Julia Yêu Dấu

Chương 12

Qúa bồn chồn và háo hức, thế nên chưa tới bảy giờ tối, Jewel đã có mặt ở căn phòng vàng.

Emily và bà Thomas đã cùng nhau dồn hết sức lực để lột xác cho cô cả bên trong lẫn bên ngoài. Trong khi Jewel ngồi ở bàn trang điểm, ứa nước mắt trước những cú giật mạnh mà Emily nhằm vào đầu cô khi cố gắng ép mái tóc cô vào một kiểu gọi là “đỉnh cao hoàn mỹ,” còn bà Thomas đứng bên cạnh, giảng giải cho Jewel về việc sử dụng bộ đồ ăn cho từng món, ngồi ăn như thế nào, chủ đề nào được nói và chủ đề nào thì không được nói, đủ điều phức tạp của cách cư xử lịch sự. Đến lúc người đàn bà này kết thúc, ý nghĩ đầu tiên của Jewel là đi vào phòng ăn và thực hiện mọi hành động phá phách cô có thể nghĩ ra.

Nhưng chỉ nghĩ đến nét mặt thích thú của bá tước nếu cô làm bất cứ hành động nào như vậy cũng đủ khiến cô chùn bước. Cô sẽ xuống phòng khách và cư xử như một quý cô kể cả khi cô sẽ chết nếu làm thế. Khả năng ấy, cô nghĩ khi Emily giúp cô chui vào chiếc cooc xê làm từ xương cá voi mà cả Emily và bà Thomas đều khăng khăng là phải mặc, rất khó có thể thành hiện thực. Cô gần như phải hớp không khí để thở khi Emily trùm chiếc váy lót trắng ba lớp qua đầu cô và siết chặt lại, sau đó, bà Thomas giúp sức với chiếc áo dài lục đen chỉ khác mỗi chất vải với chiếc áo dài Jewel đã mặc trước đó. Cuối cùng cũng nhận ra sự khổ sở của Jewel, cả bà Thomas và Emily đều cam đoan với cô rằng cô mặc như thế còn thoải mái hơn nhiều so với những quý cô khác. Bà Thomas quả quyết cái cooc xê của cô lỏng đến mức sắp rơi. Jewel thì lẩm bẩm mình chẳng khác gì thợ nạo ống khói, nhưng cô nhận ra việc hít thở đúng là đã dễ dàng hơn khi cô quen với sự thắt chặt.

Câu hỏi tại sao bá tước lại đề nghị cô ăn tối cùng anh ta khi mà trước đây anh ta chưa bao giờ tự nguyện tỏ ra quan tâm đến sự tồn tại của cô tiếp tục lởn vởn trong tâm trí cô. Theo những gì cô biết thì anh ta chưa khi nào ăn trong phòng ăn. Emily kể là Johnson luôn phục vụ bữa tối cho bá tước trên một cái khay trong thư viện. Theo như lời Emily thì bữa ăn thường chỉ được đụng đến chút xíu, lượng tiêu thụ chính yếu là rượu brandy. Thế nhưng, Emily luôn lý luận rằng đó là việc của đức ngài và không đến lượt họ thắc mắc. Trong khi Jewel không tán đồng quan điểm đó lắm, cô vẫn không thể tìm được đáp án cho câu hỏi đã làm cô băn khoăn. Khi Emily quàng chiếc khăn lụa đen tua dài qua vai, và bà Thomas lấp kín tai cô với một hàng rào những lời chỉ dẫn vào phút cuối, thì Jewel xua điều băn khoăn đó, ít nhất là tạm thời, ra khỏi tâm trí.

Bá tước không có trong phòng khách lúc Jewel bước vào. Cô ngần ngại dừng trước ngưỡng cửa, không chắc một quý cô nên làm gì trong hoàn cảnh này. Đúng là một tình huống chưa được tính đến ngay cả với người tỉ mỉ như bà Thomas. Ý định đầu tiên của cô là lùi thẳng về phòng mình và quên đi tất cả mọi chuyện, nhưng đó là một hành động hèn nhát và cô không phải đứa nhát gan. Sau khi trấn an bản thân rằng bá tước nhất định là đang nấp đâu đó sau một tấm rèm, cô khoan thai dạo quanh căn phòng, chiêm ngưỡng những đồ trang trí đẹp đẽ.

Rèm lụa vàng có vân sóng giăng kín các bức tường và treo ở những ô cửa sổ cao vút, thảm trải sàn màu trắng tinh xảo với những con chim màu vàng và dây leo xanh. Đồ nội thất trong phòng theo phong cách Ai Cập, với chân ghế và tay ghế bằng gỗ sơn tiêu và đi văng chạm trổ hình những con nhân sư nhỏ. Jewel cực kỳ thích hình con cá sấu lớn chạm khắc bằng gỗ có một tấm đệm nhung xanh trên lưng, hiển nhiên là được sử dụng làm ghế để chân. Hình thù đó sống động đến mức cô sẽ thấy sợ nếu ngồi lên đó, và cô nhìn chăm chăm vào nó một cách kinh ngạc.

“Cô mê Hercules rồi à?” Giọng nói kéo dài quen thuộc vang lên sau lưng cô. Cô bị giật mình và theo bản năng cảm thấy đang làm điều sai trái vì cô chẳng có việc gì để có mặt trong căn phòng và ngôi nhà này, Jewel xoay người lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau sau lưng.

Bá tước đứng ngay ngưỡng cửa, trông thanh lịch khủng khiếp trong trang phục buổi tối màu đen, áo sơ mi và cravat bằng vải lanh trắng lấp lóa trong ánh sáng dịu của hàng tá ngọn nến tỏa khắp phòng. Cũng ánh nến đó làm cho tóc anh ta óng lên sắc vàng ánh kim sống động. Jewel nhìn chòng chọc vào mái tóc, nghĩ rằng vầng hào quang mà nó tạo ra thật sự huyền bí. Bên dưới mái tóc, khuôn mặt đã cạo râu nhẵn nhụi của anh ta với những đường nét hoàn mỹ đẹp trai đến độ gần như không thực. Và đôi mắt đó, đôi mắt xanh như bầu trời trông như thể chúng thuộc về thánh Gabriel, đang chiếu vào cô với một vẻ khiến cô phải rùng mình, dù căn phòng rất ấm.

“Nó là Hercules ư?” cô khó nhọc lặp lại, không chắc làm sao mà mắt anh ta lại di chuyển trên người cô theo kiểu ấy.

Anh ta đã đảm bảo với cô ngay từ lần đầu là anh ta không có ý đồ nào với cô hết, nhưng cô đã được Emily cho hay rằng cả trước và sau khi vợ chết, anh ta đều dành rất nhiều thời gian lăng nhăng với phụ nữ. Anh ta không hề làm gì ở đây, nơi con gái anh ta sống, nhưng mọi tin đồn truyền về từ London đều giống nhau! Anh ta là một kẻ phóng đãng, Emily phấn khích thì thào, mọi quý bà quý cô đều đổ gục trước anh ta, một số hy vọng trở thành nữ bá tước Moorland tiếp theo và số khác thì chỉ hy vọng vui thú với bá tước trong một thời gian.

Nhìn anh ta, Jewel tin những lời đồn đó là thật. Chỉ riêng vẻ đẹp trai cũng khiến cô tin rằng anh ta phải dùng một cái sào mới gạt được phụ nữ ra. Mà anh ta còn giàu có và mang dòng máu quý tộc - anh ta có tất cả mọi thứ. Rồi Jewel nhớ đến người vợ đã chết của anh ta và cô con gái mà hình như anh ta không bao giờ nhìn đến dù sống trong cùng một nhà, và rút lại ý kiế. Thậm chí bá tước Moorland cũng không có tất cả.

“Hercules là tên tôi đặt cho cái ghế để chân kỳ quái đó,” bá tước nói, và Jewel nhìn sang con cá sấu.

“Nếu ông nghĩ nó là vật kỳ quái, thì tại sao ông lại dùng?” cô hỏi, nói một cách cực kỳ cẩn thận để không sai trọng âm theo đúng quy tắc.

“Tôi thích nó,” anh ta nói, mỉm cười quyến rũ. Nụ cười lấp lánh đó lại đánh văng những suy nghĩ của Jewel ra khỏi quỹ đạo lần nữa. Cô chằm chằm nhìn anh ta, hầu như quên mất mình đang định nói gì. Ôi trời, anh ta quá đẹp trai.

“Tôi hỏi liệu cô có muốn uống chút gì đó trước bữa ăn không.” Đôi lông mày anh ta hơi nhướng lên khi lặp lại câu hỏi. Jewel vội vàng tỉnh trí.

“Chỉ một ly sherry thôi, cảm ơn,” cô trả lời như đã được dạy và thầm mắng mình. Nếu vẻ ngoài của anh ta cứ làm cô rối trí như thế này, thì tốt hơn là cô đừng có nhìn anh ta thêm giây nào. Cô gật đầu quyết định và ngoảnh mặt đi. Ánh mắt cô đụng phải bức tranh vẽ những con quỷ đang quằn quại trong lửa địa ngục trang hoàng cho bức tường phía trên lò sưởi. Bức tranh khủng khiếp làm mắt cô m

“Cái gì thế?” Trong lúc ngạc nhiên trọng âm của cô đã bị trượt đi mà cô thậm chí không nhận ra. Bá tước bước đến bên cô và đưa cho cô một ly sherry nhỏ,nhìn vào gương mặt sợ hãi của cô thay vì bức tranh.

“Đó là địa ngục của Dante,” anh ta nói, khẽ mỉm cười. “Phiên bản về địa ngục của một người mất trí. Cô không thích nó sao?”

“Thật kinh khủng,” cô nói với vẻ chắc chắn, rồi đỏ mặt khi nhận ra mình nhận xét không giống một quý cô. “Ý tôi là, tôi nghĩ nó hơi đáng sợ, ông có thấy thế không?”

Anh ta cười. “Tôi thích ý kiến ban đầu của cô hơn. Chắc chắn đó mới là nói thật.”

Cô chuyển sự chú ý từ bức tranh sang khuôn mặt anh ta, mặt đỏ bừng khi nhận ra cô quá mau quên nhiệm vụ mình phải làm khi đối mặt với anh ta. Cô muốn gây ấn tượng với anh ta. Tại sao? Câu trả lời là một mớ bòng bong trong đầu mà cô không thể cắt nghĩa.

Đôi mắt xanh như thiên đường ấy nheo lại khi chúng lướt trên người cô, từ đỉnh mái tóc chải chuốt công phu (và đau đớn!) xuống đôi giày nhỏ nhắn. Jewel biết mình đã thay đổi nhiều kể từ lúc tới sống ở White Friars. Làn da cô giờ đây mượt mà, mềm mại và trắng nõn. Cô đã tăng cân do sức tiêu thụ tham lam tất cả những món ăn bổ dưỡng, và dù vẫn còn mảnh mai, thân hình cô đã phát triển những đường cong mềm mại ở những chỗ cần thiết. Đôi tay cô, trước đây chưa từng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào, đã được Emily bôi kem và chăm sóc mỗi ngày, giờ cũng mịn màng và trắng trẻo như gương mặt. Cô sạch sẽ và thơm tho nhờ loại xà phòng hương hoa hồng mà cô tắm mỗi tối và những chiếc túi thơm đựng cánh hoa hồng Emily dắt vào dưới áo cô. Cô không cần phải cảm thấy khó chịu trước sự xem xét kỹ lưỡng của bá tước nữa - nhưng cô vẫn có cảm giác đó.

“Tôi mừng vì thấy cô đã bỏ lại tấm bảng trong phòng học,” anh ta nói.

Vì đang mong chờ một lời khen, hoặc ít nhất là lời nhận xét về sự tiến bộ đáng kể mà cô biết đã thể hiện ở ngoại hình của mình, nên lời bình luận của anh ta làm cô tức giận. Cơn giận của cô nhen nhóm, và trước khi cô có thể kìm lại thì một câu chửi thề đã đến đầu lưỡi. Nhưng cô nuốt nó lại. Đầu cô ngẩn nhìn anh ta và chỉ có khóe mắt là tố cáo nỗi bực bội của cô.

“Nó không đi với chiếc áo dài này được, ngài thấy đấy,” cô ngọt ngào đáp, tỏ vẻ hết sức tự nhiên. Anh ta lại cười, có vẻ ngạc nhiên.

“Rất tốt,” anh ta trả lời. “Tôi gần như bắt đầu có hy vọng ở cô.”

Câu trả đũa Jewel định đáp lại bị chìm đi khi Johnson thông báo tới giờ ăn tối.

Họ ăn một bữa ăn có năm món và rất nhiều loại rượu. Jewel ngồi ở bên phải bá tước. Và trước bộ mặt luôn quan sát của anh ta cô phải tập trung cật lực để không mất dấu trong việc dùng bộ đồ ăn cho đúng món và phân biệt rượu nào đựng trong ly nào. Nhưng cô là một tấm gương mẫu mực của sự hoàn hảo nếu cô phải nói thế với bản thân. Cô cẩn thận thổi thìa xúp của mình từ trước ra sau cái bát trước khi duyên dáng nhấp món xúp gà phảng phất vị cay ở mặt bên chứ không phải đầu thìa. Khi người hầu mang ra món chính - một con gà trống nằm trên đĩa ngập nước xốt rượu - Jewel cầm cái nĩa bạc nặng trong một tay và con dao còn nặng hơn trong tay kia, cố gắng cắt một miếng nhỏ từ con gà trơn tuột và đưa nó lên miệng mà không làm rớt giọt nào. Tràn đầy tự hào bản thân, cô ngẩng lên để thấy bá tước lại có vẻ thích thú.

“Ông cười cái gì?” cô hỏi với sự kiềm chế cẩn trọng khi bá tước đã được phục vụ xong và người hầu đã kín đáo di chuyển ra khỏi tầm nghe.

“Tôi đang cười à?” bá tước ngây thơ hỏi lại. “Tôi không để ý thấy.”

“Ông đang cười tôi,” Jewel buộc tội, tập trung giữ vựng trọng âm mới đạt được. Cách phát âm cẩn trọng của cô làm dịu đi sự gay gắt trong từ ngữ, nhưng đôi mắt cô khi chúng long lên với anh ta ngược hẳn với tông giọng. Cô nhận ra là bất khả thi, khi vừa tranh luận với bá tước vừa cố cắt miếng gà của mình. Cho nên cô cẩn thận đặt dao xuống đĩa và trừng mắt nhìn anh ta.

“Cô hiểu lầm rồi,” anh ta bình thản nói khi nhai một miếng thịt gà khác. Anh ta không gặp rắc rối gì khi ăn và nói cùng một lúc. Cô nhận ra với nỗi oán giận. “Nếu tôi có cười, thì là đang cười tôi. Tôi thực sự không nghĩ rằng nó có thể thực hiện được, cô biết

“Ông không nghĩ cái gì có thể thực hiện được?” Hoang mang, Jewel không nghĩ về bữa tối của mình nữa, thay vào đó tập trung vào câu nói khó hiểu của anh ta và việc duy trì trọng âm của một quý cô.

“Tôi không nghĩ rằng một cái tai lợn thực sự có thể trở thành cái ví lụa.”

“Ông gọi ai nà...”

Bá tước giơ một ngón tay dài thanh mảnh lên. Dù đang sôi sùng sục, thế mà Jewel vẫn phải nuốt xuống lời chỉ trích của mình.

“Tôi đã sai,” anh ta nói nhẹ nhàng. Jewel nhìn anh ta, vẫn nghi ngờ là anh ta đang sỉ nhục cô theo cách nào đó.

“Thế nghĩa là sao?” cô phục hồi lại dấu trọng âm, vẫn còn giận dỗi.

“Trong thời gian ngắn ngủi sống trong ngôi nhà này, cô đã trở thành một cô gái rất đáng yêu, thật vậy.”

Anh ta nâng ly lên với cô, và mỉm cười. Cô không thích ánh nhìn trong đôi mắt xanh đó. Đàn ông vẫn chỉ là đàn ông thôi, dù bọn họ là quý ông đẹp trai đến choáng váng hay một gã dân thường cục mịch. Và cô đã trông thấy ánh nhìn đó trong mắt rất nhiều gã đàn ông nên không thể nhầm lẫn.

“Nếu ông đang cố cho tôi ăn đường phèn, thì ông phí thời gian rồi.” Cô nói huỵch toẹt với anh ta, nỗ lực hết sức để giữ lấy trọng âm của mình.

Anh ta lắc đầu, cười khẽ. “Đầu óc cô đúng là chứa toàn những nghi ngờ! Không, tôi không cố dỗ ngọt cô. Điều tôi nói là thực long.”

Nhưng cô vẫn nhìn anh ta ngờ vực. Gương mặt anh ta ngây thơ như em bé, đôi mắt đầy nắng ấm khi chúng gặp mắt cô.

“Cám ơn,” cuối cùng cô nói, nghe vẫn còn đôi chút cảnh giác.

“Thưa ngài,” anh ta nhắc. Rồi, trước khi cô có thể lặp lại từ đó, anh ta bắt đầu xử lý món ăn của mình và ra hiệu cho cô làm theo. Hiển nhiên là anh ta đã nhận ra sự khó khăn của cô khi vừa ăn vừa nói chuyện vì anh ta hạn chế đưa ra những lời nhận xét, chỉ đặt những câu hỏi mà câu trả lời là có hoặc không cho đến khi món tráng miệng được dọn đi và họ rời khỏi bàn ăn.

“Chúng ta đi đến phòng nhạc chứ?” anh ta hỏi, bước đến đằng sau cô khi cô lưỡng lự trước cửa phòng ăn, không biết phải làm gì tiếp theo. Những chỉ dẫn của bà Thomas chỉ gói gọn trong bữa ăn, không có những phần sau đó.

“Cũng... được,” Jewel nói, cố không cảm thấy hồi hộp khi anh ta nắm lấy tay cô và vòng nó qua cánh tay anh ta. Chắc chắn là đúng nghi thức khi anh ta đưa cô ra khỏi phòng ăn theo cách này; xét cho cùng, anh ta là một bá tước, anh ta hẳn phải biết nên làm mọi việc như thế nào. Nhưng Jewel cảm thấy hơi nóng của cánh tay ấy xuyên qua lớp vải áo vét đen thượng hạng; những thớ thịt rắn chắc áp vào lòng bàn tay cô gây ra một cảm giác run rẩy từ bên trong khiến cô cảnh giác với bản thân mình hơn là với anh ta. Anh ta thì cô còn biết cách xử trí; nhưng những phản ứng của chính cô lại là điều gì đó hoàn toàn khác. Cô cảm nhận rõ rang về sự gần gũi của anh ta ngay bên cạnh, tà váy của cô quệt vào chân anh ta khi họ bước đi, toàn bộ phía bên phải cơ thể anh ta đủ gần để làm ấm người cô. Cô ngước nhìn anh ta một cách ngập ngừng, cảm thấy thật yếu thế khi phải ngửa đầu quá nhiều. Anh ta cao hơn cô nghĩ nhiều; đỉnh đầu cô còn chưa chạm tới cằm anh ta.

“Cô có quan tâm đến âm nhạc không?”

“-âm nhạc ư?” Cô quá bối rối bởi sự gần gũi của anh ta đến mức không nhận ra là họ đã đến căn phòng được gọi là phòng nhạc vì chiếc đàn dương cầm sang trọng choán hẳn một phần căn phòng ngay trước những ô cửa dài.

“Phải, âm nhạc,” anh ta lặp lại, ngoái qua vai và nói them với Johnson đang đi theo họ với một khay trà bằng bạc trên tay, “cứ đặt chúng ở cái bàn kia. Cô Julia và tôi sẽ tự phục vụ.”

“Vâng, thưa ngài.”

Jewel nghĩ giọng Johnson nghe cứng nhắc hơn thường lệ khi ông tuân lệnh. Như thể ông quản gia không tán thành điều gì đó - nhưng là điều gì? Nhận thấy bá tước vẫn giữ tay cô ép vào người anh ta, cô vội giật nó ra. Johnson, mặt tỉnh queo, cúi đầu chào và rờiphòng, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Khi chỉ còn lại mình và bá tước, cô đột ngột cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ là do cái ánh lấp lánh trong mắt anh ta khi chúng nhìn cô khiến cô cứng đờ. Cô không thích cái kiểu hàng mi của anh ta cụp xuống lưng chừng để che giấu đôi mắt. Nếu anh ta vượt qua ranh giới, thì có chấp nhận được không khi cho bá tước một cái tát? Nếu cô chấp thuận, cô nghĩ, và nóng bừng cả người khi tưởng tượng đôi môi kia ở trên môi cô...

“Sao cô không rót trà đi, và mang tách của tôi tới chỗ cây đàn? Nếu cô thích nghe nhạc, tôi sẽ rang sức đáp ứng.”

“Ông có thể chơi thứ đó sao?” Trong nỗi ngạc nhiên của mình Jewel quên cả lo lắng. Cô cứ hết nhìn anh ta rồi lại nhìn thứ nhạc cụ duyên dáng đó.

“Dĩ nhiên là tôi có thể. Cô cũng có thể chơi được, trước khi chúng ta hoàn thành việc học. Đó là một phần của khóa học.”

Trước khi Jewel có thể bình luận lời nào, anh ta đã ngồi xuống băng ghế chơi đàn, nhẹ nhàng đặt những ngón tay lên các phím. Vì sự chú ý của anh ta đã hoàn toàn rời khỏi cô, nên Jewel có thể thư giãn và tập trung vào rót trà. Ngồi xuống chiếc đi văng thêu kim tuyến vàng, cô chăm chú rót đầy những chiếc tách sứ Trung Hoa thanh nhã. Chỉ sau khi chúng đã đầy theo đúng tiêu chuẩn Jewel mới để tâm nghe nhạc. Qủa là dễ chịu khi lắng nghe, cô nghĩ trong lúc cẩn thận đem hai tách trà đến chỗ cây dương cầm. Một giai điệu hay và ngân vang.

“Ồ, cảm ơn cô, Julia.” Anh ta ngừng chơi và đón tách trà, xoay người sang một bên ghế để nhìn cô. Đôi mắt anh ta dường như mất quá nhiều thời gian không cần thiết mới chạm tới gương mặt cô. Với bất kỳ gã đàn ông nào khác cô sẽ ngay lập tức biết rằng cái gì đã nên sự nghiên cứu kỹ lưỡng kia, nhưng với anh ta... có lẽ cô chỉ đang tưởng tượng ra cách anh ta nhìn cô thôi bởi vì cô muốn anh ta phải ngưỡng mộ cô nhiều như cô ngưỡng mộ anh ta.

“Ngồi xuống đây, cứ uống trà đi, và nói tôi nghe cô thích trở thành một quý cô đến mức nào?”

“Tôi chẳng thích gì cả, thưa ngài,” cô chanh chua đáp, ngồi xuống chỗ mà anh ta vừa nhường cho cô. Cô chợt nhân ra rằng cô vừa nói mà không hề suy nghĩ, nói năng gần như Jewel thuở trước. Cô rất đỗi ngạc nhiên vì không còn bối rối trước sự gần gũi của bá tước, hay nhận thức về hàng mi hạ xuống của anh ta khi chúng nhìn chằm chằm xuống bộ ngực gần đây đã đầy đặn đang căng lên ép vào lớp vải lụa đen.

“Tôi thấy trở thành một quý cô cũng hay, có phải không?” Cô tươi cười nhìn anh ta với vẻ ngây thơ, hoàn toàn không để ý đến cách anh ta cố ý chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô.

“Đúng là rất hay.” Giọng anh ta mượt như nhung trong khi đôi mắt chú mục vào chuyển động đang nhếch đến tận mang tai của môi cô trong cơn phấn khích. Jewel cười với vẻ thật sự vui sướng, và mắt anh ta mở to hơn trước một sắc đẹp bất ngờ tỏa sáng đã hoàn tất sự biến đổi của cô từ một đứa trẻ gầy giơ xương trong tâm trí anh thành một phụ nữ khiêu gợi.

“Có lẽ tôi thích học trở thành một quý cô,” cô cẩn thận nói them, cân nhắc. “Tôi thích có thật nhiều đồ ăn, được ấm áp và sạch sẽ, có những chiếc áo đẹp để mặc cho dù chúng toàn là màu đen.” Câu này đi kèm một ánh mắt trêu chọc và trách móc. Jewel nhận ra anh ta đang chăm chú quan sát cô với vẻ trễ nải,và cảm thấy dễ chịu, cô thể hiện điều đó qua lời nói. “Tôi không thích những thứ mà... mà bà Thomas bắt tôi làm. Tôi ghét bị buộc một cái bảng vào lưng - nó rất đau! Tôi rất ghét phải nhún gối chào hết lần này đến lần khác cũng như phải nói trước những ngọn nến.” Jewel chợt nhận ra mình vừa nói gì, và khoe với anh ta một nụ cười rạng rỡ nữa. “Nhưng tôi thích phát âm đúng nhờ làm thế. Giờ đây tôi không bỏ sót âm gió nữa rồi!”

“Tôi đồng ý với cô,” anh ta lẩm bẩm, mắt không rời gương mặt cô khi anh ta trầm ngâm uống một ngụm trà. “Nhưng hình như cô gặp vấn đề trong việc phải nhớ ‘thưa ngài’ khi xưng hô với tôi.”

Mắt cô long lanh xấc xược. “Đó là vì tôi chưa bao giờ nghĩ về ông như một ‘Đức ngài.’”

“Thế ư?” Đôi lông mày đen lại nhướng lên vẻ ngạc nhiên, nhưng vì lý do nào đó mà lần này nó không khiến cô nổi giận nữa. “Vậy tôi mạn phép hỏi cô nghĩ về tôi như thế nào?”

Cô cười toe toét, chẳng ra dáng quý cô khi phô hết hàm răng trắng muốt và một lúm đồng tiền mê đắm trên gò má phải gần đây đã trở nên tròn trị

“Giờ thì đó là một bí mật.” Jewel cười vang với anh ta, cảm thấy vui vẻ bất ngờ. Nếu cô cả nghĩ, cô sẽ băn khoăn tự hỏi liệu sự thoải mái bất thường của cô trước sự có mặt của bá tước có liên quan gì đến những ly rượu cô đã uống trong bữa tối không. Đúng vậy, cô đã uống nhiều hơn ăn bởi vì uống không yêu cầu nhiều kỹ năng như ăn. Cô tốn khá nhiều thời gian để xử lý hết con gà và uống hết cả ba ly rượu một cách ngon lành.

“To gan nhỉ, rõ là thế.” Nụ cười đáp lại của bá tước có phần suy đoán. Nhưng Jewel lém lỉnh cười lại với anh ta. Cô thực sự thấy rất hạnh phúc khi được ngồi bên anh ta trong khi anh ta mỉm cười nhìn xuống cô với đôi mắt xanh chết người kia.

“Rõ là thế,” cô lặp lại bằng giọng lôi cuốn, mắt cô lung linh trong mắt anh ta. Cô cảm thấy như mình có thể chìm trong chiều sâu xanh thẳm đó...

Bàn tay anh ta đưa lên vuốt nhẹ một đường dọc theo bầu má mềm mại của cô. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy như một tia sét đánh thẳng xuống những ngón chân Jewel.

Đôi mắt cô nhìn anh ta chăm chú, và cô cảm thấy mình đang tan chảy không níu lại được.

“Thưa ngài,” anh ta thì thầm, mắt anh ta lướt trên gương mặt cô như một sự ve vuốt.

“Tôi luôn quên mất phần đó,” giọng cô ảo não,và một nếp nhăn mờ hẳn trên vầng trán. Anh ta với lên vuốt phẳng nếp nhăn đó bằng ngón tay đã chạm vào má cô. Môi Jewel hé ra dưới tác động của cái vuốt ve dịu dàng ấy.

“Đừng bận tâm.” Giọng anh ta âu yếm như ngón tay. “Tôi cho là chúng ta nên gạt bỏ hết phép tắc đi. Cô có thể gọi tôi là Sebastian.”

Jewel nhìn anh ta, cảm thấy mu mị một cách ấm áp. Qúa gần, làn da anh ta trơn mịn như da thuộc. Màu ban đầu của nó là trắng, nhưng đã rám nắng thành màu nâu vàng bởi lượng thời gian anh ta ở ngoài trời,và sẫm hơn nước da trắng như kem của cô. Bên dưới vầng hào quang của mái tóc, cặp mắt anh ta với đôi lông mày và hàng mi đen đến ngạc nhiên lại xanh ngắt như bầu trời mùa hè. Mũi anh ta thẳng, cái miệng sắc nét tao nhã, hai má và cằm vô cùng nam tính. Jewel ngờ ngợ nhớcoi anh ta không khác gì một gã ẻo lả trong lần chạm trán đầu tiên. Giờ thì cô đã quen với đôi vai rộng và sức mạnh cứng rắn của anh ta. Thực ra, nhìn anh ta trong lúc này, cô bất giác liên tưởng đến câu chuyện cổ về con sói đội lốt cừu.

“Seb già,” cô lẩm bẩm, nhớ đến cách Timothy đã miêu tả anh ta. Thật nực cười, cô khó mà nhớ được trông Timothy như thế nào, ngoại trừ là một bản sao trắng trẻo và yếu đuối hơn của Sebastian. Mắt Sebastian đã tối lại khi tay anh ta siết chặt trên mặt cô. Cô cảm thấy hơi ấm, cái nóng và sức mạnh của những ngón tay anh ta trên làn da mềm mại của cô, và run lên đáp lại. Cô thích anh ta chạm vào cô. Đôi mắt cô như vàng bị nung chảy trong ánh nến khi cô ngước nhìn anh ta. “Ông không giống như tôi đã nghĩ.”

“À phải, Timothy,” anh ta lơ đễnh, mắt anh ta dò xét gương mặt mà anh ta đã nâng lên để ngắm. “Thằng bé có khiếu thẫm mỹ khá hơn tôi nghĩ.”

“Cám ơn ông.” Mặt cô ửng hồng vì vui sướng trước lời nhận xét, và mỉm cười mơ màng với anh ta, xoay gương mặt áp vào những ngón tay ve vuốt nhẹ nhàng giống hệt con mèo đang được nựng nịu.

“Sebastian.”

“Gì vậy?” Giọng anh ta âu yếm dịu dàng khi anh ta nhìn xuống gương mặt mơ màng của cô.

Jewel lắc đầu. “Không có gì.”

“Chỉ Sebastian thôi à?” giờ anh ta đã cuối xuống gần hơn, nói với cô khẽ đến mức Jewel có thể cảm thấy hơi thở anh ta trên miệng cô. Cô nhìn vào gương mặt đẹp choáng ngợp, và muốn chết lịm đi trong niềm vui sướng thuần khiết. Cô nghĩ rằng trong đời mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Thật sự là thiên đường khi được ngồi bên anh ta, với những ngón tay anh ta đang khẽ vuốt ve má cô như lúc này đây, và cánh tay còn lại của anh ta đang vòng qua người cô, giữ cô ngồi vững trên chiếc ghế dài không lưng. Anh ta đúng là một quý ông đích thực, Jewel nghĩ với khóe môi khẽ cong lên, khi lo lắng cho sự thoải mái của cô một cách ân cần như thế.

“Anh quả thực rất dễ thương.” Câu nói thốt ra gần như ngay trên môi cô. Anh ta ở rất gần, gần đến nỗi tất cả những gì cô phải làm là nhích miệng lên chỉ một phân nhỏ và anh ta sẽ hôn cô. Ý anh ta hôn cô khiến các giác quan của cô rối loạn. Cô muốn anh ta hôn cô, ôi, cô muốn anh ta hôn cô, cô sẽ chết mất nếu anh ta không làm thế... Sự run rẩy bắt đầu từ sâu trong bụng cô, lan xuống hai đùi rồi chạy lên ngực, gây ra một cơn đau, một cảm giác thoi thóp không giống bất cứ cảm giác gì cô từng biết. Như một người mộng du, cô rướn người lên để khép lại khoảng cách cuối cùng chỉ bằng một tóc ấy giữa họ.

Môi cô chạm vào môi anh, và anh hôn cô, hôn cô với sự mãnh liệt dịu dàng khiến cô choáng váng và níu lấy anh. Cô không thể lấy đủ từ miệng anh...

Hai tay ôc vòng qua cổ anh, miệng cô run lên dưới miệng anh. Khi cô cảm thấy lưỡi anh ve vuốt trên hai cánh môi cô, rồi nhẹ nhàng trượt vào giữa chúng để lướt trên bề mặt bằng phẳng của hàm răng, thì hơi thở cô ngừng lại. Cô nghĩ mình sẽ chết với sự kỳ diệu của nó.

Miệng anh lùi lại chỉ một chút, và cô ghì chặt hai tay mình để phản đối.

“Mở miệng ra nào, Julia,” anh thì thầm,và vì anh đã bảo nên cô làm theo. Rồi anh lại hôn cô lần nữa, lưỡi anh lách vào trong miệng cô để đòi hỏi sự ngọt ngào của nó, và cô chìm trong sự kỳ diệu ấy. Ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi chìm hẳn là băn khoăn liệu tất cả đàn ông có biết hôn như thế này không...

Miệng anh dứt ra để giụi vào một bên mặt cô, trải một đường từ má xuống cổ rồi lần lên tai. Cô níu chặt vai anh, đầu cô mềm rũ trên cổ khi cô để cho anh hôn cô thỏa sức như anh muốn. Hai tay anh kéo cô lại sát hơn, đến nỗi hai bầu ngực cô ép vào ngực anh. Jewel yêu cái cảm giác sự mềm mại của cô áp vào sự cứng rắn của anh, và đầu cô bắt đầu quay cuồng còn hơn lúc trước.

Rồi môi anh ép vào cái hõm mềm mại sau tai cô, và lưỡi anh tìm thấy dái tai, nhẹ nhàng lần theo những đường xoắn ốc xinh xắn. Nó đem lại cảm giác hơi buồn buồn, chỉ một chút, và cảm giác ấy làm Jewel cười khúc khích. Anh cứng người trước âm thanh nho nhỏ đó, và cánh tay đang vòng qua người cô rút lại đột ngột khiến cô suýt nữa ngã ra đằng sau băng ghế. Anh phải túm lấy cánh tay cô để giữ cô lại. Rồi anh kéo thẳng cô lên lần nữa bằng bàn tay thô bạo.

“Sebastian!” Cô gần như bật khóc để phản đối, đôi mắt mở to khi chúng chớp chớp nhìn anh. Cô cảm thấy như mình đã chìm vào một cơn mơ, và anh đột ngột đánh thức cô dậy

“Tối nay cô đã uống bao nhiêu rượu?” Anh đang trừng trừng nhìn cô, và những lời nói rít qua kẽ răng. Jewel ngước mắt nhìn, hoang mang bởi sự thay đổi đột ngột ở anh.

“G-gì cơ?”

“Rõ ràng là quá nhiều.” Anh nghe vô cùng phẫn nộ. Anh đứng phắt dậy, lôi cô đứng lên theo.

Jewel, ngạc nhiên bởi cách cư xử thô bạo của anh, cũng ngạc nhiên gần bằng khi nhận thất hai đầu gối cô không thể đứng vững. Cô khuỵu xuống, và anh túm lấy cô với một cánh tay vòng qua eo.

“Qủy tha ma bắt,” anh lẩm bẩm, bế xốc cô lên trên tay. Jewel, không lường trước sự thay đổi độ cao đột ngột của mình, cảm thấy đầu óc quay cuồng một cách đáng lo. Cô bám lấy anh, hai bàn tay cô lùa vào những sợi tóc mượt quăn lại sau gáy anh, đôi mắt cô đầy vẻ van lơn tuyệt vọng khi chúng tìm kiếm mắt anh.

“Ông không muốn hôn tôi nữa sao?” cô thì thầm yếu đuối.

Đôi mắt anh rực lên trong mắt cô một thoáng, và miệng anh mím lại thành một đường thẳng tắp.

“Tôi là một thằng chẳng ra gì, nhưng không tới mức ấy,” anh lầm bầm. “Tôi đặt giới hạn trong việc làm tình với những đứa con gái say xỉn.”

Nhưng trước khi cô có thể nói thêm bất cứ lời nào, anh đã sải bước mang cô ra khỏi phòng. Jewel mang máng trông thấy gương mặt kinh ngạc của Johnson khi Sebastian bế cô đi qua sảnh lớn và lên cầu thang mà không thốt ra từ nào.

“Tôi cảm thấy... rất vui vẻ.” Jewel bật ra một câu khi không gian bắt đầu xoay tròn quanh cô. Gương mặt cô hẳn phải tái nhợt vì anh trừng mắt dữ tợn với cô.

“Cô dám nôn đấy hả,” anh cảnh cáo qua hàm răng nghiến chặt.

Jewel, dựa đầu vào một vòm ngực rộng dễ chịu đến ngạc nhiên, lơ mơ nhìn anh. Cô cảm thấy như đang ay vòng vòng càng lúc càng nhanh trong một một vòng tròn. Anh đang bước dọc hành lang trên lầu của chái nhà phía nam, thu hẹp khoảng cách giữa đầu cầu thang và phòng cô. Jewel càng lúc càng chóng mặt hơn khi anh cứ rẽ rồi lại rẽ...

Ngay khi anh dến được cửa phòng cô thì dạ dày cô đã đầu hàng cuộc chiến. Anh chỉ vừa xoay sở giơ cô ra xa khỏi anh thì cô đã tặng toàn bộ bữa tối của mình cho tấm thảm len trên sàn.

“Mẹ kiếp,” anh chua chát nói, nhìn đôi ủng bẩn lốm đốm của mình. Anh đặt cô đứng xuống, đỡ cô bằng một cánh tay mạnh đến kinh ngạc khi cô lảo đảo dựa vào anh và dò dẫm nắm đấm cửa. Rồi anh mở được cửa ra và lại bế cô lên lần nữa. Jewel nhắm nghiền mắt khi anh lách vai qua cánh cửa với cô mềm rũ trên tay. Cô không thể chịu được nếu nhìn thấy vẻ ghê tởm mà cô biết hẳn phải hiện rõ trên mặt anh.

“Thưa ngài...!”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Những giọng nói lo lắng là của Emily và bà Thomas, những người rõ ràng là đang đợi cô về. Đầu Jewel bồng bềnh cảnh giác, nhưng chỉ đủ nhận ra mình đã lâm vào cảnh đáng xấu hổ đến nhường nào. Ôi không, cô thầm rên lên, hai mắt nhắm chặt và ước gì mình chết luôn đi khi cô bị tấn công bởi tiếng kêu của hai người phụ nữ.

“Cô Julia không được khỏe trong bữa tối,” Sebastian nghiến răng đáp lại những câu hỏi hoảng hốt của bọn họ khi anh ném phịch cô xuống giữa giường. Anh buông cô xuống từ một độ cao như thế khiến người cô nảy lên, và ngay lập tức dạ dày cô quặn lại lần nữa. Rên rỉ, cô lần người nằm sấp, vùi mặt vào trong gối.

“Ôi, tội nghiệp tiểu thư,” cô nghe thấy giọng Emily đầy thương cảm, trong khi lời lẩm bẩm ít độ lượng hơn của bà Thomas không át được tiếng giày đang xa dần hay tiếng đóng cửa khô khốc khi Sebastian đi khỏi.
Bình Luận (0)
Comment