Khí lãng mang theo những cơn gió từ vụ nổ linh tử mát rượi tràn qua, làm
mái tóc vàng của Stellar bay bay. Vài hạt linh tử lắng đọng trên những
sợi tóc, khiến khuôn mặt lấm lem bùn đất vẫn lung linh sáng như ngọc.
Stellar đánh một trận chật vật, chẳng còn tâm tình đâu để ý đến ngoại
hình. Mệt mỏi đánh một hồi điên cuồng, kết quả vẫn chẳng gây ra chút
thương tổn thực chất nào cho Phi Kiếm. Thế nhưng mà… cái đội quân nho
nhỏ kia lại làm được rồi.
Chỉ là kết quả đều không giống với dự tính của rất nhiều người.
Gã thanh niên này mỗi lần xuất hiện đều giống như một viên đạn bạc phá
nát tất cả những kế hoạch hoàn mỹ, những công sức sắp gặt hái thành quả.
Bóng đêm của ma giới đủ ngăn cách bất cứ con đường nào tới thành công.
“Lục Vân Tiên !?”
Stellar hỏi với giọng không khẳng định.
Thanh niên anh tuấn, mặc trường bào cổ, có chút giống người ở tiên giới, với mái tóc buộc tùy ý sau đầu, theo gió phiêu lãng. Ánh mắt như sang,
khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa dễ gần. Từ ngoại hình, hắn giống với
Lục Vân Tiên trong ký ức của Kiều Nguyệt Nga để lại. Nhưng từ những gì
Stellar cảm nhận được, đây là lần đầu tiên cô ta gặp được vị ma chủ nổi
danh lục đạo này.
Đứng trước mắt một giới hoàng, lại không hề cảm nhận được cái uy thế áp
bách nên có của bậc hoàng giả, không giống đôi mắt màu vàng kim hững hờ
xa cách của King, Lục Vân Tiên tạo ra một ảo giác thân thiện dễ gần, lại giống như bất cứ một người qua đường nào, tùy ý đi ngang qua, có thể va vào bản thân, sẽ nhận được lời xin lỗi nhẹ nhàng từ hắn cùng một nụ
cười, nhưng cũng sẽ chẳng bao giờ biết được hắn là ai.
Nhắm mắt lại cảm nhận, chỗ Lục Vân Tiên đứng, chỉ có một khoảng không
trống rỗng. Hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì về sự tồn tại của hắn.
Đây là hiệu ứng của hắc ám khung thương, hay Lục Vân Tiên, vốn dĩ đã không tồn tại trên thế giới này !?
Hắn đột nhiên xuất hiện, thay Phi Kiếm đỡ lấy một kích mạnh mẽ từ Thanh
Long cung, dù dư chấn của vụ nổ tạm thời khiến cô ta ngất xỉu, nhưng
hoàn toàn chẳng nhận chút thương tích thực tế nào.
Công kích của 400 tổ hợp đội hình mũi khoan, kết hợp với thanh long cung có thể bắn chết một vị cận giới hoàng như Phi Kiếm, nhưng vào tay hắn
lại bị hóa giải nhẹ nhàng.
Người mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không có chút áp lực, hay khí thế gì tỏa ra !?
Đối với câu hỏi dè dặt của Stellar, Lục Vân Tiên chỉ tùy ý mỉm cười,
liếc mắt nhìn quanh khu căn cứ của nhân loại, dừng tầm mắt trên AI của
Trung Thành, nói với giọng tán thưởng:
“Không hổ danh là anh trai của cô ấy ở thời đại này, hai người làm được
nhiều chuyện đáng sợ thật. Dùng thể chất phàm nhân và thiết khôi lỗi Hóa Thần kỳ để bắn rụng một vị chân tiên như Phi Kiếm, thành tích này, từ
vạn cổ đến nay chưa ai làm được đâu đấy.”
Stellar bị hắn lơ đi, có chút giận dữ cao giọng nói lớn:
“Lục Vân Tiên, đừng đánh trống lảng, ta hỏi ngươi, King của bọn ta đâu rồi.”
Bấy giờ hắn mới quay ra nhìn Stellar, lại nhìn Phi Kiếm đang được bế kiểu công chúa trên tay mình, tiếp tục nói:
“Chỉ là một trong tứ hồn của Nguyệt Nga, vẫn có thể cầm cự với Phi Kiếm
lâu như vậy, rất đáng khen, nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều thấy
khó chịu. Giống như thấy một mảnh ghép khiếm khuyết của người thân, vậy
nên… ngươi có thể yên tĩnh ngủ một chút được không !?”
Hắn tùy ý nói, từ hư không đã xuất hiện một đoàn bóng đen bao trùm lấy
khoảng không phía trước Stellar, tốc độ quá nhanh vượt qua phản ứng của
cô. Với người sử dụng sức mạnh từ cube như Stellar, bóng đen từ hắc ám
khung thương đánh ra đều là kịch độc. Để bị nó bao bọc lấy, cắt đứt liên kết với cube, toàn bộ siêu năng lực sẽ mất hết, lúc đó đại nữ hoàng cao cao tại thượng cũng chỉ là một con dê yếu ớt mặc người chém giết.
Stellar ngây người vì tốc độ bức màn bóng đêm bao phủ quá nhanh, gần như không kịp làm ra hành động né tránh gì cả. Thẳng tới khi có một bàn tay lạnh buốt kéo cô ta ra khỏi phạm vi của vùng tăm tối, Stellar mới lấy
lại được khả năng hành động. Nghĩ tới một màn vừa rồi chợt thấy sợ hãi,
mình vậy mà đứng yên cho bức màn đó chụp lấy. Đây có phải là khả năng áp chế cube của hắc ám khung thương không !?
Vậy thì quá đáng sợ.
Sau thần tộc, ma tộc cũng là tử địch của nhân tộc.
Vậy mà bây giờ họ còn đang tấn công tiên giới, vậy là ngoại trừ phật
giới, còn lại nhân tộc phải chọi lại với ba thế giới khác ư !?
Liệu có quá sức không !?
Bạch Cửu Vĩ xuất hiện như một đoàn ánh sáng màu bạc, di chuyển còn nhanh hơn bức màn tăm tối của Lục Vân Tiên, nhẹ nhàng kéo Stellar ra ngoài,
vừa mỉm cười vừa chắn trước cô ta như gà mẹ bảo vệ con.
Lục Vân Tiên thoáng bất ngờ, công kích của hắn tuy chỉ là tiện tay,
nhưng hắn là giới hoàng hàng thật giá thật, dưới thế giới lực áp chế,
chẳng mấy ai có thể hành động được chứ đừng nói là né tránh. Thế nhưng
khi nhìn tới người ra tay, Lục Vân Tiên lại đành bất đắc dĩ nói:
“Đã lâu không gặp. Izanami đại nhân. Không ngờ ngài lại ở Trường Sinh
Đảo, có phải là muốn mượn dùng thế giới lực của nó để xây dựng lại
Takama ga hara không !?”
Bạch Cửu Vĩ đưa tay lên cằm, nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên như cô bé ngây thơ chưa hiểu đời:
“Izanami, ai vậy !? Không biết, ở đây chỉ có một con cáo nhỏ được nuôi ở Trường Sinh Đảo thôi à.”
Một lớp màn hắc ám nhanh chóng bao phủ hai người, Bạch Cửu Vĩ cũng chẳng tránh, tùy ý để nó bao bọc vào trong, đây chỉ là một kết giới cách âm
đơn giản. Lục Vân Tiên cười nói:
“Hay ta phải gọi là Amaterasu đại nhân, tiền giới hoàng của Đông thần giới.”
Bạch Cữu Vĩ không đáp nữa, ánh mắt chỉ nheo lại, nở một nụ cười khác hẳn vừa rồi, sắc lạnh:
Lục Vân Tiên vẫn tiếp tục:
“Hoặc là ngài thích được gọi bằng biệt danh hơn, Kyuubi, thần thú từng
dẵm lên đầu bát vĩ Orochi để đăng quang hoàng vị, thậm chí còn rút một
đoạn cột sống của hắn để rèn ra thanh Kusanagi được xưng là sắc bén nhất Lục Đạo đại thế giới !?”
Bạch Cữu Vĩ ngầng đầu cười, bộ dáng vui vẻ chẳng còn cái sắc lạnh như
trước, bộ ngực lớn cứ rung lên bần bận đầy vẻ mị hoặc. Cô ta thả tay
Stellar ra, bay lên song song với Lục Vân Tiên, khuôn mặt xinh đẹp phong tình mị chúng kê sát vào mặt hắn, quần áo theo gió vũ lộng phần phật,
mang theo mùi hương phấn hoa nhẹ nhàng khiến người thư thái.
“Ngươi vẫn như trước nhỉ Lục Vân Tiên. Biết quá nhiều thứ, mang quá
nhiều gánh nặng, rồi sẽ đến lúc bờ vai ngươi cảm thấy mệt mỏi, ngươi sẽ
sụp đổ sớm thôi.”
“Haha, nếu biết ngài ở đây, ta sẽ không để Phi Kiếm tùy tiện như vậy đâu.”
Bạch Cửu Vĩ mỉm cười, nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt thoáng nhu hòa:
“Lục Vân Tiên, đừng quá tự tin. Ngươi không thể cứu được tất cả đâu.
Ngươi mang trong mình vô số những câu chuyện xưa còn không có trong chân lý, lại không thể nói với ai, ngươi không nên chết trong tràng đại thế
giới chiến lần này.”
Lục Vân Tiên thoáng ve ve sống mũi, ánh mắt khép hờ nói:
“Ta không nên chết, vậy thì sư đệ có thể đúng không !? Mọi chuyện vẫn như dự tính ban đầu nhỉ.”
Bạch Cữu Vĩ tự đưa tay vuốt má mình, giọng nói có chút xa xăm:
“Người đó ngay từ đầu đã không sống, chẳng thể nói là sẽ chết được.”
Lục Vân Tiên lắc đầu đáp:
“Người đừng quá tự mãn là các người. Sư đệ đã làm con rối cả ngàn năm rồi, đừng nghĩ cậu ấy sẽ mãi mãi trong tầm khống chế.”
“Kế hoạch khiến các giới hoàng vẫn lạc hay lắm, nhưng Odin biết rồi, ta cũng biết rồi, đại quan âm, hẳn cũng biết rồi.”
“Cho dù các người bồi dưỡng sư đệ lên tới mức nào, muốn dùng cậu ấy quét sạch các giới hoàng còn lại, không thể đâu. Đừng tiếp tục tràng chiến
tranh vô ích này nữa.”
Bạch Cửu Vĩ che miệng cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết:
“Ôi, có người đang muốn ly gián ta và chủ nhân này.”
Lục Vân Tiên cũng cười nhạt:
“Ta sẽ không tiếp tục phá hoại tiên giới chiến nữa. Thế nhưng sẽ có một
lúc, ta tới tận hang ổ của các người, móc từng tên già không chịu chết
ra ngoài ánh sáng, để mặt trời thiêu đốt thân thể và cái ý chí mục rữa
của bọn chúng.”
Hắn ngẩng đầu, chẳng thèm nhìn Bạch Cửu Vĩ, nhấn mạnh từng chữ:
“Từng người, từng người một.”
Bạch Cữu Vĩ chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt, cô ta phiêu phù bay ngược về
phía sau, đoạn đối thoại vừa rồi của hai người được hắc ám khung thương
che phủ, Stellar hoàn toàn chẳng nghe được chút gì. Về cạnh Stellar,
Bạch Cửu Vĩ lại khôi phục bộ dáng chẳng đoan chính như trước:
“Vậy được rồi, giới hoàng đại nhân, ngài muốn động thủ với đám kiến hôi bọn ta, hay mang theo đồng bạn rời đi đây !?”
Lục Vân Tiên nhìn cô ta đầy ý vị, nhẹ giọng đáp:
“Hôm nay như vậy là đủ rồi.”
Sau lưng hắn hiện ra một hắc động đen xì, Lục Vân Tiên ôm Phi Kiếm bước
vào bên trong, trước khi đi còn bỏ lại một câu cuối cùng:
“À phải rồi, mảnh tứ hồn, đừng quá lo lắng, King của các người đang ở nhân giới. Bọn ta không có đánh nhau đâu.”
Ngừng một chút, thanh âm tiếp tục vang lên:
“Còn chưa phải lúc.”
Sau đó hoàn toàn biến mất.
Hắc động cũng từ từ khép lại.
Stellar nhìn bóng dáng hắn biến mất nhẹ nhàng thoải mái mà tràn ngập lửa giận.
Mảnh tứ hồn !?
Ai là mảnh tứ hồn của Kiều Nguyệt Nga !?
Xoẹt…
Bùm bùm….
Lưỡi hổ hồn đao trên tay bọc trong bạch hỏa quét mạnh một đường phẫn nộ, đao khí và hơi nóng lan tràn chém sụp một đoạn tường căn cứ khiến các
nhân viên vừa thở phào sau đại chiến được một màn gà chay chó chạy,
tưởng địch lại tấn công.
Đến khi nhìn thấy nguồn phát năng lượng là Stellar với sắc mặt âm tình bất định, mọi người sáng suốt tiếp tục quay lại làm việc.
Thống kê thiệt hại, thu gom chiến lợi phẩm, làm báo cáo, dọn dẹp chiến trường.
Ôi, còn nhiều việc lắm.
Đại nữ hoàng có vẻ đã đến ngày, không chăm chỉ làm việc thì hậu quả không dễ chịu đâu à.
“Bạch Cửu Vĩ !” Stellar gọi, giọng không mấy thân thiện.
“Ồ có đây, đại nữ hoàng.” Bạch Cửu Vĩ làm ra bộ dáng sợ hãi nói.
“Hắn vừa gọi cô là Izanami, là có ý gì !?”
“Haha, chắc người ta nhầm người thôi ấy mà.”
“Tại sao tất cả dữ liệu về cô đều không có trên trường sinh đảo.”
“Úi, chắc là máy tính hỏng.”
“Bọn ta từ khi sinh ra, mở mắt ra đều nhìn thấy cô trước mặt. Cô đã ở trên trường sinh đảo bao lâu rồi.”
“Ái chà, cái này liên quan đến vấn đề tuổi tác, không muốn trả lời đâu à.”
Stellar nhướng mày nói:
“Cô có thấy mình đáng nghi lắm không !?”
Bạch Cửu Vĩ nghiêng đầu, lại làm ra bộ mặt nai tơ chưa hiểu đời:
“Điều này có quan trọng không !? Không phải bây giờ tôi vẫn làm tốt tất
cả nhiệm vụ được giao à !? Với tư cách người làm công cho Trường Sinh
Đảo, tôi cảm thấy mình rất tận tụy nha.”
Stellar hừ lạnh, không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.