Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

Chương 66

Đôi lời của tác giả:

Giai đoạn bị nghiệp quật bắt đầu!

-------------

Chương 66: Chiến vương Hittitle.

Mấy ngày liên tiếp, Izumin dẫn quân trừng trị đế chế Assyrian. Không chút báo trước đạo quân tiến thế như hổ báo, càn quét quân binh. Máu tươi nhuốm hoàng thành, sinh linh đồ oán, người dân chui nhủi lánh chiến tranh. Tại nơi cao nhất cắm lên cờ của kẻ chiến thắng, quốc huy Hittitle phất phơ trong gió nổi bật trên vùng trời oán khí và căm phẫn.

Không gì cản nổi, thứ mà Izumin muốn tiêu trừ thì nhất định phải chết. Y phục nhuốm máu ngàn sinh mạng nhưng trên gương mặt sắt đá vô tình không lộ ra nửa điểm biến sắc. Đuôi mắt sắt lạnh nhìn chiến trường, hàn khí tản ra dày đặc.

Thế nhưng, y vẫn chưa thấy đủ. Kẻ mà y muốn tiêu diệt, hắn vẫn chưa xuất hiện. Không phải kẻ đó là người bất tử à, sao vẫn chưa xuất hiện đối đầu với y hay thậm chí cũng phải nhìn thấy mặt hắn lúc y đem quân đến đánh.


Nhưng từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ vẫn chưa thấy được mặt hắn.

Sự biến mất khó hiểu của Jesur làm lòng y lo lắng vô cùng, như có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực y, ép đến khí thở không thông.

Nhưng dù lo lắng đến mấy, Izumin nhất định phải vượt qua. Vì đó là bổn phận hơn nữa tôn nghiêm không cho phép y chùn bước thậm chí là thất bại, cúi đầu trước mặt bất kỳ kẻ nào.

Đế vương tương lai như y nhất định phải dùng quyền uy chèn ép kẻ khác, bắt kẻ đó cúi đầu trước mũi giày của mình. Chẳng hạn như Assyrian lúc này.

Bại trận, một đống hoang tàn...

Đem lại chiến tích lẫy lừng, kẻ đối địch dè chừng khiếp sợ, kẻ thán phục lẩy bẩy run rẩy. Izumin, bằng lưỡi kiếm sắc lạnh và tài trí hơn người đem về cho Hittitle một trận thành danh, tiếng tăm vang xa.


Đáng sợ như thế, phiên vân phúc vũ. Sau trận đánh này, người đời bắt đầu gọi y là Chiến vương của Hittitle, là một kẻ mà Địa Trung hải nghe đến tên là phải rùng mình run rẩy.

Thật sự là ma vương máu lạnh...

Cảnh hoang tàn phản chiếu nơi đáy mắt nhưng không dập tắt được sự khát máu và hung bạo của y.

Đó là bản chất của Izumin khi y xung trận, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng thường ngày.

Izumin bình thường phong thái ôn lãnh, dùng cử chỉ khéo léo lời nói tinh tế rót mật rắc đường, giấu đi băng lãnh tàn khốc vây lưới bắt mồi. Con người đối với một Izumin như thế đã thấy thâm sâu khó lường, quỷ kế đa mưu. Huống chi khi y khoác lên giáp bào càng nguy hiểm và khó đoán hơn. Vứt bỏ bộ mặt ôn nhu, Izumin hiện rõ bản chất tàn khốc máu lạnh. Trên chiến trường làm việc càng quyết đoán tuyệt tình, đối với quân thù chỉ có thể là gϊếŧ hoặc tự động quy hàng.


- Bẩm báo hoàng tử, quan trong triều đều đã quy hàng. Nhưng hoàng thất Assyrian đến giờ vẫn chưa tìm thấy! - Kuro từ hàng ngũ chạy lên, quỳ gối cung kính báo.

Từ ngày chạy về từ Ai Cập vừa vặn lúc Izumin dẫn quân chinh phạt nên Kuro lập tức hạ lệnh đi theo. Tả, hữu hợp lại thống nhất đạo quân lên đường đánh Assyrian. Trên đường Kuro nghe lại kế sách của Izumin. Dù thấy đột ngột ngỡ ngàng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của y. Hơn nữa, hắn biết hoàng tử làm vậy là vì tương lai Hittitle. Điều này rất dễ hiểu nó cũng là bổn phận của mỗi người như hắn. Việc tuân theo không cần bàn cãi thêm nữa. Lo lắng trong lòng lắng xuống, lấy lại tinh thần hăng hái tiếp tục trọng trách.

- Biến mất? Tiếp tục cho quân lùng sát, tìm đến khi nào ra thì thôi! - Izumin ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc lạnh nhìn lưỡi kiếm nhuốm máu tươi. Thanh kiếm phản chiếu gương mặt sắt đá vô tình. Từ bên hông lấy ra khăn tay lau sạch máu bẩn trên đó rồi thúc ngựa xoay đầu, mở miệng hạ lệnh:
- Rút quân! Đóng trại ngoài thành, hai ngày sau lên đường đánh Nubia!

Đạo quân nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, vó ngựa tung lên bụi mù mờ mịt vẽ một đường dài trên đường lớn hoàng thành. Nơi cước ngựa đi qua để lại vết tích hằn sâu trên đống đổ nát, hoàng thành nhuốm đẫm máu tươi, oán khí chồng chất.

Đêm đến tĩnh mịch. Bầu trời thăm thẳm mây đen vần vũ, che đi vầng trăng sáng dịu hiền may mắn, như báo trước một điều chẳng mấy tốt lành. Trên nền trời u ám ngôi sao đại diện cho nữ thần Artemis le lói tia sáng yếu ớt, ngược lại phía bên kia chân trời có một ngôi sao lại tỏa sáng rực rỡ.

Izumin ngước mắt nhìn trời cao, đứng ngẫm một hồi, lòng đầy suy nghĩ.

Y phải làm cho xong việc này để nhanh chóng về bên nàng ấy. Nếu không sẽ không kịp.

- Hoàng tử... - Chẳng biết từ lúc nào, Kuro đã xuất hiện trước mặt Izumin, cầm theo một phong thư có hoa văn quen thuộc. Izumin không cần hỏi cũng biết người gửi là ai thậm chí là mục đích của nó. Lười nhác cầm lấy thư, chậm rãi mở ra rồi cho Kuro lui xuống.
Izumin xoay đầu bước vào lều, nương theo ánh nến đọc. Trên trang giấy trắng là hai con chữ thẳng tắp ẩn ngạo khí uy quyền:

"Tận sát".

Là nét chữ của phụ hoàng y, Quốc vương Hittitle máu lạnh tàn bạo. Vị phụ thân ngoài vọng quyền, nữ sắc chẳng để tâm đến gì khác. Trong mắt ông, y chỉ là một công cụ, không hơn không kém. Dẫu cho hai bàn tay này nhuốm đẫm máu tươi, người đầy oán khí cũng chẳng thèm ngó ngàng.

Đáy lòng rét lạnh, mặt không đổi sắc. Izumin rũ mi nhìn thư, bần thần một lúc rồi cầm thư, đốt đi. Lửa bén nhọn thiêu rụi lá thứ, từng chút một phản chiếu nơi tròng mắt Izumin một mảng cô hàn.

Izumin mệt mỏi. Mọi thứ đè nặng lên vai y khiến y không chịu nổi nữa, phải ráng bước tiếp. Nhiều lúc Izumin nghĩ rằng sao không chết đi cho rồi, để đỡ phải bận tâm quá nhiều như thế. Nhưng khi nghĩ đến nụ cười, ánh mắt và giọt nước mắt của nữ tử ấy Izumin thật sự không còn nghĩ như vậy nữa. Y nhận ra rằng, y phải sống để bảo vệ nữ tử này, bảo vệ khát vọng thuần khiết, mơ ước của nàng. Người con gái duy nhất y yêu.
- Tận sát? - Izumin cười nhàn nhạt.

Dù công việc, nhiệm vụ phụ thân đưa ra có khó cỡ nào y cũng sẽ hoàn thành một cách tốt nhất, thậm chí là xuất sắc đến mức người không nghĩ ra được. Sau đó dùng những gì tốt nhất mà y đạt được đặt hết thảy dưới chân Diana, tôn kính nàng, lo lắng và chăm sóc Diana hết mực, càng dốc lòng yêu nàng ấy nhiều hơn.

Izumin đứng trong lều. Đôi mắt nhìn ra ngoài mang theo ngọn lửa hừng hực, mãnh liệt đầy quyết tâm.

Hai ngày sau, lúc trời còn lem nhem tối Izumin dẫn quân lên đường, thần không biết quỷ không hay nhanh chân áp sát Nubia, đánh đến quân thù trở tay không kịp. Máu tuôn thành sông, xác chất thành gò, khói lửa mù mịt cùng oán linh. Cờ Hittitle bay phấp phới trong gió cùng niềm tự hào, kiêu hãnh của dân tộc.

Nubia có ý định xâm chiếm Hittitle. Nhưng trái lại, gậy ông đập lưng ông kế hoạch tan tác, kẻ thua cuộc cuối cùng lại là chính họ.
Tránh không được sự tàn ác, giảo hoạt của Izumin càng không thoát khỏi lưới trời thưa mà khó thoát. Kết cục của Nubia đã định sẵn, kể từ ngày Izumin lên kế hoạch giúp Hittitle thành đế ở Địa Trung hải.

Qua mấy ngày tiếp, Izumin hạ lệnh thu dẹp tàn cuộc. Bên này truy sát tàn quân bên kia tịnh dưỡng. Không chừa một con đường sống nào cho quân thù, toàn bộ đều phải chết hết. Đúng như ý nguyện của Quốc vương, tận sát, không còn chút gì.

Chừng nửa tháng, mọi chuyện coi như dọn dẹp ổn thỏa y mới hạ lệnh lên đường về Hittitle. Đạo quân đi đến Ai Cập là lúc trời đã tối, vì thế dừng chân cắm trại ngày mai tiếp tục lên đường.

Ở đây người dân Ai Cập nghe danh Izumin đã lâu, vốn khiếp sợ y nên chả dám làm gì. Hiếm hoi có người đứng lên chống lại y, tụ tập thành nhóm nhỏ nhưng dân chúng Ai Cập dường như quá coi thường y rồi. Bao nhiêu trai tráng của làng bị người của Izumin đánh đến bầm dập, sưng phát tím rồi bị treo lên giá gỗ. Căn bản họ không đủ mạnh, không có vũ khí trong tay cộng thêm việc khinh địch thì không thể nào đấu lại Izumin được. Mà ngược lại, xác suất thành công cũng gần như bằng không. Mọi người đều biết Izumin là Chiến vường tàn lãnh tiếng tăm vang xa, kẻ đối đầu với y chỉ có con đường chết, chết ngay tức khắc hoặc chết dần chết mòn. Do đó dần dần, ý chí chiến đấu biến mất.
Dân trong làng, ngoài mấy thanh niên trai tráng can đảm vài lần tỏ ý đối địch với y thì cũng chẳng còn ai. Già trẻ chỉ biết câm lặng làm việc của mình. Mặc dù sợ hãi Izumin nhưng vì sống, họ đành nén xuống nỗi sợ trong lòng, khi đối mặt với người của Izumin thì tươi cười chào đón nồng nhiệt. Mấy hành vi này đã nói lên hết sức rõ ràng, họ ngầm thừa nhận Izumin là kẻ thống trị mới của họ.

Bên dân Ai Cập lo nóng bỏng tay, Izumin lại hết sức an nhàn thư thái. Y không bận tâm mấy về Ai Cập, đều là tướng bại dưới tay có gì đáng nói đâu. Hơn nữa, y bây giờ cảm thấy có chút nhàm chán. Vì vậy đầu óc linh động, suy nghĩ mấy chuyện mà y cảm thấy thú vị nhất.

Tối hôm đó, Izumin kêu người đem "nô ɭệ cao quý nhất" của Hittitle đến quảng trường để thần dân Ai Cập cùng chiêm ngưỡng, răn đe họ, lấy đó làm gương. Mà "nô ɭệ cao quý nhất" này, không ai khác chính là Menfuisu. Ý nói rất rõ ràng, lấy Menfuisu làm ví dụ tuân ta thì sống nghịch ta thì chết. Khiến người người nhìn qua đều cảm thấy sởn gai óc, lạnh sống lưng. Thi sĩ nhìn tới lòng ức mà lực bất tòng tâm, quân sĩ thì nghẹn đến trào máu họng.
Menfuisu bị treo lên thánh giá ở quảng trường. Hai mắt bị bịt kín. Cả người quấn băng, chỉ khoác một tầng y phục mỏng manh. Phía sau hắn, là hai hàng chữ viết bằng mực tàu thẳng tắp trên vải lụa, viết rằng:

"Vì tình ngu si hại nước hại dân".

"Vì tiện nữ ngoại tộc phản quốc dẫn đến nước mất nhà tan".

Người dân tinh mắt để ý thấy điểm này. Họ tụ tập một đám lại coi nhưng vì mù chữ, xem không hiểu nên đành tản đi.

Một lúc trôi qua, có người đi tới đọc được mấy chữ trên đó. Người nọ như hiểu ra được gì đó mà lòng thất kinh, mặt mày biến sắc hết đen lại hồng, nghẹn đến nhồi máu.

- Thì ra... Thì ra là do nàng ta!! Là do tiện nữ Carol làm Ai Cập ta rơi vào thảm cảnh này!!- Người đó ấm ức la lên, đem bao dư vị căm phẫn đổ lên đầu Carol.

Nhắc đến Carol, từ lâu đã là bạch nguyệt quang ấm áp trong lòng dân Ai Cập. Hơn nữa Ai Cập tin tưởng, sùng kính nàng tuyệt đối. Họ chưa bao giờ nghĩ thậm chí là không có ý định nghĩ đến Carol sẽ làm ra chuyện gây hại gì tồi tệ với Ai Cập. Cho nên, khi nghe có người nói họa Ai Cập là do Carol gây ra dân chúng lập tức nổi giận, mắng xối xả:
- Tên chó điên ngươi nói cái gì? Lại dám mắng lệnh bà như thế??

- Đúng vậy! Ngươi ăn trúng cái gì vậy? Nhàn ngôn toái ngữ, lại dám lớn mật nói xấu lệnh bà!

- Lệnh bà đã vì Ai Cập chúng ta làm bao chuyện, lên núi đao xuống biển lửa, mấy lần suýt mất mạng. Nàng dốc sức vì chúng ta như vậy biết bao nhiêu lần. Ngươi tên điên còn mắng chửi thóa mạ lệnh bà!

- Lệnh bà đã mất rồi ngươi còn không chịu tha cho nàng! Nàng tận tâm tận lực vì Ai Cập như thế. Ngươi, đúng là thứ vô lương tâm, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván!!

...

Dân chúng không ngừng ném đồ đạc trong tay về phía người kia, còn không thôi tuôn lời cay nghiệt. Khung cảnh gà bay chó sủa, nhiều người qua đường nhìn với ánh mắt xem kịch nhưng lại chẳng có ai nói giúp hắn. Có người biết mà không dám nói, sợ hoa vô chí đơn vì thế quay đầu bước đi. Con người, nếu không phải việc liên quan đến mình thì sẽ không rảnh hơi mà giúp đỡ. Mấy người này cũng tương tự như thế.
Nam nhân kia vô cớ bị người đánh chửi, hắn tức đến run cả người. Hắn chỉ nói những điều hắn thấy, mấy người kia không biết chữ thì nói gì đây? Muốn phản kháng nhưng lại sợ rước thêm phiền phức. Cuối cùng hắn cắm đầu bỏ chạy mặc dù chả làm gì sai, dân chúng ở sau tiếp tục đuổi đánh hắn, coi như cái gai, nghiệt chủng trong mắt. Thoáng cái bóng dáng hắn mất hút ở cuối ngõ.

Còn Menfuisu khi nghe đến mấy lời nhục mạ kia hắn cảm thấy thẹn vô cùng, uất ức trong lòng không tài nào tan đi được. Giờ khắc này, bị chính con dân mình khinh miệt, nơi mình cai trị thành đất của kẻ khác, người mình yêu nhất nghĩ rằng toàn vẹn thủy chung lại ra tay hãm hại mình không thương tiếc đẩy hắn vào vũng lầy nhơ nhuốc. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, cố chấp vì một tình cảm dơ bẩn như thế. Hắn ngoi lên cắt đi tư tình, lòng chỉ còn ý muốn trả thù. Bằng mọi giá, hắn nhất định sẽ bắt Carol phải trả giá đắt.
Menfuisu thề với lòng mình, trời xanh chứng giám. Từ nay bậc đế vương như hắn quyết không dây dưa với nữ nhi trường tình, để thứ tình cảm ngu muội ấy che mù mắt nữa.

Sáng ngày hôm sau, Izumin tiếp tục hạ lệnh đứng trước toàn thể bá tánh Ai Cập kể lại tội nghiệt của Carol, sự ngu muội của Menfuisu làm dân chúng kinh hãi, khiếp sợ. Izumin đứng trên thành cao, nhìn những ánh mắt và xúc cảm tức giận, ngỡ ngàng ấy hết sức hài lòng nở nụ cười nhạt. Mắt nhìn Menfuisu toát lên ý vị khinh bỉ, sắc lạnh.

Dưới thành người dân nhốn nháo, không muốn tin vào mắt mình nhưng khi nghe Menfuisu chính miệng thừa nhận họ chết tâm.

- A!! Đúng là tội đồ!! Tại sao lại hại chúng ta ra thế này?

- Bọn ta đã làm gì sai? Ai Cập đã làm gì sai? Nàng ta... Nàng ta vì sao lại làm thế?

- Đúng là tiện nữ, hại Ai Cập ta thành thế này!
- Gϊếŧ nàng ta nghìn lần còn không đủ!!

- Kỹ nữ kỹ nữ! Chỉ biết dùng sắc mê hoặc nam nhân! Đê tiện!

...

Từ ánh mắt kính trọng yêu quý chuyển qua căm phẫn và oán hận. Từng người từng người một, như quỷ từ địa ngục buông lời miệt thị thóa mạ Carol. Hóa ra bấy lâu nay kẻ mà họ kính ngưỡng chính là một kẻ phản quốc, vong ân bội nghĩa, tiện nữ đê tiện. Dùng sắc hoặc quân, làm lòng quân lung lay. Cuối cùng độc ác báo với kẻ thù điểm yếu của họ, chính thức đè bẹp Ai Cập.

Izumin nhìn dân chúng kích động, hướng mũi tên chỉ trích, nghiệt danh về phía Carol. Mà dường như bọn họ quên rằng, Menfuisu cũng góp phần trong đó. Ảnh hưởng của hắn đâu nhỏ. Vì thế, Izumin cao giọng mở miệng:

- Hình như các ngươi quên mất một điều là vị hoàng đế của các ngươi cũng góp phần trong đó mà nhỉ? Chính hắn đã đẩy Carol tới nước đường này mà...
Lời vừa thốt ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Menfuisu, thân ảnh treo cao trên giá gỗ.

Tức giận, căm hận, oán, kinh ngạc, khinh bỉ và chán ghét.

Bao nhiêu tầng cảm xúc hỗn độn xuất hiện trong ánh mắt dân chúng Ai Cập như mũi đao cực sắc cực bén xuyên thủng người Menfuisu. Làm Menfuisu cảm thấy áy náy vô cùng thậm chí không dám đối mặt với con dân của mình.

Hắn cúi đầu xuống thật thấp. Tóc tai rũ rượi hai bên che đi biểu tình trên gương mặt và đôi mắt hắn. Thậm chí, người hơi run nhè nhẹ.

Phải... Là do hắn ép Carol đến bước đường này. Nếu ban đầu hắn không ngu muội ký hiệp ước với Izumin và Nubia, nghe lời khuyên của Carol thì nàng ấy đâu bị người ta hãm hại cuối cùng quay qua phản bội hắn một phát.

Là tại hắn...

Trong chuyện này, Menfuisu không tránh có liên quan. Không chỉ trên cương vị hoàng đế mà còn trên danh nghĩa phu quân.
Do hắn khinh địch, ngu dốt hại nàng ấy.

- Ta đoán đâu sai... Hoàng thất chẳng có ai là tốt đẹp hết! Đều là một lũ quỷ đội da người! - Đột nhiên, một người tức giận la lên, chỉ tay thẳng mặt Menfuisu, mắng lời cay nghiệt:

- Thứ độc ác! Các người chủ biết nghĩ đến mình thôi!! Đâu coi bọn ta ra gì!

- Phải đấy! Ngay từ đầu ta đã thấy không ổn! Làm gì có ai tốt như thế!

- Các ngươi đúng là quỷ! Quỷ hút máu người mà!!

- Đi chết đi!! Đi chết đi!!

...

Từng câu từng chữ xuyên xỏ mạnh mẽ vào trái tim, tôn nghiêm của Menfuisu. Đáy mắt hắn kinh hãi và ngỡ ngàng bùng cháy sự sợ hãi. Hắn nhếch miệng, cảm thấy thật nực cười.

Chuyện gì thế này?

Đây là cái quái gì? Chỉ vì một câu nói dắt mũi của Izumin mà con dân của hắn, thần dân Ai Cập quay qua cắn hắn một phát?

Nực cười chết được!
Bên môi treo lên một nụ cười giễu cợt, có chút vặn vẹo. Ẩn sâu sau đó là sự bất lực và khinh thường, có chút đáng thương. Sắc mặt Menfuisu kém dần, nhìn dân chúng ở dưới hắn phút chốc nhận ra một điều.

Những con người này, những người mà hắn dốc lòng bảo vệ thực chất chả coi hắn là cái gì. Họ sớm chèo lên đầu hắn, ra lệnh đày đọa hắn phải bảo vệ họ, giúp họ có cuộc sống ấm no coi đó chính là bổn phận, trách nhiệm không thể chối bỏ của hoàng thất. Nói đơn giản, họ coi hoàng thất như hắn không bằng một con chó. Mà coi đó là một công cụ để họ có được những gì họ muốn.

Tia sáng trong mắt vụt tắt, những lời phụ hoàng hắn dặn trước lúc lâm chung như gió thoảng mây trôi, phút chốc tan thành khói bụi.

Hắn hết lòng vì họ nhưng họ lại chẳng coi hắn ra gì. Đã vậy, hắn cũng chả thiết gì ở họ nữa. Từ nay, tự lực tự sinh.
------------

Thời khắc huy hoàng chấm dứt, bậc đế vương kiêu hùng dũng mãnh Menfuisu vì một chữ "tình" làm cho thân bại danh liệt, bị Chiến vương lãnh khốc Izumin thẳng tay gϊếŧ chết uy nghiêm và lòng kiêu ngạo của hắn. Ai Cập mất chủ, quyền uy đều nằm trong tay Hittitle, mặc Izumin kiểm soát.

Từ đây Địa Trung hải mất đi một cường quốc, Hittitle thêm hai nước cống địa trở thành vị vua kiêu dũng nhất xứ này.

------------

Ở nơi cao cao, Izumin dùng ánh mắt tàn lãnh nhìn xuống, miệng nở một nụ cười thật ôn nhu và ấm áp. Y nói khẽ:

- Mitamun, huynh trả thù được cho muội rồi. Muội hãy an nghỉ đi.

Gió lúc ấy thoảng qua, thổi tán loạn mái tóc bạc dài của y. Dưới cái nắng mai ấm áp, lấp lánh lung linh diệu kỳ. Ánh sáng chiếu nửa sườn mặt Izumin, làm đường nét trở nên nhu hòa hơn. Tia nắng vô tình rớt vào đôi mắt sâu trầm của y, lộ ra cảm xúc cô độc lạnh lẽo. Cái bóng đổ dài trên nền đất đầy ảm đạm và đau thương.
Y đã hoàn tất việc trả thù cho muội muội của mình. Chỉ còn một việc mà y phải làm bằng được. Đó là quay trở lại bên Diana, ở bên nàng ấy dùng tất thảy những gì có được mà bù đắp cho nàng ấy.

Izumin mím môi. Ánh mắt y kiên định, tay dưới vạt áo nắm chặt lại.

Sắp rồi, còn một chút nữa là y có thể bày tỏa nỗi khát khao và yêu thương của mình với Diana, người duy nhất y yêu.

- Diana... Ta nhớ nàng. Rất nhớ nàng...

- Ta đã làm những chuyện tồi tệ với nàng nhưng thật sự không muốn thế. Liệu nàng có tha thứ cho ta không? Diana...

- Diana...

Tại giờ khắc ấy, có vị hoàng tử dõi mắt về phương xa mang theo nỗi nhớ mong vô tận thầm gọi tên người mình yêu.

------------

Qua vài ngày đạo quân Izumin về đến Hittitle. Thủ phủ Hatusha nhiệt liệt hân hoan mở cổng thành chào đón y, chúc mừng vị hoàng tử tài giỏi của họ đã đem chiến tích về cho Hittitle, làm vang danh đế quốc. Trước chuyện vui này, cả nước mở tiệc ăn mừng linh đình, vui như lễ hội, kéo dài năm ngày ê chề rượu thịt.
Hittitle thành công thực hiện kế sách làm đế ở Địa Trung hải. Giấc mộng bao lâu cũng hoàn thành được. Dưới sự chỉ đạo tài tình, đầu óc cơ trí sắc bén, đa mưu túc kế của Izumin đạo quân lần lượt đốn gục cường quốc lớn như Ai Cập hay kẻ cản trở bẩn mắt Assyrian, thuận lợi nạp vào một cống quốc Nubia.

Thế lực của Hittitle ở Địa Trung hải ngày càng lớn mạnh, có phần lấn át mấy cường quốc khác khiến họ phải dè chừng thêm mấy phần, không dám manh động ngu xuẩn như Nubia và Asyrian. Trái lại, nhân lúc Hittitle mở tiệc cho sứ giả sang chúc mừng Hittitle, như một con chó nhỏ xu nịnh Quốc vương. Họ vội vã cùng Hittitle lập hiệp ước lâu dài, bàn về thương - quân, mối giao hảo bền chặt để cùng phát triển. Mà Izumin trong mấy chuyện này không có hứng thú lắm. Do đó, y chỉ tùy tiện nói vài câu rồi đẩy sang cho phụ hoàng của mình.
Nhắc đến phụ hoàng y Quốc vương Hittitle thì mới thấy ông là người cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn nhất trong chuyện này. Tâm nguyện lớn nhất của ông đã được hoàn thành, còn gì mãn nguyện bằng. Izumin, đứa con này làm ông nở mặt nở mày, hãnh diện chừng nào. Ông cảm thấy nó với mình hồi còn trẻ chẳng khác là bao. Uy dũng thiện chuến, kiêu ngạo bất bại của bậc đế vương oai hùng. Làm gì có kẻ nào xứng tầm?

Một tay phiên vân phúc vũ cho dù mấy việc hồi thiên pháp thuật* cũng dễ dàng giải quyết được.

(*: ý chỉ sự việc dù trời có sập cũng không đổi được. Nghĩa nguyên câu là Izumin có khả năng làm việc cực tốt, nhạy bén tinh tế. Chuyện đến tay y dẫu tệ cỡ nào đều giải quyết được).

Izumin dự tiệc đến ngày thứ hai đã cảm thấy mệt. Vì thế xin phép lánh mặt tham dự các ngày còn lại. Dẫu sao y cũng vừa từ chiến trường về, cần nghĩ ngơi thêm. Vả lại, có vài chuyện cần cân nhắc suy nghĩ kỹ lưỡng nên cần thời gian yên tĩnh.
Nhưng trời dường như muốn làm khó y, ngăn cản điều y muốn làm. Ngày thứ ba khi tiệc bắt đầu, sứ giả của một nước quan trọng đến dự. Ban đầu khi nghe tin Izumin không để tâm nhiều lắm, lúc đó y đang chuẩn bị xuất thành làm chuyện riêng của mình. Nên y chỉ loáng thoáng nghe được sứ giả ấy đến từ Trola, có chuyện quan trọng cần bàn với Quốc vương Hittitle. Nhưng không hiểu sao, người lại cho người gọi y tới chính điện cùng bàn bạc.

- Phụ vương gọi hài nhi? - Izumin vừa mới bước vào điện đã trông thấy bóng dáng sứ giả ngoại quốc. Nam nhân ấy cùng phụ vương y đang bàn chuyện dang dở, thấy y vào thì chuyển mắt nhìn. Tầm mắt Izumin rất nhanh lướt qua rồi lập tức thu về, sống lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh tiến đến gần. Trên người vẫn luôn là khí tức kiêu lãnh cùng bộ mặt bình thản, nhu hòa. Khuôn mặt treo lên một nụ cười ôn nhu ấm áp như tắm gió xuân. Izumin cúi người, thi lễ với phụ thân mình sau đó quay sang hành lễ với sứ giả ngoại quốc.
- Lần đầu gặp mặt quốc khách, kính xin chỉ giáo nhiều. Nếu có gì sai xót xin đừng chê cười. Ngươi không thoải mái việc gì chớ ngại mà nói với ta, ta sẽ sai người giúp ngươi - Izumin bộ dáng nhã nhặn, cử chỉ đúng mực nhìn vị sứ giả kia. Khí tức ôn hòa nhưng không kém phần kiêu lãnh, uy nghi tạo ra áp lực làm người kính sợ. Phong thái chuẩn mực của một bậc đế vương tương lai đứng trên vạn người, quyền uy cao như núi.

Sứ giả đối mặt với y, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Nam nhân ấy nâng mắt, hòa nhã kính cẩn đáp lại:

- Đa tạ sự tiếp đãi của quý quốc. Sau này, hai nước còn phải qua lại nhiều, hoàng tử Izumin không cần quá khách khí. Sớm rồi cũng sẽ là người một nhà.

Lời từ miệng nam nhân ấy truyền ra, lọt vào tai Izumin làm y thoáng giật mình.

Có ý gì?

Sứ giả nói vậy là nhằm đến điều gì chứ?
Chỉ thấy vị sứ giả kia cười ngăm ngăm nhìn y. Trên gương mặt già nua lóe lên một đôi mắt sáng rỡ.

Chả lẽ...

Izumin bỗng sựt tỉnh, như nghĩ đến chuyện gì đó mà sắc mặt có phần kém đi. Y quay qua nhìn phụ thân mình.

- Phụ thân, người đã bàn gì với sứ giả vậy? Có thể nói cho hài nhi biết được không? - Mắt phượng ôn nhu có mấy phần sắc bén, Izumin ngữ khí tò mò hỏi ông. Lòng thầm nghĩ sẽ không phải là cái chuyện tồi tệ kia.

Nhưng nghe xem, y đoán trúng rồi. Chuyện y không muốn nghĩ tới đã xảy ra.

- À, ta cũng tính nói với con. Izumin, Trola ngỏ ý liên hôn để dập tắt hiềm khích giữa hai nước. Ta đã thay mặt con đồng ý rồi.

- Cái gì??

Bình Luận (0)
Comment