Chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy tên đệ tử tinh anh nào quay về, chưởng môn
Thiên Nhất phái, người ngồi ở vị trí đầu sỏ của tầng trời thứ nhất bắt
đầu thấy có gì đấy không đúng. Hai nắm tay của ông ta dưới ống tay áo
rộng thùng thình cứ co ra nắm vào liên tục, trong bụng giống như có một
ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, được một lúc thì mồ hôi lạnh cũng rịn ra.
Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy được.
Ba trăm đệ tử kim đan kỳ, cho dù trèo lên vài tầng trời nữa cũng là một
thế lực cực mạnh, đủ sức quét ngang tất cả, muốn dọn dẹp đám phàm nhân
này khác nào lấy dao mổ trâu để giết gà. Nếu như không phải muốn phô
diễn thực lực môn phái một phen, ông ta sẽ chẳng bao giờ để bọn họ lộ ra ngoài ánh sáng. Bây giờ mục đích chấn nhiếp mấy môn phái còn lại đã đạt được rồi, từ nay về sau bất kể kẻ nào có dị tâm cũng sẽ đều phải suy
nghĩ tới thực lực cường đại của Thiên Nhất phái trước rồi mới dám làm
loạn, thế nhưng nếu không có ai trở về, vậy thì chuyện lên mặt ra oai
này sẽ thành trò cười mất.
Ông ta sống lâu rồi, với lòng người đã thấu hiểu rõ ràng, quả nhiên vừa
nghĩ tới đây, bên tai đã nghe thấy những tiếng xầm xì đứt quãng. Dù
người nói hết sức kềm chế, thậm chí còn dùng bí pháp để truyền âm, nhưng với thần thức mạnh mẽ của cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, ông ta vẫn nghe rõ từng chữ:
“Sao lâu thế không về...”
“Hay là chết hết rồi !?”
“Không thể nào đâu..”
“Chẳng lẽ là hổ giấy !?”
“Đó có đúng là người của Thiên Nhất phái không vậy !?”
Mỗi một câu nói đều như gai châm vào màng nhĩ, đau lắm nhưng không tiện
phát tác. Là một danh phái, làm gì cũng cần phải nói đến phong độ, bị
người ta đến tận nhà tát cho một cái cũng phải nói rõ lý lẽ đã rồi mới
bật bãi được. Tất nhiên nếu xung quanh không có ai thì lại là chuyện
khác, chỉ tội quanh đây có đầy đủ thập đại danh phái, lại có cả bầy tôm
tép cá nhép đại diện cho mỗi một thế lực bé xíu ở nhất cảnh thiên, tùy
tiện tỏ ra hổ báo không kín đáo ở đây, chính là muốn trở thành công địch của mọi người. Thiên Nhất phái tuy mạnh, thế nhưng muốn chống lại cả
tầng trời thứ nhất thì vẫn hơi bị đuối.
Trưởng môn Thiên Nhất phái sầm mặt, hai quầng mắt thâm tím lại như vừa
bị côn đồ cho ăn đấm, chỉ người thân cận với lão mới biết được, lúc này
lão đang giận lắm, một lời không hợp là sẽ cho đối phương lên bàn thờ
ngay đấy. Ngay cả trưởng môn của cửu đại danh phái kia nhìn thấy như vậy cũng phải kín đáo tránh ra xa mấy trượng, dẫu sao cứ mười năm họp nhóm
một lần, với tính tình của đối phương, bọn họ đã sớm chẳng lạ gì.
Xung quanh trống ra một mảng, nhưng trưởng môn Thiên Nhất phái không có
tâm tình để lo nghĩ nhiều như vậy nữa. Ba trăm cao thủ kim đan một đi
không trở về, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ môn phái rồi, sự việc lần này sẽ không còn đơn giản như vậy nữa, phải có người chịu trách
nhiệm cao hơn. Nghĩ đến đây, trưởng môn Thiên Nhất phái trầm giọng nói
với tâm phúc bên cạnh.
“Trở về phái, phải nhanh. Rung chuông Thiên Lạc, gọi lão tổ tông xuất quan. Nói lại tình hình ở đây cho người biết.”
Gã tâm phúc gật đầu rồi chớp mắt phá không bay đi. Đây cũng là một cao
thủ Nguyên Anh kỳ, đặt ở một môn phái nhỏ cũng có thể làm chưởng môn
đấy. Mấy thế lực khác nhìn mà sợ, Thiên Nhất phái cao thủ đông như kiến, vừa mất đi một miếng thịt lớn nhưng vẫn còn khỏe lắm.
“Nhìn kìa, phàm nhân xuất hiện rồi !?”
“Ồ, đó là pháp bảo gì vậy !?”
“Đông quá, chúng lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy !?”
“Tại sao không thấy khí tức của cao thủ tu chân, chúng không có linh lực làm sao điều khiển được pháp bảo !?”
Đúng lúc này vô số tiếng kinh hô trầm trồ vang lên, trưởng môn Thiên
Nhất phái theo đó ngó ra, thấy trước mắt mình là một đội quân bằng sắt
thép trải dài, có những con chim sắt bay lơ lửng trên trời cao, lại có
những hộp vuông kim loại có cái đầu với mũi dài hơn thân đang lù lù di
chuyển như con rùa già, lại có những thiếp giáp nhân cả người bọc trong
sắt thép nhẹ nhàng bay theo sau. Đây là cái gì !? Ông ta chưa từng nhìn
thấy, ký ức của ông ta về phàm nhân vẫn dừng ở thời điểm bốn ngàn năm
trước, không hề có ấn tượng gì về những thứ như thế này.
Đột ngột, lại có tiếng vọng lớn truyền tới, giống như có cao thủ đang
dùng âm công cường đại hét lớn, oang oang bên tai mỗi người, là tiếng
tiên giới tiêu chuẩn nhất:
“Alo alo, người trên đỉnh núi nghe đây, lập tức rời khỏi, nếu không chúng tôi sẽ bắn.”
“Nhắc lại, xin lập tức di tản, nếu không sẽ bắn.”
Cả một hàng người đứng trên khắp dải núi nghe thấy vậy chợt ngẩn ra, rồi cùng cười lớn. Cái lũ phàm nhân này đùa vui ghê.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn, sóng xung kích thổi bay vài gã đệ tử trong phạm vi
mười trượng quanh đó, tất cả cùng trợn mắt, chỉ có mấy cao thủ từ kim
đan kỳ trở lên là nhìn kịp chuyện gì vừa xảy ra. Một mảnh kim loại hình
trụ đầu vót nhọn được bắn từ phía bên kia tới đây, sau khi va chạm vào
người một gã đệ tử trúc cơ kỳ, thoải mái xé toang cơ thể gã, rồi va chạm vào núi đá phía sau lưng, phần chuôi của thứ này bị nghiền ép, có một
thứ gì đó thoát ra, rồi thì nổ lớn. Nhẹ nhàng chớp nhoáng, bốn gã đệ tử
trúc cơ kỳ, một chết ba bị thương, trong đó có một trọng thương, sợ rằng cũng không sống được bao lâu nữa.
Tất cả cùng hít một hơi khí lạnh, biết rằng đối phương không phải đang
đùa nữa rồi, cùng lúc đó, âm thanh được khuếch đại kia lại vang lên lần
nữa:
“Lần cuối cùng, lập tức di tản, nếu không chúng tôi sẽ bắn.”
...
Đáp lại là một cơn mưa phi kiếm từ trên trời giáng xuống, máy bay chiến
đấu lập tức xuất kích, từng đầu đạn 20mm điên cuồng xả ra, kim loại va
chạm nghe coong coong giữa trời, kèm theo đó là tiếng nổ đì đùng không
dứt.
Người tiên giới điên rồi, sỉ nhục như vậy từ phàm nhân thì bốn ngàn năm
ngay họ chưa từng gặp qua, kết quả không cần bàn cãi gì nữa, không cần
thương lượng, với phàm nhân hỗn xược, chỉ có giết.
Xe tăng bắt đầu di chuyển, xếp hàng ba hàng đồng đều, hàng thứ nhất khai hỏa xong lập tức di chuyển sang ngang, tiếp đến hàng thứ hai cũng bắt
đầu làm tương tự, sau khi ba vòng bắn theo lượt, những chiếc xe tăng này nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn quanh chiến trường, xoay tròn nã
đạn, tầm bắn vừa đủ để không đi hết đường kính đường tròn, nhưng đủ
khiến hỏa lực tập trung để thiêu hủy toàn bộ những gì bên trong nó.
Đạn xe tăng bị phi kiếm của cao thủ Kim đan kỳ nhẹ nhàng bổ làm đôi, còn chưa kịp nổ thì phi kiếm đã thoát đi nơi khác, người tiên giới lơ lửng
giữa trời cao, tay kết ấn, bắt quyết, làm ra vô số thủ thế kỳ lạ, sau đó có hàng hoạt những dị vật từ cơ thể họ bay ra lập tức hóa lớn lơ lửng
giữa trời tỏa ra hào quang mãnh liệt.
Bắt mắt nhất là một cái chuông cổ, khi gã tiên nhân sở hữu nó cầm búa
ngọc gõ một tiếng lên chuông, một luồng sóng siêu âm khuyếch đại với vận tốc siêu âm, chấn nát mọi thứ trên đường đi, kể cả một số gã tiên nhân
không tránh đi kịp. Một chiếc máy bay nằm trên đường phá hoại của sóng
âm lập tức bể nát, giống như nguyên liệu tạo ra nó là từ thủy tinh chứ
không phải hợp kim vậy. Phi công ngồi trên thì đã chết từ trước khi sóng âm phủ đến, mắt mũi tai đều trào máu, màng nhĩ đã sớm rách tan.
Gã tiên nhân này cười lớn, liên tục huy động pháp bảo hình chuông hết
đánh đông rồi đánh tây, bộ dáng oai nghiêm như thiên lôi hạ phàm, thanh
danh Lôi Chung chân nhân nhất thời đại chấn.
“Hừm... vừa mới đi dọn rác xong đã phải ra trận. Cấp trên thật biết bóc lột.”
Trung Thành đứng trên một chiếc máy bay vận chuyển cao tốc, hai chân cố
định vào nóc máy bay, cả người hắn giống như một chiếc lá trong mùa bão, tóc tai quần áo theo gió bay phần phật lên hết cả. Hắn khom người
xuống, đưa tay miết miết khẩu súng to gấp đôi thân thể đặt sẵn trước
mặt, nòng súng tách làm đôi, bên trong thiết kể những đường vân dẫn lực
tinh xảo. Trung thành đặt một viên đạn to bằng cánh tay vào chốt nạp
đạn, xoay súng, không cần ngắm vì mục tiêu quá to. Sau đó cả người hắn
nổ lách cách điện mang, siêu năng lực không chế điện năng giúp hắn theo
dõi quá trình hai làn điện trong nòng súng tương tác và không ngừng nén
ép ở đáy viên đạn. Đợi đến khi giá trị đạt đến cực đại, hắn nhẹ nhàng
bóp cò.
Viên đạn xé gió bắn đi như một tia laze đỏ rực, đầu đạn bằng kim loại
chẳng mấy chốc đã sớm bị bào mòn, không cần hiệu ứng nổ mạnh, nó vẫn trở thành một lợi khí xuyên thấu hết thảy nhờ lực gia tốc của dòng diện.
Thứ vũ khí này có tên gọi rất phổ biến, Rail Gun – một khẩu súng lợi
dụng uy lực của dòng điện xoay vòng qua từng lõi thép gia tốc cho viên
đạn tới vận tốc gấp 7 lần âm thanh. Lực và độ chính xác của quả đạn bắn
ra rất cao, đủ để xuyên thủng 3 lớp tường bê tông hay các tấm thép dày
16,5 cm. Dưới sự theo dõi của siêu năng lực gia hệ điện như Trung Thành, trị số này còn được cấp số nhân thêm nhiều lần hơn nữa.
Tốc độ viên đạn lúc này đã đạt tới 9000km/h, không gì cản nổi.
Gã tiên nhân có pháp bảo chuông đồng kia lập tức cảm nhận được nguy
hiểm, quay đầu lại, phía trước mặt hắn đã xuất hiện một đường sáng đỏ
rực, gã này hoảng hốt vội vã vận dụng linh lực trong cơ thể, biến nó
thành một lớp màng chắn ánh sáng vững chắc. Lớp màn chắn này gọi là Linh quang tráo, là phương pháp bảo vệ bản thân thường thấy nhất của tu chân giả, thực nghiệm đã chứng minh, một cao thủ kim đan kỳ thi triển linh
quang tráo, có thể đỡ lại sóng xung kích từ vụ nổ của nửa tấn TNT. Thế
nhưng lúc này lớp màng vững chắc ấy không đem lại cho hắn cảm giác an
toàn chút nào cả. gã tiên nhân này vẫn liều mạng dịch người sang bên,
tránh khỏi đường đi của luồng sáng chết người kia.
Xoẹt...
Không khí phát ra tiếng rách thê lương như lụa bị xé, gã tiên nhân kia
kinh hoảng phát hiện chỉ có cái đầu của mình là tránh thoát khỏi tầm sát thương của viên đạn, còn toàn bộ phần thân từ cổ trở xuống đã biến mất. Máu bị đốt nóng, bốc hơi và khô queo, tầm mắt của hắn nhanh chóng chìm
trong sương đỏ nhạt nhòa, cái đầu không thân rơi bộp xuống đất, vừa hay
có một viên đạn xe tăng bay đến khiến nó nổ bùm bùm.
Cái chuông đồng to lớn bị một súng này bắn thủng như xốp mềm, lập tức thu nhỏ lại rồi cũng rơi xuống như chủ nhân, vô hại.
Chiến trường không vì thế mà dừng lại, ngoại trừ những trưởng lão hay
trưởng môn nguyên anh kỳ còn đứng trên đỉnh núi, toàn bộ cao thủ kim đan kỳ có mặt đều đã tham chiến. Vận tốc tương đương máy bay phản lực, còn
linh hoạt hơn rất nhiều, những người này chỉ dùng sức mạnh đã có thể hất tung những chiếc xe tăng bọc thép kiên cố nhất lên, ném chúng vào những chiếc khác khiến cả hai móp méo rồi nổ tung. Đồng thời phi kiếm bọn họ
bay quanh người như đàn cá, chém ngang chém dọc, cắt đứt ngọt sớt toàn
bộ quân lính mặc giáp trên đường bay.
Không quân lập tức tham chiến, chỉ có máy bay siêu âm mới đuổi kịp tốc
độ của bọn họ. Đạn và tên lửa nã tới như mưa, bị những người này bình
tĩnh đánh văng từng cái một, sau đó cả hai bên đều bay lên, rượt đuổi
nhau trên trời, phía trên bầu trời lập tức dày đặc khói bụi, tiếng nổ đì đùng không dứt, giống như trời kéo cơn giông, sắp có bão lớn.
Ở phía dưới, quân đội trong những bộ giáp gia tăng công năng thân thể
bắt đầu nhào tới quyết đấu với những kẻ đã vượt ra ngoài vòng bắn của
những chiếc xe tăng đang xoay tròn nã đạn không ngừng nghỉ. Phi kiếm
chém vào thép hợp kim, hoa lửa bắn tung tóe, cánh tay của gã quân nhân
này lập tức bị lực trùng kích phế đi, giáp sắt bọc trên tay lõm vào,
nhưng thanh phi kiếm kia cùng lúc cũng vang lên tiếng nứt khe khẽ, gã
tiên nhân kia tiếc kiếm cùng lúc lao lên, trên tay cầm một xấp bùa vẽ
ngoằn nghèo gì đó không rõ, vô số quả cầu lửa nhanh chóng xuất hiện lơ
lửng quanh người hắn, thanh thế rất dọa người. Quân nhân kia bình tĩnh
lấy ra một khẩu súng lục, trong ánh mắt ngớ ngẩn của gã tiên nhân trúc
cơ kỳ này, nhằm thẳng vào trán hắn bóp cò.
Bằng chíu.
Óc văng tung tóe, đầu lâu nát vụn. Súng lục giảm thanh gia tốc, sử dụng
đạn nén không khí, không ồn ào, không hiện đường đạn, lực sát thương
cao, quân nhân tin dùng, tập đoàn IMI hân hạnh tài trợ.
Tràng cảnh như vậy diễn ra khắp nơi, phi kiếm có nhanh có lợi hại mấy
thì cũng chỉ có một thanh mà thôi, còn đạn có thể nã liên tục bao nhiêu
phát cũng được. Chênh lệch thấy rõ. Chẳng mấy chốc thế trận đã nghiêng
ngả, tu sĩ trúc cơ kỳ đấu với những chiến binh mặc giáp sắt này, đã trở
thành một trận đồ sát một chiều.