Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 52

Chương 52: Đội mồ sống dậy.

-"Ito... Ito..."

Một gióng nói khẽ nhỏ bên tai tôi, một bòng hình của một người con gái... Xuất hiện trước mắt tôi... Thật kì lạ... Tôi không thể biết cô ấy là ai...

-"Ito... Ito..."

Thật kì lạ... Tôi cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh... Cảnh quang thật xa lạ... Tôi đang nằm trong một căn phòng với đầy ấp mọi người xung quanh... Họ đang làm gì... Tôi không thể biết...

-"Ito... Xin anh... Xin hãy cố gắng lên..."

Một giọng nói khác vang vọng bên tôi... Tôi nhận ra được giọng nói ấm áp, quen thuộc ấy... Một hơi ấm... Một cảm giác mềm mại đang bao lấy bàn tay tôi... Bell...

-"Chúng ta phải nhanh lên! Máu đang mất rất nhiều!"

-"Chúng ta phải cứu sống cậu ấy! Mau ra lệnh cho những pháp sư trị thương đến đây mau lên!"

Giọng nói của đức vua Julius... Ông ta không sao...?

-"Chuẩn đoán, phần lớn xương khớp đều gần như vỡ vụn, lượng máu mất rất nhiều, nội tạng bị tổn thương... Chúng ta sắp mất cậu ấy rồi!"

-"Ito! Anh hãy mau tỉnh lại đi... Em xin anh!"

Lúc này tôi không thể biết được chuyện gì đang xảy ra... Chỉ có những tiếng nói... Những âm thanh... Tất cả lại bắt đầu mờ dần đi... Chết tiệt...

-"Dòng chảy linh lực trong cậu ta đang ngừng chảy... Chúng ta phải tìm cách đưa nó trở lại!"

-"Vô ích thôi, có một kĩ năng cực hiếm đã trói buộc nó... Chúng ta vô vọng rồi..."

-"Ito!"

Vậy là... Tôi sắp chết sao...

-"Không! Chúng ta vẫn còn cách! Quản gia, mau đem nó đến đây!"

-"Vâng!"

Vua Julius cho người đi lấy một vật gì đó, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, mọi người đang cố phục hồi hết mọi vết thương của tôi...

Một lát sau, người quản gia quay lại với một chiếc hộp pha lê tím trên tay.

-"Thưa bệ hạ, thần đã đem nó đến như ý ngài!"

-"Tốt lắm!"

Vua julius lấy ra từ trong hộp một chiếc nhẫn... Một chiếc nhẫn tuyệt đẹp với một viên ruby đỏ đính trên ấy...

-"Hãy mang vào cho cậu ấy!"

-"Vâng!"

Bell cầm lấy chiếc nhẫn và đến bên tôi.

-"Ito-san... Hãy cố gắng lên nhé..."

-"Tất cả mọi người mau nhanh chân vào vị trí! Trói chặt cậu ta lại!"

Tất cả mọi người xung quanh bắt đầu tản ra xung quanh, họ mau chóng dùng dây thừng buột lại cả hai tay hai chân tôi và giữ cố định thật chật. Vua Julius tiến đến bên tôi...

-"Ito... Đây là món quà của vợ ta khi xưa... Ta hi vọng nó có thể sẽ giúp cậu."

-"Em bắt đầu đeo vào cho anh đây, Ito!"

Có chuyện gì đó sắp khủng khiếp xảy ra... Nhưng mà... Tôi nhất định phải sống!

Bell bắt đầu đeo nhẫn vào ngón tay tôi-

-"Gaaaahhhhhh!"

-"Ito!"

-"Mau giữa chặt cậu ta lại!"

-"Vâng!"

-"Gaaaaahhhhhhh!"

Cái quái gì thế này... Tôi có thể cảm nhận cơ thể tôi đang nóng lên... Nóng quá... Tôi không thể chịu đựng được!

-"Aaaaaa!"

-"Ráng lên nào!"

Một ngọn lửa... Một ngọn lửa đang thêu đốt tất cả bên trong tôi!

-"Ito! Cố gắng lên!"

-"AAAAAAaa!"

Tôi bắt đầu lấy lại nhận thức... Những cơn đau đớn như thêu đốt cứ lan tỏa ra khắp cả cơ thể tôi... Từ cánh tay... Cho đến mọi nơi trên cơ thể tôi...

-"Ito, hãy cố gắng thêm chút nữa!"

Những vệt lửa xuất hiện khắp mọi nơi. Chúng tỏa ra với tốc độ rất nhanh và phát sáng.

-"GGGaaaaaaahhhhhhh!"

-----------Chuyển cảnh----------

*Hộc hộc* Đã vài giờ trôi qua, ngọn lửa bên trong cơ thể tôi đã biến mất, tôi bắt đầu cảm thấy ổn định lại rất nhiều cả về thể chất lẫn tinh thần...

-"Ito... Ta nghĩ là cậu đã ổn rồi..."

Tôi ngồi dậy khỏi giường bệnh, xung quanh chỉ có Bell đang ngủ trên một cái ghế cạnh giường, Komio và Sinney đang ngủ bên một ghế sofa gần đó và vua Julius, người vừa xuất hiện.

-".........."

Tôi đứng dậy, kiểm tra toàn bộ cơ thể. Cơ thể của tôi đã hồi phục hoàn toàn, những vết thương giờ đây chỉ còn lại là những vết sẹo đã phai.

-"Có lẽ như cậu đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra phải không..."

-"Vâng..."

Vua Julius bắt đầu ngồi xuống đối diện tôi và chỉ vào chiếc nhẫn ngọc đỏ đang được đeo trên ngón tay phải tôi.

-"Đấy là bảo vật của KnightHall... Món quà Oria..."

-"Bảo vật..."

-"Phải... Cậu đã dính phải một kĩ năng quái ác khiến cho cơ thể không thể đẩy trôi dòng chảy linh lực, điều đó khiến cho cơ thể cậu không thể đạt được tốc độ phục hồi tất cả tổn thương gây ra..."

-"Vậy có nghĩa là..."

-"Chính chiếc nhẫn đó cứu cậu... Bằng các xóa bỏ tất cả lời nguyền có trên cơ thể... Hay nói đúng hơn là... Miễn nhiễm mọi kĩ năng xuất hiện trên thế giới này..."

Một báo vật của KnightHall, một báo vật mang sức mạnh của thần thánh...

Vua Julius buồn rầu nhìn tôi.

-"Còn về con gái ta..."

Tôi cúi mặt xuống, bản thân tôi hiện giờ cũng cảm thấy mình thật... Tôi không biết nói gì nữa, tôi chỉ biết im lặng.

-"Ngẩng đầu lên đi nào... Đáng lẽ bây giờ ta đã trách mắng và thuyết giảng cho cậu một trận nhưng... Ta không nghĩ điều đó là cần thiết..."

*Cộc cộc* Một vài người hầu bắt đầu bước vào.

-"Thưa đức vua, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong."

-"Tốt lắm."

Vua Julius tiến tới và lấy một bộ quần áo ra đặt trước mặt tôi.

-"Ito, ta có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho cậu..."

-"Hãy đem con gái ta về đây!"

Khi nghe được những lời của vua Julius, tôi bắt đầu lấy lại tinh thần. Lần trước tôi đã quá bất cẩn dẫn đến việc Gil bị bắt đi... Tôi sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa!

Tôi nhận lấy bộ quần áo do vua Julius mang tới.

-"Ta sẽ xem như đó là lời chấp nhận... Cậu đã có được cả hai món quà quý giá mà vợ ta để lại cho ta... Gilliash... Chiếc nhẫn đó, vì thế... Cậu không được phép thất bại thêm một lần nào nữa!"

Tôi sẽ không để thất bại lần nào nữa, tôi nhất định sẽ đem Gil bình an trở về và... Cho tên hoàng tử ấy biết thế nào là địa ngục.

-"Tôi hứa... Bằng cả sinh mạng này!"

----------Chuyển cảnh----------

Tôi mặc lên trên người bộ đồ da chất lượng hơn cái cũ của tôi, khoác lên người một chiếc áo khoác khiêm giáp da hộ vệ. Một đôi ủng cao chắc chắn và một đôi găng tay mới. Tôi buộc lấy kiếm của mình ra sau lưng và bắt đầu tiến ra cổng chính của cung điện KnightHall. Bây giờ thì trời vẫn còn sớm, tôi sẽ tranh thủ mà rời đi, để lại Komio bảo vệ cho Bell và Sinney, họ sẽ an toàn khi ở cung điện KnightHall.

-"Cậu định xuất phát vào lúc này sao?"

Một giọng nói xuất hiện sau lưng tôi. Giọng nói hơi cao và ấm... Tôi quay lại nhìn xem người đang lấp ló sau cánh cửa lâu đài là ai.

-"Cậu vẫn chưa biết được đích đến phải không?"

-"Ngươi là..."

Một người con gái với mái tóc cam xuất hiện trước mắt tôi, một gương mặt hiền từ nhưng đôi mắt nâu thẫm ấy lại có chút đượm buồn thoáng qua.

-"Tôi vẫn chưa trả tiền cho bữa ăn đó, thay vào đó hãy để tôi dẫn đường cậu nhé!"

-"Bữa ăn..."

À... Là kẻ chùm kín mặt lúc giao đấu với tôi, một kẻ có sức mạnh khổng lồ nhưng mà cũng khá là mong manh.

-"Ngươi là con trai... Hay con gái thế?"

-"Tất nhiên tôi là con gái rồi!"

-"Gì chứ... Vác một cái đồng bằng như thế-"

*Bụp* Cô gái ấy tiến đến và đặt tay tôi lên ngực của cô ấy. Một cảm giác mềm mại xuất hiện... Nhưng nhiêu đây thì cũng chả bì được với Bell...

-"Thấy chưa!"

[Thật ra lúc này Kat mới xem phim xong, xin đừng hỏi thể loại, ngồi mặt ngơ ngơ ngáo ngáo mà bấm máy mà chẳng biết mình đang viết cái éo gì... Ahihi]

Tôi bỏ tay ra khỏi ngực cô ta và bắt đầu co nắm tay lại vài lần. Đúng là cũng có...

-"Được rồi tôi tin cô, mau dẫn đường đi."

-"Cậu lạnh nhạt thiệt, không biết tỏ ra chút ơn nghĩa với người vừa cứu mình à."

Nhắc mới nhớ, mặc dù vào lúc đó tất cả mọi thứ mà tôi có thể thấy chỉ là một vài hình ảnh mờ nhạt nhưng tôi vẫn còn nhớ... Cô ta đã xuất hiện bảo vệ tôi."

-"Cảm ơn... Hết."

-"Hì hì, cậu vẫn biết cách cảm ơn đấy chứ!"

-"Đủ rồi đấy."

-"À, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu..."

Cô gái ấy chỉ tay vào chính giữa ngực tôi và hỏi.

-"Vào lúc mà tôi nghĩ chúng ta sắp sửa bị chôn vùi dưới đất cát... Thứ đó đã xuất hiện. Khi tôi tỉnh lại, một màn chắn vô hình bao quanh cậu và bảo vệ cậu lẫn tôi... Tôi tò mò muốn biết thứ đó là gì..."

Một màn chắn như một quả cầu vô hình... Đã bảo vệ tôi... Tôi tự hỏi với bản thân rằng điều đấy là gì vì tôi chưa bao giờ học được một kĩ năng bảo vệ như thế...

-"Quay lại chủ đề, cô đã từng làm dưới trướng của tên thối tha đó nên cô dẫn đường đi."

-"Ok!"

[Viết tới khúc này thì tôi chợt nhận ra... Ô hô hô hô!]

----------Chuyển cảnh----------

-Vương quốc Wither (Bắc KnightHall)-

Tên hoàng tử hiện đang giam giữ Gil bên trong một quả cầu, họ đang ở trên một ngai vàng.

-"Tên khốn! Ngươi định sẽ làm gì hả?"

Gil tức giận nhìn chằm chằm vào tên hoàng tử.

-"Đừng có gọi ta như thế chứ Gilliash-chan, ta có tên mà..."

-"Ngươi tên gì ta không quan tâm!"

-"Tên ta là Domis, cảm ơn nàng vì đã hỏi."

-"Ta hỏi ngươi lúc nào chứ!"

Domis quay sang nhìn Gil và bắt đầu giở nụ cười đầy bỉ ổi.

-"Ta đã có nàng ở đây... Thật là một điều tuyệt vời!"

-"Ngươi..."

-"Một khi nàng đã ở đây... Có nghĩa là kế hoạch của ta một phần đã thành công rực rỡ!"

-"Kế hoạch... Này, ý của ngươi là gì chứ!"

-"Ồ... Vì nàng sắp trở thành vợ của ta nên ta cũng không dấu giếm gì..."

Domis đứng dậy, dang hai tay ra.

-"Ta sẽ chiếm lĩnh KnightHall! Và sau đó sẽ là tất cả các cường quốc còn lại của lục địa Alter!"

-"Ngươi... Một kẻ điên rồi!"

-"Đúng vậy... Đúng vậy... Nàng có thể gọi ta là gì cũng được... Nhưng mà sự kiện chính của chúng ta sắp sửa bắt đầu rồi!"

*Tách* Domis búng tay và một người hầu chạy vào.

-"Thưa bệ hạ, ngài cần gì ạ?"

-"Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

-"Vâng! Mọi thứ đều đã được chuẩn bị!"

Gil bắt đầu tỏ vẻ khó hiểu.

-"Chuẩn bị..."

-"Phải! Đám cưới của chúng ta!"

-"Cái gì!"

----------Chuyển cảnh----------

*Cọc cọc cọc cọc* Tôi đã được đi nhờ một đoàn buôn, những người đang có điểm đến giống như tôi.

-"Này Feya, cứ với tốc độ này thì bao lâu ta sẽ đến nơi?"

Feya nằm cạnh bên tôi đang chăm chú mài dao.

-"Nếu như vậy thì... Tôi nghĩ là khoảng vài tiếng nữa..."

-"Vậy à..."

Chợt có những tiếng bàn tán xôn xao xuất hiện từ những người đánh xe.

-"Có chuyện gì vậy ông chú?"

-"A, người trị vì của Wither, hoàng tử Domis sắp tổ chức một đám cưới."

-"Đám cưới...?"

-"Giữa cậu ta và... Cậu có lẽ sẽ khá sốc đấy!"

-"Với ai cơ?"

-"Nữ chiến binh mạnh nhất Alter, Gilliash Strike."

-"Gil!"

Gil sắp bị tên khốn Domis cưỡng hôn sao!

-"Ôi chà, tôi lại không ngờ rằng cô dâu lại là-"

-"Này, khi nào thì đám cưới diễn ra?"

-"Ô ô, từ từ nào, theo ta được biết thì vào chiều nay..."

-"Chiều nay!"

Thôi xong rồi, tôi phải nhanh chân lên mới được!

Bình Luận (0)
Comment