It's In His Kiss

Chương 19

Ngày Thứ Ba tiếp theo.

Tất cả những chuyện quan trọng có vẻ đều xảy ra vào một ngày Thứ Ba phải không nhỉ?

“Nhìn xem cháu có gì này!”

Hyacinth cười toe toét khi cô đứng trong ngưỡng cửa phòng khách của Phu Nhân Danbury, tay cầm cuốn Cô Davenport và Hầu Tước Đen Tối.

“Một cuốn sách mới à?” Phu Nhân D hỏi từ vị trí ngồi bên kia căn phòng. Bà đang ngồi trong cái ghế bà yêu thích nhất, nhưng từ dáng vẻ của bà, nó cũng có thể là một ngai vàng.

“Không phải một cuốn sách đại khái nào đâu nhé,” Hyacinth nói với một nụ cười ranh mãnh khi cô đưa nó ra. “Bà nhìn này.”

Phu Nhân Danbury nhận lấy cuốn sách trong hai tay, nhìn xuống, và cười tươi rói. “Chúng ta còn chưa đọc cuốn này,” bà nói. Bà nhìn lên Hyacinth. “Ta hy vọng nó cũng tệ như những cuốn kia.”

“Ôi, thôi nào, Phu Nhân Danbury,” Hyacinth nói, ngồi vào ghế bên cạnh bà, “bà không nên bảo chúng tệ.”

“Ta không nói chúng không thú vị,” bà bá tước nói, hăm hở lật những trang sách. “Chúng ta còn bao nhiêu chương với Cô Butterworth thân mến vậy?”

Hyacinth rút cuốn sách đang được nói đến từ một cái bàn gần đó và mở đến vị trí cô đã đánh dấu vào Thứ Ba tuần trước. “Ba ạ,” cô nói, lật tới lật lui để kiểm tra.

“Hmmph. Ta thắc mắc Priscilla tội nghiệp có thể treo lơ lửng ở bao nhiêu cái bờ vực trong suốt ba chương đó đây.”

“Ít nhất phải là hai cái, cháu nghĩ vậy,” Hyacinth thì thầm. “Với điều kiện cô ta không bị bệnh dịch đánh gục.”

Phu Nhân Danbury cố gắng ghé mắt nhìn cuốn sách ở sau lưng bà. “Cô nghĩ điều đó có thể à? Một đoạn dịch hạch sẽ có tác dụng thần kỳ đến cuốn tiểu thuyết này.”

Hyacinth cười nhẹ. “Có thể nó nên được làm thành phần phụ đề. Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn, hay” - cô hạ giọng cho có kịch tính - “Một Đoạn Dịch Hạch.”

“Ta thì thích Bị Mổ Đến Chết bởi Đàn Bồ Câu hơn.”

“Có lẽ chúng ta nên viết một cuốn sách,” Hyacinth nói với một nụ cười, chuẩn bị sẵn sàng để ngấu nghiến chương mười tám.

Phu Nhân Danbury trông như thể bà muốn gõ lên đầu Hyacinth. “Chính xác là điều ta đã nói với cô từ trước đến giờ đó.”

Hyacinth chun mũi khi cô lắc đầu. “Không,” cô nói, “cuốn sách hẳn sẽ không thể vượt qua được những cái tiêu đề hài hước. Bà có nghĩ sẽ có người muốn mua một cuốn tuyển tập những tiêu đề vui nhộn không?”

“Họ sẽ mua nếu có tên ta trên trang bìa,” Phu Nhân Danbury nói với sự chắc chắn rất uy tín. “Mà nhân tiện, việc phiên dịch của cô với cuốn nhật ký của bà nội của cháu ta ra sao rồi?”

Đầu Hyacinth hơi gục gật khi cô cố gắng theo kịp cấu trúc câu rối rắm của Phu Nhân D. “Cháu xin lỗi,” cuối cùng cô nói, “nhưng làm sao chuyện đó lại có liên quan đến việc mọi người buộc phải mua một cuốn sách có tên bà trên trang bìa?”

Phu Nhân Danbury vẫy bàn tay thật mạnh như thể câu hỏi của Hyacinth là một đồ vật hiện hữu bà có thể đẩy đi. “Cô còn chưa nói cho ta biết một chi tiết nào hết,” bà nói.

“Cháu chỉ mới dịch được hơn nửa cuốn một chút thôi ạ,” Hyacinth thừa nhận. “Cháu ít nhớ tiếng Ý hơn cháu nghĩ, và cháu thấy đó là một việc khó khăn hơn cháu tưởng nhiều.”

Phu Nhân Danbury gật đầu. “Bà ấy là một phụ nữ có duyên.”

Hyacinth chớp mắt ngạc nhiên. “Bà biết bà ấy sao? Isabella ấy ạ?”

“Tất nhiên rồi. Con trai bà ấy lấy con gái ta mà.”

“Ồ. Phải rồi,” Hyacinth thì thầm. Cô không biết tại sao cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Và cô tự hỏi - Phu Nhân Danbury có biết chút gì về hoàn cảnh xuất thân của Gareth không nhỉ? Gareth đã nói bà không biết, hay ít ra thì anh cũng chưa bao giờ nói chuyện đó với bà. Nhưng có thể mỗi người giữ im lặng vì cho rằng người kia không biết.

Hyacinth mở miệng, rồi đóng nó lại ngay tức thì. Cô không có tư cách để nói gì cả. Không có.

Nhưng -

Không. Cô cắn chặt răng, như thể việc đó sẽ giữ cô không bật ra bất cứ từ nào. Cô không thể tiết lộ bí mật của Gareth được. Cô tuyệt đối, nhất quyết không thể.

“Cô đã ăn trúng thứ gì bị ôi à?” Phu Nhân D hỏi mà chẳng có chút tế nhị. “Cô trông như đang buồn nôn.”

“Cháu cực kỳ khỏe mạnh,” Hyacinth nói, gắn một nụ cười sôi nổi lên mặt. “Cháu chỉ đang suy nghĩ về cuốn nhật ký thôi. Cháu đã mang nó theo. Để đọc trong xe.” Cô đã mày mò dịch không mệt mỏi từ khi biết được bí mật của Gareth vào đầu tuần. Cô không chắc liệu họ có thể biết được danh tính cha ruột của Gareth hay không, nhưng có vẻ cuốn nhật ký của Isabella là điểm bắt đầu tìm kiếm tốt nhất.

“Thế sao?” Phu Nhân Danbury ngồi dựa ra sau, nhắm mắt lại. “Tại sao cô không đọc nó cho ta nghe?”

“Bà đâu có hiểu tiếng Ý,” Hyacinth chỉ ra.

“Ta biết, nhưng đó là một ngôn ngữ hay, rất du dương và êm tai. Và ta cần phải đáng một giấc.”

“Bà có chắc không?” Hyacinth hỏi, đưa tay vào túi xách nhỏ để tìm cuốn nhật ký.

“Chuyện ta cần đáng một giấc ấy hả? Chắc, thật đáng tiếc. Nó đã bắt đầu vào hai năm trước. Giờ thì ta không thể nào sống sót mà không ngủ trưa mỗi ngày.”

“Thật ra, cháu đang đề cập đến việc đọc cuốn nhật ký,” Hyacinth thì thầm. “Nếu bà muốn ngủ gật thì còn có những phương pháp hay hơn là nhờ cháu đọc tiếng Ý cho bà.”

“Sao chứ, Hyacinth,” Phu Nhân D nói, với một âm thanh nghe như tiếng cười hí hí, “cô đang đề nghị hát ru ta sao?”

Hyacinth đảo tròn mắt. “Bà hư như một đứa con nít vậy.”

“Nguồn cội của chúng ta đó, Cô Bridgerton yêu quý. Nguồn cội của chúng ta đó.”

Hyacinth lắc đầu và tìm chỗ cô đang đọc cuốn nhật ký. Cô đã ngừng ở mùa xuân năm 1793, bốn năm trước sinh nhật của Gareth. Theo như những gì cô đã đọc được trên đường tới đây, mẹ Gareth đang có mang, Hyacinth cho là anh trai George của Gareth. Bà đã trải qua hai lần sẩy thai, việc đó không giúp bà được chồng quý chuộng.

Điều Hyacinth thấy thú vị nhất là câu chuyện về sự thất vọng của Isabella đối với con trai bà. Bà yêu ông ta, đúng vậy, nhưng hối hận vì đã để cho chồng bà mặc sức nhào nặn con trai họ. Như một kết quả, Isabella đã viết, đứa con trai giống cha như đúc. Ông ta đối xử với mẹ bằng sự khinh khi, và vợ ông ta cũng không khá khẩm hơn.

Hyacinth thấy câu chuyện khá là đáng buồn. Cô thích Isabella. Thậm chí khi Hyacinth không đủ khả năng phiên dịch từng câu chữ, những dòng chữ của bà vẫn sáng lên trí tuệ và óc hài hước, và Hyacinth thích nghĩ nếu họ ở cùng độ tuổi, họ sẽ trở thành bạn. Cô thấy buồn khi nhận ra Isabella đã bị kìm kẹp bởi người chồng khiến bà không hạnh phúc.

Và nó càng khiến cô tin rằng kết hôn với ai thật sự rất quan trọng. Không phải vì sự giàu sang hay địa vị, mặc dù Hyacinth không quá lí tưởng đến mức giả vờ những thứ đó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa.

Nhưng người ta chỉ có một cuộc đời, và, Chúa phù hộ, một người chồng. Và sẽ tuyệt biết bao khi yêu người mà ta nguyện sống suốt đời. Isabella không bị đánh đập hay đối xử tàn tệ, nhưng bà bị ngó lơ, và những suy nghĩ và ý kiến của bà đã không được lắng nghe. Chồng bà đã tống khứ bà đến một căn nhà ở miền quê hẻo lánh, và ông ta đã lấy mình làm gương để dạy dỗ các con trai. Cha Gareth cũng đối xử với vợ ông ta như thế. Hyacinth cho là chú của Gareth cũng sẽ như vậy, nếu ông ta sống đủ lâu để cưới vợ.

“Cô có đọc cho ta hay không đây?” Phu Nhân D hỏi oang oang.

Hyacinth nhìn sang bà bá tước, bà đã hỏi mà chẳng thèm mở mắt. “Cháu xin lỗi,” cô nói, sử dụng một ngón tay để tìm đến nơi cô đã ngừng. “Cháu chỉ cần một lúc để...a, đây rồi.”

Hyacinth đằng hắng và bắt đầu đọc bằng tiếng Ý. “Si avvicina il giorno in cui nascerà il mio primo nipote. Prego che sia un maschio...”

Cô dịch nhẩm trong đầu khi cô tiếp tục đọc rành rọt:

Ngày cháu nội đầu tiên của tôi ra đời đã gần kề. Tôi cầu mong đó sẽ là một bé trai. Tôi yêu một cháu gái nhỏ - tôi sẽ được cho phép gặp và yêu thương nó nhiều hơn, nhưng sẽ tốt hơn cho tất cả chúng tôi nếu đó là một bé trai. Tôi sợ nghĩ đến cảnh Anna sẽ sớm phải chịu đựng sự chăm chút của con trai tôi nếu nó hạ sinh một bé gái.

Lẽ ra tôi nên thiên vị con mình hơn, nhưng tôi lại thấy lo cho vợ nó.

Hyacinth ngừng lời, nghía qua Phu Nhân Danbury để xem bà có hiểu tí chút tiếng Ý nào không. Cô đang đọc về con gái bà mà. Hyacinth thắc mắc bà bá tước có biết được hôn nhân của con bà đáng buồn đến nhường nào. Nhưng Phu Nhân D, thật khác thường, đã bắt đầu ngáy.

Hyacinth chớp mắt ngạc nhiên - và nghi ngờ. Cô chưa bao giờ dám mơ Phu Nhân Danbury lại có thể ngủ nhanh đến thế. Cô giữ im lặng một lúc, chờ cho đôi mắt bà bá tước mở bừng ra với một câu mệnh lệnh tiếp tục thật to.

Sau một phút, Hyacinth tin chắc Phu Nhân D đã ngủ thật sự. Thế là cô tiếp tục đọc thầm, cần mẫn dịch từng câu trong đầu mình. Đề mục tiếp theo là đã một tháng sau; Isabella biểu lộ sự nhẹ nhõm của bà khi Anna đã hạ sinh một cậu con trai được đặt tên là George. Nam tước tự hào đến phát cuồng, và thậm chí còn tặng cho vợ một cái vòng tay bằng vàng.

Hyacinth lật thêm vài trang nữa, cố gắng xem bao lâu nữa Isabella mới viết đến năm 1797, năm Gareth ra đời. Một, hai, ba...Cô đếm từng trang, lật nhanh qua các năm. Bảy, tám, chín...A, 1796. Gareth ra đời vào tháng Ba, cho nên nếu Isabella có viết gì về chuyện thụ thai, nó sẽ là ở đây, không phải năm 1797.

Còn mười trang nữa thôi.

Và cô chợt nhận ra -

Tại sao không bỏ qua luôn? Chẳng có luật lệ nào bắt cô phải đọc cuốn nhật ký theo một trật tự thời gian. Cô chỉ cần ngó qua năm 1796 và 1797 để xem liệu có điều gì liên quan đến Gareth và thân thế của anh. Nếu không, cô sẽ quay lại chỗ cô đã để ngỏ và bắt đầu đọc tiếp.

Và chẳng phải Phu Nhân Danbury đã nói kiên nhẫn không phải là một phẩm chất sao?

Hyacinth tiếc nuối nhìn xuống năm 1793, rồi, vơ luôn năm trang giấy, lật sang năm 1796.

Lui...tới...lui...

Tới.

Cô lật đến năm 1796, và chèn bàn tay trái xuống để không lật lại nữa.

Nhất định phải là tới thôi.

“24 Tháng Sáu 1796,” cô đọc thầm. “Tôi ghé thăm Nhà Clair trong mùa hè, và được báo con trai tôi đã đến Luân Đôn.”

Hyacinth nhanh nhẹn nhẩm tính trong đầu. Gareth được sinh vào tháng Ba năm 1797. Lùi lại ba tháng là tháng Mười Hai năm 1796, và sáu tháng nữa thì đến -

Tháng Sáu.

Và cha của Gareth đã rời thị trấn.

Hồi hộp, Hyacinth đọc tiếp:

Anne có vẻ vui lòng khi nó không có nhà, và George nhỏ đúng là một báu vật. Có phải là quá kinh khủng khi thừa nhận tôi cũng vui hơn khi Richard không có ở đây? Thật là hạnh phúc khi có tất cả những người tôi yêu bên cạnh...

Hyacinth cau có khi cô kết thúc chương. Chẳng có gì khác thường ở đây cả. Chẳng có một người xa lạ bí ẩn, hay một người bạn không đứng đắn.

Cô nhìn lên Phu Nhân Danbury, đầu bà giờ đang nghiêng về phía sau ở một góc độ không thoải mái. Miệng bà lại còn hơi há ra nữa.

Hyacinth kiên quyết quay lại với cuốn nhật ký, lật đến chương tiếp theo, đề ngày của ba tháng sau.

Cô thở gấp.

Anna đang có thai. Và chúng tôi đều biết đó không thể là con của Richard. Nó đã đi xa suốt hai tháng. Hai tháng. Tôi lo sợ cho con bé. Chồng nó điên tiết. Nhưng con bé không chịu tiết lộ sự thật.

“Tiết lộ đi,” Hyacinth nghiến răng. “Tiết lộ đi.”

“Hả?”

Hyacinth đóng bộp cuốn sách lại và nhìn lên. Phu Nhân Danbury đang cựa quậy trong ghế.

“Tại sao cô lại ngừng đọc?” Phu Nhân D hỏi gà gật.

“Cháu đâu có,” Hyacinth nói dối, những ngón tay cô giữ chặt cuốn sách đến mức thật kỳ diệu cô còn chưa đục lỗ xuyên qua gáy sách. “Bà đã ngủ gục.”

“Thật à?” Phu Nhân Danbury thì thầm. “Ta già lão rồi.”

Hyacinth hơi nhếch môi.

“Được rồi vậy,” Phu Nhân D nói với một cái vẫy tay. Bà ngọ nguậy, lúc đầu di chuyển qua bên trái, rồi sang bên phải, rồi trở lại bên trái. “Giờ ta đã thức rồi. Quay lại với Cô Butterworth thôi nào.”

Hyacinth hoảng hồn. “Giờ ấy ạ?”

“Chứ còn khi nào nữa?”

Hyacinth chẳng có câu trả lời nào. “Được ạ,” cô nói, với sự kiên nhẫn nhất có thể. Cô buộc bản thân phải đặt cuốn nhật ký sang bên, và nhấc cuốn Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn lên.

“A hèm.” Cô đằng hắng, lật đến trang đầu tiên của chương Mười Tám. “A hèm.”

“Cổ họng làm phiền cô sao?” Phu Nhân Danbury hỏi. “Ta vẫn còn tí trà trong ấm đây.”

“Không sao đâu ạ,” Hyacinth nói. Cô thở ra, nhìn xuống, và đọc, thiếu sinh động hơn thường lệ, “Ngài nam tước đang có một bí mật. Priscilla chắc chắn điều đó. Câu hỏi duy nhất là - sự thật có bao giờ được phơi bày?”

“Thật vậy,” Hyacinth lẩm bẩm.

“Hả?”

“Cháu nghĩ một chuyện quan trọng sắp xảy ra,” Hyacinth nói với tiếng thở dài.

“Một chuyện quan trọng lúc nào cũng sắp xảy ra, cô gái thân mến,” Phu Nhân Danbury nói. “Và nếu không, cô cũng nên hành xử theo lối đó. Cô sẽ thấy yêu cuộc sống nhiều hơn.”

Đối với Phu Nhân Danbury, câu bình phẩm đó mang tính triết lý rất khác lạ. Hyacinth ngừng lại, cân nhắc từng câu chữ của bà.

“Ta chẳng có chút kiên nhẫn nào với kiểu nhàn rỗi thời nay,” Phu Nhân Danbury nói tiếp, với tay lấy cây gậy và gõ nó xuống sàn. “Ha. Từ khi nào thể hiện sự thích thú lại là một trọng tội chứ hả?”

“Cháu xin lỗi?”

“Cứ đọc sách đi,” Phu Nhân D nói. “Ta nghĩ chúng ta đang sắp đến phần hay rồi đây. Cuối cùng cũng tới.”

Hyacinth gật đầu. Vấn đề là, cô lại đang sắp đến phần hay của một cuốn sách khác. Cô hít vào một hơi, cố gắng quay lại chú ý vào Cô Butterworth, nhưng những từ ngữ cứ nhảy múa trước mắt cô. Cuối cùng, cô nhìn Phu Nhân Danbury và nói, “Cháu xin lỗi, nhưng bà có phiền nếu cháu rút ngắn cuộc gặp của chúng ta không? Cháu không cảm thấy hăng hái lắm.”

Phu Nhân Danbury nhìn cô chằm chằm như thể cô vừa mới tuyên bố mình mang thai con của Napoleon.

“Cháu sẽ đền bù cho bà vào ngày mai,” Hyacinth vội nói thêm.

Phu Nhân D chớp mắt. “Nhưng hôm nay là Thứ Ba.”

“Cháu biết điều đó. Cháu - ” Hyacinth thở dài. “Bà là một người sống theo thói quen phải không?”

“Biểu hiện của văn minh chính là nề nếp.”

“Vâng, cháu biết, nhưng - ”

“Nhưng dấu hiệu của một tâm hồn cởi mở,” Phu Nhân D chen ngang, “là khả năng thích ứng với sự thay đổi của hoàn cảnh.”

Miệng Hyacinth há ra. Chưa bao giờ trong những giấc mơ ngông cuồng nhất, cô dám tưởng tượng Phu Nhân Danbury lại nói một điều như thế.

“Đi đi, cháu gái thân mến,” Phu Nhân D nói, xua cô về phía cửa. “Đi làm bất cứ điều gì khiến cháu thích thú đến vậy.”

Trong một lúc Hyacinth chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn bà không chớp. Và rồi, lòng ngập đầy cảm giác vừa dễ chịu vừa ấm áp, cô thu gom đồ dùng, đứng lên, và bước qua căn phòng đến bên Phu Nhân Danbury.

“Bà sắp trở thành bà ngoại cháu,” cô nói, cúi xuống và hôn lên má bà. Cô chưa bao giờ thể hiện một sự thân mật như thế, nhưng không hiểu sao nó có cảm giác thật đúng.

“Con bé ngốc ngếch,” Phu Nhân Danbury nói, quệt lên mắt khi Hyacinth bước đến cửa. “Trong trái tim ta, cháu đã là cháu ta từ nhiều năm rồi. Ta chỉ còn chờ cho cháu tuyên bố chính thức thôi.”
Bình Luận (0)
Comment