Julia Yêu Dấu

Chương 26

“Cái gì?”

Sáng hôm sau Julia ngồi trong văn phòng Sebastian và sung sướng ngắm đôi mắt xanh nổi bão, tối sầm lại khi nghe tin cô sẽ kết hôn.

“Đừng có vớ vẩn,” anh nói.

Anh liên tục đốt xì gà, giờ lại ngả lưng ra ghế nhìn cô chằm chằm qua làn khói thuốc. “Tất nhiên cô sẽ không cưới Carlyle. Nếu cô nghĩ tôi đủ dở hơi để nuốt trôi cái chuyện bịa đặt ấy...”

“Tôi cam đoan là anh ấy đã cầu hôn, và tôi đã đồng ý. Ngày mai anh ấy sẽ đến gặp anh để xin phép anh. Tôi đã khẳng định với anh ấy rằng đó chỉ là thủ tục. Đồng thời anh ấy đến để cùng anh sắp xếp hôn sự và những việc đại loại như vậy.”

Julia hài lòng buông từng câu với vẻ trịnh trọng lạnh nhạt hết mức có thể. Việc đó đòi hỏi cô phải hết sức tự chủ. Điều cô thật sự muốn làm là hét vào mặt Sebastian, tát vào gương mặt đẹp trai đến phát điên và cào hai má anh bằng những móng tay của mình. Vậy mà cô vẫn ngồi yên nhìn anh hôn ả điếm quá thì kia.

Nhưng, dĩ nhiên, anh chẳng hay biết cô đã chứng kiến cái màn ghê tởm đó, và rõ là cô không định nói với anh. Với tính tự phụ cao như núi ấy, rất có thể anh sẽ cho rằng chuyện hứa hôn của cô do ghen tuông mà ra.

“Cô đang thuyết phục tôi tin rằng gã Carlyle ấy thực lòng muốn cưới cô? Thậm chí một tháng trước đây cô còn chưa quen biết hắn.”

Julia mỉm cười ngọt ngào, dù bên trong hai hàm răng đang nghiến ken két vì tức giận. Cô sắp mất hết vẻ đoan trang - trước anh cô lúc nào cũng có nguy cơ trở lại là Jewel. Nhưng không bao giờ, cô tự thề là sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

“Anh thấy việc một quý ông muốn cưới tôi là khó tin lắm sao?”

Mắt Sebastian đột nhiên sáng lên khi anh nhìn cô qua làn khói của điếu xì gà.

“Cô nói thật à? Có đúng là cô đã bẫy được gã nhà quê tẻ ngắt ấy ngỏ lời?”

Julia mím môi. “Xin thưa với ngài rằng gã nhà quê tẻ ngắt ấy coi ngài như mộ... một tên đàng điếm khó ưa. Xin nói thêm là huân tước Carlyle yêu tôi. Anh ấy cảm thấy thật vinh dự khi tôi nhận lời làm vợ anh ấy.”

Sebastian khịt mũi. “Carlyle tưởng rằng hắn đang yêu Julia Stratham nhà tôi. Thế cô sẽ làm gì nếu hắn phát hiện ra Jewel Combs?”

Julia nhìn anh chằm chằm, “Làm sao anh ấy biết được? Tôi đã đoạn tuyệt với cuộc sống ấy từ lâu.”

Sebastian chậm rãi mỉm cười. Đó không phải một nụ cười thiện chí. “Cô chắc không? Tôi có thể thấy rất rõ dấu tích đường phố của cô - vào những lúc đặc biệt. Khi ở trên giường, em yêu của tôi, thì em không phải là một quý cô.”

Mắt Jewel long lên, và cô gần như nhỏm lên khỏi ghế. “Còn anh không có lúc nào là một quý ông hết.”

“Ngồi xuống.” Sebastian không bao giờ cao giọng nhưng cái uy quyền lạnh lùng mà anh có thể tạo ra bất cứ lúc nào anh muốn đã khiến cô ngồi phịch xuống ghế trước khi nhận ra mình đang làm gì. Đến khi nhìn thấy vẻ thỏa mãn lóe lên trong mắt anh cô mới nhận ra mình lại răm rắp tuân lệnh như một đứa trẻ đang chịu phạt. Ý nghĩ ấy khiến cô nổi điên, và cô đứng phắt lên, mắt bắn ra những tia lửa về phía anh.

“Tôi không ngồi!” cô đốp chát, quẳng mất vẻ đoan trang và đứng chống nạnh giương mắt nhìn anh. Rồi hơi hạ giọng, cô bồi thêm, “Tôi không còn là đứa trẻ để anh sai khiến theo ý thích nữa.”

Anh cân nhắc nhìn cô. Cô đang mặc chiếc áo dài buổi sáng rất hợp bằng muslin sọc màu đỏ anh đào cùng chiếc khăn lụa rộng bản đồng màu thắt quanh eo. Với đôi mắt vàng long lanh và hai má đỏ lên như màu áo vì giận dữ, trông cô vừa xinh đẹp đến bực mình lại vừa đanh đá. Anh tự nhủ mình khinh thường loại đàn bà đanh đá. Kẻ nổi loạn bé nhỏ tóc đen trước mặt anh cần nếm vài bài học trong quá trình trở thành một quý cô.

“Không, cô không phải một đứa trẻ,” anh bình thản đồng ý, vẫn điềm nhiên quan sát cô làm cô bối rối. “Và cô cũng sẽ không lấy Carlyle.” Giọng anh trầm tĩnh, nhưng lạnh lùng và kiên quyết.

“Anh không thể ngăn tôi. Tôi sẽ lấy huân tước Carlyle nếu tôi muốn.”

“Tôi có thể ngăn được đấy, tin tôi đi.” Môi anh nhếch lên thành nụ cười nửa miệng lạnh lùng. Câu nói tiếp theo hết sức nhẹ nhàng, “Tôi chỉ việc kể cho Carlyle gốc gác thật sự của cô - hoặc nói với hắn rằng cô là nhân tình của tôi.”

Khi những lời này buông ra thì cơn giận của Julia bùng nổ. Mặt cô tái đi, và cô quay cuồng tìm thứ gì đó, bất cứ cái gì có thể làm anh đau. Những ngón tay cô khép lại trên cái chặn giấy bằng thủy tinh trên bàn anh - nhưng anh còn nhanh hơn cô. Hai tay anh túm lấy đôi tay cô, bóp mạnh đến khi chúng đau nhói và cô buộc phải thả vũ khí xuống. Nhưng cô đã mất hết tự chủ, cào cấu tay anh, ném vào mặt anh những lời rủa xả học được từ quãng đời cặn bã. Trong cơn giận tột độ cô không còn là Julia Stratham nữa. Người đang la hét với anh là Jewel Combs, Jewel Combs mới là người đang giãy giụa và đấm đá khi anh lôi giật cô vòng qua bàn và ngồi lên người anh, hai tay vòng qua eo cô, khóa chặt hai tay cô sau lưng. Là Jewel Combs trừng mắt căm hờn nhìn anh và thấy mặt anh nhăn nhở đầy thích thú, và chính Jewel Combs xoay người lại để cắn vào cổ anh.

“Con quỷ nhỏ hiểm độc này!” anh gầm lên, giật ra - nhưng cô vẫn không ngừng, không thể ngừng lại, và lần này răng cô tìm đến tai anh. Anh túm lấy cằm cô vừa kịp lúc, những ngón tay bóp không thương xót hai bầu má mềm mại, mắt anh long lên, giận dữ ngang ngửa cô khi anh nhìn trừng trừng xuống cô.

“Cái đồ ô trọc, xấu xa...” cô rít lên, nhưng trước khi cô có thể tiếp tục bài tổng sỉ vả thì những ngón tay anh đã siết lại trên hàm cô khiến cô thở hổn hển vì đau đớn. Tuy thế cô vẫn trừng mắt với anh, đôi mắt sáng rực nỗi căm ghét và thách thức.

“Im ngay,” anh nói thô bạo, rồi ngấu nghiến môi cô bằng môi mình. Đó là nụ hôn cố ý làm đau cô, để sỉ nhục cô, và cô chống lại, giãy giụa trong vòng tay anh, kiên quyết không chịu mở miệng cho đến khi anh tăng sức ép lên những ngón tay bấm sâu vào má cô. Tuy nhiên, cô vẫn không chịu đáp lại nụ hôn nóng bỏng khi lưỡi anh xâm chiếm miệng cô với sự mãnh liệt hung tợn. Anh hôn cô cuồng bạo đến nỗi môi dưới cô sây sát và cô nếm được vị máu trên lưỡi mình, hôn cho đến khi cô thút thít vì đau đớn và lả đi trong tay anh. Anh hôn cô cho đến khi cô rốt cuộc không thể chống lại những đòi hỏi dữ dội của cơ thể mình, hôn cô cho đến khi hai cánh tay cô quấn lấy cổ anh và miệng cô mở ra cho anh trong cơn đam mê mù quáng đã thiêu rụi sự giận dữ và nhục nhã của cô bằng ngọn lửa của nó.

Cảm thấy sự đáp ứng đột ngột không thể kiểm soát của cô, đôi tay ghì siết của anh dịu xuống. Rồi anh bỗng giật đầu ra. Cô nằm run rẩy trong tay anh, ngước nhìn anh với cả trái tim và tình cảm phơi bày trong đôi mắt. Anh nhìn lại ánh mắt ấy trong một lúc lâu, đôi mắt xanh sáng lên và bùng cháy, miệng mím thành một đường căng thẳng. Rồi đôi mắt anh lạnh đi và môi nhếch lên thành nụ cười châm biếm.

“Khí chất cao quý của cô cũng chẳng hơn gì tôi,” anh nói với vẻ khinh thường, đẩy cô khỏi lòng mình khiến cô ngã sụm xuống sàn nhà.

Trong một lúc cô ngồi trên sàn nhà giữa những lớp váy màu anh đào và váy lót bằng ren trắng, đôi chân đi tất trắng lộ đến đầu gối, phơi ra đôi dép mềm màu đen nhỏ nhắn, bộ ngực phập phồng phía trên cổ áo cắt thấp. Mắt cô nhìn anh ngơ ngác; sự miệt thị lạnh lùng và tàn nhẫn cô nhìn thấy trong mắt anh khiến cô bàng hoàng và run lên.

Cô chậm chạp gom những tàn dư còn lại của lòng kiêu hãnh và đứng dậy. Lúc này toàn bộ cơn cuồng nộ của cô đã rút cạn. Cô như đông cứng ở bên trong - lạnh như đôi mắt anh. Mắt cô ráo hoảnh nhìn anh khi anh ngả người ra ghế, nhìn cô đang đứng với đôi tay và đầu gối run rẩy bên cạnh anh.

“Nói với Carlyle là cô sẽ không lấy hắn.” Anh ra lệnh bằng giọng cay nghiệt. “Không thì tôi sẽ nói, và tôi rất thích kể nốt phần còn lại cho hắn nghe.”

Julia nhìn trân trân xuống gương mặt đẹp trai, mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh da trời nhưng chẳng thấy thiên thần mà chỉ có sự tàn ác. Cô nhìn cái miệng hoàn hảo như khắc đang mím lại thành một đường rắn đanh, và chưa bao giờ cảm thấy sục sôi giận dữ như lúc này. Lúc nào anh ta cũng quá tự tin, quá áp đặt. Ngay đến bây giờ anh ta vẫn cho rằng tất cả những gì cần làm là hăm dọa cô, và cô sẽ ngoan ngoãn tuân theo.

Ồ, anh ta đã lầm. Từ bé đến giờ cô chưa từng đầu hàng. Con nhóc đường phố đói khát và không được yêu thương đã sống sót qua nhiều mất mát và ngược đãi hơn những gì anh ta nghĩ. Anh ta khiến cô lại trở thành một chiến binh, và cô bỗng chẳng còn thấy quá xấu hổ về xuất thân của mình. Dù thiếu thốn, nhưng cô không trở thành người lạnh lùng, mất nhân tính. Cô vẫn có thể cười, khóc và yêu trong khi anh ta chỉ biết căm ghét. Vậy thì ai mới là kẻ đáng thương hơn?

Cô chưa từng định kết hôn với huân tước Carlyle, và cô biết điều đó ngay từ giây phút chấp nhận lời cầu hôn của anh. Cô chỉ muốn dùng anh để trả đũa Sebastian. Nhưng cái nhìn hiện giờ của Sebastian nói cho cô biết rằng anh ta coi như mọi chuyện đã được giải quyết, rằng cô sẽ làm như được bảo và thế là xong. Lần này anh ta đã lầm. Cô đã khuất phục anh ta hết lần này đến lần khác, quá sợ thái độ chuyên quyền và cặp mắt lạnh lùng của anh ta, nhưng lần này thì không. Giờ đây cô mới nhận ra Sebastian chỉ coi cô như món đồ kiểng vô giá trị - món đồ đẹp để sở hữu nhưng không đáng giá để khoe với người khác. Với anh ta cô sẽ luôn luôn là một đứa đầu đường xó chợ. Trong khi với huân tước Carlyle cô là một quý cô. Và cô muốn là một quý cô, cô muốn được đối xử bằng sự dịu dàng, quan tâm và tôn trọng. Huân tước Carlyle chưa từng vượt quá một nụ hôn lên má cô. Trong khi Sebastian đối xử với cô như những gì anh ta nghĩ: một con điếm.

Sống lưng cô cứng lại, và đầu gối ngừng run rẩy. Với vẻ đường hoàng từ tốn cô quay lưng lại với anh, chậm rãi đi ra cửa mà không nói một lời. Đến ngưỡng cửa cô ngoảnh lại nhìn anh.

Anh vẫn ườn ra trong ghế, đôi chân đi ủng duỗi dài, đôi vai rộng tựa thoải mái vào lưng ghế trong lúc điếu xì gà trên tay tỏa khói quanh mái đầu hoàn mỹ.

“Anh đúng là lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm như lời mẹ anh nói, Sebastian,” cô lẳng lặng nói, nhìn khắp người anh. “Tôi thấy tiếc cho anh.”

Cô thấy răng anh cắn chặt điếu xì gà, nhưng trước khi anh có thể nói lời nào, cô đã xoay gót và bỏ anh lại.

Bình Luận (0)
Comment