« Ha hả, ta còn đang nghĩ là mỹ nữ chứ, thật là đáng tiếc a. » Tri Chu chậm rãi mở to mắt, thú vị nhìn nhìn Khuynh Ảnh trước mắt. Có điều ngữ khí nói ra không thấy vẻ tiếc nuối nào, ngược lại có vẻ thú vị. Ai cũng không nghĩ rằng hắn là người tàn tật vừa trải qua kiếp nạn suýt chết mà vừa tỉnh là nghĩ tới mỹ nữ a. Mà cũng đúng, nội dung vở kịch là viết hắn như vậy mà, chỉ còn thiếu Kết Ngạnh thôi.
« Ngươi toàn thân bị tàn tật, vu nữ của thôn chúng ta đã cứu ngươi, hiện tại ngươi chỉ có thể sinh hoạt trên giường đá này thôi. » Khẩu khí Khuynh Ảnh không được tốt lắm hồi đáp, này cũng không thể trách Khuynh Ảnh được, hắn chỉ cần tưởng tượng tên này chính là Nại Lạc sau này, hơn nữa lại còn thương tổn Khuyển Dạ Xoa và Kết Ngạnh, Khuynh Ảnh hận không thể một chưởng mà đánh hắn ngay trên giường, bây giờ Khuynh Ảnh còn nói chuyện với hắn là đã quá khách khí, xem như Khuynh Ảnh đối với hắn là cực hạn lắm rồi.
Tri Chu đương nhiên không phát hiện giọng nói Khuynh Ảnh thập phần không tốt, hắn không cảm nhận được gì, tiếp tục nói « Có điều ngươi là nam nhân a, bộ dạng cũng không tồi đâu. » Nói xong, ánh mắt Tri Chu rơi lên người Khuynh Ảnh, lưu luyến chớp mắt, dục vọng trong mắt không chút nào chớp mắt. Ánh mắt đó làm toàn thân Khuynh Ảnh nổi lên một trận âm hàn, ngươi nói tất cả những tên quỷ nhện đều như vậy, nếu tên Tri Chu này cùng người khác phát xuân thì hắn không nói gì, nhưng đây là hắn a, đành phải kiên trì mở miệng « Ngươi nhắm mắt lại, ta thoa dược cho ngươi. » Thoa dược và nhắm mắt lại đương nhiên là chẳng có quan hệ gì, chẳng qua đây chỉ là cái cớ của Khuynh Ảnh để cho Tri Chu không nhìn hắn thôi, may mắn là Tri Chu không có truy vấn gì nhiều, ngoan ngoãn nhắm mắt lại làm Khuynh Ảnh một trận kinh ngạc, sao tên Tri Chu này đột nhiên ngoan ngoãn vậy
Khuynh Ảnh xé mở băng vải, toàn thân của Tri Chu hiện ra trước mắt hắn, khối da thịt này đã bị đốt trọi gần hết, vừa đen vừa cháy xém. Có những chỗ mặc dù không bị phỏng tới nhưng huyết nhục mơ hồ. Khuynh Ảnh trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, mới đầu nhìn thấy Tri Chu bị băng bó như vậy đã biết hắn bị thương thành cái dạng gì, những có điều thấy rõ bên trong thì hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, như vậy chắc chắn sẽ rất đau đi Khuynh Ảnh lúc này mới nhớ tới Tri Chu bị thương như vậy mà vẫn có thể nói chuyện được thì không khỏi bội phục hắn, bàn tay băng vải cũng chậm lại, ôn nhu từng chút một. Khuynh Ảnh nhẹ nhàng lật người hắn lại, tấm lưng cũng bị phỏng nặng, nhưng vẫn thấy rõ hình xăm con nhện màu đen tám chân, cũng là dấu hiệu tượng trưng cho thân phận Nại Lạc sau này, nhìn nhìn con nhện đen tám chân này, Khuynh Ảnh bỗng nhiên có chút không thể khống chế cảm xúc của mình, bất quá rất nhanh hắn liền điều chỉnh lại cảm xúc, đem vải băng lên sau đó rịt thuốc lại, về phần hạ thân thì… thôi mặc kệ cho hắn tự lo.
« Như thế nào, làm xong rồi chứ » Tri Chu lên tiếng.
« Ân » Nhẹ nhàng thấp giọng đáp, cũng đem suy nghĩ kéo về « Bất quá cần phải uống dược để duy trì sinh mệnh cho ngươi. »
« Nga » Tri Chu cư nhiên ngoan ngoan đáp, nếu ánh mắt kia của hắn có thể sửa lại thì tốt rồi, cũng may là hắn không thể động chứ nếu không chính mình bị hắn ăn đậu hủ, kia Khuynh Ảnh không thể ứng phó a.Tuy rằng trong lòng nghĩ nhưng tay Khuynh Ảnh cũng không chậm lại, nhanh chóng đưa dược Kết Ngạnh đã chuẩn bị đến trước mặt Tri Chu, lại thấy Tri Chu nửa ngày không động liền nhớ hắn hình như không thể cử động, đành phải tự tay cầm muỗng nhỏ uy hắn uống.
Khuynh Ảnh một tay cầm chén dược, tay kia cầm muỗng nhỏ. Bởi vì Tri Chu nằm trên mặt đất nên Khuynh Ảnh đành phải ngồi xỗm xuống, làm cho khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
Khuynh Ảnh ngồi xổm, dùng muỗng nhỏ múc nước dược, từng muỗng từng muỗng chậm rãi uy Tri Chu uống. Có điều nhìn thứ nước trong chén xanh lè xanh léc kia, nghĩ chắc hương vị rất kinh khủng, Khuynh Ảnh thầm than. Cho nên tình huống hiện ra một màn thế này: Người uống dược, Tri Chu thì không có gì khác thường, còn người uy dược, Khuynh Ảnh lại làm ra vẻ thống khổ.
Thời điểm uống dược, Tri Chu thường không để ý làm cho nước dược chảy ra, cho nên Khuynh Ảnh sẽ lau miệng cho Tri Chu, đương nhiên tránh không khỏi tay Khuynh Ảnh sẽ chạm vào môi Tri Chu. Tri Chu đột nhiên vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm ngón tay Khuynh Ảnh, đầu lưỡi thô ráp kia liếm ngón tay thon dài trắng noãn, còn câu ra một sợi chỉ bạc đen tối. Cú liếm đó làm Khuynh Ảnh giật nảy mình, xém chút nữa là đem nguyên chén dược đổ trên đầu Tri Chu.
Khuynh Ảnh bị sự tình này làm kinh hách, không dám tới gần Tri Chu, Tri Chu tà tà cười [thỉnh không nên hỏi vì sao ta thấy đươc a] (tác giả mừ), nói « Ta chỉ là liếm dược, vô tình liếm phải tay ngươi thôi. » Lý do này mà do tên Tri Chu này nói ra thì chắc chắn sẽ chẳng có ai tinh tưởng, bất quá, Khuynh Ảnh vừa bị dọa cho choáng váng, nên não bộ nhất thời đình chỉ hoạt động, ngốc ngốc tin tưởng lời nói của Tri Chu, lần thứ hai cấp Tri Chu uy dược. Mà Tri Chu này, lại thoải mái chờ Khuynh Ảnh uy dược cho hắn.
Vì thế một ngày cứ như vậy trôi qua.