Toàn quân còn 75 người và hai mươi chiếc tiểu hình chiến hạm.
Mọi người đều đã tới giới hạn cuối cùng, thậm chí nếu Mặc Thời Võ không
chơi trò nướng quân tự sát thế này, chiến đấu ác liệt như trước chỉ tiếp diễn thêm vài phút nữa, phe thất bại rất có thể là quân đội phàm nhân.
Thế nhưng trên đời không có chữ nếu.
Tại thời điểm giằng co, chứng kiến tinh hoa tính mạng liên tục bùng nổ,
chẳng còn mấy ai đủ bình tĩnh để suy nghĩ về tiền căn hậu quả hay lợi
ích đánh đổi được.
Áp lực do nhiệt huyết và sĩ khí của quân đội phàm nhân thậm chí đã ép
cho những vị tiên nhân này cảm thấy nghẹt thở và cuống quýt.
Tố chất sống còn trên chiến trận của hai bên không phải cùng một cấp bậc.
Quân đoàn Mặc gia chỉ vừa mới được tổ kiến không lâu, còn rất xa bọn họ mới có thể trở thành một quân đoàn thật sự.
Quân đoàn thiết huyết, sĩ khí cương liệt, binh lính kiên nghị, mấy chữ
này không tồn tại trong quân đoàn Mặc gia Thiết Khôi Lỗi. Có thể nói đây là một binh đoàn thất bại vô cùng thảm hại.
Thế nhưng cái binh đoàn không ra sao này đang dí cho quân đội tinh nhuệ
của loài người chạy chối chết, đây chính là sự bất ngờ trên chiến
trường. Thực lực, kỹ thuật, chiến thuật, tất cả dù có hoàn hảo hay tốt
hơn cũng không thể đảm bảo thắng lợi chắc chắn.
Thậm chí ngay tại thời điểm này, không ai có thể đảm bảo chiến quả cuối cùng sẽ vinh danh bên nào.
Là phe tiên nhân đã được Mặc Thời Võ thống nhất, tạo ra một bầy những
con rối nhân hình không sợ hãi tử vong, hành động thống nhất, liều mạng
vì chiến thắng, hay là phe phàm nhân đang cùng đường chuẩn bị một lần
bộc phát cuối cùng.
…
Không còn bảo lưu chút nào, toàn bộ số GMS bên phe Hoài Nam đồng loạt lao lên.
Dù sao đối thủ chỉ còn mỗi một Mặc Thời Võ, hơn nữa GMS lúc này đã chẳng còn chút tác dụng phòng hộ nào. Nhiệm vụ của bọn họ bây giờ chỉ có một, đó là yểm trợ Trung Thành lao tới kết liễu đối phương.
Toàn thân AI được đắp thêm mấy chồng giáp hạng nặng, điều này ảnh hưởng
khá nhiều đến tốc độ di chuyển của nó, nhưng động cơ của AI vốn mạnh hơn các GMS cùng thế hệ khác rất nhiều, lại thêm luôn có hai chiếc GMS bay
song song đẩy đi để đảm bảo quá trình gia tốc được liên tiếp không gián
đoạn, khiến nó giống như một khối thiên thạch đầy vẻ nguy hiểm.
Đó là chưa kể gần hai mươi khẩu pháo năng lượng cao xạ được lắp đầy trên những lớp giáp.
AI lúc này nhìn tròn tròn, gai góc, giống y chang một con nhím.
Nhưng chẳng ai thấy buồn cười, tất cả mọi người đều dồn toàn bộ hi vọng mình có thể lên con nhím nặng nề này.
Mặc Thời Võ cũng không cười nổi, toàn thân con rối tinh cương của nhân
loại kia tràn đầy khí tức nguy hiểm. Bị một pháo của nó bắn trúng, dù là Linh Chu cũng phải tan, hộ thân linh quang tráo của ông ta càng chẳng
đáng nhắc đến, cho dù là cao thủ Hợp Thể Kỳ, linh quang tráo của bọn họ
cũng chẳng mạnh hơn một chiếc Linh Chu được Tụ Linh Trận hỗ trợ cung cấp linh khí là bao cả.
Nói chính xác một chút, thì khả năng sinh tồn của cao thủ Hóa Thần Kỳ,
Luyện Hư Kỳ và Hợp Thể kỳ không khác nhau nhiều lắm, chỉ có vượt qua
thiên khiếp, đánh tan phàm thể, trọng tu linh thể, trở thành Vô Thượng
Chân Tiên mới khiến khả năng sinh tồn tăng mạnh.
Vô Thượng Chân Tiên – Tiên đài cao thủ mới thật sự là tiên nhân chân
chính, bọn họ có được linh thể câu thông với thiên địa, chỉ cần xung
quanh còn linh khí thì chắc chắn sẽ không chết. So với Ma tộc còn muốn
sống dai hơn. Còn dưới tiên đài, chỉ có thể xưng là tu chân giả, hay tu
tiên giả mà thôi, phàm nhân không hiểu điều này, gọi bọn họ đều là tiên
nhân, vô cùng sai lầm. Thế nhưng Mặc Thời Võ tự biết lấy mình, một tu
chân giả bình thường đứng trước họng pháo chiến hạm, cho dù có bao nhiêu thủ đoạn phòng ngự, cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cho dù Hóa Thần kỳ cao
thủ có tuổi thọ phải đạt tới vạn năm, nhưng cái tuổi thọ cũng không phải thanh máu trong trò chơi để bị trừ dần dần nha.
Trúng là chết.
Ý thức được điểm này, ánh mắt Mặc Thời Võ lóe lên lệ quang. Tu chân giả
phấn đấu tới cấp độ này, ai không lãnh khốc vô tình, ai không bước qua
trăm ngàn thi thể để leo lên. Đối với những thứ có khả năng uy hiếp tính mạng xuất hiện trước mắt, bất cứ vị tu giả nào cũng đều mang ý nghĩ
khiến nó tiêu thất, cho nó diệt vong, bóp vỡ nguy cơ từ trong trứng
nước.
Mà, cũng đến lúc rồi.
Thần thức của Mặc Thời Võ trải rộng khắp chiến trường, gần một ngàn gã
tu sĩ Trúc Cơ kỳ điều khiển Thiết Khôi Lỗi lúc này đã trở thành những
con rối khác dưới ý niệm của ông ta, bắt đầu bay tản mác ra xung quanh,
dần xếp thành một đội hình kỳ quái.
“Tứ tượng – bát quái trận.”
Shen Jian được kéo về phòng điều khiển, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên cáng cứu thương, bật thốt lên.
“Cái gì là bát quái trận !?” Bên trong tai nghe vang lên tiếng Hoài Nam.
Shen Jian vỗ vỗ trán, đầu hắn vẫn bị một trận thần thức càn quét của Mặc Thời Võ khiến cho đau như búa bổ.
“Không rõ, trong sách cổ của sư phụ tôi có nhắc tới. Hình dạng… đại khái hẳn là như vậy. Nó thiết kế bảy hướng sát cục không thể đánh vỡ, gieo
tám quẻ, chỉ chừa một quẻ sinh lộ. Cho dù tìm được sinh lộ, cuối cùng
vẫn phải giao phong với tứ tượng…”
“Trận pháp này rất phức tạp, cần ít nhất mấy trăm người đồng cấp, đồng
tâm tạo ra sự cộng hưởng linh lực lưu chuyển theo mạch bát quái, thao
tác rất phức tạp. Khác với Kiếm trận dùng kiếm hồn thôi động, hay linh
tài trận dùng thiên tài địa bảo làm nguyên liệu, cái này là nhân trận.
Dùng sinh mạng lực phát động. Kết quả của những người trong trận, cuối
cùng sẽ bị tứ tượng nuốt lấy, giúp thực thể hóa thành linh thú thật sự…
làm hoàn mỹ, có thể tạo ra linh thú cấp bậc Hợp thể kỳ, hơn nữa toàn bộ
địch nhân trong trận cũng sẽ bị bát quái phân tách và phân thây, trở
thành dinh dưỡng cho trận pháp…”
Shen Jian nhắm một mắt, mở một mắt, trong con ngươi đầy tơ máu. Đầu hắn
đau như búa bổ, thật có xúc động muốn ngất xỉu, nhưng hắn là tu chân giả duy nhất có mặt tại hiện trường lúc này, không dám cứ như vậy ngất đi,
ánh mắt gắt gao nhìn vào màn hình theo dõi trước mắt. Tâm tình đã rất tệ hại, lúc này còn nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng:
“Mẹ kiếp, thảo nào có thể nướng quân như vậy. Gã này từ đầu đã không
muốn đánh nhau gì cả, hắn chỉ muốn đem cả chúng ta và đám lính bên kia
luyện hóa, tạo ra linh thú cho bản thân chế ngự. Hắn nghĩ muốn thăng cấp đến điên rồi. Đây với hắn, chiến trận này, chỉ là một màn thí nghiệm mà thôi, chúng ta là chuột bạch… bên kia cũng là chuột bạch.”
Đem quân đi nướng, thi hành một trận pháp cần dùng nhân mạng để đổi, ở
tiên giới cũng là chuyện cấm kị. Nhưng có một nơi có thể dễ dàng thực
hiện những điều này, đó là chiến trường.
Dù sao cũng là đem quân đẩy lên vòng xoáy chết chóc, dạng nào không quan trọng, chỉ cần cho ra kết quả tối ưu là được.
Cơ hội như vậy, liền có rất nhiều người muốn tận dụng.
Nhân mạng ở tiên giới không đáng tiền.
Nhưng vô số nhân mạng, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như tạo thành trận pháp nuôi dưỡng tứ tượng kia.
Nếu thành công, Mặc Thời Võ có bốn tay sai Hợp Thể kỳ, lúc này đã có thể ngẩng đầu với Tiên Đài đại năng rồi, không cần thiết phải ở Mặc Gia làm một gã trưởng lão chi nhánh quèn nữa.
Tiên giới, thực lực cá nhân đại biểu tất cả.
Quân đoàn gì đó, đi gặp quỷ đi.
Hoài Nam nghe đến đây liền nhíu mày. Một hồi chiến tranh nghiêm túc,
quân nhân hai phe liều mạng muốn đem về vinh quang, cuối cùng trở thành
cái dạng này….
Thật sỉ nhục.
Hắn nghiến răng.
Mình lại bị kéo vào cái trò chơi rác rưởi như vậy.
Thậm chí còn chết nhiều người như vậy.
Tất cả chỉ khiến đối phương có cái cớ nướng quân, sau đó nuốt chửng luôn mình, dưỡng ra bốn con linh thú vớ vẩn gì đó.
Hắn nóng nực kéo rộng cổ áo, đến mức cúc áo trên cổ đứt ra, đưa lên bộ
đàm, chuyển sóng công cộng, để tất cả loa ngoài của tiểu hình chiến hạm
đều phát. Cao giọng nói:
“Chủ soái bên kia nghe đây. Ta không biết ngươi là cái thể loại rác rưởi gì, có thể lạnh lùng đem quân lính dưới trướng làm những trò ngu si
này.”
“Nhưng hôm nay ngươi sẽ chết.”
“Bọn ta sẽ giết ngươi.”
“Đồ chủ soái cặn bã.”
Phía bên kia đáp lại bằng một tiếng cười cuồng ngạo.
Lúc này nhân trận – Tứ tượng bát quái cũng đã biến đổi.
Chín trăm gã tu giả toàn lực thôi động linh lực của mình theo một vòng
xoáy lớn, kéo tới vô số mây đen và sấm sét, chốc lát đã nhuộm đen cả bầu trời. Một đồ án thái cực hiện ra giữa trung tâm vòng xoáy, bao quanh nó là những khối chữ nhật sáng chói xếp thành tám cạnh đều nhau, đứng ở
bốn góc theo mặt phẳng vuông là bốn con linh thú bộ dáng dữ tợn dáng vẻ
mờ mờ ảo ảo.
Mà quân đoàn do Trung Thành và Jodi Benette dẫn đầu vừa vặn tiếp nhận vòng xoáy, đã rất nhanh biến mất.
Hoặc đúng hơn là bị hút vào.
“Ta đệt, bá đạo như vậy !?” Robert cũng nằm trên một cáng cứu thương khác, nhìn lên bầu trời biến sắc hô.
Mặc Thời Võ không phải chiến tướng hợp cách, đúng hơn thì ông ta không
hề am hiểu cái gọi là chiến trận, thứ duy nhất ông ta am hiểu, là trận
đạo.
Trận pháp vừa hình thành, đã nhẹ nhàng nuốt chửng toàn bộ hi vọng phản kháng của nhân loại.
Vòng xoáy thái cực trên không giống như một con quái thú khổng lồ đang
há miệng chờ ăn, phía bên dưới, đội hình Linh Chu vẫn đang ép sát bọn
họ.
Thời gian chỉ còn tính bằng từng phút.
Robert nhìn đám Linh Chu đang biến lớn dần dần trong tầm mắt, tâm tình
tệ hại đến cực điểm, quay sang bên cạnh, Claude lúc này giống như một
ông già, tóc đã trắng phớ, còn gian nan tỉnh táo.
“Anh nghĩ chú nên ngất xỉu một lúc.” Robert hạ giọng nói. Dù sao lúc này có tỉnh cũng chẳng giải quyết được cái gì, không bằng làm một giấc, tèo không thấy đau, sống thì tỉnh lại là được rồi.
Claude gian nan lắc đầu đáp:
“Không được, anh Robert, Trung Thành có nhờ tôi.”
“Hắn nói, tôi sẽ kết thúc cuộc chiến này.”
“Tôi có thể làm anh hùng một lần.”
“Cứ như vậy ngất xỉu làm sao được.”