạm vàng ảnh vàng anh năm đó, dám tranh chồng chị, chị khoét mắt ra.
“Ngài Mullins, mau đi với ta, tránh xa hai con cọp cái !”
“Đứng lại, ngươi dám chạy !?”
Khán giả đã bỏ chạy tứ phía sau khi mục kích màn chiến đấu mãn nhãn của hai vị thiếu tướng. Có lẽ chỉnh bản thân bọn họ cũng không ngờ được, hạm chuyên chở khán đài mình đang ở đây cũng đã trở thành một bãi chiến trường khác.
Chỉ là cấp độ chiến đấu lần này cao lắm, bọn họ không có tư cách ngồi xem, thậm chí chạy chậm một chút cũng có thể bị quấn vào vòng chiến hỏa.
Mấy cô gái này đều có tư cách giết người không đền mạng, thật sự bị một đoàn thánh quang ném tới, hay một cái hỏa cầu oanh chết, tuyệt đối không có ai đứng ra đòi lại công bằng cho bọn họ.
Nữ khán giả vừa chạy vừa ghen ghét trước sắc đẹp và khí chất cũng như quyền thể của mỗi cô gái, nam khán giả thì vừa chạy vừa thầm nguyền rủa cho tên may mắn nào đó, ăn hết cái phúc của thiên hạ.
Còn tên may mắn thì thầm rủa số phận đen đủi. Vốn dĩ hắn đã trốn đến tận tiên giới, nào ngờ vẫn bị hai bà cô này mò ra, chưa giải quyết xong hai mẹ trẻ này, lại lòi đâu ra một cái phiền toái còn hung hãn hơn nữa.
Hắn bị kéo qua kéo lại như con búp bê, đấu khí hộ thể vẫn luôn tự hào có thể chống đỡ đạn đạo bị xé rách dễ như tờ giấy, thân thể mạnh mẽ trải qua bao rèn luyện chém giết lúc này cũng như cọng bún thiu, hoàn toàn chẳng làm ra phản kháng gì đáng kể.
Monica mạnh hơn hắn thì cũng thôi đi. Robert giờ này mới bi ai phát hiện ra, hình như hai cô gái còn lại cũng mạnh lắm. Là cái loại mạnh mẽ có thể nhẹ nhàng xé xác hắn nếu lỡ tay.
Claude đờ mặt đứng cách đó không xa, bên người hắn, hộ vệ mở ra tầng tầng phòng hộ năng lượng cao cấp. Mặt phòng hộ gợn sóng liên tục, đủ thây sóng xung kích vùng va chạm rất khủng bố. Cái chiến hạm chuyên chở này cũng sắp sửa rơi.
Cho dù là một thánh giả bạch ngân của thần tộc, hay phản hư cấp tiên nhân của tiên giới, hoặc siêu năng lực gia lv4 (có khả năng sử dụng 25-30% năng lượng cube) muốn đánh rớt một chiến hạm có phòng hộ tráo cũng không phải dễ dàng gì. Phòng hộ tráo của chiến hạm đều có thể phòng ngự công kích cấp A trở xuống.
Thế nhưng hỗn loạn mới được 30 giây, Claude đã cảm thấy cái chiến hạm này muốn rơi.
Anh Robert đang ở giữa một cái vòng xoáy thật khủng bố mà.
Giữa những đoàn hỏa quang và chùm sáng bạo rạp, Claude không còn nhìn thấy thân ảnh bất kỳ ai, chỉ sợ cho dù là Robert bị lôi qua lôi lại giữa tay đám cường nữ cũng làm vẻ mặt đần thối. Hắn còn không biết mình đang trong tay ai nữa. Tất cả đều di chuyển với tốc độ siêu nhanh.
Đùa hả !? Đám thánh nữ, công chúa và cả bà chị này của hắn, chiến lực hình như đều chạm tới cấp S !?
Xem ra sáu thế lực truyền thừa trực hệ đều có thể ngạnh sinh đẩy một cá thể lên đỉnh cao, tiếp cận cảnh giới hư không. Nếu không đã chẳng thể chống lại sự bá đạo của IMI ở trái đất.
Chuyện này Claude chỉ mơ hồ đoán đoán, bây giờ thì trực tiếp xác nhận.
Thậm chí là Robert, nếu hắn hoàn toàn tiếp nhận xong thần huyết của Heracles, chiến lực chắc chắn cũng không dưới ông nội hắn. Chẳng qua tên này quá lười biếng, nên thời điểm tiếp xúc với chân truyền gia tộc quá trễ. Nên mới không có khả năng tự bảo vệ mình trước đám thiếu nữ đang phát xuân phát lực như vậy. Hoặc như ShenJian, cho hắn thêm chục năm, ai dám nói hắn không thành một tồn tại cấp S đâu.
Claude nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cả chiến hạm đang run rẩy chuẩn bị báo hỏng bất cứ lúc nào, liền cảm thấy may mắn vì mình đã chạy khỏi phạm vi Robert có thể cầu cứu ngay khi tình hình không đúng.
“Hình như, em từng thấy cảnh này ở đâu đó rồi thì phải !?” Bên tai Claude vang lên một giọng nói lanh lảnh dễ nghe.
“Hina-chan !?” Claude ngạc nhiên quay sang, thấy Hinami Hina đang cười nói:
“À, đúng rồi, trên kênh truyền hình Tokyo, hồi nhỏ, có một bộ anime ngụ ngôn thế này:
Quan phủ nhận án, có hai bà mẹ bế một đứa bé đến, quả quyết rằng đây là con của mình.
Hai người không ai chịu nhường ai.
Vậy nên quan phủ quyết định ra lệnh cho hai người mẹ, mỗi người nắm một bên đứa bé, kéo về phía mình. Người mẹ thật sự sẽ không nỡ nhìn thấy con mình đau đớn mà buông tay.”
“Ừm, sau đó kết quả thế nào !?” Claude tò mò hỏi.
“Đứa bé sau đó bị xé thành hai nửa.” Hinami Hina che miệng cười nói. Vĩnh viễn đừng xem thường quyết tâm của phụ nữ khi tranh giành. Yêu là phải biết buông tay, chỉ có trong ngôn tình bại não.
“…” Claude tái mặt.
“Hina-chan, lần sau em có thể đừng dùng khuôn mặt dễ thương để kể những chuyện tàn nhẫn như vậy được không !?”
…
Trung Thành và ShenJian đang rời khỏi chiến trường đều làm cùng một vẻ mặt cổ quái, âm ảnh phiền muộn do trận chiến bị xen ngang đồng loạt bay biến sạch.
Bởi vì trên bầu trời, vậy mà đang có một cái chiến hạm rơi xuống.
Bộ dáng hùng vĩ của vài trăm tỷ tấn sắt kèm theo tiếng ù ù khủng bố của không khí rách toạc đủ để bất cứ ai kinh tâm động phách, lúc này còn ngây người ủ dột chính là muốn tìm chết.
Hai người hốt hoảng vội vàng mở chút chiến lực còn leo lét sót lại của mình, ba chân bốn cẳng rời khỏi vùng ảnh hưởng.
Vừa kịp để sau lưng vang lên tiếng va chạm trầm đục của sắt và đất, bụi mù từ những vụ nổ nhỏ bắn lên tung tóe, cảnh vật chìm vào khói xám cùng mùi cháy khét nghi ngút.
“Khụ khụ, hai mụ điên khùng đó, vậy mà đánh thật, cái chiến hạm rẻ tiền gì thế này, động chút đã rơi rồi !?”
Trong khói bụi truyền đến tiếng ho sặc sụa của thiếu nữ, Trung Thành cảm thấy quen quen tai, vừa phủi đi đống đất cát suýt chôn sống mình, vừa hỏi không xác định:
“Hội trưởng !?”
“Hửm, ai vậy !? Có học sinh trường ta ở đây à !?”
Thiếu nữ mặc trang phục như đang cosplay phù thủy tiện tay đánh ra một vòng sáng lục mang tinh, sương khói trước mặt thoáng cái bị quét sạch, một đống tàn tích chiến hạm hiện ra, những mảnh hợp kim nóng chảy, cháy đen xen đỏ vùng vô số đoạn dây nhợ đứt gãy còn đang phát ra điện quang loẹt xoẹt. Sau làn khói bụi, thân ảnh Trung Thành tả tơi chật vật cũng hiện ra.
“A, là ngươi. Học đệ mới nhập học năm nay phải không, lúc đó ta có làm hồ sơ cho ngươi, tên gì ấy nhỉ… à…”
“Cứ gọi Trung Thành là được.” Trung Thành chán nản, trí nhớ của con bé hội trưởng này nổi tiếng là não cá vàng, dám cá mười phút sau cô ta quên tên hắn ngay.
Không biết vì lý do gì, Mr.Thomas Lanyi lại chọn cô ta làm hội trưởng hội học sinh, thiếu nữ này có vấn đề về trí nhớ trầm trọng đến nỗi tên mình cũng nhớ không nổi. Nghe nói đây là do truyền thừa xảy ra vấn đề. Sáu thế lực lớn ở trái đất truyền thừa đều là dạng đem toàn bộ tích lũy của tổ tiên cộng dồn qua từng đời nhét vào thừa kế giả, gánh nặng phụ tải cực kỳ lớn, rất nhiều người hoặc là chết, hoặc là trở thành tâm thần phân liệt, vì thừa kế quá nhiều ý thức và kinh nghiệm tổ tiên, cuối cùng đến mình là ai cũng không nhớ. Nhưng đây cũng là cách nhanh nhất để bọn họ nắm vững toàn bộ cơ cấu thế lực, nên xưa đã làm, nay vẫn tiếp tục.
“Phải rồi, bạn Thành. Ngươi có thấy ngài Mullins đâu không !?”
Đảm bảo là tên của Robert cô ta cũng quên rồi, nhưng một mực truy tìm rồi bám lấy hắn không buông. Trung Thành với chuyện này cũng chỉ biết sơ sơ, cố sự này hẳn vẫn còn là bí mật. Hoặc người giữ bí mật cũng chẳng nhớ nữa. Cô ta đuổi theo Robert giống như một loại chấp niệm mù quáng nào đó.
Trung Thành lười sửa lại tên của mình cho đúng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay người định bước đi.
“Đợi đã.”
Thiếu nữ sau lưng gọi:
Trung Thành quay đầu:
“Ngươi là người có thiên phú với ma pháp nhất ta từng thấy. Có muốn trở thành nghiên cứu viên của học viện không !? Chỉ cần ở học viện chuyên tâm phát triển, ta sẽ khiến ngươi trở thành tồn tại đủ khiến bất cứ ai kiêng kị. Ngươi sẽ mạnh lên, chắc chắn. Rất mạnh đấy.”
Chỉ cần là việc liên quan đến ma pháp liền sẽ không quên, đây là một trong những đặc tính của hội trưởng hội học sinh của học viện pháp thuật Key West.
Trở thành nghiên cứu viên tức là đã đóng trên người dấu ấn của Key West, trở thành một phần tử của nó, nhận sự bảo hộ của nó. Cũng tức là đặt một chân vào vòng tròn quý tộc và cưởng giả đỉnh cấp nhất trái đất. Chung một lằn ranh giữa đám công tử và công chúa của các thế lực. Địa vị gần như ngang hàng với những người như Robert, Claude hay ShenJian. Hắn sẽ thành một quý tộc có đặc quyền thừa hưởng vô số tài nguyên để phát triển, không cần thiết phải ở trên chiến trường liều mạng qua ngày nữa.
Nếu là Hoài Nam, chắc hẳn sẽ rất vui mừng nhảy cẫng đáp ứng.
Nhưng Trung Thành chỉ cười cười, lắc đầu:
“Cám ơn hội trưởng, nhưng thật xin lỗi, tôi từ chối.”
“Tại sao !?” Thiếu nữ phù thủy nghiêng đầu hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi đã nhận đủ sự che chở từ rất nhiều người rồi. Mọi thứ từ bây giờ cho tới tương lai, tôi muốn tự mình đối mặt.” Trung Thành đặt tay lên Băng Liên Tâm trước ngực cười đáp.
“Ồ, thật lãng phí. Ta rất hứng thú với kho tàng pháp trận trên ngực trái của ngươi. Nếu có cơ hội, đến chỗ ta, làm vài cái thí nghiệm, đối với ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Thiếu nữ phù thủy cũng không cưỡng cầu.
“Cám ơn.” Trung Thành gật đầu. Loại chuyện tốt đến cửa này, hắn dĩ nhiên sẽ không già mồm cự tuyệt. Băng Liên Tâm là sản phẩm của long ngữ minh văn, chính vì muốn tìm hiểu và ứng dụng nó, hắn mới tới Key West nhập học nửa năm nay. Bây giờ có người đề nghị nghiên cứu giùm, hắn cầu còn chẳng được.
“Được rồi, ngươi có thấy ngài Mullins đâu không !?”
Trung Thành tắt tiếng, nói chuyện với loại người trí nhớ ngắn hạn này, quả là thử thách lòng kiên nhẫn.
Để cô ta thí nghiệm, có chắc là mình còn lành lặn chứ !?
Trung Thành bắt đầu soắn.
…
Ở một góc khác của đám tàn tích, Robert đạp cánh cửa sắt bằng hợp kim nặng nề bay ra, ló đầu, không thấy ai xung quanh mới thở phào một hơi.
“Đừng lo, anh Robert, đám bảo vệ vừa nhắn tin xác nhận với em, cái clone đó của anh đã rơi vào trong tay chị hai rồi. Không có ai nghi ngờ gì, thánh nữ hẳn đang đuổi theo. Xung quanh chắc chắn không còn ai đâu.”
Robert nghĩ tới số phận thê thảm của cái Clone kia mà thấy nhức trứng, gỡ xuống thiết bị truyền dẫn sóng não trên đầu, hắn dùng thứ này để điều khiển cái clone của bản thân giống như đăng nhập vào avarta giả ở thế giới ảo.
“Lần này nợ chú rồi, Claude.”
“Clone của anh là Trung Thành nhờ Hans làm đấy. Nói về thành tựu làm clone, hiện tại còn chưa ai qua mặt được hắn, nếu không cũng chẳng gạt được mấy người kia.” Claude lắc đầu, thành thật đáp.
Ở bên cạnh hắn, Hinami Hina bĩu môi nói:
“Robert-san, từ giờ bớt trăng hoa lại đi nhé.”
Robert cười tê tái, nhún nhún vai.
“Sau vụ này, anh mày tìm cái núi nào đó, úp mặt khổ tu vài chục năm, không thành bá đạo không ra đường.”