Julia Yêu Dấu

Chương 34

“Tránh xa tôi ra, Mick”

Giọng Julia khàn đi khi cô lùi lại trên sàn hầm rượu đầy rác. Cô ngăn không cho Mick lại gần bằng một chai rượu whiskey vỡ mà cô chộp được ngay lúc hắn buông tay cô ra sau khi lôi cô vào gian phòng tối om này. Cô lùi xa khỏi hắn, với cái chai nắm chặt là vũ khí duy nhất trong tay, hắn ngắm nghía cô với nụ cười dâm dật làm dạ dày cô quặn lên.

“Jool à, giờ mày ăng lói dễ sương quá! Dễ sương gầng bằng vẻ ngoài của mày đó. Mày biếc không tao mừng vì núc trước chưa chiếm đoạc mày. Như thế mới khiếng niềm vui bây giờ càn tăng gấp bội.”

“Còn Jem thì sao, Mick? Ông ấy sẽ nổi giận nếu biết ông làm hại tôi.”

Mick khoanh hai tay trước ngực, chẳng có vẻ gì là muốn đuổi theo cô. Hắn nói đúng, cô khổ sở nghĩ, cần gì vội vã. Trong cần phòng bẩn thỉu này cô đã nằm trong tay hắn. Cô biết một cái chai vỡ chẳng kiềm chân hắn được lâu. Và may mắn lắm cô mới cắt trúng hắn, nhưng cô sẽ cố. Cô sẽ cố hết sức nếu không hắn sẽ giết cô nếu cô không thành công, sau khi cưỡng hiếp cô. Ý nghĩ ấy làm cô muốn bệnh.

“Từ dạo mày đi khỏi đây, Jool, đã xảy da dất nhiều chuyện với bọn lày. Lão Jem đã nập một băng mới. Não đếch cầng biếc tao nàm gì mày đâu. Thật da, não còn vui mừng nà khác. Não đau nòng ghê gớm vì mày đã chỉ điểm bọn tao, bạn bè của mày.”

“Tôi chưa bao giờ chỉ điểm.” Lời cáo buộc đó đánh thức Jewel trong cô, và khiến cô thẳng lưng lên vì phẫn nộ.

Mick lắc đầu với cô. “Lói dối chẳng ích gì đâu, Jool. Chúng tao đều biếc mày đã chỉ điểm, vì có người đã cử thám tử nần theo bọn tao. Ngay sau khi mày chạy mấc nũ thám tử đã bổ nhào xuốn bọn tao như lũ chuộc nhào vào miến pho mác. Còn ai khác có thể lói với bọn chúng việc chúng tao đã nàm đây?

“Nếu tôi báo cho họ, thì tại sao ông không bị bắt? Sao tôi lại không đưa cho bọn họ tên và nơi tìm ông, đồ ngu kia?”

“Giờ thì mày chẳng thể báo tên tao lữa, tục tưng,” hắn cảnh cáo với ánh mắt đáng sợ khiến Julia lùi lại thêm một quãng nữa. Cô còn muốn lùi xa hơn, nhưng lưng cô đã chạm mặt tường đá mốc meo của căn hầm.

“Tao không biết vì xao bọn tao không bị tóm. Có thể mày không khai tuốc tuộc - chỉ lói cho bọn chúng một xố chuyện đã xảy da. Tao đoán là nhờ thế mà mày được đỏ da thắm thịt thế lày. Nhưng cái đó giờ chẳng quang trọng. Lếu mày chưa hớt lẻo, chẳng ai đảm bảo sau lày mày sẽ không khai. Tao đã bảo Jem như thế khi tao xai một thằng bé theo dõi ngôi nhà đẹp đẽ mà mày sống - ồ phải, tao biếc mày ở đâu được gầng tháng rồi, không nhiều chuyện xảy da ở London mà qua mắc được Mick già lày đâu. Tao biếc sớm muộng gì cũng có cơ hội bịt miệng mày vĩnh viễng. Thế nên, khi thằng bé đến chỗ tao báo tối lay mày đã da khỏi nhà đó một mình, tao biết thời cơ đến dồi. Dĩ nhiêng, tao không biếc mày nại nàm mọi việc trở nên dễ dàng cho tao khi quay nại với hàng sóm cũ. Thật cám ơn cô em vì điều đó.”

“Mick,” Julia tuyệt vọng nói, nhìn quanh căn hầm kín mít, “Tôi có một ít tiền. Tôi... tôi sẽ đưa cho ông, chỉ cần ông thả tôi ra.”

Câu này làm hắn chú ý, và có vẻ cân nhắc. Rồi hắn lắc đầu tiếc rẻ.

“Không. Tao không tin mày đượt, một khi mày tếch khỏi đây. Hơn lữa, mày vẫn có thể đi tố giác.”

“Tôi hứa sẽ không tố giác.”

Mick lắc đầu lần nữa. “Không.”

Hai tay hắn thõng xuống hai bên sườn, đong đưa như con khỉ trong lúc những ngón tay cong lại. Hắn cố ý cởi cái áo bành tô rách rưới nhem nhuốc cùng cái khăn thắt nút quanh cô, như để dọa dẫm cô. Cử chỉ đó làm Julia run lên vì sợ. Không ai biết cô ở đâu, thậm chí, cô chua xót nghĩ, chả ai quan tâm. Sebastian đã nhìn cô bước ra khỏi cuộc đời anh mà chẳng làm gì để ngăn lại.

“Mày có định qua đây, hay muống tao qua đó và tóm nấy mày?” Câu hỏi đểu cáng này khiến Julia chẳng còn nghĩ đến gì khác ngoài việc làm cách nào để không bị hại. Tinh thần chiến đấu mà Jewel từng có lại trỗi dậy trong thời khắc sống còn. Julia thấy mình hơi vươn người tới theo bản năng, giữ thăng bằng trên mũi chân khi cô vung vẩy cái chai trước mặt

“Thế thì đến bắt tôi đi. Nếu ông nghĩ ông có thể.”

Mick lao tới với một tiếng gầm lớn. Julia, tuy khiếp đảm bởi tiếng thét, vẫn xoay sở nhảy tránh được sang bên, và vung cái chai xuống đập thẳng vào má Mick. Thủy tinh vỡ loảng xoảng và máu trào ra - còn Mick rú lên và thẳng người dậy. Hắn chẳng hề hấn gì, đưa một tay lên sờ má. Khi thấy những ngón tay nhuộm đầy máu, hắn nhìn Julia theo kiểu khiến máu cô trở nên lạnh toát. Giờ đây sát khí đã thay vẻ dâm dật trong mắt hắn.

“Mày sẽ phải hối hậng về chuyện lày, Jool của ta.” Rồi hắn lại nhào tới lần nữa, và lần này cô không đủ nhanh để nhảy tránh. Cô đâm vào hắn bằng những gì còn lại của cái chai, nhưng những cạnh lởm chởm chỉ cắm được vào vai hắn, làm máu túa ra cùng một tràng chửi rủa nhưng không làm hắn bị thương nặng. Hắn chộp lấy cổ tay cô, vặn mạnh cho đến khi cô kêu lên và những ngón tay tê cóng thả rơi cái chai xuống đất. Nhưng hắn vẫn vặn nghiến cánh tay cô đến khi cô quỳ thụp xuống trước mặt hắn, nước mắt ứa ra. Thêm một phút nữa chắc hắn sẽ bẻ gãy tay cô. Hắn cúi xuống, cười khẩy với gương mặt đau đến méo xệch của cô.

“Không ngổ ngáo được lữa à?” hắn cười toe toét, máu từ vết thương cô rạch trên má hắn chảy dọc trên mặt da đen lỗ chỗ xuống quai hàm nung núc lởm chởm râu. Trong lúc ánh mắt Julia sợ sệt nhìn theo vết máu, hắn thu tay lại và tát cô mạnh hết mức có thể, cùng lúc đó buông cổ tay cô ra. Cô thét lên khi sức mạnh của cú đánh làm cô bật ngửa ra sau. Trước khi cô có thể bò dậy, hắn đã cưỡi lên người cô, chậc chậc lưỡi hiểm độc trước cô gắng thoát ra của cô, thậm chí hắn chẳng thèm động đậy vì sức nặng đá tảng của hắn đã ấn cô xuống sàn nhà.

“Đáng nẽ mày đừng có đâm tao, Jool ạ,” hắn êm ái nói và thu tay lại, rồi từ từ co bàn tay to bè thành một nắm đấm. Cô co rúm lại, cố gắng giơ hai cánh tay lên che mặt khi nắm đấm của hắn giáng xuống gương mặt ngoảnh đi của cô. Cú đấm đầu tiên đã phá vỡ rào chắn yếu ớt đó. Cô thét lên, và tiếp tục gào thét khi những cú đấm tiếp theo của hắn đáp xuống mặt, cổ và ngực cô. Máu rỉ ra từ mũi và miệng cô. Hắn vẫn tiếp tục đánh cô dù mắt cô đã sưng húp. Tiếng thét trở thành tiếng rên, và cuối cùng tắt lịm khi hắm đấm cô thùm thụp bằng những cú đấm dữ dằn như một võ sĩ quyền anh với tảng thịt sống. Qua con mắt sưng vù cô thấy căn hầm chao đảo dữ dội và không còn thấy đau đớn bởi những cú đấm liên hồi của hắn nữa.

Hắn định đánh mình đến chết chăng? Cô chếnh choáng tự hỏi. Nhưng ở nơi xa xăm nào đấy, một phần trí óc cô vẫn nghe thấy tiếng hắn xé chiếc áo dài lụa của cô. Rồi tay hắn ở trên ngực cô, thô bạo nắn bóp. Cô không thể phản kháng, thậm chí không thể cử động khi hắn xé quần áo cô khỏi cơ thể cho đến khi trên người cô không còn mảnh nào, rồi người hắn đè lên thân hình bất động của cô. Cô lờ mờ cảm thấy hai đầu gối hắn đang tách đùi cô ra.

Có tiếng đổ sầm, rồi một tiếng khác. Qua màn sương mờ ảo cô nhận thấy cánh cửa đã bung ra khỏi bản lề. Rồi Mick nhảy chồm lên và cố gắng bỏ chạy khi một đội quân tràn qua cánh cửa vỡ. Một cuộc hỗn chiến ngắn ngủi diễn ra, rồi Mick rú lên khi hai cánh tay hắn bị bẻ quặt ra sau còn thân hình thì bị ấn dúi xuống sàn nhà.

Bộ não mụ mẫm của cô hoạt động hết công suất để hiểu tại sao Smathers lại có mặt ở kia, lăm lăm một thứ nom như cây gậy, hay vì sao hai người hầu của Sebastian lại đang khua những con dao chặt thịt. Một người lạ mặt lực lưỡng đang chỉ đạo họ giữ chặt Mick lại. rồi cô trông thấy Sebastian, với khẩu súng lục màu bạc lấp loáng trên tay, ánh mắt đau đớn nhìn cô đang nằm lõa lồ và đẫm máu trên sàn đá.

“Sebastian,” cô thì thào, nhưng không nhìn thấy gì. Hơn nữa, cô mang máng nhớ rằng anh không muốn cô, không yêu cô... Nước mắt dâng lên trong mắt cô, chảy xuống từ hai khóe mắt khi anh quỳ xuống cạnh cô và lấy áo khoác cảu anh đắp cho cô.

“Ôi, lạy Chúa. Julia,” anh thì thầm. “Đừng khóc, em yêu.” Cô nửa mê nửa tỉnh nhận biết anh cúi xuống, nhẹ nhàng bọc chiếc áo quanh người cô, rồi tháo chiếc khăn trắng trên cổ và dùng nó thấm máu trên mặt cô. Anh vừa gọi cô là em yêu - vậy anh không còn giận cô nữa phải không? Cô cố cười với anh, dù mắt cô không nhìn rõ. Sự đau đớn cực độ thấy trên mặt anh khiến cô ngây ra nhìn anh.

“Đừng giận em, Sebastian.” Cô chật vật thì thào, và run lên khi gương mặt anh chợt méo đi vì đau đớn. Chắc anh cảm nhận được sự run rẩy của cô vì đột nhiên khuôn mặt anh khoác lên cái mặt nạ

“Anh có giận em đâu, cô bé. Shhh, đừng cố nói nữa. Hãy nằm yên, và bọn anh sẽ đưa em ra khỏi đây. Không có gì làm hại em được nữa đâu.” Anh thì thầm vỗ về, cẩn thận bế cô lên. Anh áp cô vào ngực mình như một đứa trẻ, trong khi đau đớn, xót xa và một cơn tức giận khủng khiếp thoáng hiện ra trên nét mặt.

“Mọi chuyện sẽ ổn cả, tình yêu của anh,” anh dịu dàng thì thầm. Anh bế cô đến chỗ những người đàn ông đang đứng canh giữ tên Mick mắt mũi sưng vù. Rồi anh nhẹ nhàng trao cô cho một người trong số đó.

“Mang cô ấy ra xe ngựa, rồi ở lại với cô ấy,” anh căn dặn. Cô muốn nhoài sang Sebastian vì chỉ cảm thấy an toàn trong vòng tay anh, nhưng nhận ra mình không đủ sức.

George (cô nghĩ người hầu tên George) đang cẩn thận bế cô bước lên những bậc thang hẹp bẩn thỉu thì cô nghe thấy Sebastian giận dữ hét lên “thằng khốn cặn bã này!”

Hình như cô nghe thấy tiếng một cú đấm, rồi một tiếng khác, và một tiếng nữa. Cuối cùng, khi George vừa mang cô ra ngoài và đưa cô vào trong cỗ xe đóng kín, cô nghe thấy tiếng súng vang lên sắc lạnh.

Vài phút sau, Sebastian trào vào trong xe cạnh cô. Hai khẩu súng giắt ở thắt lưng anh lóe lên ánh sáng bạc. Cô cau mày cố nhớ mình muốn thắc mắc gì về chúng.

“Chuyện gì... Mick...?” Cô cố nói, nhưng thậm chí không biết mình muốn nói gì. Hơn nữa, miệng cô đau chết đi được khi cố phát âm. Nhưng hẳn là anh hiểu được câu hỏi không thành lời của cô vì anh quỳ xuống sàn, cạnh băng ghế cô nằm, hai tay cô đặt trên ngực, đôi chân trần của cô co lên dưới sự bao bọc dễ chịu của chiếc áo choàng.

“Hắn sẽ không làm hại em được nữa, anh hứa,” Sebastian nhẹ nhàng nói, đưa tay vuốt một lọn tóc khỏi một bên mắt sưng húp của cô. Julia nhăn mặt, và môi anh nghiến lại. Anh quay đi khỏi cô, nghiêng người ra cửa xe, và nói gì đó với George vẫn đang đợi bên ngoài.

Cỗ xe nảy lên và có tiếng roi da vun vút, rồi cỗ xe chuyển bánh. Nhưng Julia không bao giờ biết họ về đến ngôi nhà ở Grosvenor Square lúc nào, bởi lúc ấy cô đã bất tỉnh nhân sự, và không tỉnh lại trong vòng ngày.
Bình Luận (0)
Comment