Giá trị của cao thủ nằm ở đâu !?
Đối với chiến tranh cấp độ thế giới này, một vị cao thủ đều có thể tương đương với mười cái binh đoàn vũ trang cực hạn của nhân loại. So sánh
thì giá tiền để bồi dưỡng một vị cao thủ cấp độ cận giới hoàng, dùng để
chế ra 1000 đầu đạn hạt nhân còn khả thi hơn.
Khả năng bùng phát lực lượng, tốc độ, sức mạnh, khả năng cơ động. Tất cả đều vượt xa giá trị của bất kỳ loại hình binh đoàn nào.
Nếu không phải cao tầng của IMI cũng có cao thủ tọa trấn, chỉ một mình
Phi Kiếm này thôi cũng đủ sức quậy nát cả căn cứ nhân loại ở tiên giới.
Nhưng nếu chỉ có một cao thủ để đấu lại với cô ta, năng lượng cuồng bạo
và sóng xung kích cũng có thể hủy luôn cả tầng trời thứ nhất chứ đừng
nói tới căn cứ nhân loại đóng quân ở đây.
Cao thủ va chạm, chính là giống như đem hai quả bom khinh khí chọi vào
nhau ở trước thời kháng thần chiến. Là lực lượng phá hoại không thể
chống cự.
Bởi vậy mà sự xuất hiện của Bạch Cửu Vĩ giống như cung cấp cho toàn căn
cứ một vị bảo mẫu mạnh mẽ. Tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả Phi Kiếm và Stellar cộng lại, đối với bất cứ dư lực công kích nào hai người đánh ra đều có thể nhẹ nhàng đánh tan thành nguyên tố ôn hòa, để cho căn cứ
thoải mái hấp thụ.
Bên dưới căn cứ, những bình chứa năng lượng cứ thể nhích dần lên trị số
dự trữ của mình. Khiến cho Hans, người trực tiếp quản chế hệ thống tự
động của căn cứ thầm hô sung sướng, chỉ hận mấy người này không đánh lâu thêm một chút. Nhưng kể cả như vậy, bất kỳ ai cũng biết, một khi Bạch
Cửu Vỹ trượt tay không thể đỡ lấy một tia năng lượng phá hoại nào từ hai người kia phát ra, đối với căn cứ này chính là một hồi bi kịch.
Lúc trước vì King của IMI còn ở đây, Phi Kiếm mới phải lén lút xâm nhập, không dám tạo ra động tĩnh quá lớn. Còn bây giờ cô ta chẳng cố kỵ gì,
buông tay mà đánh, sập luôn tầng trời này cũng chẳng sao.
Cận giới hoàng toàn lực ra tay không cố kỵ, có thể thấy áp lực mà Bạch Cữu Vĩ đang gánh hộ căn cứ lớn đến mức nào.
“Thật là một người phụ nữ vĩ đại mà !” Hoài Nam tặc lưỡi cảm thán.
“…Vậy đó, nói chung là nên sớm giải quyết, nếu không rủi rủi thím Bạch
mỏi tay, tôi thì chắc không sao, nhưng anh thì chắc chắn sẽ anh dũng ra
đi cùng căn cứ luôn đó.” Hans vừa cười vừa giải thích cho Hoài Nam.
“Chậc, ca này khó.” Hoài Nam nhăn mày, hắn tạm thời cũng chưa có biện pháp nào.
Đột nhiên trong đầu có cái bóng đèn rực sáng, Hoài Nam nheo nheo mắt, ve cằm hỏi:
“Đội hình con quay !?”
“Hả !?” Hans ngớ người hỏi.
Hoài Nam lập tức bắn liên thanh:
“Đội hình con quay do liên kết tĩnh điện tạo ra một lớp từ trường chia
sẻ và khuếch đại năng lượng dồn vào đầu mũi khoan. Cứ 19 đơn vị sẽ tổ
hợp thành một khối. Nếu như dùng 19 khối tổ hợp thành một khối to thì
sao !? Rồi dùng những khối to đó tổ hợp thành một khối chung cực !?”
Hans ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Trên lý thuyết thì có thể, nhưng lúc đó áp lực ở cái GMS đứng đầu mũi
khoan sẽ rất khủng khiếp, chúng ta còn có gần 8000 MS, 400 GMS, như vậy
có thể kết hợp tạo ra khoảng 400 mũi khoan. Tương đương với lực lượng
của 400 cao thủ nguyên anh kỳ đỉnh phong, sau đó lại tiếp tục tổ hợp,
khuếch đại lần nữa… Á, đạt đến 39% sức mạnh cube. Cấp độ chân tiên rồi
!!!!!”
Nhưng sau đó lại ảo não:
“Nhưng áp lực ở đầu mũi khoan lớn như vậy, chỉ sợ chiếc GMS ở đầu chịu
tải sẽ bị năng lượng ào ạt truyền vào khiến cho nổ banh xác ngay ấy à.”
Hoài Nam cũng thở dài:
“Nếu như có một chiếc GMS thật xịn là được rồi.”
Hans sực nhớ ra một thứ, ngần ngừ rồi cũng nói với giọng không chắc:
“GMS thật xịn, à… cái này… nói ra thì đúng là có một cái đấy !”
…
Cửa phòng giam mở ra, Trung Thành nheo nheo mắt nhìn về đường sáng qua
khe cửa, bóng dáng Hoài Nam xuất hiện, ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Anh vậy mà bị giam thật đấy à !?”
Trung Thành cười khổ: “Chứ sao. Ăn trộm cơ mật của tập đoàn, người ta không đem tôi xử bắn đã còn nhẹ nhàng rồi.”
Hoài Nam cười ha ha bảo: “Nếu xét tội thì giờ này anh đã mồ xanh yên vị
rồi. Nhốt anh ở đây, hình như chỉ là để tìm cách gỡ thứ đó ra thôi.”
Trung Thành nhấc tay lên, chỉ vào cái vòng tay kim loại trên tay mình:
“Cái của nợ này đúng là phiền phức. Từ lúc có nó, tôi đã bị đem đi xét
nghiệm, trích máu không biết bao nhiêu lần rồi. Thiếu chút nữa là bị cưa tay luôn. Đám nhân viên nghiên cứu đang nghĩ cách làm giả nhịp đập
trong động mạch của tôi để đánh lừa cảm biến của nó, có vẻ sắp thành
công rồi đấy.”
Trong phòng giam đột nhiên hiện lên một màn hình trong suốt, Hans lại xuất hiện như một bóng ma, tiếp lời Trung Thành nói:
“Không chỉ vậy đâu, riêng clone của anh đã có mấy bản rồi. Dùng genre
của anh để chế tạo, đến nhịp đập trái tim và sóng não cũng y chang luôn. Thế nhưng cái mã khóa này thật là ác, như vậy cũng không lừa được nó
nữa. Xem ra từ giờ đến hết đời anh phải sống với nó thật rồi.”
Mở mồm ra là muốn Clone người khác, thằng cha này cuồng clone
thì phải. Giá trị quan thật là lệch lạc quá đi đó mà.
Trung Thành cười gượng, cái món quà này của em gái thật sự là phiền toái. Hắn ho nhẹ đổi chủ đề:
“Bỏ qua việc đó đi, ngươi là người khống chế bộ phận tự động của căn cứ
đúng không !? Lúc ta bị đem đi thí nghiệm có thấy ngươi vài lần trên màn ảnh giám sát. Tìm ta có việc gì !? Cậu nữa, Trung tá, ngoài kia có
chuyện gì à !?”
Hoài Nam cầm một tờ công văn, đưa lên vẫy vẫy:
“Từ giờ anh được tự do. Tôi chính thức tuyển nạp anh lần nữa gia nhập tiểu đội trực thuộc.”
“Có nhiệm vụ giao cho anh ngay bây giờ.”
…
Giữa trung tâm căn cứ, Phi Kiếm và Stellar đã chém giết tới đỏ mắt.
Đạt tới cảnh giới cận giới hoàng, giơ tay nhấc chân đều là sát chiêu,
thủ đoạn bảo mệnh cũng có rất nhiều, muốn nhanh chóng giải quyết đối
phương cực kỳ khó.
Cho dù hai người toàn lực liều mạng chém giết, vẫn như cũ hao phí thời gian không nhỏ mới thấy được chiến quả rõ ràng.
Tốc độ của Phi Kiếm nhanh hơn Stellar, công kích của cô ta cũng đa dạng, quỷ dị hơn. Thế nhưng bạch hỏa bao quanh Stellar khiến cô ta giống như
một con nhím khó gặp. Công kích vật lý bình thường vừa lại gần đều bị
đốt thành cho trong khoảng khắc. Công kích năng lượng nếu không đủ mạnh
thì không thể xuyên qua, thế nhưng muốn có công kích đủ mạnh, thời gian
tụ lực để đánh ra không phải là ít.
Chênh lệch hai người rõ ràng là có, nhưng không lớn, một chút chênh lệch này cũng đủ cho Stellar làm ra ứng biến. Tuy thỉnh thoảng cũng mang tới vài vết thương nhỏ, nhưng tổng thể mà nói, suy giảm chiến lực là không
lớn.
Đến bây giờ Phi Kiếm cũng chưa nhận lấy một vết thương nào, thế nhưng tâm tình vẫn không thể nói là tốt được.
Quân đoàn Kim đan, vậy mà bị diệt rồi.
Một đám vô dụng.
Toàn bộ chiến lực cấp cao của Trường Sinh Đảo ở tiên giới đã bị mình và
Vương Tử Trực kéo ra, hơn nữa còn bất chấp mặt mũi giấu Lục Vân Tiên móc ngoặc với Athena ở thần giới, cùng lúc tấn công ở địa cầu. Có thể nói
đây là thời điểm Trường Sinh Đảo suy yếu nhất.
Không có giới hoàng như King tọa trấn, không có cao thủ áp trận, chỉ là một đám kiến hôi mặc giáp mà thôi...
Chỉ có như vậy thôi mà....
Phi Kiếm hận tới ngứa răng. Chiến lực của đám kim đan kỳ cao hơn rõ
ràng, chỉ cần tổ hợp thành đại sát trận, làm tốt một chút, đối phó với
cao thủ chân tiên cũng miễng cưỡng chống lại được. Một vị chân tiên phủ
xuống, với cái căn cứ nho nhỏ này, chính là phẩy tay một cái cũng có thể hất bay.
Vậy mà đám đó toàn quân bị diệt, phàm nhân gần như không tổn hao lông tóc gì.
Thật không còn gi để nói.
Hơn nữa bên cạnh còn có một Bạch Cửu Vĩ mặt cười như hoa, tâm như rắn
rết nhìn chằm chằm, tâm tình Phi Kiếm phiền muộn tới cực điểm.
Nếu như Bạch Cửu Vĩ không cố kỵ cái căn cứ này sẽ tan tành khi ba người
toàn lực xung kích, mình đã sớm bị đánh đến luống cuống tay chân. Để lâu một chút, có lẽ cũng phải bỏ mạng tại đây rồi. Một mình Bạch Cửu Vĩ đã
là cái phiền toái lớn, đây là cái thứ quỷ quái chạy khắp lục đạo mà chưa từng bị ai tóm được bao giờ đấy.
Nhìn Bạch Cữu Vĩ nhẹ nhàng đánh tan năng lượng rồi lại thối lui ra khỏi
vòng chiến, để Stellar hùng hổ chém giết quên trời đất, Phi Kiếm dần dần cảm nhận được...
Con mụ này, lại lấy mình làm đá mài dao, để đại nữ hoàng rèn luyện khả năng chiến đấu !?
Đáng giận.
Phi Kiếm xoay người, quanh thân xuất hiện vô số tiểu kiếm, vung tay lên, kiếm minh xung động, linh lực xung quanh liên tục đổ về, mỗi kiếm chém
ra một đạo quang mang bất đồng, giống như một cái lưới lớn chụp lấy
Stellar.
Bạch hổ hồn đao trên tay Stellar lập tức biến đổi hình dạng thành chiếc
thương bạc, Stellar xoay tít cán thương, cắn đứt toàn bộ kiếm khí xuất
hiện bên mình, vừa hoàn thành một lần tụ lực rồi cong mình, ném mạnh mũi thương về phía trước.
Phi Kiếm hừ lạnh, tiểu kiếm quanh thân như đàn cá nhao nhao bay tới che chắn trước người cô ta.
Một tiếng nổ mạnh, không khí chấn động kịch liệt, sóng xung kích lan tỏa tứ phía, thậm chí không gian mơ hồ có dấu hiệu nứt vỡ, từng đường kẻ
màu đen chằng chịt xuất hiện ngoằn ngoèo từ đường va chạm. Bóng dáng
Bạch Cửu Vĩ như u linh xuất hiện, thủ chưởng nhẹ nhàng đánh ra, năng
lượng cuồng bạo thoáng chốc ôn hòa lại, nhưng những vùng rách trong
không gian nhất thời không cách nào triệt tiêu, vừa hay cản trở giữa vị
trí của cô ta với Phi Kiếm.
Nương theo dư lực vụ nổ, thân ảnh Phi Kiếm thoáng chốc bay ngược về phía sau, lộn vòng trnjf một cú, đạp lên một thanh tiểu kiếm đã biến lớn như cánh cửa, xoay người bay vút lên.
“Cô ta muốn chạy.” Bạch Cữu Vĩ ngạc nhiên nói.
“Đừng hòng thoát !” Stellar giận dữ hét lớn. Mũi thương bạc mang theo
bạch hỏa đã bay ngược trở về trên tay. Lửa trắng lại bùng nổ, quấy lấy
mũi thương khiến nó tỏa ra quang mang khiếp người, một lần nữa ném ra.
Phi Kiếm tiện tay bắt lấy một thanh tiểu kiếm trôi nổi bên mình, mạnh mẽ chém ra một kiếm đỡ lấy. Không có chỗ mượn lực cần thiết, một thương
này chấn cho cô ta khí huyết nhộn nhạo, thân ảnh thoáng đình trệ một
giây. Nhưng mũi thương cũng bị đánh tan bạch hỏa gia trì, bay tới một
góc xa tít trước ánh mắt phẫn nộ của Stellar.
Phi Kiếm lau một giọt máu bên khóe miệng, điều khiển tiểu kiếm to lớn
dưới chân, muốn xoay người rời đi. Thế nhưng đúng lúc này, bản năng sinh tử cảnh báo kịch liệt.
Từ tít xa xôi ở tận đầu bên kia căn cứ, một chùm quang hạt mật độ dày
đặc khiếp người phá không bắn qua đây. Càng bay càng kéo theo nhiều linh lực gia trì, càng áp xúc, đến cuối cùng kích cỡ chỉ bằng một mũi tên.
Thế nhưng cảnh báo trong lòng Phi Kiếm nhảy lên kịch liệt.
Mũi tên này, tuyệt đối không thể đỡ lấy.