Imi - Tiên Giới Chiến

Chương 92

Trong vùng không gian chấn, giữa vô số dòng khí lưu sát phạt, Đạm Băng Băng đứng trên một thanh phi kiếm, sắc mặt hư nhược tái nhợt, thậm chí màu da trắng muốt thanh thoát cũng ảm đạm đi mấy phần, ở bên kia, Ren đứng trên một chiếc Shield Bit, cũng đang chống gối thở dốc, mồ hôi từ gò má chảy xuống chưa tới khe ngực liền bốc hơi, cả người tỏa ra nhiệt khí hừng hực.

Đạm Băng Băng nâng hai ngón tay lên vẽ vẽ mấy thủ thế, hai thanh phi kiếm sau lưng vang lên âm hưởng như chuông gõ, rời vỏ bay xung quanh cô ta. Liếc nhìn Ren, Đạm Băng Băng thở ra một hơi nói:

“Còn đánh được chứ !?”

Lilith Ren đang ngả người chống tay lên gối liền đứng thẳng lên, đưa tay lên lau lau vệt máu ở khóe miệng cười đáp:

“Lâu lắm mới phải toàn lực thế này, bà chị xấu số, mạnh hơn ta tưởng tượng nhiều lắm.”

“Nhưng vẫn chưa đủ đâu, muốn ta rời sân, cần nhiều hơn nữa.”

Đạm Băng Băng nhắm mắt, mỉm cười:

“Sớm biết ngươi sẽ nói vậy.”

Tay bắt kiếm quyết đã kết thúc, hai thanh kiếm tỏa ra ánh sáng bảy sắc như cầu vồng, nhập vào nhau rồi kéo ra một dải sáng như lụa. Trên tấm lụa ánh sáng dần dần được thanh kiếm thứ ba phác họa ra hoạt cảnh sông núi như một bức tranh thủy mặc.

“Đại tới cảnh giới Chân Tiên liền có thể ngưng tụ ra linh thể, bất diệt cùng trời đất, tới Đại La kim tiên thì đã có thể sáng tạo tiểu thế giới thuộc về mình, nhất niệm nhất thế giới, đưa toàn bộ tạo hóa đạo pháp và công thức mình nghiên cứu được về thế giới để tổ hợp lại, chân chính sáng tạo ra động thiên phúc địa tối ưu nhất, bất kể cho tu luyện hay để dưỡng sinh tìm hiểu đại đạo…”

Ren gãi gãi đầu, ngớ ngẩn hỏi:

“Chị gái xấu số, lảm nhảm gì vậy !?”

Đạm Băng Băng cười cười đáp:

“Không có gì, chỉ là muốn cho ngươi kiến thức một chút, cảnh giới thật sự của ta !!”

“Mở ra đi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ !”

Trước mắt Lilith Ren, thanh kiếm thứ ba đã ngừng phác họa bức tranh thủy mặc sông núi lên trên dải lụa ánh sáng do hai thanh kiếm còn lại kéo ra, sau đó là một dải sáng chói mắt xuất hiện, cùng với cảm giác nâng nâng như đang đi thang máy. Rốt cuộc khi ánh sáng biến mất, Lilith Ren nheo nheo mắt nhìn quanh, thoáng giật mình.

“Đây là… kết giới… !?”

Một mảng sông núi nước non trùng điệp. Vốn tầng trời thứ tư chỉ toàn mây và gió, lúc này đã hoàn toàn được phủ đầy bởi thổ nhưỡng màu mỡ, cây cối xanh um. Xa xa có thác nước đổ xuống từ hư không, chảy xuống một con sông uốn lượn, lóe lên những ánh bạc rực rỡ. Dưới chân là một bải cỏ phì nhiêu, mềm mại đung đưa theo gió, trải rộng tới chân những ngọn núi ở tít đằng xa.

“Kết giới của thần tộc !? Đừng so sánh tiểu thiên địa của tiên giới bọn ta với thứ hạ cấp phải mượn lực của bảo vật định giới để huyễn hóa ra như vậy.”

Khuôn mặt Đạm Băng Băng xuất hiện trên trời, che phủ toàn bộ tầng mây, nở nụ cười cao ngạo:

“Ngươi đang đứng là trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ được ta dùng bốn ngàn năm vất vả luyện hóa ra, nơi đây là động thiên phúc địa ta bế quan tu luyện qua vô tận tuế nguyệt, là bảo khí mở ra thế giới mới, chỉ cần đạo pháp của ta hoàn chỉnh, tiếp cận mười hai đại đạo, sáng tạo một đại thế giới nữa cũng không khó khăn gì.”

“Đây là thế giới của ta, tại đây ta chính là tồn tại tuyệt đối, là Thiên ở trên Thiên, còn ngươi… chỉ là một con kiến tùy ý có thể dí chết !”

Lời vừa dứt, trên bầu trời xuất hiện một ngón tay lớn phá không đâm xuống như thiên thạch xuyên qua bầu khí quyển, áp lực lớn, lửa ma sát bỏng cháy, giống như một tòa núi lớn ấn xuống chỗ Lilith Ren.

“Ha… khoe khoang như vậy !”

Lilith Ren ngẩng đầu cười lạnh, giơ lên một tay, dùng lực một cánh tay vững vàng tiếp lấy ngón tay khổng lồ đang ấn xuống kia.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Áp lực nặng nề ấn xuống, siêu năng lực phát động khiến trọng lượng và lực lượng của ngón tay khổng lồ giảm đi rất nhiều, nhưng lực ép vẫn mạnh mẽ không thể tả. Vùng đất dưới chân vỡ vụn, ầm ầm nứt toác, Lilith Ren chỉ dùng một tay, khom người gồng mình, giữ cho cả ngón tay khổng lồ kia bất động, không thể nào ấn xuống.

“Khoe khoang như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế này mà thôi. Còn không hiện chân thân ra, ta sẽ đập nát cả phiến thiên địa này, một quyền diệt tinh, ta cũng làm được đấy !”

“Cực tinh huyền vũ, Toái Tinh kích”

Nắm tay còn lại co vào, bật ra lực lượng đã áp xúc nãy giờ, thô bạo giáng lên đầu ngón tay, lực trùng kích đáng sợ khiến nó xuất hiện mấy trăm ngàn vết nứt chằng chịt, sóng khí chấn động thổi tung cả mấy tảng núi ở gần đó, tạo ra một vùng chân không mơ hồ, nước suối và thác nước cũng bị chấn bạo thành hơi nước, ngưng tụ sương mù khắp nơi.

Ngón tay to lớn này, vậy mà bị một quyền đẩy ngược lên.

Khuôn mặt Đạm Băng Băng có chút khó coi.

Ở bên dưới, Lilith Ren đắc ý đáp:

“Cái gì mà sáng tạo thế giới, chỉ là cái lều mini tiện tay mang theo để ngủ dã ngoại mà thôi, chém gió to quá. Có thể thứ này phát triển đến cực hạn sẽ tạo ra một đại thế giới khác, nhưng Trường Sinh Đảo có Cube tọa trấn còn chậm chạp không cách nào hình thành thế giới thử bảy, ngươi tính là gì !? Có bao nhiêu tuổi, thiên phú cỡ nào, trình độ tư duy có so được với người sử dụng chân lý không !? Ngươi mà sáng tạo được một thế giới, còn cần ở đó nói nhảm với ta nhiều như vậy sao !?”

“Xuống đây cho ta !”

Vừa hét lớn, siêu năng lực trọng lực toàn lực bộc phát, Đạm Băng Băng đang ở bên ngoài Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhìn vào bên trong, liền phát hiện một lực kéo khổng lồ từ địa tâm mạnh mẽ lôi mình vào bên trong, đến khi cô ta hoàn hồn lại, chân thân của mình cũng đã xuất hiện bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ rồi. Hơn nữa tốc độ rơi xuống còn không chậm, không kịp phản ứng, trực tiếp nện xuống mặt đất một cái lỗ to đùng.

“Mở ra một tiểu thiên địa, tốt lắm, ở đây ta có thể xài trọng lực rồi.”

Lilith Ren nhìn Đạm Băng Băng chật vật chui ra từ một cái hố sâu đầy cát bụi, xoay xoay lọn tóc vát qua vai, cười nhạt nói:

“Mà ta vẫn có thể xài trọng lực, nói lên đối với quy tắc của thế giới này, ngươi vẫn chưa thể tùy ý khống chế ha !”

Đạm Băng Băng lúc này đã lấy lại bình tĩnh, mặc dù còn hơi hoảng hốt vì mình bị phản khách vi chủ, kéo ngược vào trong tranh, cũng chẳng già mồm cãi láo, trực tiếp gật đầu thừa nhận:

“Đúng, thế nhưng linh khí ở nơi này, ta có toàn quyền điều động.”

Nói rồi cô ta hời hợt phất ta, linh khí đậm đặc nhanh chóng tụ tập về, giống như có một tụ linh trận công xuất siêu cao đang hoạt động. Linh khí bon chen chấn vỡ thành linh tử hỗn độn, rồi bị cái phất tay giải phóng ra, tương tự linh tử pháo.

Lilith Ren biến sắc, ba mảnh khiên được siêu năng lực điều động nhanh chóng xoáy tròn che trước người.

Ầm ầm ầm.

Thẳng cho đến khi mặt khiên thứ hai vỡ nát, và mặt khiên thứ ba đầy vết nứt chằng chịt, một pháo này mới chấm dứt. Sắc mặt Lilith Ren âm trầm, ở bên kia, Đạm Băng Băng đã lấy lại bộ dáng cũ, cao ngạo cười nói:

“Sao thế tam nữ hoàng !? Ngươi không làm trò nữa à !?”

Dứt lời lại phất tay hai cái, hai luồng linh tử nén ép đậm đặc đồng loạt bắn ra.

“Chậc.” Lilith Ren chuyển thân muốn tránh, lại đột nhiên phát hiện không khí như có keo dính làm đậm đặc lại, khiến tốc độ di chuyển của mình bị cản trở, giảm mạnh. Vừa mới chậm chân, hai luồng linh tử pháo đã bắn tới.

Bùm bùm bùm.

Tám cái khiên lại hạ xuống xoáy tròn che chắn, bốn chiếc đồng loạt nổ tung.

Lực lượng cỡ này, chỉ sợ chẳng kém so với chủ pháo trên Trường Sinh Đảo.

Liếc nhìn khuôn mặt đắc ý dạt dào của Đạm Băng Băng, Lilith Ren thoáng tặc lưỡi: “Phiền phức rồi đây.”

“Cơ mà, làm trì trệ đối phương, ta cũng làm được đấy ! Trọng lực thiết lập, quỳ xuống cho ta !”

“A, lại là chiêu này.” Đạm Băng Băng buồn bực rên lên một tiếng, lực áp phải khoảng hai vạn lần có dư, năm đó trên thực nghiệm đảo cũng một chiêu này khiến cô ta ăn thiệt thòi không nhỏ. Trọng lực quái ác ép xuống, liền xương đầu gối cũng muốn đứt đoạn. Đạm Băng Băng lập tức điều khiển linh khí đầu nhập vào thân thể, tăng cường độ cứng, tránh bị ép thành bánh thịt, từ từ nâng lên.

Trong phiến tiểu thiên địa này, hai người đã đều có thể toàn lực xuất thủ. Đạm Băng Băng có thể phát huy ra chiến lực gấp bốn năm lần bản thân ở trạng thái đỉnh phong, bên kia Lilith Ren cũng có thể sử dụng siêu năng lực trở lại, mặc dù vẫn đang thất thế, nhưng muốn một hơi giết chết, vẫn phiền phức vô cùng.

Vừa mới buồn bực, trước mặt lại có một mảnh khiên xoáy tròn chém tới, Đạm Băng Băng hừ lạnh, linh quang tráo ngưng tụ trong chớp mắt đỡ lấy. Lưỡi khiên va chạm với linh quang tráo như lưỡi cưa chém lên tường sắt, phát ra những tiếng rít gào chói tai, nhưng chẳng thể xuyên qua nổi. Mật độ linh quang tráo cũng dày đặc lên rất nhiều.

Bỏ đi những vướng víu ở tầng trời thứ tư, Đạm Băng Băng bây giờ đã trở thành một thể công cao thủ mạnh, khả năng hồi phục vô tận, toàn lực bày ra chiến lực của một cao thủ Cận Giới Hoàng tiêu chuẩn. So ra thì Lilith Ren phải chạy đông chạy tây né những linh tử pháo do Đạm Băng băng nhẹ nhàng đánh ra, chật vật hơn rất nhiều.

“Có lẽ vẫn phải phá hủy nơi này đi thì hơn.” Ren thầm nhủ, quyền lực tích tụ, chuẩn bị đánh ra một toái tinh kích khác.

“Ý đồ lộ liễu quá.” Đạm Băng Băng bị trọng lực ép cho khó thở, vẫn chẳng ảnh hưởng cô ta búng mấy ngón tay, linh khí nén ép lại thô bạo bắn ra, vì áp xúc nên độ xuyên thấu mạnh hơn rất nhiều, trực tiếp xuyên qua ba mặt khiên, bắn tới trán Ren.

“Linh đạn chỉ kiếm.”

Ren nghiến răng, nghiêng đầu né qua một bên, linh khí đạn chỉ này vừa vặn xẹt qua, cắt phăng đi đuôi tóc. Một nhát khác còn sượt qua hông, đục ra nửa lổ thủng to bằng cái bát, máu và huyết nhục đồng thời bị chấn thành mạt vụn, khí đỏ bốc ra như bụi.

“Á á á.. tóc của ta…”

Đáng thương cho cái đuôi tóc luôn tung bay theo vị nữ hoàng này qua bao trận chiến lớn nhỏ, cuối cùng vẫn là bị người ta cắt xuống. Toàn thân đã đầy những vết thương lớn nhỏ, còn có mấy chỗ khá nghiêm trọng như ở bên hông, nhưng phải đến khi tóc bị chém xuống, Ren mới thật sự tức giận nghiêm trọng.

“Ngươi phải trả giá.”

Toàn lực bộc phát, Ren dẵm mạnh chân xuống đất tạo ra một vụ nổ nhỏ thổi bay toàn bộ dải đất phía sau, siêu năng lực tự dùng lên bản thân khiến trọng lượng giảm mạnh, tốc độ bay tăng chóng mặt, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đạm Băng Băng, nắm tay vung lên giáng xuống linh quang tráo.

Linh quang tráo sáng ngời, đem cú đấm vững vàng ngăn lại. Đạm Băng Băng lông tóc không tổn hao. Lilith Ren lập tức biến chiêu.

“Cực tinh huyền vũ thất liên kích.”

Kiếm thủ, đốt ngón giữa, nắm đấm, lòng bàn tay, mu bàn tay, khuỷu tay và đẩy vai, liên tục bộc phát kình lực, tập trung tại một điểm.

Uỳnh.

Linh quang tráo nứt toác, vùng đất dưới chân Đạm Băng Băng nổ tung hoàn toàn, dư kình quét sạch mọi thứ xung quanh, đánh vỡ cả mảng thổ địa khiến trọng lực biến mất, Đạm Băng Băng đang chuẩn bị nhận một quyền vào mặt vừa đúng lúc thoát khỏi trói buộc liền tan biến như hư ảnh.

“Phiêu miễu bộ pháp.”

Giống y như lúc Phi Kiếm sử dụng, đây chính là tuyệt học thân pháp hàng đầu của Linh Kiếm Sơn, Đạm Băng Băng tất nhiên cũng vô cùng thành thục. Chỉ xoay cước bộ một cái, người đã lóe lên, lướt tới sau lưng Ren, đặt tay lên lưng cô ta, phát động một cái linh tử pháo ở khoảng cách gần.

Bùm.

Linh tử nổ mạnh khiến tầm mắt nhiễu nhiễu, Đạm Băng Băng cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm lấy, lần gần đây nhất nắm tay liền bị đối phương đá tan xác, cảm giác xấu lại ào ạt tái hiện.

Linh tử tán đi hết, trên lưng Ren có hai mảnh khiên vụn, cùng với chiếc áo khoác đã tan thành mạt phấn, lộ ra một tầng xương sườn trắng đục nhuộm đầy máu bên trong. Một đòn linh tử pháo dễ dàng đập nát hai chiếc khiên Uru, xuyên qua từ trường hộ thể của Ren, chỉ thiếu chút nữa là đục xuyên qua người cô ta.

“Da lưng bị thổi bay… vẫn còn chưa chết !?” Đạm Băng Băng tái mặt với sức sống ương ngạnh của đối phương, hồn nhiên quên mất mình cũng từng bị đá tan xác mà không chết.

Con người mạnh lên rất nhanh, những cường giả cao cấp chỉ cần khoảng trăm năm đã có chiến lực uy hiếp được chân tiên, chân thần hay Đại Ma vương. Bù lại con người so với các chủng loài khác cũng vô cùng thiệt thòi, bất kể là cường giả mạnh mẽ cỡ nào, nhiều nhất chỉ sống được vài trăm năm. Khả năng hồi phục cũng kém hơn rất nhiều. Trọng thương về cơ bản là đều chết chứ không sống nổi.

Đạm Băng Băng chỉ nhìn qua, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, tay mình còn đang bị nắm lấy đấy.

Quả nhiên, Lilith Ren từ lúc nào đã vòng tay ra sau lưng, nắm lấy cổ tay cô ta, cười hì hì:

“Bắt được rồi nhé.”

Đạm Băng Băng ngưng thần, chuẩn bị đỡ lấy công kích kế tiếp, nào ngờ Lilith Ren chỉ bắt lấy cổ ta cô ta rồi xoay người lùi lại đối mặt, cười tủm tỉm.

“Đây là chơi trò gì !?” Đạm Băng Băng nghi hoặc.

“Chị gái xấu số, lúc trước ta bắt được tay phải của ngươi, đá thủng ngực ngươi, bây giờ lại bắt được tay trái rồi.” Ren vẫn cười cười, Đạm Băng Băng cảm thấy hàn ý từ đâu chạy khắp người, vô cùng khó chịu.

“Những lúc đó ta đều thiết lập một điểm phát trọng lực trên người ngươi. Bây giờ ở hai tay và ngực ngươi đều có tâm phát trọng lực, ngươi nói bây giờ ta kích hoạt chúng, điều gì sẽ xảy ra !?”

Đạm Băng Băng rùng mình, Linh khí xung quanh lại tràn về, muốn kết liễu đối phương ngay lập tức, nhưng Ren chỉ lắc đầu cười đáp:

“Trễ.”

Xoẹt.

Cổ hai tay xuất hiện một quả cầu màu đen nhỏ, nhưng lực hút rất kinh người, nhẹ nhàng giật cả cánh tay của Đạm Băng Băng ra khỏi bả vai, ở ngực cũng có một quả cầu, giựt toàn bộ phần thân trên ra khỏi cổ và hai chân. Cho dù linh thể là được đúc tạo lại, nhưng đau đớn vẫn như cũ truyền khắp toàn thân khiến vị Đại La kim tiên này phải hét lên mấy tiếng đau đớn thảm thiết.

Đạm Băng Băng tứ chi phân liệt, cái đầu vẫn còn khó khăn nói:

“Cho dù như vậy, ở đây linh khí xung túc, ta…”

Vốn muốn nói ta sẽ dùng linh khí trọng tu linh thể, nhưng chợt tắt tiếng, vì phía đối diện, Lilith Ren đã giơ tay hai lên trời, ở phía trên có một quả cầu màu đen đường kính khoảng mười mét, tâm hút toàn lực phát động còn mạnh mẽ gấp mấy lần mấy tiểu cầu vừa xé toạc cơ thể cô ta.

“Trọng lực nguyên cầu này tụ ra rất mất thời gian, chị gái xấu số, ngươi nghĩ ta nãy giờ nói nhảm với ngươi nhiều thế làm gì !?”

Vừa nói, vừa vung hai tay nện xuống.

“Ôi không...”

Quả cầu trọng lực giáng thẳng vào đầu Đạm Băng Băng, vị tiên nhân này chỉ còn có thể vô lực rên rỉ mấy tiếng thê thảm.

“Đi nhé !” Ren nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment